Sau khi về đến phòng, Việt phát hiện ra mình là người về sớm nhất. Có lẽ anh quá “ngây thơ và ngoan ngoãn”, nên thẳng đường về nhà luôn, không la cà ở nơi khác như mấy lão kia. Anh lẳng cái cặp lên giường, bật quạt và nằm phịch xuống thở phì phò, miệng than thở: “Bố khỉ, nóng thế không biết!...”

Bất chợt anh trông thấy quyển từ điển Anh - Việt của thằng bạn, quyển từ điển này khá mới. Nhìn thấy nó, Quốc Việt mới nhớ tới là có một cuộc thi anh văn để xét trình độ ngoại ngữ của sinh viên để phân cấp lớp Anh Văn.

“Xem ra vài bữa nữa mình phải mua một quyển từ điển, trau dồi kiến thức anh văn thôi, nếu mà thi không đủ điểm đợt kiểm tra này phải học anh văn dự bị, chậm đi một học kỳ.” Trình độ anh văn của anh khá yếu, hồi đó học cố gắng lắm mới đủ điểm tốt nghiệp, nên việc này rất quan trọng. Sau đó anh lại nghĩ đến điều kiện kinh tế gia đình mình khó khăn, mua quyển từ điển mới có lẽ không nên, cứ ra mấy tiệm sách cũ mà mà thôi, ở đó chất lượng từ điển cũng được mà giá cả lại phải chăng. Nằm được một lát, hai người cùng phòng cũng đã trở về, Văn Tùng nói oang oang:

- Ê Việt! Mày bị con bé nào củ hành hay sao mà trông vật vờ thế?

Quốc Việt gật đầu đáp:

- Ờ! Bị gái củ hành thật!

Thằng bạn bị sốc, hai mắt trợn trừng lên, hỏi liến thoắng:

- Gì? Con bé nào củ hành mày thế? Xinh không? Nó củ hành thế nào?

Quốc Việt trả lời ấp úng:

- Ờ thì... nó...

- Nó.. nó... làm sao?

- Thì là mấy cái ấy ấy đấy mà.

Văn Tùng sốt ruột giục:

- Ấy ấy thế nào?

- Nó ngồi cạnh tao...

- Rồi sao?

- Rồi chả sao cả ...

Nói xong Việt phá lên cười ngặt nghẽo. Thằng bạn nghe xong mới hiểu mình bị nó lừa, tức giận giơ ngón tay thối lên làm ra một động tác rất chuẩn của quốc tế mà giới trẻ ai ai cũng hiểu. Quốc Việt xua tay nói:

- Thôi bỏ qua! Thế trưa nay ai sẽ nấu cơm đây?

Việt và Tùng nhìn nhau, đứng phắt dậy... oẳn tù tì. Sau ba lần thua liên tiếp, cuối cùng Việt phải đi nấu cơm. Buổi chiều, Việt đến quán internet HbClub theo lời hẹn với mấy thằng bạn. Đây là một quán ở gần trường khá nổi tiếng, mạng tốt, máy ngon, đủ để khách đến chơi mà không bị giật lag. Việt đến quán, đã thấy lũ bạn mình ngồi hết ở đó rồi, chỉ còn trống một máy đã mở sẵn bên cạnh thằng Việt Tiến thôi. Việt đi đến vỗ vỗ vai Tiến hỏi:

- Máy này của tao à?

Tiến đang say sưa với game thì bị anh làm giật mình, cậu ta bỏ tai nghe xuống, gật đầu:

- Ừ ừ! Ngồi đi mày.

Việt kéo ghế ra ngồi xuống. Lúc này Tiến đang điên cuồng bắn CF, lên tục double kill hai đứa sướng réo ầm lên:

- Oh yeah! Còn thằng Hùng nữa. Mày soi hộ tao coi nó đang chạy chỗ nào với.

Việt nghe vậy thì lắc đầu, anh bèn vào Nhaccuatui.com mở bài Tình cha, sau đó vô 4vn.eu coi các con hàng trên đấy đang chém gió thế nào. Anh được thằng bạn giới thiệu về trang web này, nghe hắn nổ tung trời nên tò mò lập cái nick palapolo hai ngày trước xem thế nào, ban đầu cũng có hứng thú. Hôm nay lên anh thấy cái lão ansu16 chém bão, rồi bỗng nhiên bị Minh Minh ban vì tội chọc vào tổ kiến lửa. Lúc này Tiến đã bắn xong ván, nhưng có vẻ ức chế vì từ đầu đến giờ toàn thua không gỡ gạc lại được trận nào, liền vỗ vai Việt, nói:

- Mày còn không mau vào đi. Nhanh lên đi, bên mình đang thua thảm hại rồi, 3 chọi 4 không kéo nổi.

- Ok ok vào ngay đây.

Việt gật gật đầu bắt đầu vào trò CF. Đây cũng là trò mà anh hay chơi nhất, bởi anh cũng không biết tại sao mỗi khi hắn chơi trò này đều có cảm giác rất thật, giống như chính mình đang tham gia vào trận chiến đó vậy. Việt đăng nhập rồi vào sever và phòng mà Tiến đã lập sẵn. Map CF được chọn là map Ngã tư tử thần, đặc điểm của map này là sẽ không bị chênh lệch nhau về súng nữa bởi vì súng được đặt thành một hàng đủ các khẩu súng cơ bản dưới đó và người chơi chỉ cần nhanh tay mà nhặt khẩu súng mà mình ưng ý lên thôi. Tất nhiên chơi bốn đấu bốn thì lượng súng sẽ thừa ra bốn khẩu mỗi bên, cái này sẽ dễ dàng chọn súng hơn chon người chơi, hơn là bị gói gọn khi chơi phòng full người. Một người bạn bên đội kia đột nhiên hô lên:

- Đấu dao đê!

Tiến gõ phím đáp lại:

- Để tý nữa đi, giờ cứ chơi súng cái đã.

- Ok, bắn đê!

Cuộc đấu súng bắt đầu, Việt nhanh chóng nhận lấy khẩu Steyr Aug (tức khẩu 44 trong Counter Strike mà game thủ Việt hay gọi). Đây là khẩu súng mà có thể nói là toàn năng nhất trong map này, khẩu súng vừa nhẹ, có uy lực tốt và cũng có thể ngắm bắn được, độ giật thấp, tất nhiên có phát huy hết khả năng của nó không thì phải dựa vào khả năng của người chơi. Việt cầm lấy khẩu súng, bật tâm lên và lập tức bắn. “Đùng” một tiếng, bảng điện tự hiện lên polopala kill ThanSung với một phát headshot vàng. Hùng là thuộc phe Quốc Việt, cậu ta thấy thế phải bật thốt ra câu kinh ngạc:

- Hay lắm!

Quốc Việt nhắc nhở:

- Cẩn thận.

Anh vừa dứt lời, tên nhân vật của Hùng đã lên bảng điện tử. Hùng gãi đầu gãi tai vẻ xấu hổ vì cái tội thiếu tập trung. Việt không nói gì nữa, anh từ từ men theo lối giữa tiến sang bên nhà đối phương. “Đùng đùng đùng” anh lập tức nhấn nhảy liên tục tránh qua loạt đạn của đối phương rồi ngay sau đó nã lại cho đối phương hai phát hạ gục đối phương luôn. Chẳng qua, hiện giờ phe bên anh chỉ còn lại mình anh, bởi hai người còn lại đã lần lượt được điền tên trên bảng “Phong thần” rồi. Việt Tiến nóng ruột hối thúc:

- Đi cùng nhau cẩn thận chút nào, mấy thằng kia giúp Việt soi cái nào.

Một người bên đội kia hô lên, nhanh chóng đi đến chỗ đồng đội của mình, cẩn thận cảnh giới xun quanh đi đến chỗ Việt. Việt nghe vậy cũng không phản ứng gì nhiều, anh chỉ dừng lại, cầm một khẩu ngắm, chĩa thẳng vào chỗ đối phương đang chạy đến. Tiếng bước chân trong tai nghe càng lúc càng gần, Việt vẫn bình tĩnh không có bất cứ động tĩnh gì làm kẻ địch không khỏi lo lắng nhắc nhở nhau phải giữ bình tĩnh. Tiếng bước chân dừng lại, đột nhiên vụt ra một bóng người nhảy lên, Việt lập tức bấm chuột “đùng” một tiếng, thế là một người được tiễn lên bảng. Cùng lúc đó Việt điều khiển nhân vật của mình nhảy lùi về sau rất nhanh, mau chóng nấp sau đám thùng gỗ làm khuất đi tầm bắn của người thứ hai. Người còn lại bên kia thấy thế lấp tức nhanh chóng chạy tới, căn bản vì họ nghĩ cầm súng ngắm mà bị áp sát thì chỉ là vô dụng thôi. Nhưng hắn không ngờ Việt đã vứt khẩu Steyr Aug sắn ở đó rồi, khi đối phương nháo nhào chạy đến liền nhẹ nhàng cứa một phát dao cho nó “thăng” luôn. Hùng sung sướng nói lớn:

- Ngon! Khá lắm Việt à, kiểu này thì chúng ta lội ngược dòng là vừa.

. Bên đối phương nghe thấy thế liền mỉa mai:

- Lội đi, năn nỉ đó.

Câu nói này làm mấy thằng bạn anh nghẹn họng, căn bản đối phương chỉ cần thắng mười trận là kết thúc mà lúc này tỷ số đã là 9-1 rồi, đây rõ ràng là khinh người quá mức. Quốc Việt không nói gì chỉ mỉm cười, chuẩn bị trận tiếp theo Bước vào cuộc đấu, Việt mau chóng chọn được khẩu súng cho mình, lần này là một khẩu ngắm, rồi tới bên cánh trái đứng trấn thủ tại đó. Bên đối phương cũng có một người cầm ngắm trấn thủ ở đây, người này thấy bên kia đã có người ngồi đó chờ sẵn nên cứ lấp ló, thí thoảng bắn ra một phát. Bắn kiểu đó căn bản độ chính xác giảm đi bởi lo lắng khi mà đối phương đã chiếm được lợi thế về chỗ ngắm bắn thì mình rất dễ vong mạng nếu nhao ra quá lâu. Qua hai lần như vậy, đến lân thứ ba, Việt liền tiễn hắn lên bảng nhanh cho nhẹ việc, lần này vẫn là ThanSung bị chết đầu tiên. Việt nhanh chóng chạy lên phía trước, tựa mình vào tường ngắm ra phía sông, nhìn thấy phía bên đối diện có địch đang giằng co với phe mình, anh liền không ngần ngại giúp một tay tiễn kẻ tiếp theo lên đường. Cùng lúc đó, bên mình cũng đã xử lý thêm được một tên bên địch, thế trận trở thành bốn đánh hội đồng một và kết quả như thế nào thì khỏi cần phải bàn. Rồi ván thứ ba, thứ tư, thứ năm... đến ván thứ chín, phe Việt liên tục thắng áp đảo với sự xuất sắc của Việt, anh luôn là người mở màn cuộc tàn sát. Đúng là cuộc tàn sát bởi vì tỷ số của anh là giết hai mươi mà không chết lần nào, mỗi ván anh không giết cả bốn người thì cũng hai người phải bỏ mạng dưới tay anh. Một người trong số đó bực quá kêu lên :

- Lần này ông cũng nhè tôi bắn đầu tiên là thế nào ?

- Bởi vì tui ghét cái nick đó, tên thần súng mà tỷ lệ sống chết lại hai phần chín.

Việt đáp lại bằng cái giọng dửng dưng, nghe anh nói vậy, ba thằng bạn cũng liền hùa theo:

- Tao cũng ghét lắm

- Tao cũng dzậy à!

- Tao cũng rứa!

Thằng ThanSung hét lên:

- Biến hết đê! Bực mình...

Cả đám người Quốc Việt đều bật cười khanh khách.

...

Hôm sau đến lớp, Quốc Việt vẫn tiếp tục ngồi chỗ cũ, anh cứ tưởng cô nàng lần trước là chọn chỗ này để ngồi tạm thôi, rồi bữa tiếp sẽ không ngồi chỗ này nữa, ngờ đâu một lát sau nàng và ba người bạn mới quen đi tới chỗ anh đưa ra đề nghị:

- Quốc Việt, bạn có thể nhường chỗ này cho bọn mình được không?

Anh bắt đầu giở trò tinh tướng:

- Nhường chỗ à? Khó đấy, mình thấy chỗ này có vị trí thuận lợi, phong thủy rất tốt, khó mà nhường lại à nha.

Anhh từ nhỏ đã xấu tính, có thói dở là cứ hễ gặp người hơi quen thuộc một chút là buông lời trêu chọc, bất kể nam hay nữ, mà cô gái khá xinh đứng cạnh Thu Ngọc cũng bạo dạn, cô đáp:

- Nhường đi, con trai ga lăng chút thì có mất gì đâu chứ.

Anh vuốt vuốt cằm, bắt đầu ngả giá:

- Uhm, để xem, chỗ này để ngồi học thì tuyệt, muốn chuyển đi cũng được, nhưng phải có điều kiện gì chứ nhỉ, bọn này mất quyền lợi mà.

- Ừ, chỗ phong thủy đẹp thế này rất khó kiếm, nếu không có quyền lợi nào thì sao phải đi, tao nói đúng không mày?

Một thằng bạn cũng muốn kiếm chác chút đỉnh nên gật đầu ủng hộ ý của Quốc Việt nhưng thằng Việt Tiến lại ra vẻ tốt lành nói:

- Thôi tụi mày chém vừa vừa thôi, để chỗ cho ba em nó, anh em mình chuyển chỗ khác cũng chả mất gì.

Quốc Việt da mặt dày, nói thẳng ra:

- Chuyển thì thôi được, có điều “ấy” phải cho tớ số điện thoại.

Từ hôm vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa anh và Đình Hiếu, Thu Ngọc đã có ác cảm với anh, nên lờ đi, để mặc cho ba bạn gái mới đối phó anh. Với thằng đàn ông mà đã tạo ra ác cảm cho một cô gái ngay lần đầu gặp thì sau này xui xẻo có thừa. Trong đám bốn cô này thì có nàng tính tình chanh chua, nàng ta bĩu môi, phát biểu:

- Này, đừng được nước mà làm tới nhé, muốn xin số người đẹp đây thì phải có lễ có lạc mới được.

Quốc Việt ra vẻ đường hoàng, miệng cười he he nói:

- Lễ thì sẽ có nhưng phải “ngoan”, đằng nào tụi này cũng tổ chức buổi gặp mặt đầu năm, cứ đưa số điện thoại đây có gì tụi này liên hệ báo lại sau.

Cô nàng chanh chua đáp trả:

- Cũng được, nhưng nhớ phải gọi, cấm cho bọn này leo cây đâu đấy.

- Cứ yên tâm, mình là người luôn giữ chữ tín mà

Quốc Việt vỗ ngực đảm bảo. Cô gái dễ thương hừ một tiếng, cô vẫn không thể tin vào ý tốt của mấy thằng háo sắc này được. Cô nàng chanh chua viết số điện thoại lẫn họ tên lên tờ giấy đưa cho anh. Anh cứ tưởng sẽ có được số hai người đẹp kia, đặc biệt là Thu Ngọc, ai ngờ là cô nương này, nhưng đến nước này đành phải chấp nhận thôi. Xong việc, ba người nhóm anh đứng dậy đi về dãy ghế sau. Có mấy thằng đực rựa định chơi chiêu “đi ăn cỗ về mất chỗ”, nhưng mỗi tội là bọn anh đã đổi chỗ cho các cô gái thế là bọn kia cũng tịt ngòi không biết làm sao, chỉ ngậm ngùi oán trách mình vô duyên mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play