Cho dù lấy thân phận của bọn họ cũng không phải là chưa từng gặp qua đan dược, nhưng những cường giả có được đan dược ai không xem là bảo bối mà cất giữ? Nhưng mà, nữ nhân này lại xem đan dược như là thức ăn nuôi linh thú!

Trong lúc nhấ thời, trong lòng mọi người cảm thán không thôi, càng có người còn muốn trực tiếp biến thành linh thú trong ngực Cố Nhược Vân, kể từ đó bọn họ cũng có thể hưởng thụ thức ăn cao cấp như vậy.

Trên mặt Đổng Phương mang theo một mạt phức tạp, hắn không nghĩ tới người mà chính mình coi thường lúc trước lại có năng lực cường đại như vậy! Trên người có thể mang theo nhiều đan dược, hiển nhiên nàng chính là một luyện đan sư!

Lục Vân đứng nhìn Tá Thượng Thần bên cạnh Cố Nhược Vân, rồi nhìn lại chính mình, trong lòng lại có cảm giác bản thân chẳng có chút ưu việt nào cả.

So sánh với nữ nhân trước mặt này, chính mình không lấy gì để kiêu ngạo!

Nghĩ đến đây, tình cảm nảy mầm không lâu của Lục Vân đối với Tá Thượng Thần, cứ như vậy chết từ trong trứng nước, nhưng nàng cũng không vì thế mà thương tâm, ngược lại rất là kích động! sự hứng thú đối với nam tử yêu nghiệt, vẫn không đáng gia bằng việc nhận thức một luyện đan sư khiến nàng hưng phấn!

Khang Thiếu Kiệt cùng Mộc Anh không nói gì, nhưng rất rõ ràng, từ trong mắt bọn họ cũng thấy được thần sắc kích động.

Luyện đan sư a~, đây chính là một luyện đan sư có thể coi đan dược như thức ăn nuôi linh thú.

Lúc này đây, bọn họ cảm thấy rất là may mắn chính mình đan tham gia tỷ thí Thiên Nguyệt đế quốc, mặc dù không thể thông qua tỷ thí đi chăng nữa, bọn họ cũng không thấy thiệt thòi!

" Lý Thanh," Đổng Phương dùng khủy tay đâm đâm Lý Thanh, trên mặt chứa đầy tươi cười, " Cố cô nương đối với ngươi ấn tượng không tồi, sau này ngươi hãy nói tốt về chúng ta một chút, yếu cầu của ta cũng không cao, chỉ cần lấy thức ăn linh thú của nàng cho ta một chút, ta cũng rất thỏa mãn."

Nghe được lời này của Đổng Phương, đám người Lục Vân cũng không tự chủ được gật đầu lia lịa, lấy gia thế của bọn họ là không có tư cách mời được luyện đan sư, nếu có thể đem thức ăn nuôi linh thú cho bọn họ một xíu, cuộc đời bọn họ chính là sống không uổng phí.

Đương nhiên, lời này của Đổng Phương mấy người đều nghe hiểu được, nhưng nếu như rơi vào tai người khác thì lại không giống như thế.

Ha ha ha!

Một đạo tiếng cười đột nhiên truyền đến, mang theo trào phúng cùng lạnh lẽo: " Đổng Phương, không nghĩ tới Đổng gia các ngươi thế nhưng nghèo túng đến loại trình độ này! Cư nhiên đói đến mức cần thức ăn của linh thú? Chậc chậc, thật đúng là lau mắt mà nhìn! nếu ngươi thật sự khốn cùng đến bước đường này, ngươi liền quỳ xuống gọi ta hai tiếng gia gia, nói không chừng ta sẽ rủ lòng thương mà cho ngươi mấy đồng vàng."

Tiếng cười to bừa bãi làm Đổng Phương nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn qua, khi nhìn thấy mấy người hướng phía mình đi đến, sắc mặt không nhịn được thâm trầm một chút.

" Ngươi biết hắn?" Lục Vân nhăn lại mày liễu, " Người quen sao?"

Đổng Phương nặng nề lên tiếng: " Gia hỏa này tên là Đoạn Ất, Đoạn gia và Đổng gia vẫn luôn là đối thủ một mất một còn, không nghĩ tới lần này hắn cũng sẽ báo danh cùng ta, quan trọng hơn lại đụng nhau ở chỗ này."

Nói tới đây, âm thanh của hắn lạnh đi vài phần, nhìn về người đang đi tới nói: " Đoạn Ất, hiện tại đang trong vòng đào thải, ngươi đừng một tấc lại muốn tiến thêm một bước! Hiện tại ta không muốn so đo cùng ngươi, lập tức cút cho ta!"

" Nha, con thỏ cũng dám cắn người? trước kia thời điểm ngươi nhìn thấy ta đến rắm cũng không dám thả, hiện tại lại dám bảo ta lăn?" Đoạn Ất cười lạnh một tiếng, quét mắt nhìn Lý Thanh, " Nguyên lai là có nhi tử của tướng quân chống lưng, lá gan của ngươi mới to như vậy?"

" Ngươi..........."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play