Năm vạn đại quân phân làm ba đợt mà vượt sông. Hơn hai mươi chiến thuyền lặng yên xuất phát, hướng bên kia sông mà đi tới, dần dần ẩn thân ở bên trong sương mù dày đặc. Nước sông rít gào qua gió, che giấu động tĩnh bên trong. Không bao lâu, từ bờ bên kia bắt đầu có tiếng hô hào la hét,chiến tranh đã bắt đầu. Bốn chung quanh một trận xôn xao, quan tướng đều gào thét lớn, thúc giục thủ hạ binh lính chạy nhanh lên thuyền trợ giúp quân tiên phong. Ta như ngừng thở, trừng mắt to muốn thấy rõ mọi thứ, thế nhưng trên mặt sông lại chỉ mênh mông toàn là sương mù, chỉ có những tiếng cao giọng gào thét chói tai cứ vang vọng lại, gõ thật mạnh ở trong đầu. Không ngừng gọi tên Cận, cầu ông trời phù hộ, ta cái gì bây giờ cũng không dám nghĩ nhiều.
Nửa canh giờ sau, tiếng giết chóc đang ngớt dần. Tiền phương truyền đến tin tức, nói đại quân thuận lợi qua sông, chính là thừa thắng xông lên, phải thừa dịp địch nhân không phản ứng kịp mà xông lên tiếp, nhanh chóng chiếm được An Phong là trọng trấn. Nghe được tin tức thắng lợi, Trấn nam vương ha ha cười, cao hứng lôi kéo ta đi uống rượu chúc mừng. Ta cũng uống một hơi, cuối cùng cũng an tâm rồi, lúc này mới phát giác phía sau lưng chính mình đã bị mồ hôi ướt sũng.
Kế tiếp nửa tháng sau, ta mỗi ngày đều nghển cổ dài ra, chờ tiền phương đưa tới quân báo. Chiến sự thực thuận lợi, Cận nhanh chóng chiếm được thôn trấn lớn nhỏ của bình nguyên, đi tới hướng núi Ngọc Đới. Nơi đó là cư địa của bộ lạc thần tộc thần bí nhất Nam Cương. Qua cửa ải Ân Phong, liền tới thẳng mảnh đất trung tâm phồn hoa nhất Nam Cương.Quân đội Chiêu quốc đích thực toàn lực tiến công, hai bên ước định trước sau giáp công cửa ải Ân Phong, phòng ngừa đại tộc trưởng Suất Lĩnh Dư Nghiệt của dân mọi rợ trốn đến Ngọc Đới vào nơi hiểm yếu. Hoàng đế mệnh lệnh Cận phải chiếm lĩnh trước ải Ân Phong, khống chế núi Ngọc Đới mở rộng thổ địa. Kỳ thật nơi này đất đi rộng rãi, song lại hoang vắng, không có bao nhiêu người ở. Nghe nói tài nguyên khoáng sản rất phong phú, bất quá kỹ thuật đạo quặng của dân mọi rợ không cao minh, thành ra có tài nguyên mà không biết khai thác.
Tới trung tuần tháng tư, phía nam trời vẫn mưa, đại quân trì trệ không tiến được, đành phải lập đồn trú đóng ở chân núi Ngọc Đới, cẩn thận sự đánh lén của mọi rợ. Bởi vì nơi đó chướng khí tràn ngập, xà thử độc trùng thật nhiều, mọi rợ lại giỏi về hạ độc, làm cho Cận phải đề phòng rất nhiều. Tin tức truyền lại càng ngày càng ít, làm cho ta đứng ngồi không yên, cắn răng suy nghĩ một cái, ta mang theo năm trăm cấm vệ quân qua sông đi chiến trường. Trấn nam vương khẩn thiết ngăn trở ta một phen, xem thái độ kiên quyết của ta, liền cho ta thuyền tốt chuẩn bị cùng dẫn đường.
Qua sông, cưỡi ngựa phi như bay, cũng vài lần bị dân mọi rợ đánh lén, bất quá cũng may lãnh binh theo ta bình tĩnh, không phí công phu gì nhiều liền giải quyết hết mấy chuyện tạp nham này.Ba ngày sau, ta tới được lều lớn của Cận.
“Sao ngươi lại tới đây!” Cận đang ở cùng một đám tướng lãnh thương nghị kế hoạch tác chiến, thấy ta đột nhiên xông đi vào, giật mình la lên.
“Bản hầu chính là giám quân, chẳng lẽ không nên tới sao?” Ta cười nhìn hắn, một bên quay sang cùng những người khác hành lễ.
“Không phải. Ngươi biết ta có không phải ý tứ này… Hầu gia một đường vất vả, mạt tướng sai người đi chuẩn bị, thỉnh Hầu gia hảo hảo nghỉ ngơi.”
“Tướng quân không cần phải khách khí. Bản hầu là nghe nói chiến sự giằng co, trong lòng lo âu, cho nên tiến đến đây, hy vọng sẽ không làm cho tướng quân thấy không tiện.”
“… Sẽ không.” sắc mặt Cận rất khó coi. Ta cúi đầu không dám nhìn hắn. Dù sao mọi người ở đây, hắn cũng không dám đuổi ta đi.
“Báo! Lôi phó tướng cùng nhân mã bị tập kích cách trại ba mươi dặm.”
“Cái gì?” Cận vẻ mặt lập tức nghiêm trọng, lập tức hạ lệnh tiếp viện, chính hắn cũng cầm bội kiếm đi ra ngoài trướng.
“Cận, ngươi muốn đi sao?” Ta hoảng hốt.
“Thỉnh Hầu gia ở đại doanh trại hảo hảo nghỉ ngơi.” Hắn nhìn ta một cái, cũng không thèm quay đầu lại mà lên ngựa phóng đi, làm cho ta tức giận trong lòng, cảm thấy bị ủy khuất khôn cùng chỉ biết đừng giậm chân.
“Lôi Hạo chết tiệt, ngươi tốt nhất nên chết ở trên chiến trường vĩnh viễn đừng trở về nữa.”
Mặc kệ ta nguyền rủa như thế nào, Lôi Hạo vẫn là còn sống mà trở lại. Hắn trúng độc tên, may mắn cứu được đúng lúc, không có nguy hiểm tánh mạng. Cận đầy người toàn máu, ôm Lôi Hạo trở lại đại doanh trại, gặp ta câu nói đầu tiên chính là “Cứu hắn”.
Ta trầm mặc không nói gì, xoay người rời đi, lại bị hắn kéo lại.
“Cứu hắn.”
Ánh mắt Cận nhìn ta là thẳng thắn mà bức thiết, tuy rằng ta không biết hắn vì cái gì mà phải để ý người này, nhưng là ta tin tưởng hắn với ta không có đổi tâm. Do dự một chút, ta đáp ứng yêu cầu của hắn.
Mọi rợ sử dụng độc toàn rất kì quái,thực khó giải quyết, ta ngẫm vài cái kinh nghiệm phong phú khi còn làm quân y thật lâu sau mới tìm được phương pháp giải độc. Chờ ta lo xong hết thảy đã là nửa đêm. Kéo hai chân mỏi mệt, ta đi thong thả trở về doanh trướng của chính mình. Bên trong hắc hắc đích, ta vừa đi vào, đã bị một người ôm chặt lấy.
“Phong.”
“Cận.” Lòng tràn đầy mỏi mệt, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể để hắn ôm thật chặt trong lòng.
“Tại sao lại tới? Rất nguy hiểm ngươi có biết hay không. Ta vừa rồi hỏi Trần Kính, hắn nói các ngươi ở trên đường gặp bao nhiêu trận tập kích, ta thật sự rất sợ hãi. Ngươi vì cái gì không ngoan ngoãn ở lại Thương Lan quan, chạy đến nơi đây là muốn bức ta tức giận mà chết sao?” Đầu của hắn đặt ở trên vai ta, không ngừng oán giận bên tai.”Từ nhỏ đến lớn ngươi đều không ngoan, luôn như thế, làm cho ta nóng ruột nóng gan, ngươi đó, có phải là muốn cho ta chưa già đã yếu, trắng tóc mới cam tâm.”
“Cận, không nhớ ta sao? Nhìn thấy ta là không vui à?”
“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vui vẻ nhưng lo lắng. Ai, ta bị ngươi bức điên rồi.” Cận tựa hồ thật sự có rất nhiều oán giận, ôm ta nằm ở trên giường, mồm không ngừng kể tội việc xấu từ nhỏ đến lớn của ta, nói xong lại sinh khí tức giận, liền cắn ta hai cái. Ta nằm ở trong lòng hắn, vẫn không nhúc nhích.
“Phong, ngươi mất hứng sao?”
“Vì cái gì để ý Lôi Hạo như vậy?” Tuy rằng thực không cam lòng, nhưng ta không nhịn được phải hỏi.
“Lôi Hạo? Ha hả… Hắn là mẫu người lý tưởng.”
“Lý tưởng?”
“Đúng. Lý tưởng. dọc theo đường Quang minh chính đại, không sợ hắn từ phía sau lưng nhạo báng ta đủ loại không chịu nổi. Hùng tài đại lược đầy bụng hào hùng, chỉ điểm giang sơn thao túng thiên hạ, lập vu vạn nhân phía trên, lấy chính mình mới học tạo phúc thiên hạ thương sinh linh. Ta học văn tập võ, không riêng nghĩ muốn phải báo thù rửa hận,Nguyệt Thị tộc của ta vốn có nhân tài xuất hiện lớp lớp anh hùng hào kiệt danh dương thiên hạ, tuy rằng ta nặng tình muốn chấn hưng uy danh gia tộc, nhưng là cũng không muốn làm cho gia tộc phải hổ thẹn.”
“Hắn có lợi hại như vậy sao? So với Huyền Dịch lợi hại hơn?”
“Ân. So với Hàn Huyền Dịch còn lợi hại hơn.”
“Ta đây ở đâu? Vậy ta là cái gì?” Trong lòng thực ảo não, suy nghĩ của Cận chính là cái ta không muốn nhất. Sinh vi nam tử, chúng ta so với nữ tử lại càng không kham. Ta cũng không dám tưởng tượng mình có thể giống Huyền Dịch có thể có uy phong, có khí khái nam tử như vậy. Tuy rằng thực không cam lòng, đối với mình cũng không phải xấu hổ gì.
“Ngươi nha, thực đáng ghét cũng thực đáng giận, không nhìn thấy thì ngày nhớ đêm mong, ở cùng một chỗ lại thường thường bị ngươi chọc cho tức giận đến nội thương, thật sự làm ta buồn rầu vạn phần.”
“Hừ, ngươi đi chết đi.” Đã muốn đi ngủ rồi, ta lại nổi giận đùng đùng đứng dậy rời đi, Cận giữ chặt tay ta, một tay ốm kéo ta ngã vào trong lòng hắn.
“Ghen tị sao?” Hắn thấp giọng cười. Ta mặc kệ, không thèm lên tiếng.
“Lúc mới rời kinh thành, Lôi Táp cũng từng nói với ta vấn đề này?”
…
“Ta nói với hắn, hắn là sư phụ của ta, Lôi Hạo là mẫu hình lý tưởng của ta, nhưng ngươi, là của hạnh phúc của ta.” Hắn hôn lên trán ta.”Hạnh phúc cả đời của ta, mặc cho là ai cũng không thể thay thế.”
“Ngươi cũng là hạnh phúc cả đời của ta, ai cũng không thể thay thế.” Dùng sức ôm chặt hắn, cái mũi đã thấy nghèn nghẹn, trong đầu không mượn nghĩ cái gì nữa, thầm nghĩ cứ như vậy mà không rời ra nữa.
“Cận, chờ đánh thắng xong, chúng ta bỏ chạy đi thôi.”
“… Không được.”
“Vì cái gì? Cơ hội như vậy khó có được? Vì cái gì không trốn?”
“Ta không muốn ngươi phải trải qua những ngày hãi hùng bị truy đuổi, ta muốn quang minh chính đại với ngươi ở cùng một chỗ. Phong, kiên nhẫn đi, sẽ xong nhanh thôi.”
“Ngươi không phải nói cái gì cũng không muốn quan tâm nữa, âm thầm mang ta bình an rời đi sao? Ta cái gì cũng không cần, chỉ cần có thể bỏ đi cùng ngươi sống một chỗ. Ta không muốn mỗi lần cùng ngươi đều phải chịu cái cảnh lén lút tắt đèn vụng trộm thế này.” Ta đẩy hắn ra, trong lòng thập phần ủy khuất.
“Bình tĩnh một chút. Ngươi nên biết, chúng ta trốn lần này, có bao nhiêu người phải chịu liên lụy, cái chính là mãi mãi không thể thoát khỏi.”
“Sao có thể như thế? Hoàng đế ta còn không sợ…”
“Hoàng đế không sợ nhưng chính là Lôi Táp Lôi Hạo sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Phong, hãy nghe ta nói, sau này chúng ta cũng không thể làm ra lỗi lầm gì.” Thấy ta không lên tiếng, Cận thở dài, đem ta kéo vào trong lồng ngực.”Nếu có thể, ta cũng không muốn cho ngươi rời khỏi ta. Ta cũng muốn những chuyện này hết thảy mau chóng chấm dứt để cùng ngươi diện mạo tư thủ, chính là hiện tại không thể đi, hiện tại đi rồi, chúng ta sẽ không thể thoát quá ba tháng. Phong, đáp ứng ta, cố gắng nhẫn nại nửa năm nữa, hết thảy sẽ chấm dứt thôi.”
Tuy rằng rất khó chịu, lại không phải không thừa nhận trong lời nói của Cận thực có đạo lý. Ta im lặng thật lâu sau, rốt cục quyết định nghe theo hắn.
“… Thật vậy không?”
“Thật sự, ta không lừa ngươi…. Tại sao không nói gì? Chẳng nhẽ là ngươi không tin được ta?”
“Không có. Chỉ là đã nghĩ chính mình có thể thoát khỏi hoàng cung, lại còn phải ngoan ngoãn trở về. Ta không muốn ở bên người hoàng đế, vì để sống sót, ta cũng không hối hận lừa gạt hắn, chính là… Làm ngươi mà lần đầu tiên hứng chịu cảm giác này…..Lần đầu tiên cảm thấy được chính mình thực đê tiện.”
“Đừng dằn vặt mình nữa. Mọi chuyện rồi sẽ khá hơn. Ngươi trước kia không phải thường khuyên ta như vậy sao?”
“Đúng vậy a. Mọi chuyện rồi sẽ khá hơn.” Ta bất đắc dĩ cười cười, thôi thì cứ như vậy đi. Tâm nguyện mong được chạy trốn tan biến, ta làm chuyện gì cũng đều vô tình hời hợt, chẳng hứng thú nữa. Cận bảo ta đi trợ giúp quân y chăm sóc thương binh. Mỗi ngày đều rất bận rộn, tâm tình buồn bực cũng đã khá lên nhiều.
Tới một ngày, Trần Kính dẫn thuộc hạ cùng ta đi hái thảo dược. Vừa đi vừa trò chuyện.
“Thật không nghĩ tới Hầu gia lại tinh thông y thuật, cũng có thể xứng được với danh Diệu Thủ hồi xuân.”
“Sao lại khen ta nhiều như vậy, mấy vết thương đó cũng chỉ là bị ngoài da, hiểu biết một chút là có thể chữa khỏi.” Ta dùng gậy gộc gõ xuống mặt đất thăm dò, nơi này đích cây cỏ rất rậm, độc xà thường lui tới, không chú ý là sẽ mất mạng.
“Hầu gia thật là khiêm tốn. Ngài đã cứu mệnh rất nhiều người.”
“Đúng vậy sao? Đó chính là bọn hắn cao số, lão thiên gia phù hộ.” Kỳ thật ta hạ độc cũng rất lành nghề đó, nếu cho bọn hắn biết được có khi khẳng định là sợ tới mức chết khiếp ấy chứ.
Trong lòng đang đắc ý, lúc này trong không khí truyền đến một mùi khó chịu, hương vị này nói không lên lời, ta cảm thấy được rất kỳ quái, liền thấy khó chịu, đột nhiên kinh giác đầu cháng váng não trướng, ngực không thở được. Thầm kêu một tiếng không tốt rồi.
“Mau ngừng thở. Trong không khí có độc.”
Cả nhóm binh sỹ đều nhìn nhau, do dự một lát, kết quả tự mình chuốc lấy cực khổ, rất nhiều người đều trong nháy mắt đã ngã xuống. Ta đứng tại chỗ không dám động đậy, tên hậu vệ đang gục dưới chân ta rên rỉ hỏi ta “Ngươi có sao không?”
Hắn sắc mặt tái nhợt, hô hấp khó khăn, cố gắng giãy dụa, nhưng vẫn không đứng dậy được.
“Ngươi rất lợi hại. Thế nhưng ai mà lại không sợ An hồn hương.” Một nữ tử trung niên thân mặc dị phục dẫn theo năm người hộ pháp theo ra.”Ngươi nhìn qua yếu nhất, lại không sợ độc. Thật sự là ngoài dự liệu của ta.”
“Ha hả, vị đại thẩm này, nhĩ hảo.” Ta nhăn mặt cười ra tiếng, bắt buộc chính mình lui xuống sau, chậm rãi cùng nàng tránh xa ra.”Chúng ta chỉ là đến hái thảo dược. Không biết làm sao đắc tội ngài, rước lấy trừng phạt của ngài?”
“Các ngươi vốn là người Trung Nguyên chạy vào đất của chúng ta đốt giết đánh cướp, chẳng lẽ tội danh còn chưa đủ?” Nàng cười lạnh, giơ tay lên, lại một làn khói nhẹ nhẹ nhàng tới. Ta ngồi xổm xuống dưới lăn một vòng, khó khăn lắm mới tránh thoát. Quay đầu lại thoáng nhìn, phía sau đích bụi cỏ ta vừa đứng bị cháy xém, ta cả kinh một thân toát mồ hôi lạnh.
“Các ngươi là bọn người Trung Nguyên không biết tốt xấu gì, hôm nay ta đến là để đánh tiếng cho các ngươi chứ không cần tính mạng của bọn ngươi. Trở về nói cho chủ soái các ngươi biết, mấy ngày nữa ta sẽ đoạt cái mạng chó của hắn đi. Hãy chuẩn bị tốt hậu sự cho hắn đi là vừa.” Dứt lời, nàng ta xoay người rời đi.
“Thậy là uy phong a. Nàng định ra tay như thế nào? Hay là dùng vài loại độc dược trong tay ngươi kia? Ngươi tưởng hạ độc chẳng lẽ ta sẽ không chế ra được giải độc sao?”
“Ngươi…”
“Vị đại thẩm này, thấy ngươi, ta thật sự cảm giác được dân chúng Nam Cương các ngươi thực khờ dại.” Ta ngạo mạn chậm rãi đứng lên, run rẩy run rẩy. trên quần áo còn dính cỏ xanh bùn đất, ra vẻ tiêu sái hướng nàng cười.”Ngươi cho là dùng vài loại độc dược thì có thể giải quyết vấn đề sao? Ngươi có tài càn tung độc chết năm vạn đại quân sao? Độc dược của người có thể giết sạch địch nhân trên quốc gia của ngươi sao? Một Thống soái chết đi, Hoàng Thượng có thể phái một người khác đến. Ngươi có bao nhiêu cơ hội ẩn vào doanh trại mà đánh lén?”
“Ha hả… Nguyên lai là tên này không sợ chết.” Nàng cười lạnh nhìn ta, do dự suy nghĩ xem có nên cho thêm ta một dúm độc dược.
Đứa ngốc, không phát hiện chân của ta đang phát run rồi sao? Ta sợ muốn chết, nhưng còn sợ ngươi ám hại tính mạng của Cận hơn.
“Không, ta rất sợ chết. Cái loại không sợ chết là các ngươi thì có. Các ngươi cả đời đều chỉ biết cùng các loại độc dược chung sống, thật sự làm ta bội phục. Chỉ tiếc…” Ta đi vài bước về phía trước, để mu bàn tay ở sau người, trong tay áo dấu diếm con dao nhỏ.
“Đáng tiếc cái gì?” Nàng thần sắc nghiêm khắc, cũng hướng vài bước về phía ta.
“Đáng tiếc các ngươi ngoài trừ biết dụng độc, những thứ khác cái gì cũng không biết. Núi Ngọc Đới này tài nguyên khoáng sán phong phú, thế mà các ngươi không biết khai thác.”
“Đây là thánh núi, lão thiên gia ban thưởng cho thần tộc chúng ta, động vào nó chính là không tôn kính với thần linh. Người Trung Nguyên các ngươi tất cả đều là đám người man rợ, sớm hay muộn cũng sẽ bị báo ứng thôi.” Nàng vẻ mặt kích động, miệng lẩm nhẩm, trong lúc vô ý không đề phòng ta.”Trong mắt các ngươi chỉ có vàng bạc châu báu, đối thần linh một chút đều không cung kính. Cho dù là đi kính thần, cũng là cầu thần phù hộ các ngươi phát tài, tất cả đều dùng vàng bạc mà đo lòng tiểu nhân.”
“Ngươi thực hiểu biết người Trung Nguyên a?”
“Ta đã đi Trung Nguyên, còn quen biết rất nhiều người. Xem qua không ít người vì tiền tài mà không có chút lương tâm nào.”
“Ha hả, ngươi nói rất đúng. Chúng ta đích xác là tham lam. Bất quá các ngươi không tham lam sao? Chẳng nhẽ chỉ có thể chịu cho chúng ta ức hiếp?”
“Ngươi nói bậy!”
“Ta làm sao phải nói bậy? Nam Cương bao nhiêu thế hệ này phải cống nạp cho triều đình Trung Nguyên. Gần trăm năm nay Trung Nguyên hỗn chiến, các ngươi mới có cơ hội sống sót. Hiện giờ đại cục Trung Nguyên đã định, Chiêu quốc cường đại, các ngươi lại vẫn không biết phục tùng, đương nhiên phải bị giáo huấn.” Cũng may mắn những ngày ở trong phủ Hàn gia, Hàn đại nhân, Huyền Dịch, Nguyệt công chúa, tất cả đều là người sáng suốt uyên bác thông hiểu cổ kim, thường nghe bọn họ nói nhiều như vậy, hôm nay vừa vặn dùng để hù dọa người này.
“Chúng ta chắc chắn không bao giờ chịu khuất phục đâu.” Nàng kia hai mắt bốc hỏa. Ta mỉm cười, tiếp tục chọc giận nàng.”Các ngươi rất có cốt khí, đáng tiếc lại vô dụng. Các ngươi không biết thuỷ lợi, trồng trọt chăn nuôi. Các ngươi không biết dùng khí giới, bọn lính ngay cả khôi giáp tốt đều không có. Các ngươi không có thành thị phồn hoa, chỉ có một chút thánh trấn nhỏ vụn, hàng hóa không biết lưu thông, tài nguyên thiếu thốn. Các ngươi không có thành lớn để mà phòng thủ, rất nhiều người cầm gậy ra trận, chẳng qua cũng là tự đi vào chỗ chết… Ta nói có đúng hay không?” Ta từng bước đi đến gân nàng, nhìn vẻ mặt nàng càng lúc càng ảm đạm, mi mắt rũ xuống. Ta thầm hít một hơi, cố gắng làm cho thanh âm của mình bình thường, tiếp tục tiếp cận nàng.”Ta nói có đúng hay không? Các ngươi có có mỏ quặng tốt lại không biết rèn ra hảo kiếm, căn bản là vô lực phản kháng, còn không bằng ngoan ngoãn quy thuận đi.”
Gần rồi, chỉ kém ba bước là tới, ta nắm chặt con dao trong tay, tim đập thình thịch.”Kỳ thật hoàng đế Chiêu quốc cần chính là các người phải thần phục, hắn không nhất quyết đem bọn ngươi chém tận giết tuyệt, trăm ngàn năm qua đều như thế này, không phải sao?”
Ta đang muốn rút dao đâm, nàng bỗng nhiên lui về phía sau, ánh mắt bình lặng nhìn chằm chằm vào ta: “Ngươi nói tất cả đều là sự thật. Nhưng quan trọng nhất làm người phải có tôn nghiêm. Chúng ta không cam lòng vĩnh viễn bị ức hiếp như thế.”
Ta đứng ở tại chỗ sửng sốt nửa ngày, cảm giác khí lực giống như bị rút hết ra ngoài. Cười khổ một tiếng: “Cho dù bị diệt tộc cũng không tiếc sao?”
Nàng ngây ngẩn cả người, do dự mà nói không ra lời.
“Kỳ thật ta đã từng ở bắc cương, chính mắt nhìn thấy chiến tranh. Đã chết nhiều người như vậy, địa đều bị nhuộm thành màu đỏ sậm, đến cuối cùng, tây phượng cùng phi lang tộc giải hòa, bình an chung sống. Chỉ tiếc rằng chết ở trên chiến trường kia hơn một vạn chiến sĩ, mai táng không được, bị đốt thành bụi, gió thổi qua, ngay cả bóng dáng cũng bị mất.” Hồi tưởng lại những ngày kia, lòng ta vẫn đang đau đến khó chịu.”Ta bây giờ còn không rõ hết thảy vì cái gì? Ta biết điều này đối với các ngươi không công bằng, chỉ là người sống trên đời, nhược nhục cường cương, không còn có công bằng gì đáng nói nữa, đây là thiên mệnh. Không muốn bị khi dễ, trừ phi ngươi đủ cường đại.”
“Ngươi có thể nhìn thấu vấn đề sao.”
“Không có gì.” Ta nhún vai một cái.”Bị người khác khi dễ nếu vô lực phản kháng, thì chỉ có thể nhận.”
“Đúng vậy sao? … Chẳng lẽ chúng ta thật sự chỉ có thể khuất nhục chính vận mệnh của mình? …Núi Ngọc Đới chỉ là một mặt, mười lăm vạn đại quân của Chiêu quốc kia…hại cho Đại tộc trưởng thảm bại, phải lui về nơi này. Thần tộc chúng ta lực lượng nhỏ yếu, vốn định trốn ở trong núi kiếm tìm những ngày bình an… Thế nhưng là các ngươi cũng vẫn tới … Chúng ta hai mặt thành địch…”
Nàng cười đến thực thê thảm, chậm rãi thối lui về phía sau, ánh mắt mất đi thần thái lúc ban đầu, trong nháy mắt như là già đi mười tuổi. Ta yết hầu đã khô khốc, nhìn nàng rời đi, một câu cũng không thể nói nên lời. Đợi cho nàng biến mất không thấy dáng, ta suy sụp ngã xuống đất, rốt cuộc không thể đứng dậy. Ba canh giờ sau Cận cho người đi tìm đem chúng ta cứu trở về.
An Hồn Hương kia đích xác rất lợi hại, cơ thể của ta phải mất hai ngày mới có thể hồi phục. Cận vẫn coi chừng ta, ăn không ngon ngủ không yên, đến khi ta có thể xuống giường đi lại mới yên lòng.
Năm ngày sau, mọi người chuẩn bị toàn lực tấn công thần tộc, địch nhân phái sứ giả tới, đưa tới hàng thư cầu hòa. Nhìn mọi người trong doanh trướng đều á khẩu, mắt trợn trừng vì kinh ngạc, ta hít một hơi, cảm giác vô lực khi ngày ấy định đánh lén vị đại thẩm kia lại trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT