Vinh đứng ngẩn người hồi lâu thì quay sang chửi đám đàn em:

- Một lũ vô dụng, mau đi sửa xe ngay, đồng thời tìm cách khử luôn thằng khốn kia đi. Bọn mày sửa xe, nhớ cẩn thận vì đây là xe lậu, nếu có bất trắc thì đừng trách tao độc ác.

- Dạ vâng, dạ vâng.

Nói xong, Vinh lấy xe máy nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà. Ở quán cóc phía bên kia được, một thanh niên quay đầu nhìn theo. Người thanh niên này là Việt. Từ lúc nhận thấy biểu hiện khác thường của Vinh, Việt đã đưa hắn ta vào diện nghi vấn. Vinh vừa rời khỏi công ty, Việt lập tức âm thầm bám gót anh ta. Vinh vào trong căn nhà đối diện, anh cảm thấy khó hiểu: "Quái, hắn đến đó làm gì." Anh bèn ngồi xuống quán nước đối diện căn nhà để theo dõi Vinh, tiếc răng không phát hiện được điều gì.

Vinh ra khỏi ngôi nhà và đi đâu đó, Việt nghĩ không tiện theo hắn lúc này. Anh ẩn mình vào trong bức tường rồi lấy mặt nạ da đeo lên mặt, cải trang lại là Lâm, sau đó lấy dây treo tay lên như bị gãy. Anh muốn quay lại khu chợ để tránh bị kẻ thù nghi ngờ. Khi về khu chợ, đám thuộc hạ ở chợ bắt gặp tình trạng của Việt (Lâm) thì ngạc nhiên. Chúng hỏi:

- Ơ anh Lâm, anh gãy tay à?

- Ừ, hôm qua tao băng qua đường thì bị xe tông, trật cổ tay, may mà không mất mạng.

- Phải, may thật đấy.

- Thôi đừng nhắc chuyện này nữa, còn bọn mày làm gì mà mặt bầm dập thế kia, đánh nhau hả?

Việt chỉ vào mấy thằng đang ngồi trên ghế ôm mặt, xuýt xoa. Một gã gật đầu:

- Dạ vâng, tên Việt hôm nay lại đến đánh, không có anh ngăn hắn, ba bốn đứa đã bị thương khá nặng.

Việt thở dài buồn bã:

- Xin lỗi, sáng nay tao phải đến bệnh viện kiểm tra phần đầu và băng bó, khiến bọn mày thành ra như thế.

- Không sao đâu ạ, anh bị nặng hơn, phải ưu tiên chứ.

Việt tỏ vẻ tức giận:

- Khốn kiếp, rốt cuộc thằng Việt đó định gây hấn đến bao giờ đây?

Ngoài mặt là vậy nhưng trong bụng anh lại nghĩ: "Mình là Việt, thế thì thằng nào đang giả danh mình lộng hành nhỉ." Việt nhớ tới lần đối đầu trước. Anh chỉ thấy gã đó đội mũ, đeo kính, mang cả khẩu trang, căn bản anh không nhận ra hắn ta là ai. Nếu hắn là kẻ bí ẩn ngầm hãm hại thì quá vô lý. Tối hôm đó, hắn trợ giúp Tuấn và Phong nên không lý gì quay sang đánh người phe mình. Rốt cuộc kẻ đi làm loạn khắp nơi là tên nào? Hắn ta làm vậy với mục đích gì?

Có điều Việt nghĩ rằng điều tra gã đó vào lúc này không quan trọng bằng việc rửa oan cho chính mình. Đáng tiếc ngoài những suy đoán đơn giản, anh chưa có manh mối nào để bắt đầu điều tra. Xem ra anh không thể không nhờ người khác giúp đỡ và anh chỉ biết mỗi một kẻ làm tốt điều này.

Từ sau trận đại chiến đẫm máu, thế giới ngầm liên tục xảy ra bạo loạn khiến cảnh sát ra quân ráo riết hơn. Kẻ anh cần gặp tuy không dính líu nhưng hắn ta cũng có danh tiếng bất hảo nên khó tránh khỏi bị theo dõi. Bởi vậy, khi ăn bữa chiều xong, Việt đợi cho trời tối hẳn thì mới thay đồ đến gặp kẻ đó.

Trên đường đi, Việt thỉnh thoảng nhìn ngang liếc dọc xem có ai đi theo không, tạm thời vẫn chưa có gì đáng nghi. Việt đứng trước cổng nhà của người đó thì thấy hắn ta đang ngồi hóng gió ngoài hiên. Việt bèn viết vài chữ lên mảnh giấy nhỏ, sau đó bọc xung quanh viên sỏi và ném vào trong. Việt vận kình vừa vặn, viên sỏi bay vụt đi, rớt ngay trên ghế hắn ta. Gã kia giật mình đánh thót, ban đầu gã tưởng có đứa con nít nào nghịch nên ngẩng đầu nhìn. Gã không thấy ai, cúi xuống thì thấy có mảnh giấy trắng tróc ra khỏi viên sỏi. Gã lấy làm kỳ, bèn cầm nó lên đọc, tức thì sắc mặt thay đổi. Gã trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi đứng dậy đi vào trong nhà. Gã thay đồ, mang theo vài dụng cụ nhỏ, khóa cửa cẩn thận và nổ máy chạy đi.

Gã chạy ra bến cảng mà gã thường làm việc, vào giờ này có khá đông người qua lại. Gã nhìn quanh rồi tiến tới chỗ một người đang đứng ngắm cảnh, khi còn cách chừng hai mét, người đó nói:

- Chào mày Chung ruồi, đã lâu không gặp rồi nhỉ?

Chung ruồi ngạc nhiên vì hắn đang đứng phía sau mà đã bị phát hiện. Nhưng khi nhớ lại thực lực của đối phương, hắn chỉ biết lắc đầu cười. Chung ruồi đi lên, đứng song song với anh ta và nói:

- Chào Việt, lâu rồi không gặp, cũng hơn ba tháng rồi.

Việt kéo sụp mũ rồi đáp:

- Ừ, sao? Dạo này mày làm ăn thế nào? Kiếm được nhiều không?

- Cũng tạm đủ sống qua ngày. Mà mày đừng nói chuyện không liên quan nữa. Tao không thích vòng vo, vào đề luôn đi, sao mày biết tao sẽ đến mà không báo cảnh sát? Lý do mày muốn gặp tao là gì?

Việt bật cười:

- Hơi nhiều câu hỏi đấy, cũng chả sao, tao sẽ nói từng cái một. Đầu tiên, tuy lệnh truy nã chưa phát ra nhưng với khả năng của mày, có lẽ đã biết chuyện của tao. Mày từng làm vài vụ với tao nên tao chắc mày không báo, đơn giản thế thôi. Thứ hai, lý do tao muốn gặp mày tối nay liên quan đến miếng cơm manh áo của mày đấy, giúp tao giải oan.

Chung cười khẩy:

- Mày có điên không? Mày nghĩ tao có nên giúp không trong khi tao còn chưa biết mày oan thật hay giả?

- Mày nghĩ tao có thể đánh ba vợ tương lai không hả? Tao làm vậy có lợi gì chứ.

- Được rồi, cứ cho mày bị oan đi, thế suốt ba tháng nay mày biến mất tăm tích, có khác gì sợ tội bỏ trốn đâu, tao làm sao tin mày được đây.

Việt thở dài:

- Chuyện này lại nằm ngoài dự tính của tao, nó khá phức tạp, có dịp tao kể cho mày sau. Giờ nếu mày xem tao là bạn thì mày hãy giúp tao.

- Được rồi, tao tạm tin mày, hơn nữa, tao đã ra đây rồi, không giúp thì không hay lắm. Nói đi, mày tính thế nào, có đối tượng khả nghi chưa?

- Vẫn chưa, nhưng tao hi vọng mày điều tra những người thường xuyên tiếp xúc với bác Tâm, có thể trong số đó có hung thủ hay ít nhất là đồng bọn với hung thủ.

- Ý này khá hay, còn tên hung thủ, mày có manh mối nào không?

- Tạm thời thì không, nhưng theo tao suy đoán thì hung thủ quen biết với bác Tâm nên mới dễ dàng ra tay.

- Mày nói cũng có lý. Chúng ta cứ làm vậy đi. À, còn cái này nữa, mấy bữa nay có kẻ cứ đi gây sự khắp nơi, là mày hả?

Việt lắc đầu:

- Không phải tao đâu. Lúc hắn ta đi gây sự, tao đang ở tỉnh khác. Tao cũng bực vì tên đó mà chưa biết điều tra bằng cách nào.

- Cần tao giúp không?

- Không, tao định dụ hắn ra đấu một trận để lật mặt nạ của hắn.

- Vậy cũng tốt, nhưng nhớ phải cẩn thận, nghe đâu tên đấy rất mạnh, so với mày chắc chênh lệch không quá nhiều.

- Ừ, cám ơn mày đã nhắc nhở, tao sẽ lưu tâm hắn hơn. Được rồi, tối này như vậy thôi, có gì sau này tao với mày qua điện thoại. Đây là số mới, số cũ tạm thời không dùng được.

- Ừ.

Hai bên trao đổi số điện thoại, sau đó Việc xoay người rời đi. Việt quay về phòng.

Anh nhớ lại lời Chung ruồi nói ban nãy, Chung nói không sai chút nào, gã bí ẩn rất mạnh, nếu đánh tay đôi thì khó nói trước được kết quả. Chính vì thế anh quyết tâm luyện công để đột phá lên tầng thứ ba Thuần Dương Công.

Việt vận khí chuyển động theo tâm pháp nội công. Tưởng chừng mọi thứ đều thuận lợi, dè đâu ngay khi Việt vận toàn bộ nội công thì đột nhiên một luồng chân khí kỳ lạ từ đâu xuất hiện trong kinh mạch, đàn áp Thuần Dương Công. Hai luồng chân khí vừa đụng nhau, lập tức xung đột dữ dội khiến toàn thân anh đau đớn cùng cực. Việt hoảng hồn, anh lập tức ngừng vận công thì quái lạ, cơn đau cũng giảm xuống theo.

"Thế này thì làm sao luyện công đây?" Việt lấy là kỳ, nghĩ bụng:

"Quái dị thật, luồng chân khí đó từ đâu ra vậy nhỉ?" Việt cố gắng nhớ lại khoảng thời anh bị mất trí, lúc đấy hình như anh ít khi luyện võ. Khoan đã? Anh vẫn có tập luyện chứ. Anh suýt nữa thì quên xấp giấy có ghi võ công trên đó. Khi Việt thay quần áo để quay lại công ty của ông Tâm điều tra, do qua vội vàng nên anh quên mình từng nhét xấp giấy đó vào trong túi quần mà chưa cất Thành ra khi anh ngã xuống núi và mất trí nhớ. Việt (lúc này là Lâm) phát hiện thấy nó, dẫn đến Việt vô tình luyện võ công ghi trên giấy.

Việt đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tập võ công này là của ông cụ mà anh đã cứu mạng gần một năm trước tặng cho anh (xem lại Quyển 1 chương 45). Hồi đó, vì vốn luyện Thuần Dương Công nên anh xem thường nó, không thèm quan tâm, lâu lâu tò mò mới lôi ra đọc. Nhưng giờ anh biết mình đã vô tình phạm sai lầm rất lớn.

Thật không ngờ, xấp giấy chỉ có mươi tờ thôi, thời gian luyện lại khoảng ba tháng, ấy vậy mà luồng chân khí nó tạo ra đã gần như ngang ngửa với chân khí Thuần Dương Công. Một bên mất một năm, một bên chỉ ba tháng, với phép so sánh đơn giản, quá đủ để hiểu bộ võ công của ông cụ ghê gớm đến mức nào.

Việc lại luyện thêm một bộ thần công nữa không những không làm anh vui vẻ, mà lại càng khiến anh lo lắng hơn. Bởi lẽ, giờ trong người Việt luôn có hai luồng chân khi liên tục xung đột với nhau. Vì thế, Việt không thể phát huy toàn bộ uy lực của bất kỳ môn võ công nào, như vậy thì làm sao đánh thắng kẻ muốn hãm hại anh.

"Rốt cuộc mình phải làm gì bây giờ?" Việt lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, tập trung tâm trí để luyện một trong hai thứ là việc rất khó khăn; còn muốn bỏ đi một thứ, anh lại không biết cách. Hơn nữa đầu anh hiện tại có vô vàn câu hỏi: ông cụ đó là người như thế nào? Thần công ghi trên xấp giấy là gì? Nó cực kỳ lợi hại, một thứ quý báu như thế, sao ông cụ lại tặng anh? Ông ấy có ý đồ gì? Chừng nào chưa gặp lại được ông cụ thì những câu hỏi đó vẫn sẽ còn treo lơ lửng trong đầu anh. Có lẽ việc tốt nhất bây giờ là thôi không nghĩ đến võ công kỳ lạ kia, tập trung tu luyện, nâng cao Thuần Dương Công để áp chế được nó; hi vọng sẽ thành công như ý muốn.

...

Sáng hôm sau, Việt (bề ngoài vẫn cải trang thành Lâm) rảnh nên định đi tìm Tuấn. Giờ khi đã quen với công việc, nếu không có gì quan trọng, anh đều giao lại cho bọn thuộc hạ lo liệu.

Anh đi tìm Tuấn để hỏi vài vấn đề của công ty hắn. Mục đích chủ yếu là tìm hiểu xem tổ chức của Tuấn có sơ hở nào để lợi dụng. Hắn đến phòng Tuấn đúng lúc hắn nói chuyện điện thoại. Tuấn ra dấu bảo anh đợi một chút. Việt nghe loáng thoáng hắn nói mấy câu;

- Ừ, mày cứ đến đó trước đi Năm, anh sẽ đến ngay. Ừ, yên tâm đi, anh quen vài ông giỏi lắm.

- Rồi rồi, đợi vài phút.

- ...

Tuấn tắt máy xong thì quay sang hỏi Lâm (Việt)

- Mày có việc gặp anh hả? Quan trọng không?

- Dạ không, em chỉ muốn hỏi mấy vấn đề xung quanh mảng em làm thôi ạ.

- Nếu vậy, mày cứ đi hỏi thằng Thiên ấy, nó hiểu rõ mà. Bây giờ anh có việc gấp phải đi.

- Dạ thế để lần sau cũng được ạ.

- Ừ, anh đi đây.

Tuấn khóa phòng rồi rời đi. Việt nhìn theo hắn, nghĩ thầm: "Năm? Cái tên nghe quen quen. À, đó là người cứu mình khi mình bị ngất ở chân núi. Hình như Tuấn rất coi trọng hắn, tên Năm vừa giới thiệu mình là Tuấn đồng ý cho mình làm bảo vệ ngay. Mình nên điều tra mối quan hệ của bọn chúng là gì."

Việt bèn âm thầm bám theo xe của Tuấn. Anh thấy hắn chạy đến bệnh viện. Tên Năm đang đứng đợi trước cổng bệnh viện, trông hắn ta rất khoẻ mạnh, tại sao chúng lại đến đây chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play