Chỉ chốc lát sau, lão bản đã nhanh chóng dẫn người đến phòng khách. Cha con Hàn gia quả nhiên là có quyền thế, lão bản an bài cả ba hồng bài cùng hầu hạ một lúc. Nhất là tên tiểu tử họ Hàn kia, ta lén quan sát hắn mấy lần, thực sự là có nhãn thần rất lợi hại, tràn đầy khí chất cao ngạo uy quyền, làm cho ta chợt thấy sợ hãi, phải thu ánh mắt về.

Danh tiếng mỹ nhân tuyệt sắc của Tuý Phong Lâu là tiếng lành đồn xa. Hồng bài nơi này thân hình khi nhỏ đã nhẹ nhàng, xinh xắn, lớn lên càng thông minh lanh lợi, từng cử chỉ đều phong tình vạn chủng. Vũ bước chân  nhẹ nhàng, cánh tay xinh đẹp vung lên, như cây liễu mềm mại đung đưa theo gió, điệu nhảy hoàn toàn tự nhiên, hơn nữa nụ cười thuần khiết trong sạch, tựa như tinh linh đang nô đùa trong gió, nhưng lại giống như một tên tiểu tiên đồng nhỏ bé. Gần nửa năm nữa mới mười tám tuổi, Hàn biến thái nếu có dũng khí phàn nàn về tuổi tác của hắn, tuyệt đối sẽ không yên thân. Nên nhớ, Hân ah, lúc đó ngươi nhất định phải giúp ta báo thù rửa nhục.

Vũ nhẹ nhàng bắt đầu múa, Hân ở một bên đánh đàn đệm nhạc, chỉ lẳng lặng ngồi yên, khuôn mặt tinh xảo không hề gợi chút sợ hãi, đôi lông mày dù cho đang sầu bi thế nào, cũng không thể hiện ra, làm cho người ta càng thương xót, nhìn Hân giống như thể hắn đang để riêng mình chìm trong một bức tranh thuỷ mặc mênh mông sóng nước. Hân sinh trước ta bốn tháng, trong mắt ta, Hân giống như mùa thu, không thích nói chuyện, trông vào thực rất hưu quạnh làm người ta thương cảm, nhưng ta lại càng thích bắt nạt hắn. Vậy mà, vẻ mặt của hắn nhìn ta, làm cho ta cuối cùng cũng đành bỏ qua cho hắn. Trời ơi, nhưng trong lúc này, ngươi đừng trưng bộ mặt ấy cho tên họ Hàn kia nhìn thấy mà.

Ta thấy Hàn Huyền Dịch đang nhìn Hân tới mức say sưa, thật muốn nghiến răng nghiến lợi.

Ta vốn tự than thở trong lòng, gì gì mà mấy thứ kỹ năng múa hát hơn người, Hân có mỹ mạo nhu nhược, lại còn là tay hảo cầm, Cận cũng là người khuynh quốc khuynh thành, cầm kỳ thi hoạ không cái nào thiếu, văn tài còn có thể so được với trạng nguyên, tuy rằng là mỹ nhân lạnh lùng, thậm chí ít khi tiếp khách, nhưng cho tới bây giờ không ít đại gia hay quý nhân vì bọn hắn mà vung tiền như rác. Ta vốn dung mạo không bằng ai, tài nghệ cũng chẳng bằng người. Từ khi vào lâu quán, ta rất biết điều mà nghe lời, tối ngày ngoan ngoãn, biết làm nũng, biết đùa bỡn, thăm dò ý tứ khách nhân, đón ý lấy lòng mấy vị lão gia, giúp cho lâu chủ kiếm về không ít bạc, thế nên mới được phong làm hồng bài. Kì thực ta cũng không phải quá tầm thường, huống chi ta còn có ý nguyện to lớn, vì ngày tự do trong tương lai mà luôn tính toán chuẩn bị chu toàn. Nhóm lửa nấu cơm, giặt quần áo hay may vá, ủ rượu chế phấn thơm, trồng cây thuốc, bắt mạch bốc thuốc cũng có chút hiểu biết…cũng có thể coi là đa tài đa nghệ.

Chẳng qua tâm tư suốt ngày suy nghĩ buôn bán kiếm tiền, cho nên mấy thứ khác chẳng thèm quan tâm. Tuy rằng ta biết thân biết phận mình chỉ xứng danh nan phó, nhưng trong Tuý Phong Lâu này người người đối với ta cũng có vài phần kính nể, ta vốn rất thoả mãn, tâm đắc. Thế mà hôm nay lại bị tên này chế nhạo ngay trước mặt, bảo ta phải chôn cái thể diện mình ở đâu chứ?

Hàn Huyền Dịch, ta và ngươi cùng với nhau kết thù như  sông núi. Thứ thù này không trả ắt thành tiểu nhân!

Khúc múa vừa dứt, ta cũng không để ý nghĩ thù trong lòng nữa, thu hồi đầy một bụng phẫn nộ, lại nở ra nụ cười nghênh nhân.

Ba ba ba, có tiếng vỗ tay vang lên, Hàn Huyền dịch thu hồi lại bản mặt mê mẩn đầu tiên, không hổ danh là một tay chơi lão luyện.

“Hảo! một khúc tựa như được bay lên không trung! Tiếng đàn tao nhã, điệu múa lại mê người, Tuý Phong Lâu có tuyệt mỹ song bích này, so với tưởng tượng của tại hạ còn tuyệt vời hơn gấp trăm lần. Phụ thân, người ở kinh thành liệu có từng gặp được tiểu quan nào bằng được như họ không? Phương bá phụ ở Vọng Thành này thật may mắn tới mức làm cho người khác ganh tị nha.”

Có cảm giác khó chịu, không ổn rồi, người này hai mắt phát sáng, nhẫn thần tựa như dã thú phát hiện mồi ngon vậy.

Hai lão nhân chỉ mỉm cười gật đầu, không nói thêm gì. Chỉ nghe tiếng Hàn Huyền Dịch tiếp tục nói đâu đâu.

“Hai vị công tử này nếu như có dịp lên kinh đô hiến nghệ, chắc chắn sẽ làm cho rất nhiều người phải điên đảo, thậm chí vương tôn quý tộc, chắc cũng chẳng ngại vung tiền đón hai người về nhà giữ thành của riêng mà yêu chiều. Đến lúc đó, lại chỉ thương cảm cho chúng ta thôi…đau lòng như xé ruột xé gan mất.”

Lời này là ý tứ gì? Ta không khỏi len lén mà quan sát hắn, vẻ mặt chân thành cùng với biểu cảm vô cùng tha thiết, nhưng lại khiến cho lòng ta nổi một cơn sợ hãi. Nam kỹ vốn luôn bị khinh miệt, nếu có phú thương quyền lực lắm tiền độc chiếm, đến một ngày sắc suy thất sủng, số mệnh sẽ vô cùng thê thảm. Đương nhiên ta đã đoán trước được, nhưng bây giờ trông thấy hắn nói, đoán rằng hắn đã giở võ thành công rồi. Vuốt nhẹ ngực, người này quả thực là nguy hiểm, không đụng vào hắn vẫn tốt hơn.

“Công tử quá đề cao chúng ta mất rồi.” Hâm nhẹ nhàng hành lễ đáp, chỉ nhè nhẹ gật đầu, không phát ra thêm một tiếng nào, trên mặt vẫn chỉ mang một thần sắc bất biến. Chẳng nhẽ Hân hôm nay lại đột nhiên sắc sảo giống ta? Không thể nào! Hân ít khi mở miệng nói một tiếng, bao vị khách nhân tốt với hắn mà hắn còn cứ làm mặt lạnh. Sau đó mấy vị nam tử  sẽ mắt sáng lên, tranh nhau, đánh nhau để giành được Hân, bao người xui xẻo, đầu rơi máu chảy vì mỹ nhân, nhưng hắn thì vẫn bình an vô sự, núp ở góc nào đó, tình cảnh thật làm người ta buồn cười đến đáng giận. Hôm nay thái độ hắn khác thường, ai, đau đầu rồi!

“Nhân sinh trên đời, tri âm khó tìm. Ngày hôm nay tại hạ tự làm xấu mặt mình, đàn một khúc, mong muốn có thể hiểu tâm tình của Diệp công tử.” Vô sự hiến ân tình, quả là lòng lang dạ sói mà. Chắc chắn hắn biết hồng bài của Tuý Phong Lâu chỉ tiếp khách theo cảm tình, cho nên tìm vào kiếm chút vui, vừa ra tay đã chiếu tướng nhắm thẳng vào Hân, không hổ là tướng quân, binh pháp dùng trên chiến trường rồi lại mang vào cả thanh lâu.

Hàn Huyền Dịch đứng lên, vóc người cao lớn, khuôn mặt khôi ngô sắc bén, toả ra khí thế áp đảo người khác. Ai, quân tử không thể chết dưới góc tường được, ta thật muốn chạy thoát khỏi nơi này.

Sét đánh ầm ầm, giông tố nổi lên, trời rung đất chuyển, khúc nhạc Hàn Huyền Dịch đang đàn là Tướng Quân Lệnh. Quả nhiên là con nhà võ, sát khí ngút trời. Mặc dù người đang đàn có kỹ năng cao siêu, tiếng đàn thoát ra kinh tâm động phách, thúc giuc người ta ra trận, nhưng với ta, ta chỉ là một người dân nhỏ bé, trong đầu chỉ muốn có cuộc sống gia đình tạm ổn, sẽ không ra trận giết địch đâu, cho nên ngươi không cần phải làm ra cái âm thanh lớn như vậy để vẫy gọi đâu. Cái thứ hiếu chiến ấy, ta chả thèm.

Một khúc tựa như tên lao, ta lân la tới gần Hàn lão đầu, giở võ chim sẻ nép vào người:” Tướng quân đúng là cầm kỹ kinh người, một khúc Tướng Quân Lệnh tư thế hào hùng, như trông thấy sa trường xơ xác. Ta chưa bao giờ đi ra chiến trường cả, sợ quá đi.” Lời nói nhỏ nhẹ thì thầm khe khẽ.

Hàn Huyền Dịch lại ha hả cười:” Diệp công tử liệu thấy tiếng đàn của Hàn mỗ có lọt tai không? Có thể lay động lòng tri âm không?”

Hai gò má Hân đã đỏ bừng, thần sắc có chút mê muội, một lúc sau như mới tỉnh ra mà nói: “Hàn tướng quân không chỉ dũng mãnh thiện chiến, lại tinh thông âm luật, văn võ song toàn, có thể lọt vào mắt của một người anh hùng như vậy, là phúc lớn của Diệp Hân.”

Chết rồi a! Hân à! Ngươi không cần coi nhẹ mình như vậy, đó là người lòng dạ lang sói, phải cách xa hắn một chút! Ngươi trông hôm nay có vẻ thông minh, sao không thử nhìn trộm hắn một cái đi. Ô, cũng có thể tên tiểu tử này dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt rồi. Ngươi không nhìn thấy tên họ Hàn kia đang tủm tỉm nhìn ngươi, khoé mắt nhìn ngươi phát sáng như nhìn thấy mồi ngon sao? Hân vốn ít khi nghe ta khuyên bảo, toàn đi lao đầu vào cái đống âm luật gì gì ấy mà thành tên ngốc tử chả hiểu sự đời, không được…cảm giác thật nguy hiểm! Làm sao bây giờ?

Ta tuy còn đầy một bụng lo lắng trong người, nhưng lại không thể làm ảnh hưởng lão bản cùng với lão Phương mập mạp đang ngồi thi nhau tán thưởng: nào là anh minh tần võ, học tài hơn người, nào là duy nhất, nào là thiên hạ vô song. Hàn Huyền Dịch vẫn ngồi nghe bên cạnh, sắt mặt chẳng biến chút nào. Hàn lão đầu tuy chỉ thể hiện ra mặt là hài lòng, nhưng cũng không ít lần loé ra tư thái vênh váo. Cùng nhau ăn, cùng nhau uống rượu, thật là trên bàn đầy một đám hồ ly to nhỏ mà! (em Phong luôn có quả so sánh rất ấn tượng =)))

Hàn lão đầu dù sao tuổi cũng đã cao, chỉ chốc lát đã không trụ được. Hừ, ta tự tay nấu rượu, tuy rằng mùi không hề thơm ngào ngạt, nhưng lại rất mạnh, không say chết ngươi không phải Hiểu Phong ta. Dìu hắn tới phòng haỏ hạng nghỉ ngơi, cho uống một chén dược để rượu không nhộn trong dạ dày, đốt luân hương trợ ngủ ngon, lau rửa chân tay, cởi bới áo bào, thắt lưng, đắp chăn cho kín, khép hai lớp cửa. Thế là kết thúc công việc! Hàn lão đầu, chúc ngươi đêm nay có mộng đẹp nha.

Tay nghề chế rượu điều hương dược của ta không phải kiêu nhưng đúng là không thể chê vào đâu được. Lão nhân chẳng mấy chốc đã đi vào giấc ngủ ngon. Ngay hôm sau thức dậy thần sắc sáng sủa sảng khoái, còn tắm suối nước nóng xoa bóp rồi mới rời khỏi Tuý Phong Lâu. Ha ha, từ lúc mười lăm tuổi ta đã tự tu dưỡng tài nghệ dùng dược, nên rất ít khi phải mang thân hầu hạ quan khách. Người tuyệt đỉnh thông minh trong Tuý Phong lâu này ngoài ta ra còn ai được chứ? ( bé Phong lại tự sướng)

Thảnh thơi theo lối nhỏ trong vườn, ta vui vẻ đi tìm Cận mỹ nhân của ta vui đùa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play