Anh ta gật đầu chào xã giao Việt một cái rồi quay sang nói với ông lão:

- Ông, chúng ta cần đi thôi, đã trễ quá rồi, nếu không thì chúng ta sẽ lỡ chuyến mất thôi.

Ông lão gật đầu nói:

- Ừm, ông biết rồi, đợi ông nói với cậu nhóc này mấy câu đã.

Ông lão bảo Việt:

- Ông rất vui khi được gặp cháu và cám ơn vì sự giúp đỡ của cháu. Cháu nhớ là dùng thuốc cho đúng đấy.

Ông lão xoay người định rời đi thì chợt ông vỗ trán sực nhớ, ông thò tay vào túi áo trong, lôi ra một lọ thuốc nhỏ có đựng bốn viên tròn tròn sẫm màu, đưa cho Việt và nói:

- À, quên mất, còn có cái này. Đây là thuốc đặc biệt ông bào chế cho cháu, phòng khi bệnh nặng. Cháu uống nó vào sẽ khỏi rất nhanh. Nếu phối hợp với tu luyện khí thì càng có hiệu quả.

- Ơ... cái này... dạ, thôi được, cháu xin nhận ạ.

Việt do dự hồi lâu rồi vẫn cầm lấy nó. Anh giữ yên lặng lắng nghe lời những lời căn dặn của ông lão. Khi dặn xong, ông nói tiếp:

- Nhớ lời ông đấy. Giờ ông phải đi rồi, hi vọng chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau, tạm biệt cháu.

- Vâng cháu cũng mong được như thế. Tạm biệt ông ạ.

- Gia Huy, chúng ta đi thôi.

Ông lão vẫy tay chào Quốc Việt rồi xách vali đi tới xe máy cùng người đàn ông tên Gia Huy chạy đi.

Ông lão đi rồi khiến lòng anh cảm thấy trống vắng. Anh sống nơi đất khách quê người, gặp ông lão nọ chẳng khác gì được gặp ông ngoại mình vậy. Lần này chia tay, không biết đến bao giờ mới gặp lại. Vì thế mà tâm trạng anh không tốt lắm. Dẫu vậy, đơn thuốc ông lão tặng anh có thể xem là một kỷ niệm.

Sau khi anh dùng đơn thuốc trước đó của ông lão, thấy có hiệu quả rất tốt, nên với đơn thuốc mới này, anh chỉ đi kiểm tra ở các bác sĩ một cách sơ bộ rồi dùng như bình thường. Lọ thuốc đặc biệt thì anh để dành chưa uống.

Anh không hiểu lắm về thuốc Nam nhưng có một điều kỳ lạ là từ sau khi uống thuốc của ông lão tặng cho, việc luyện võ của anh tiến bộ thần tốc. Lẽ nào phương thuốc nọ thực sự liên quan đến tu luyện võ công? Nếu đúng như thế thì anh đã bắt được vàng rồi. Nếu theo đó, thì tập giấy ông ấy đưa ít nhiều cũng có một số tác dụng nào đấy. Có điều, Thuần Dương vốn là môn nội công rất lợi hại rồi, sáu bảy tờ giấy khí công kia xem ra khỏi cần đụng tới. Anh cất nó vào vali sắt.

...

Một buổi tối nọ, khi anh đang lang thang trên đường, bỗng anh nghe thấy có tiếng hò hét xen lẫn tiếng kim loại va chạm nhau từ đằng xa vọng đến. Anh tò mò chạy tới xem, trước mặt là cảnh chém giết nhau giữa hai phe. Mỗi phe chỉ khoảng sáu bảy người nhưng ai cũng đều biết võ và có thân thủ nhanh nhẹn. Trận đánh nhau diễn ra rất ác liệt.

Kể cũng lạ, bình thường đường này vào buổi tối khá đông người, quán xá mở ra nhiều lắm. Thế mà bây giờ vắng tanh, nhà nào nhà nấy đóng kín cửa, cũng không thấy có cảnh sát xuất hiện. Quá ư quái dị. Quốc Việt tự hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đây? Mà cho dù nó là gì đi nữa, Việt cũng đều mặc kệ nó, chỉ muốn lẩn đi nhanh cho đỡ phiền phức. Anh mới đi được một đoạn ngắn, chợt có thằng của một phe hô:

- Anh Hưng, anh Sơn, hai anh mau rời khỏi chỗ này, bọn em sẽ đoạn hậu.

Lời tên đấy vừa dứt thì bốn thằng khác lập tức dàn hàng ngang trước mặt hai người đàn ông mặc vest để che cho họ. Một trong hai người kia nói:

- Nhưng còn mấy chú mày thì sao?

- Bọn em không sao đâu, hai anh quan trọng hơn. Hai anh đi nhanh đi.

Việt nghe rõ cuộc đối thoại của họ, hai cái tên trong cuộc đối thoại rất quen. Trước đó anh đã hỏi tên "Chung ruồi" về các ông chủ đứng sau ba băng đảng thì đã biết băng bản địa ở thành phố dưới quyền của hai người đàn ông: Thành Hưng và Thanh Sơn. Giờ anh nghe chúng được nhắc tới, thầm nghĩ đây là cuộc thanh toán lẫn nhau của xã hội đen. Anh đã định thâm nhập vào xã hội đen nhưng bây giở chưa phải lúc tiến hành. Vì thế anh xoay người nhẹ nhàng rời đi. Đáng tiếc thực tế không như là dự tính, anh đi chưa được mấy bước thì bị chúng phát hiện. Một thằng hô lớn:

- Đại ca, có kẻ ở đắng kia đang chạy trốn kìa.

Gã đại ca thuộc phe đối địch với phe của tên Hưng ngoảnh sang, lập tức quát:

- Mau lên bắt hắn lại, không được cho hắn báo cảnh sát.

Cả hai phe đều không muốn anh chạy thoát nên rú ga vọt lên bao vây anh lại. Cả hai phe đều vây lấy Quốc Việt. Bây giờ bốn phương tám hướng đều có kẻ địch, anh sẽ xử lý ra sao? Anh thầm than đen đủi. Một gã mở miệng hỏi:

- Thằng kia, mày làm gì ở đây?

Việt giữ im lặng. Gã kia tức tối quát lớn:

- Mày không nghe tao hỏi hả? Mày làm gì ở đây?

Việt vẫn không đáp. Hai mắt anh liếc mắt nhìn hai người có tên là Hưng và Sơn. Động tác của anh rất nhanh nhưng gã đại ca phe bên kia vẫn kịp thấy. Cái liếc mắt của anh đơn giản chỉ là muốn thấy rõ mặt mũi của Hưng và Sơn nhưng lại khiến gã kia hiểu nhầm là anh thuộc về phe bọn chúng. Gã nọ hừ một tiếng, nói:

- Thanh Sơn, mày khá lắm, bố trí một tên đàn em bên ngoài đánh lén.

Gã Sơn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, hắn đáp:

- Chứ không phải bọn mày giấu một thằng để đâm sau lưng bọn tao à?

Hưng bồi thêm một câu:

- Kế vừa ăn cướp vừa la làng này dùng độc đấy.

- Mày...

Gã kia cứng họng, một miệng không thể đối đáp lại hai cái miệng. Kể cũng thú vị, sự xuất hiện của Quốc Việt đã làm đảo lộn hoàn toàn âm mưu của gã.

Việt quan sát Thành Hưng và Thanh Sơn, cả hai người đều đã trên dưới bốn mươi mấy tuổi. Thành Hưng có vóc dánh cao to, gương mặt nghiêm nghị. Thanh Sơn thì nhỏ con hơn chút, người gầy, cằm hơi nhọn, hai mắt ánh lên vẻ sắc lạnh. Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Quốc Việt chốc lát rồi hỏi anh:

- Nhóc con, mày là ai? Đến đây làm gì?

Việt biết hôm nay khó thoát khỏi đây bèn tìm cách ứng biến. Đầu óc xoay chuyển nhanh như ánh sáng, anh đã nghĩ được một cách. Anh bèn nói với Thanh Sơn:

- Tôi là ai ông anh không cần biết, chỉ cần biết là tôi sẽ giúp ông anh.

Lời chưa hết, anh đã xoay hông, tống một quyền mạnh như trời giáng vào ngay giữa mặt của một thằng phe kia. Kình lực của quyền khiến hắn choáng váng mặt mày, răng môi lẫn lộn. Anh đã xác định rõ ràng tên nào thuộc về phe nào rồi, cứ vung tay là trúng mục tiêu.

Cú đấm đó làm tất cả sửng sốt. Tên bị ăn đòn bưng mặt lăn lộn rên rỉ. Sống mũi hắn đã dập nát. Việt nhân lúc cả bọn đang ngây ngốc, nhảy vọt sang trái, vung chân đạp một cái thật mạnh vào bụng một tên khác làm hắn ta gập hẳn người xuống, miệng ngoác ra chẳng kêu la được tiếng nào. Kế đó anh lên gối trúng một bên Thái Dương của hắn. Hắn ta gục xuống luôn, không rõ có bị ngất xỉu hay không nữa.

Sau khi hai thắng bị loại, phe kia mới tỉnh lại, cả đám la ó vung dao chém tới anh và phe đối địch. Phe Thành Hưng rút vũ khí đáp trả. Bản thân Thành Hưng cũng cởi áo khoác ngoài, ra tham gia đánh nhau. Thanh Sơn thì không, coi bộ hắn không biết đánh nhau. Hai ông chủ này thừa biết anh dối trá nhưng có anh giúp sức còn hơn không. Mấy việc khác để sau tính.

Quốc Việt vận dụng quyền pháp Hổ Quyền rất thuần thục. Từ sau khi Thuần Dương Công đột phá tầng thứ nhất, nội lực của anh tăng mạnh, lấy một địch hai không hề bị lép vế, thậm chí đôi lúc là một địch ba. Hơn nữa, thân thủ anh rất nhanh nhẹn, lúc đánh chỗ này, lúc nhảy sang đánh chỗ kia làm đội hình đối phương rối loạn.

Chợt anh vọt lên cao qua đầu một gã, lòn ra sau lưng hắn ta, vỗ một chưởng. Chưởng lực mạnh kinh hồn. Hắn ta hộc ra ngụm máu, người loạng choạng, lập tức dính phải một đao ở ngực. Vết thương càng nặng. Quốc Việt vung tiếp tay ra sau, trúng ngực một tên. Tên đấy la thảm, văng về sau hơn một mét. Hai chưởng anh đều dùng toàn lực.

Anh liếc sang trận đấu tay đôi giữa Thành Hưng và gã đại ca kia. Đao pháp của Hưng ghê gớm, võ thuật của ông ta không kém anh, dần dồn ép kẻ địch vào chỗ chết. Bỗng Việt cảm giác có nguy hiểm. Anh quay đầu sang phải thì phát hiện một thằng đang rút súng ra chuẩn bị bắn anh. Anh hoảng hồn, miệng hét lớn, thi triển khinh công lên cực hạn. Khoảng cách hai mét quá ngắn, nói tới là đến ngay. Khi tên kia chưa kịp lên đạn thì anh đã ở ngay trước mặt hắn, tung ra Hổ quyền xiết chặt cổ tay hắn ta rồi bẻ gập ngược lên trên. Hắn rú lên đầy đau đớn, để rơi khẩu súng xuống. Việt vung chân tiễn hắn tới giường bệnh.

Anh lại phát hiện thằng ngất xỉu bị vì trúng cước ở huyệt Thái Duơng lúc trước đã tỉnh lại và cũng rút ra một khẩu súng. Anh không kịp nghĩ nhiều, ném mạnh cây súng gã kia đã đánh rơi tới chỗ hắn, rồi vọt theo. Tên kia tránh được khẩu súng, nhưng không thoát khỏi cú song phi của anh, ngất xỉu tập hai.

Kẻ địch giờ chỉ còn bốn người nên bị áp đảo hoàn toàn. Bọn chúng sợ hãi, vội vàng lui lại, nhảy lên xe bỏ chạy, để lại ba thằng tại trận. Hai kẻ ngồi ghế sau cn dính thêm hai nhát vào lưng, kêu gào đau đớn. Cuộc hỗn chiến chưa đầy tám phút đã phân thắng bại. Công của Quốc Việt không nhỏ. Thành Hưng mặc lại áo, nói:

- Vẫn chưa giết được tên Phạm Huỳnh, nỗi lo vẫn còn đấy.

Thanh Sơn nói:

- Nhưng dù sao chúng ta cũng thu được lợi lớn. Ba trong số mười mấy tên đàn em nguy hiểm của bọn chúng đang nằm ở đây.

Hưng chỉ vào mấy gã đang nằm trên đất, hỏi:

- Giờ xử lý chúng thế nào?

- Khoan bàn cái này, mau rời khỏi đây kẻo cảnh sát đến ngay bây giờ.

Thành Hưng gật đầu:

- Ừ!

Ông ta nói với Quốc Việt:

- Cậu đi theo chúng tôi.

Việt gật đầu đồng ý. Anh biết bỏ trốn lúc này là không hay, dù anh chạy thì bằng khinh công của anh, ở đây không ai đuổi kịp. Anh cùng hai gã đàn em nữa chui vào trong xe hơi. Anh ngồi giữa, Thanh Sơn ở ghế lái xe Thành Hưng ngồi ghế phụ. Hưng hỏi anh:

- Nhóc con, cậu tên gì?

Chúng là xã hội đen nên anh khỏi cần giữ lễ phép. Anh trả lời gọn lỏn:

- Quốc Việt!

Hưng hỏi tiếp:

- Cậu là người của ai?

Anh hiểu hàm ý của ông ta. Chỉ có người lăn lộn trong xã hội đen mới biết ba băng đảng. May mắn anh đã tìm hiểu trước, bèn đáp:

- Tôi không thuộc về bên nào cả.

Thanh Sơn và Thành Hưng nhìn anh với vẻ kinh ngạc. Việt nói tiếp:

- Tôi là bạn của "Chung ruồi".

- "Chung ruồi" ư?

Hưng ngẩn ra giây lát. Câu trả lời của anh nằm ngoài dự tính của ông ta. Ông ta không tin:

- Bạn của tên đó sao? Cậu tưởng chúng tôi sẽ tin sao?

Biết trước ông ta sẽ nói vậy, anh nhún vai, đáp:

- Tin hay không tuỳ ông. Tôi nghĩ chắc ông có số của hắn ta nhỉ?

Hưng, Sơn bực tức trước cách trả lời cộc lốc của anh, có điều ông ta không lộ ra mà tiếp tục truy vấn:

- Vậy thì cậu đến đấy làm gì?

- Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua và bị mấy người lôi vào chứ ban đầu tôi muốn bỏ đi đấy thôi.

Hai người sửng sốt. Họ không ngờ anh đang bị kẹp giữa hai thằng đàn em của họ mà vẫn có thể đối đáp bình tĩnh, thế thì không tầm thường chút nào. Hai người có chung suy nghĩ: anh có ai chống lưng hay thật sự anh không hề sợ bọn họ. Hai gã liếc nhìn nhau, đồng thời nảy ra một ý.

Trong khoảnh khắc đó, tóc gáy Việt dựng đứng, có nguy hiểm. Chỉ cần họ hành động là anh lập tức ném hai thằng hai bên ra trước mặt làm lá chắn rồi xử nốt số còn lại. Anh tính nếu chớp đúng thời điểm thì sẽ thoát ra khỏi xe an toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play