Phía bên Hoàng gia, bà Mai đã trở về. Khi nghe ông Dương - anh trai bà nói lại, bà không khỏi giật mình. Bà không ngờ việc Nam vô tình phá hoại vụ làm ăn của bọn lưu manh lại liên quan trực tiếp đến bọn Hắc Báo, bây giờ thậm chí kéo thêm cả Linh vào nữa. Lần trước Nam bị bắt cóc bởi những kẻ ngoại quốc thì bà Mai đã biết Nam đã vô tình đụng chạm đến thế lực ngầm nào đó, giờ nghe tin Hắc Báo xuất hiện này thì bà đoán được phần nào những thế lực nào bị Nam phá ngang chuyện làm ăn. Nếu như phán đoán của bà đúng thì Nam đã gặp phải rắc rối cực kỳ lớn rồi. Linh tạm thời sẽ không sao vì có Hoàng gia bảo vệ; nhưng còn Nam thì chỉ có bản thân bà giúp đỡ, Lê gia của Nam chưa chắc đã ra tay. Bà Mai đứng dậy định đi đến gặp Nam thì ông Dương lại nói:

- Em không cần vội thế đâu, dù gì chuyện cũng thành ra cớ sự thế rồi, nhanh hay chậm nữa thì đâu có tác dụng gì.

Bà Mai thở dài:

- Anh nói đúng, chỉ là em vẫn lo lắng quá, trong lòng cứ không yên.

Nếu hai ông bà mà biết Nam còn gây hấn với sát thủ nữa thì có lẽ không còn giữ nổi vẻ bình thản thế này. Ông Dương chỉ tay vào ghế và nói:

- Thằng bé giờ vẫn ổn đấy thôi. Ngồi xuống đi. À phải, nhìn vẻ mặt của em thì hình như em đã tìm ra manh mối gì rồi phải không?

Bà Mai từ từ ngồi trở lại ghế rồi trả lời:

- Dạ chưa có, em mới chỉ đưa ra vài giả thuyết.

Ông Dương nói:

- Chỉ là giả thuyết thôi thì đã có gì chắc chắn đâu mà em phải nóng vội như thế, vả lại trong thời gian này, bọn Hắc Báo đã bị các thế lực khác kềm kẹp, bọn chúng sẽ không dám làm gì quá mức đâu.

Bà Mai hỏi lại:

- Anh dò được thông tin gì à?

- Ừ, từ sau khi biết bé Linh bị bọn chúng tấn công, anh đã âm thầm điều tra nên biết được vài thông tin; tạm thời chưa có gì to tát cả nên em cứ yên tâm đi.

Nghe anh trai mình nói vậy, bà Mai tạm thời ngừng suy nghĩ về vấn đề bọn Hắc Báo mà chuyển sang chủ đề khác:

- Em nghe hình như thằng cả nhà anh đàm phán xong với tập đoàn Minh Long rồi phải không?

Ông Dương đáp:

- Chưa xong hoàn toàn, nhưng cũng gần như chắc chắn, bước đầu bên Minh Long đã chấp nhận các điều khoản của bên chúng ta đưa ra. Nếu quả thật chúng ta có thể ký kết hợp đồng thành công, chúng ta có thể lợi dụng danh tiếng mảng điện thoại của họ để mở rộng mạng viễn thông của chúng ta; đặc biệt là bên Minh Long sắp ra mắt chiếc điện thoại đầu bảng của họ nữa.

- Bên Nguyễn gia không có động thái gì sao ạ?

Ông Dương lắc đầu:

- Về cơ bản Nguyễn gia không có cơ hội xen vào chuyện làm ăn lần này chúng ta, bên Lê gia thì lại đang vướng vào mấy vụ lộn xộn gì đấy nên không thể chia nhỏ thực lực, họ đành phải im lặng.

- Cũng phải khen ngợi Chính, em không ngờ thằng bé có thể chốt hợp đồng với tập đoàn Minh Long nhanh như thế. À, em có cái này cho anh...

Bà Mai đứng dậy đi vào phòng mình cầm một tập tài liệu ra đưa cho ông Dương và nói:

- Vừa rồi trong khi đi lo việc, em tiện thể điều tra một vài thông tin về tập đoàn Minh Long giúp anh này.

- A hay quá, cám ơn em.

Ông Dương mở tài liệu bắt đầu đọc. Tập đoàn Minh Long thì quá nổi tiếng rồi, ông chủ tập đoàn mới ba mươi mấy tuổi nhưng trong vòng mười năm, với chỉ hai bàn tay trắng mà anh ta đã đưa một công ty khởi nghiệp nhỏ trở thành một tập đoàn đa lĩnh vực và là một trong những tập đoàn lớn mạnh nhất cả nước. Những thông tin này mọi người đều biết cả rồi, cái ông Dương cần là thông tin đặc biệt về tập đoàn Minh Long. Chợt ông Dương ồ lên một tiếng:

- Ồ, cậu ta là người đứng sau công ty Hùng Cường à? Điều này anh chưa bao giờ nghĩ đến đấy; mà có khi không một ai có thể nghĩ ra được.

Bà Mai nói:

- Trước đây thôi, giờ Hùng Cường đã bị bán lại cho tập đoàn khác rồi sao? Có gì đâu mà anh mà ngạc nhiên đến thế?

Ông Dương nói:

- Tuy đúng là Hùng Cường đã bị bán lại nhưng em đã quên mất là công ty Hùng Cường đã gây khó cho tập đoàn của Lê gia thế nào à? Nhiều ông lớn muốn tìm ra người sở hữu nó mà không tìm ra được đấy. Em tìm được thông tin này bằng cách nào thế?

Bà Mai đáp:

- Bí mật, em không tiết lộ được.

Lại thấy vẻ mặt ngây ngốc của ông anh trai, bà Mai bật cười:

- Đùa anh thôi, bữa đó em vô tình nghe được điều này từ một cô gái đã từng làm việc trong Hùng Cường trước đây.

- Tức là cô gái đó đã từng đảm nhiệm vị trí trọng yếu của Hùng Cường mới có thể biết được, em có tên cô gái đó không?

Bà Mai đáp:

- Cô gái đó chỉ mới trên dưới ba mươi tuổi thôi, em chỉ nghe loáng thoáng cuộc điện thoại của cô gái với bạn nên cũng không có nhiều thông tin lắm, tên cô gái hình như là Trúc thì phải. Mà anh hỏi cái này làm gì? Để điều tra à?

- Phải, dù gì có thêm thông tin về tập đoàn Minh Long thì vẫn dễ làm ăn với họ hơn chứ.

Bà Mai nhún vai:

- Tùy anh thôi, giờ em đi qua chỗ Nam đây, em hỏi ra nhẽ vài thứ.

- Ừ, để anh gọi người đưa đi.

Bà Mai lắc đầu:

- Cần gì, em nói cậu lái xe của anh đưa em đi.

- Ơ thế anh đi về bằng gì?

- Anh tự lo nhé.

Bà Mai vừa cười vừa đi ra khỏi nhà.

Xe ô tô đưa bà Mai đến phòng trọ của Nam. Đúng lúc này đang có một chiếc ô tô cũng vừa dừng trước phòng của Nam, tiếp đó thì cửa xe mở ra và Nam bước ra khỏi ô tô; mà ở cửa phía bên kia là một bà lão tóc đã bạc trắng. Khi vừa nhìn thấy bà lão này, bà Mai không khỏi ngạc nhiên, bà nhanh chóng xuống xe rồi đi tới nói:

- Chào Loan, đã lâu không gặp.

Bà Loan mỉm cười đáp lại:

- Chào Mai, cũng hơn hai chục năm chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ.

Bà Mai và bà Loan đều là hai nhân vật cốt cán của hai gia tộc lớn, hai người quen biết nhau là đương nhiên. Nam mở cửa phòng rồi mời hai ba lão vào trong để hai người có thể tự do nói chuyện với nhau; nhưng bà Loan lại lắc đầu:

- À không cần đâu cháu, bà đi bây giờ luôn đây.

Tiếp đó bà nói với bà Mai:

- Tôi đi đây, hẹn gặp bà lần sau.

Bà Mai mỉm cười, đáp:

- Được, tạm biệt, hẹn gặp lại.

Bà Loan lên xe rời đi. Sau khi bóng chiếc xe mất hút, bà Mai quay sang phía Nam, giọng bỗng trở nên nghiêm nghị:

- Hai bà cháu ta vào trong nói chuyện, bà có vài điều muốn hỏi cháu.

- Dạ vâng

Nam nhận ra được thần sắc khác thường của bà Mai, Nam đi vào phòng mà trong lòng không khỏi lo lắng.

Tại quán café phía bên kia đường, nằm cách dãy phòng trọ của Nam chỉ bốn năm chục mét, có hai người đàn ông ngồi nói chuyện với nhau. Người mặc áo sơ mi nói với người mặc áo thun:

- Lâu lắm rồi ông bạn mới ra ngoài này nhỉ?

Người áo thun gật đầu:

- Cũng gần chục năm chứ ít gì, giờ ra đây khác quá, tôi đi theo trí nhớ thiếu chút nữa là lạc đường.

Người kia bật cười:

- Ha ha, phải thôi, thành phố cứ đập chỗ này xây chỗ kia liên tục mà, nửa năm đã khác chứ đừng nói là mười năm. Sao, lần này ông ra đây chắc không chỉ là du lịch nghỉ dưỡng chứ hả?

- Ừ, chủ yếu là thế, làm vất vả như thế thì nên có chuyến nghỉ dưỡng chút chứ. Tôi nghe đâu dạo này ở đây phức tạp lắm?

- Đúng vậy, bọn kia bắt đầu rục rịch trở lại rồi. Chúng tôi phải liên tục theo dõi, hiếm có thời gian nghỉ ngơi. À, có cái này khá thú vị, chúng tôi vừa có khám phá ra được một cậu nhóc khá tuyệt đấy, xem chừng còn khá hơn người nhân viên mới chỗ của anh đấy.

Người áo thun ngạc nhiên:

- Thế luôn cơ á, có hình ảnh gì không cho tôi xem chút nào.

Người mặc sơ mi lấy ra một tấm ảnh từ trong túi áo của mình đưa cho đối phương và nói:

- Đây là người tôi đang để ý.

Người mặc sơ mi cầm lấy tấm ảnh xem, vừa nhìn ông ta đã ồ lên:

- Là cậu ta sao?

Người kia thấy vẻ kinh ngạc của ông bạn thì vội hỏi:

- Ông biết thằng nhóc này à?

- Ừ, lần trước tôi có gặp cậu ta vài lần, cũng nói chuyện được một lúc. Tôi tạm thời chưa bàn đến tính tình cậu ta thế nào mà chỉ đánh giá khả năng cậu ta rất tốt.

Người mặc sơ mi tò mò:

- Sao ông biết cậu ta? Ông với cậu ta cách nhau xa thế mà?

Người áo thun trả lại tấm ảnh và đáp:

- Ban đầu chỉ vô tình gặp cậu ta thôi, sau đó xảy ra mấy chuyện ngoài ý muốn nên tôi mới thấy được khả năng của cậu ta. Này ông bạn, ông quan tâm cậu ta như vậy, chả lẽ ông muốn tuyển cậu ta vào làm à?

- Ừ, tôi cũng đang có ý định đấy, chỉ là chưa biết rõ gốc gác, nhân thân lẫn tính cách của cậu ta nên tôi vẫn cho người đi khảo sát chứ chưa tiếp cận.

- Nhưng có vẻ như cuộc sống cậu ta khá phức tạp đấy, ông cần phải theo dõi thật kỹ. Hơn nữa, với hoàn cảnh của cậu ta, ông nghĩ ý định của ông có khả năng thành công là bao nhiêu? Theo tôi thấy, chắc là bất khả thi.

Lời nói của ông bạn hợp lý, người mang áo sơ mi gật gù:

- Biết là thế, nhưng tôi vẫn muốn lôi kéo thử, trong biển người dễ gì tìm được một nhân tài như vậy. Còn ông, nói thật đi, hôm nay ông ra đây là để làm chuyện gì?

- Đúng là tôi cần nhờ ông giúp, ờ, tìm một vài thông tin quan trọng. Ông cũng biết, tôi rời khỏi công ty đã lâu, muốn nhúng tay vào lại thì rất khó khăn; nhưng với ông thì khác.

- Thông tin về cái gì?

- Đây.

Người áo thun rút ra một bì đựng giấy mà vàng, bên ngoài có in dòng sơ yếu lý lịch. Người đối diện nhận lấy, sau đó mở bì giấy xem lướt qua, sau đó mới hỏi người đối diện:

- Sao ông không vào trong kia mà lại ra đây tìm tôi?

Đối phương đáp:

- Nếu trong kia có thứ này thì tôi cũng đâu phải nhờ ông thế này chứ.

Người mặc sơ mi cất tờ giấy trở lại vào tập bì, sau đó cất vào chiếc cặp bên cạnh và nói:

- Được rồi, tôi sẽ cố gắng tìm giúp ông, nhưng mà tôi nói trước, tôi không chắc sẽ tìm thấy nó, bởi thứ ông cần khá là hiếm cũng như rất khó lấy.

- Tôi hiểu mà, nhờ hết vào ông vậy.

Dường như người áo thun nhìn thấy điều gì đấy nên hai chân mày nhíu lại. Bạn ông ta dễ dàng nhận ra sự khác thường nên hỏi:

- Sao thế?

- Không có gì đâu, chỉ là bụi vào mắt thôi.

Người áo sơ mi liếc nhìn đồng hồ rồi nói:

- Ồ đến giờ rồi, ông cứ tiếp tục ngồi thưởng thức ly café nhé, tôi phải về cơ quan có việc cần tôi xử lý.

Người kia gật đầu:

- Ừ, ông có việc thì cứ đi đi, hôm nay tôi mời.

- Tạm biệt.

Người mặc sơ mi đứng dậy, cầm theo chiếc cặp của mình nhanh chóng rời khỏi quán café. Hơn một phút sau, người kia lấy điện thoại ra gọi cho ai đó:

- Hắn ta vừa rời khỏi xong, mọi người mau chóng tiến hành đi, đừng để vuột mất cơ hội lần này.

Đầu dây bên kia trả lời lại mấy câu thì ông ta cúp máy, sau đó mới cầm ly café lên tiếp tục nhâm nhi hương vị của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play