Quyển 3: Những đại gia tộc



Cùng lúc này trong văn phòng của một công ty, một người đàn ông trung niên đang nghe điện thoại từ ai đó:

- Thằng nhóc đó đến rồi à? Lại còn đi cùng cả bà ta nữa sao, được rồi, tôi biết rồi, cậu chứ tiếp tục theo dõi thằng nhóc đó cho tôi.

- Dạ vâng ông chủ, tôi sẽ để mắt đến thằng nhóc.

Nói xong thì ông ta cúp máy. Bỗng một thanh niên tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi bước vào hỏi người trung niên:

- Bố đang nói chuyện với ai đấy ạ? Thằng nhóc ba nói đến là ai đấy ạ?

Người trung niên không giận vì con mình đã nghe lén mà trả lời:

- Con nghe hết rồi à, thằng nhóc kia là đứa cháu của ông bác ấy, nó ra nhập học rồi, bố muốn lưu ý nó một chút ấy mà.

Anh chàng thanh niên cười khẩy tỏ ý xem thường:

- À, con cứ tưởng ai, nó ra ngoài này mà không liên hệ với chúng ta thì chúng ta để ý đến nó làm gì, kệ nó đi bố, con có vài thứ muốn bố ký một số giấy tờ đây ạ.

- Ừ, con đưa đây.

Quang (người thanh niên) không hiểu dụng ý thực sự của cha mình. Người cha cũng không muốn giải thích cho con trai hiểu nên đưa tay ra nhận ra giấy tờ và bắt đầu ký.

...

Ngày làm thủ tục nhập học của Nam đã đến. Thủ tục rất đơn giản nên chẳng mất bao lâu thời gian Nam đã hoàn thành. Cậu cũng nhanh chóng làm quen được mấy người bạn cùng lớp, trò chuyện với họ một lúc thì Nam rời đi.

Bà Mai dẫn Nam về chỗ bà thường dùng để luyện công. Chỗ bà luyện công cách nhà bà không xa lắm, hình như chỗ này được dựng từ một phòng tập thể dục nên có nhiều dụng cụ thể thao ở đây. Căn phòng rất rộng, cả tường và nền nhà đều được bọc thêm một lớp đá cứng rất chắc chắn. Hơn một năm không dạy Nam rồi nên bà muốn kiểm tra võ công của Nam có bị thụt lùi hay không nên bảo Nam đánh toàn lực ra để bà xem. Nam nghe lời bà làm theo. Bà Mai càng nhìn Nam luyện công thì càng ngạc nhiên, đến khi Nam hoàn thành, bà hỏi cậu:

- Võ công của cháu tiến bộ rất nhiều, bà rất bất ngờ đấy. Cháu đã ngộ được điều gì mới à?

Nam đáp:

- Dạ kỳ ngộ mới thì không nhưng cháu đã gặp được một anh ở trong thành phố D. Anh ấy cũng luyện võ, chúng cháu đã kết bạn và luyện cùng nhau, nhờ thế võ công của cháu đã tốt hơn nhiều rồi ạ.

Bà Mai ồ lên:

- Có chuyện ấy nữa à, cháu kể bà nghe nào, cậu nhóc kia tên gì thế? Cậu ta luyện võ công gì?

Nam trả lời:

- Cháu cũng không rõ lắm, anh ấy luyện gì gì mà Thuần Dương Công ấy, anh ấy cũng lợi hại lắm, mạnh hơn cả cháu nữa.

- Ồ, Thuần Dương Công à? Tên này lạ quá, bà chưa nghe nói đến bao giờ, rồi cháu còn nó cậu nhóc đó mạnh hơn cả cháu nữa à, thú vị đấy.

Nhắc đến chuyện này, Nam lại càng hào hứng, lập tức kể sạch:

- Cháu và anh ấy còn trao đổi võ công nữa kia, cháu lấy Hắc Hổ Quyền ra để đổi lấy Lão Mai Quyền của anh ấy nữa.

Bà Mai là người đã truyền thụ Hắc Hổ Quyền và Huyết Xà Quyền cho Nam, bà hiểu rất rõ sự ghê gớm của chúng nên khi nghe Nam nói, bà ngẩn người ra:

- Lão Mai Quyền à? Đó là quyền pháp phổ thông mà, sao sánh được với Hắc Hổ Quyền của cháu, cháu dại quá.

Nam lắc đầu:

- Dạ không, Lão Mai Quyền của anh ấy lợi hại lắm, không như bà nghĩ đâu ạ.

Bà Mai tất nhiên không tin:

- Ô vậy sao? Nghe hay đấy, thế cháu dùng nó đánh với bà xem thật không nhé.

- Dạ vâng.

Nam bắt đầu vận công. Bà Mai nở một nụ cười, hai tay vạch một vòng tròn rồi thu về trước ngực, người chuyển thành tư thế phòng thủ chuẩn bị chờ đợi Nam ra đòn, ở đây không có gió thổi nhưng hai tay áo của bà vẫn căng phồng, bay phần phật; chứng tỏ nội công của bà đã luyện tới mức cao siêu không tưởng nổi.

Nam vung tay đánh ra chiêu đầu của Lão Mai Quyền – “ Lão mai độc thọ nhất chi vinh” đánh tới bà Mai, nhu kình tỏa ra nhẹ nhàng nhưng uy lực rất hùng hồn. Bà Mai cũng dùng nhu kình đón đỡ, tay trái gạt từ trên xuống, tay phải đánh chưởng từ ngoài vào. Đây là một chiêu trong chưởng pháp gia truyền của bà.

Nửa đầu chiêu Nam sợ bà Mai tuổi cao, chỉ dùng năm phần công lực nên không làm khó được bà Mai, sang nửa sau Nam gia tăng kình lực thêm mấy phần. Nam vốn cứ nghĩ ít nhất chiêu này sẽ ép được “thầy” lùi bước một ít, ngờ đâu bà Mai dù đã già nhưng xương cốt vẫn rất dẻo dai, chưởng lực vẫn mạnh như dời non lấp bể, ngược lại bà lại đẩy Nam rơi vào thế kém. Qua thêm vài chiêu nữa Nam nhận ra bao năm mình chưa biết hết võ công của “thầy”, đến bây giờ vẫn không phải đối thủ của “thầy”, vì thế Nam không nghĩ nhiều nữa, cứ dốc toàn lực mà đánh. Hết chiêu “lưỡng túc khinh khinh tấn bộ hoành” thì đến “tấn nhất đoản thối hồi lão khởi” rồi “phi nhất thác hoàn thối thanh đình”, Lão Mai Quyền được tung ra liên miên bất tuyệt. Lão Mai Quyền trong tay Nam đã gần đạt tới cảnh giới chí cực như Việt rồi, dù rằng cậu chưa luyện lâu lắm; hơn nữa cậu hòa trộn cả võ công của bản thân vào nữa nên chưởng pháp vừa giống nguyên gốc của nó vừa lại có thêm phần hư hư thực thực, lúc cương lúc nhu, biến ảo vô cùng. Nhưng mặc cho cậu đánh thế nào đi nữa thì bà Mai vẫn ứng phó dễ dàng.

Nam đánh xong chiêu kết thúc “Vân tôn tam tảo hổ xà thành” thì Nam thi triển khinh công lộn hai vòng trên không lùi ra sau hơn hai mét, nào ngờ dư kình trong chưởng lực của bà Mai khiến cậu phải lật đật lùi thêm bốn năm bước nữa mới đứng vững được. 

“Nội lực bà Mai thâm hậu thật, mình cứ tưởng đã hóa giải được rồi chứ.” Nam vội vàng vận công để điều hòa chân khí đang loạn lên trong kinh mạch, sau đó thì thở hắt ra một hơi. Bà Mai gật gù hài lòng:

- Võ công của cháu tiến bộ không ít đâu, bà rất bất ngờ đấy. Bộ Lão Mai Quyền này cũng rất khác với Lão Mai Quyền phổ thông đang được truyền dạy ở các trường võ kia, không những chiêu thức lợi hại hơn nhiều mà cách vận hành chân khí cũng rất ghê gớm, xem ra cháu dùng Hắc Hổ Quyền để trao đổi không hề lãng phí chút nào.

Nam tiếp tục khoe:

- Anh Việt còn nói nếu có cơ hội thì sẽ dùng Hùng Kê Quyền để lĩnh giáo Huyết Xà Quyền của cháu.

- Ồ, lại có cả Hùng Kê Quyền nữa sao, chả lẽ cũng không giống Hùng Kê Quyền của thời hiện tại ư?

- Dạ cái này thì cháu không rõ lắm, cháu chỉ thấy anh ấy luyện Hùng Kê Quyền đến mức có thể đâm ngón tay xuyên vào trong thân cây một lỗ nhỏ nữa kìa.

Bà Mai kinh ngạc:

- Ồ đâm xuyên cả vào thân cây nữa à, công lực cậu ta mạnh lắm, xem chừng Thuần Dương Công không phải là võ công bình thường, có lẽ cũng là một bí tịch như...

Nói đến đây thì bà Mai bỗng dừng không nói nữa làm Nam tò mò:

- Ủa, như cái gì ạ?

Bà Mai lắc đầu:

- Không có gì, chỉ là những cái tên trong truyền thuyết thôi mà.

Nam lại càng hứng thú, hỏi dồn:

- Truyền thuyết nào ạ? Bà kể cháu nghe với.

Bà Mai biết tính tính Nam vốn rất mê võ, càng giấu càng khiến cậu ăn ngủ không yên nên bà chỉ muốn trêu chọc cậu ta mà thôi. Mấy cái tên này có kể ra cũng không hại gì. Bà nói:

- Có những truyền thuyết về những võ công xa xưa, chúng được giấu giếm kỹ, truyền qua các thế hệ của từng dòng họ hoặc là thất truyền luôn như Lôi Long Đao Pháp, Đại Hải Thần Quyết... Thuần Dương Công của cậu nhóc tên Việt đó có lẽ là một môn thần công bí truyền của một gia tộc nào đấy.

- Thật vậy ạ?

- Ừ, cậu nhóc đó có nói Thuần Dương Công này của ai không?

- Dạ anh ấy chỉ nhắc qua loa thôi ạ, hình như môn Thuần Dương Công này của vị nào rất nổi tiếng ấy ạ. Còn võ công của bà tên là gì ạ?

- Đây là môn nội công gia truyền của dòng họ bà, chỉ truyền cho nữ, tên là Thanh Linh Tâm Pháp.

- Ồ, tên hay quá bà ạ... Ơ nhưng võ công của bà là nữ luyện, còn của cháu luyện chả lẽ cũng là...

“Cạch...”

Nam và bà Mai đang nói chuyện thì cửa phòng tập được mở ra và một nam một nữ bước vào, chính là hai anh em Hùng và Linh mà Việt đã gặp tại nhà bà Mai lần trước. Có người xuất hiện, Nam đành phải dừng chủ đề võ công lại. Cô gái đi vào trong, bắt gặp Namm cũng đang có mặt ở đây, Linh hỏi Nam với thái độ khá là bất mãn:

- Sao anh lại đến đây, nơi này là nơi bí mật của nhà tôi, sao anh lại biết?

Nam nhún nhún vai đáp:

- Cô không thấy là tôi được bà của cô đưa đến đây à, chứ cửa nơi này bị khóa, cô nghĩ tôi có thể vào đây bằng cách nào chứ.

- Anh... bà tôi sao đưa anh vào được, anh biết chỗ này dùng để làm gì không hả?

- Đơn giản là dùng để luyện công thôi mà.

- Cái gì? Anh biết... thế mà anh...

- Thôi hai đứa đừng cãi nhau nữa, chính bà đã đưa Nam vào đây luyện công đấy.

Bà Mai vội xen vào để ngăn cản hai cô cậu này tiếp tục cãi nhau thêm nữa. Linh vẫn chưa hết tức tối, lập tức hỏi lại bà Mai:

- Bà... bà đưa anh ta vào làm gì, vô ích thôi, anh ta đâu biết võ công.

Bà Mai cười cười:

- Tất nhiên là có chứ, nó mạnh hơn cả cháu nữa ấy chứ.

Linh bĩu môi:

- Cháu không tin, anh ta sao mạnh hơn cháu được. Này anh nhìn cái gì vậy hả?

Linh quay sang Việt, thấy cậu đang ngẩn mặt nhìn chăm chú vào mình nên đỏ mặt quát. Nam sực tỉnh, vội lắc lắc đầu rồi đưa mắt sang chỗ khác. Linh vốn đã rất xinh xắn, cái bĩu môi khi nãy của cô lại càng khiến cô đẹp hơn mấy lần, làm cho Nam không khỏi ngất ngây đến mức đờ người ra. Nam nghĩ bụng: “Nếu tính cô gái này bớt chanh chua đi một chút thì đúng là một cô gái rất tuyệt vời.” Nhưng ngoài miệng cậu thì lại nói:

- Tôi không nhìn cô, chỉ vì mãi suy nghĩ đến võ công nên vô tình khiến cô khó chịu thôi, xin lỗi.

Linh cứ tưởng đối phương sẽ cự cãi lại để mình có cớ trút giật, ngờ đâu đối phương lại xuống nước xin lỗi, không còn lý do để gây sự nữa, cô hừ một tiếng:

- Biết lỗi rồi thì tốt.

Nam lúc lắc đầu bất đắc dĩ, còn Hùng đứng bên cạnh cũng thở dài ngán ngẩm chính cô em gái của mình, bình thường anh ta cũng gặp không ít khổ cực với cô em này. Nam nghĩ mình chả nên ở đây thêm làm gì nữa bèn quay sang nói với bà Mai:

- Có lẽ cháu không nên đến đây, xin phép bà cháu đi ạ.

- Cháu... hầy... thôi, giờ thái độ của cả hai phía đều không tốt, cháu về cũng được.

Bà Mai hết cách giảng hòa cho hai phía nên đành đồng ý. Nam lịch sự chào anh em nhà họ rồi rời đi, trong bụng hơi buồn bã vì hôm không thể tiếp tục luyện công với bà Mai nữa. Hùng nhìn theo bóng lưng của Nam, tới khi Nam biến mất sau cánh cửa thì Hùng hỏi bà Mai:

- Bà nói võ công cậu ta rất lợi hại thật đấy ạ?

Bà Mai gật đầu:

- Ừ.

- Thế giữa cháu với cậu ta ai mạnh hơn ạ.

Bà Mai ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:

- Bà cũng không dám chắc vì nó vẫn chưa dùng hết sức khi luyện với bà.

Bỗng Linh lên tiếng:

- Sao một người bình thường như anh ta lại biết võ công chứ? Chả phải thời nay chỉ có những môn phái gia truyền mới có võ công tốt sao ạ? Ấy, không lẽ bà rời nhà suốt bao nhiêu năm qua là đi dạy cho anh ta ạ?

Bà Mai vờ tỏ vẻ bực tức, đưa tay nhéo mũi cô một cái và nói:

- Cháu chỉ nghĩ chỉ gia truyền thôi à, người thường có cái của người thường đấy. Hơn nữa võ công Nam dùng là võ công gia truyền của nhà cậu ta đấy, bà có quen biết với mấy người nhà cậu ta nên mới có thể dạy cho cậu ta được. Còn chuyện bà rời nhà đi bao nhiêu năm là chuyện cá nhân của bà không liên quan đến cậu ta.

- Ơ thế...

- Không nhiều lời nữa, hai cháu bắt đầu luyện đi, bà sẽ kiểm tra từng đứa một.

- Ơ vâng ạ.

Linh biết gặng hỏi nữa thì bà cũng không trả lời mình nên tạm thời bỏ qua, chuyển sang luyện công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play