Việt theo con đường ngày thường vẫn đi để về phòng. Điều này không hề liên quan đến Hằng mà vì đây là đường ngắn nhất quay trở về phòng trọ. Bữa hôm nay không thấy Hằng đi đường này. Có lẽ cô ấy đã về từ sớm hoặc cũng đã nghe theo lời anh, chọn đường khác đông người hơn mà đi. Dẫu biết điều ấy là tốt cho Hằng, anh vẫn có chút gì đấy tiêng tiếc.
Điều thứ hai làm anh quan tâm là cảm giác nhồn nhột ở sau lưng khi anh trên đường đến nhà của cô Liên. Rồi lúc anh âm thầm liếc mắt sang bên kia đường, anh phát hiện hai bóng người thấp thoáng trong quán café gần đấy. Anh đoán có kẻ theo dõi nên anh mới bật cười. Nhưng mà đến khi anh trở ra lại không thấy họ đâu, cảm giác kỳ lạ nọ cũng biến mất. Nếu quả thực là theo dõi thì họ sẽ đợi đến cùng chứ không bỏ lửng thế. Âu đây cũng là dự đoán của anh, dĩ nhiên có chỗ đúng chỗ trật.
Việt vứt ra đằng sau những suy nghĩ về kẻ theo dõi nào đó, anh tự nghĩ mình cũng chẳng phải siêu sao, hơn nữa cũng chẳng làm gì mờ ám nên cũng chẳng phải để ý quá mà làm gì. Anh vẫn tiếp tục ngày ngày đi học, đi dạy, có điều sau khi về nhà trọ đến lúc đi luyện công anh chú ý hơn, thường đi đường ngang ngõ tắt để tránh có kẻ theo đuôi. Dù sao anh cũng chưa muốn bị người ta phát hịên chỗ luyện công ưa thích của mình.
Những ngày sau, Đình Hiếu đã biết được thời gian biểu của Việt. Khả năng và phương thức dò tìm của hắn khá là giỏi. Chỉ qua bữa thứ hai, hắn đã nắm được lịch đi làm gia sư của anh. Hắn ta biết anh dạy học vào các buổi ba năm bảy. Nhưng còn khoảng thời gian sau giờ dạy, hắn không biết anh đi đâu làm gì. Dường như Việt cũng biết mình đang bị theo dõi nên khi ra khỏi nhà cô Liên, anh cố tình đi vòng vèo qua các ngõ ngách, cuối cùng lẩn đi ngay trước mũi ba thằng mà bọn chúng không hề hay biết. Bị hớ mấy lần khiến bọn chúng buồn bực. Ngày thứ tư ba thằng bám theo Việt. Khi anh ra khỏi biệt thự, tên Trường định đi thì Đình Hiếu cản lại:
- Không cần đi nữa đâu.
Trường ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao thế?
- Hắn đã biết chúng ta theo dõi hắn rồi, có đi cũng vô ích thôi.
- Thế thì phải làm sao?
- Việc đấy là của anh Thiên, chúng ta chỉ cần đưa thông tin của hắn cho anh ta là được.
- Thế giờ chúng ta đi đâu?
- Café. Tao biết có một quán mới mở gần trường rất được. Mà tao phải liên lạc với anh Thiên trước về thằng Việt.
Quốc Việt luyện công xong thì trở về phòng trọ theo con đường vắng vẻ, tối om đấy như thường lệ. Anh đang mải mê suy nghĩ đến Thuần Dương Công nên không chú ý có hai chiếc xe máy vừa chạy vù qua mặt mình. Ngược lại, hai chiếc xe đấy lại thấy mặt anh, thế là dừng lại. Trên xe có ba người, không ai khác ngoài nhóm Đình Hiếu. Hiếu ngạc nhiên, quay sang nói với thằng Tân:
- Ô hô, hay thật, không ngờ hôm nay mày may thế.
Tân nhún vai đáp:
- Tao cũng đâu ngờ thế, tao chỉ bảo cái đường vắng vẻ này là đường tắt, đi nhanh hơn thôi, không ngờ lại gặp hắn. Thế giờ sao, bỏ bữa tiệc theo dõi hắn hay sao?
- Không cần, chúng ta đi bên kia, còn hôm sau cứ đứng nấp chỗ nào kín để xem thử hắn có đi qua đây không? Nếu có thì chắc chắn hắn thường đi qua đường này.
Tên Trường gật đầu đồng ý:
- Có lý đấy, chỗ này tối như mực, thuận tiện nhất rồi, không cần đi đâu xa nữa.
- Không sai, vậy mai chúng ta ra đây sớm một chút.
Bữa sau và sau nữa, nhóm Đình Hiếu đều làm y như kế hoạch và tất nhiên là chúng đạt được điều chúng muốn. Việt không biết thói quen lẫn hành tung của mình là bị lộ. Anh cứ đi đi về về hai ngày liền như vậy. Nhưng may mắn là khi đi anh đi đường khác, còn khi về anh mới đi đường vắng nên chỗ anh luyện công chúng không hề biết.
Khi Việt đã đi xa rồi, nhóm Đình Hiếu mới ra khỏi chỗ nấp. Hiếu nói:
- À, phải gọi cho anh Thiên đã.
Đình Hiếu bấm một dãy số để gọi điện thoại cho tên Thiên. Đầu dây bên kia hỏi:
- Chú mày lại có chuyện gì?
Đình Hiếu đáp:
- Anh Thiên, em gọi điện thông báo cho anh biết, thằng Quốc Việt dạo này rất hay ra ngoài đến tận khuya mới về. Anh ra tay vào thời điểm đó là vô cùng thuận lợi.
Tên Thiên hỏi lại:
- Đình Hiếu, chú mày có chắc chắn không đấy?
Đình Hiếu nói chắc như đinh đóng cột:
- Em đảm bảo. Em đã theo dõi hắn suốt một tuần nay rồi, cứ vào các tối ba năm bảy, hắn sẽ ra khỏi phòng trọ. Hắn đi đến gần mười một giờ mới trở về. Tối mốt là cơ hội để ra tay đấy anh Thiên.
Thiên nghe thế thì cười lên ba tiếng:
- Tốt, cứ như thế mà làm, đến lúc đó mày cứ nói địa điểm cho anh là được.
Đình Hiếu cười nham hiểm, vẻ tiểu nhân đắc chí hiện rõ trên mặt hắn ta.
“Hắt xì! Hắt xì” Quốc Việt nhảy mũi mấy cái liên tục, nghĩ bụng: “Không biết thằng nào đã nói xấu sau lưng mình thế nhỉ.” Mấy ngày gần đây Quốc Việt luôn có cảm giác có người theo dõi anh nhiều hơn lúc đầu.
Ngay từ lúc nhỏ, giác quan thứ sáu của anh đã đặc biệt nhạy bén hơn người bình thường. Khi ở quê, nhiều lần anh thoát chết trong gang chính là nhờ vào giác quan thứ sáu cảnh báo. Ví dụ gần đây nhất là trận ác chiến giữa anh và rắn hô mang trên Đỉnh Bàn Cờ. Nhờ có nó, anh mới có thể kịp thời tránh thoát những cú đớp của con rắn. Không chỉ thế, độ nhạy bén của cảm giác thứ sau còn tăng lên theo độ tuổi. Quá trình tu luyện võ công cũng đóng góp một phần. Bây giờ chỉ cần có người nảy sinh ý xấu với anh, anh có thể cảm nhận được, mặc dù không rõ ràng lắm.
“Kệ đi, có thể chỉ là nhất thời, rồi sẽ nhanh chóng mất thôi.” Quốc Việt lắc đầu xua đi tạp niệm, anh trở về tiếp tục công việc của mình, cần phải đả thông Thủ Dương Minh Đại Trường Kinh, đáng tiếc vẫn không tiến bộ hơn so với mấy ngày trước đó. Có lẽ nó cần một cú hích để tạo ra bước nhảy và cần trở về tìm hiểu trong sách thử có nói gì đến cú hích này hay không.
...
Buổi gia sư thứ tư, khoảng thời gian trước giờ đi dạy.
Việt đi học từ trên trường về thì thấy Bình đang đọc tin tức. Bỗng nhiên cậu ta bất ngờ than thở một tiếng:
- Ái chà! Sao đời bất công thế không biết!
Việt ngạc nhiên, hỏi lại:
- Có chuyện gì à?
Tùng chỉ vào một bảng thông báo nằm trên trang tin tức mà cậu ta đang đọc và đáp:
- Mày xem này, Lê Anh Tuấn, hai mươi sáu tuổi đã được vinh danh là một trong mười doanh nhân kinh doanh giỏi trong năm mà có tuổi đời trẻ nhất.
- Lê Anh Tuấn? Là cái ông tổng giám đốc công ty Thành Dũng đấy hả?
- Ừ, mới hai lăm tuổi đã được vinh danh, giỏi thật đấy.
- Ừ!
Nghe thằng bạn nhắc đến chuyện này, sắc mặt Việt hơi thay đổi và im lặng không nói nữa. Quang Bình thấy thế thì khoát tay bảo:
- Mày không cần tỏ vẻ thất vọng và hâm mộ anh ta như thế, đừng bao giờ tự ti về bản thân mình.
Việt lắc đầu:
- Tao đâu có tự ti, chỉ là có chút choáng ngợp trước thành tích của anh ta thôi. Còn mày thừa kế gia sản kếch xù từ cha mẹ thì lo mà phấn đấu như anh ta.
- Hừ, chỉ tổ thêm gánh nặng chứ có gì.
- Mày ngồi trong đống vàng mà không biết mình sướng. Tao không nói nhảm với mày nữa, đến giờ tao đi việc rồi.
Việt nói xong thì mang theo đồ đạc ra xe. Hai ngày trước, ông vừa gửi vào cho anh chiếc xe wave Tàu cũ đã dùng hơn chục năm nay để anh được thuận tiện hơn trong việc đi lại. Anh chạy xe qua nhà cô Liên. Sau khi dạy cho Trung Nam xong, Việt không về phòng ngay như mọi khi mà chạy xe ra khu giải trí. Hôm nay tâm trạng của anh vì một vài nguyên nhân mà có chút phiền muộn, nên anh muốn đi đến đây để giải toả. Anh ngồi trên một ghế đá thưởng thức khí trời dịu mát ở đây. Chợt anh bắt gặp Hằng đang đi theo hướng ngược chiều với anh, cùng lúc cô cũng thấy anh. Hằng nhìn thấy anh thì cười bước tới, hỏi:
- Việt, sao bạn lại ngồi một mình ở đây thế? Đang chờ ai à?
Quốc Việt hơi dịch người sang trái một chút, tạo ra một khoảng trống cho Hằng. Hằng do dự một chút rồi cũng ngồi xuống. Quốc Việt cười cười trả lời:
- Có chờ ai đâu, chỉ là đột nhiên mình muốn đi đến đây ngồi một lát, Hằng sao không làm việc như mọi khi?
Khuôn mặt xinh xắn của Hằng hiện lên nét buồn, cô nhẹ giọng nói:
- Vì có chút mâu thuẫn với chủ cửa hàng nên mình đã xin nghỉ luôn rồi.
- À ra thế.
Quốc Việt gật đầu. Hằng giống anh, có vấn đề nên đến đây để giải phóng tâm trí, còn mâu thuẫn là gì, đó là chuyện riêng của cô ấy, anh không tiện quan tâm đến. Anh hỏi thêm một vài câu xã giao rồi không biết nói gì nữa. Không gian nhất thời trở nên trầm mặc. Hai người đều đang có chuyện, cả hai đều không nói gì nên nhất thời bầu không khí có chút kỳ lạ. Tuy đang sầu não nhưng vì đang ở gần bên người đẹp nên những buồn phiền cũng không phá anh bao lâu.
Hằng đưa mắt ngắm phong cảnh xung quanh hồi lâu, rồi cô bỗng quay đầu lại, khẽ liếc qua Quốc Việt, mặt hơi đỏ lên. Chẳng qua anh đang chú tâm suy nghĩ việc gì đấy, thành ra không thấy động tác ban nãy của cô. Anh giờ đang tập trung lắng nghe cuộc nói chuyện của cặp nam nữ ngồi ở ghế đá bên kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT