Việt nghe xong thì giật mình: "Chết tiệt, mình phải đẩy nhanh tiến độ để đánh lạc hướng chúng, tình hình bắt đầu nguy cấp rồi." Việt bèn nói:
- À, còn một chuyện này nữa, em vừa hay được tin là một cổ đông lớn trong công ty của bọn Hắc Báo vừa bán hết số cổ phần của mình. Rồi gần như ngay sau đó đã có người mua ngay.
Ba người kia đồng thời hô lên đầy kinh ngạc:
- Có chuyện đó à?
- Dạ vâng đúng thế ạ. Chuyện đó mới xảy ra hôm qua, chắc tại mọi người mải lo vụ xe lậu nên chưa biết thôi.
- Để anh vào mạng xem thực hư thế nào.
Tin này đối với Tuấn khá là quan trọng nên sự chú ý của hắn đã bị đẩy sang tin mới này. Khi Tuấn đọc tin từ trên mạng, hai hàng chân mày của hắn chau lại, hình như hắn đã đoán ra vài manh mối. Hắn nói:
- Kẻ gây ra chuyện này cho Hắc Báo ắt hẳn là người quan trọng của bọn chúng; hay ít ra là một tên nội gián được cài vào lâu rồi.
Thiên nói:
- Vậy rất có thể là Sơn, hắn ta trước giờ vốn nổi tiếng với cách dùng kế như thế mà.
- Không, không phải hắn ta, hoặc cùng lắm hắn chỉ là kẻ thực hiện, bởi nếu như hắn có thông tin thì đã làm từ sớm rồi. Anh nghĩ một kẻ nào đó đang giật dây phía sau.
Việt nghe mà giật mình, không phải vì sợ mà vì sực nhớ lại tên Tuấn này là kẻ rất tàn nhẫn; để ngăn không cho Sơn có cơ hội trở mình, tên Tuấn sẵn sàng ra tay hãm hại những nguời có liên quan đến Sơn. Bỗng Vinh lại lên tiếng:
- Em thấy anh nói đúng. Nếu Sơn chủ mưu vụ này thì hắn ta lấy đâu ra lượng vốn lớn đến mức vừa đầu tư vào vụ đấu thầu vừa đi mua cổ phần kia chứ. Nhất định kẻ hại Hắc Báo phải có thâm thù đại hận với bọn chúng.
Tuấn gật gù:
- Có lý đấy. Nhưng anh chưa thấy có kẻ nào hận Hắc Báo ghê gớm ngoại trừ thằng ranh Quốc Việt. Tạm thời chúng ta chưa biết hắn đã dùng cách nào để hại Hắc Báo, nhưng mục đích của hắn rõ ràng là gây mâu thuẫn giữa chúng ta và Hắc Báo, sau đó thì ngư ông đắc lợi.
"Lâm" gãi đầu gãi tai giả bộ hỏi ngu:
- Nhưng mà thưa anh, hiện giờ việc phải xử lý quá nhiều. Bọn em nên làm như thế nào đây ạ?
Tuấn gõ nhịp tay, ngồi yên lặng suy nghĩ một hồi rồi đáp:
- Trước mặt tạm gác vấn đề bọn Hắc Báo sang một bên. Thằng Vinh lo giải quyết triệt để vụ xe lậu. Thiên thì tập trung lên kế hoạch đàm phán mối hàng sắp tới của Bạch Hổ. Lâm đi lựa chọn mấy người giỏi trong các anh em phía dưới để hỗ trợ cho Thiên. Còn anh sẽ cử vài thằng đi điều tra bên Hắc Báo. Ba đứa đã nắm rõ phần việc của mình chưa?
- Dạ rồi.
- Tốt, vậy ba người các cậu bắt tay vào việc đi và trả kết quả về cho tôi càng sớm càng tốt.
- Vâng.
Thiên, Vinh và "Lâm" (Việt) rời phòng của Tuấn và nhanh chóng ra khỏi công ty. Việt vừa ra khỏi cổng thì hoàng hôn đã buông xuống. Những tia nắng cuối ngày nhuộm đỏ không gian khiến lòng anh nặng trĩu. Chân anh cứ tiếp tục bước mà đầu chất chứa bao nỗi niềm nhưng không thể thổ lộ cùng ai. Việt đi được vài trăm mét, bỗng nhiên có cảm giác như đang bị ai theo dõi. Nếu không có giác quan thứ sáu hơn người thì anh khó có thể phát hiện ra kẻ đó. Kẻ có thực lực mạnh như thế thì chỉ có tên thần bí nọ mà thôi. Anh đứng lại và lên tiếng:
- Mày theo dõi tao khá lâu rồi, giờ cũng nên lộ mặt đi.
- Ha ha, không ngờ mày có thể phát hiện được tao, đáng khen, đáng khen.
Cách chỗ Việt đứng chừng mười hai mười ba mét, một giọng nói ồm ồm vang lên. Kế đó, từ sau góc của một ngôi nhà, gã đàn ông với chiếc mũ phớt sùm sụp cùng khẩu trang và chiếc kính râm che kín mặt xuất hiện. Hắn ta bước tới chỗ Việt.
Việt nói tiếp:
- Sao mày theo dõi tao?
Gã đó không trả lời mà nói sang vấn đề khác:
- Mưu kế lần này của mày khá lắm. Tiết lộ vụ xe lậu ra ngoài để thằng Vinh không thể tham gia phi vụ với Bạch Hổ. Mày làm vậy là có ý gì? Chả phải chúng ta đã thoả thuận loại bỏ tên Thiên rồi.
Việt tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Vụ xe lậu cả tao còn không biết mà sao mày lại biết. Đến chiều nay tao mới biết thì làm sao tao có mưu kế như mày nói chứ.
Gã kia quan sát vẻ mặt đối phương mà không phát hiện điều gì khả nghi thì đáp:
- Cứ cho mày nói thật thì chúng ta phải làm gì tiếp. Nếu để Thiên thương lượng với Bạch Hổ thành công thì Vinh sẽ gặp khó khăn.
Việt thở dài giả ngu:
- Tao vẫn chưa biết phải xử lý tiếp thế nào và cũng không dám trái lệnh của anh Tuấn, đành đi bước nào hay bước đó. Thôi, tao nên đi rồi để tránh tai vách mạch rừng. Khi nào tao có kế hoạch, tao sẽ liên lạc sau.
Nói xong, Việt xoay người đi thẳng. Còn gã kia đứng đó nhìn theo, hai mắt hắn nheo lại, cuối cùng lẩm bẩm tự nói với mình:
- Rốt cuộc mày thật sự làm cho Tuấn hay là tên gián điệp đây?
Nếu Việt nghe được câu này chắc hẳn sẽ giật mình. Gã giả danh kia đã nghi ngờ thân phận"tên Lâm" bao lâu nay nhưng chưa có bằng chứng để khẳng định. Cũng may Việt vốn có tâm tư đề phòng hắn ta nên tạm thời không có sơ hở. Việt về đến phòng thì gọi ngay cho Chung ruồi:
- Alo, mày có nhiều thông tin về thằng Vinh làm cho Tuấn không?
- Cũng không nhiều lắm, mà có chuyện gì à?
- Có, nhưng không quan trọng lắm. Trong số những thông tin mày thu thập được, có cái nào nhắc đến thân thích của tên Vinh sống tại thành phố này không?
- Không, hắn tứ ngoại tỉnh đến, không hề có thân thích, họ hàng nào cả.
- Thế à, được rồi. Tao cúp máy đây, có gì sẽ liên lạc mày sau.
- Ừ.
Việt nghĩ bụng: "Lạ thật, trước đây, khi điều tra tên Vinh, mình bỏ qua thông tin nào không nhỉ? Mà chính ông Sơn cũng tự điều tra cũng không phát hiện gì khả nghi hay sao? Nếu vậy thì gã đó là ai mới được chứ? Mà cũng không cần biết, chỉ cần hắn không xuất hiện khi đang xuất hiện khi đang đàm phán với Bạch Hổ là tốt rồi."
Đúng lúc này bỗng dưng có người gọi điện thoại vào số của anh. Anh bắt máy:
- Alo, tôi là Việt đây.
Bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông:
- Tôi mai mười giờ đến gặp tôi, vẫn ở chỗ hẹn cũ.
- Mười giờ tối mai à? Nếu lúc đó tôi rảnh thì tôi sẽ liên lạc lại.
- Tốt, có gì gọi lại tôi.
Người kia nói xong thì dập máy ngay. Việt yên lặng nghĩ ngời hồi lâu rồi mới lên giường đi ngủ.
...
Ngày hôm sau, trên các mặt báo đồng loạt đăng những thông tin gây bất ngờ. Chúng đều là tin xấu liên quan đến Hắc Báo, khiến cho cổ phiếu công ty của Hắc Báo tiếp tục rớt xuống, hàng trăm triệu đồng bốc hơi trong nháy mắt. Trước đó Phong tưởng rằng đã bình ổn được phần nào, ngờ đâu sáng nay xảy ra chuyện động trời làm cho tình hình công ty lại lao đao. Đồng thời lại xuất hiện tin đồn người đã mua số cổ phần mấy ngày trước có ý định sẽ lại đẩy ngược ra lại sàn để tránh bị lỗ một lượng vốn lớn. Điều này khiến giá cổ phiếu công ty của Hắc Báo vốn đã thấp lại càng rớt thê thảm hơn nữa.
Phải liên tiếp đón nhận những điều xấu xảy ra, Phong đã không thể giữ nổi bình tĩnh nữa. Hắn không ngừng truy hỏi đám đàn em về thông tin của kẻ to gan dám tung tin hại tổ chức của hắn, đáng tiếc vẫn không có gì. Thấy Phong đang vô cùng tức giận, Huỳnh bèn nói:
- Anh Phong, chúng ta khó lòng kiểm soát được tình hình hiện giờ, chi bằng chúng ta hãy...
Phong vội cắt ngang:
- Không cần, anh vẫn thấy chưa cần dùng cách đó, mà hơn nữa, với tình hình iện tại thì cách này cũng chẳng có ích gì.
Huỳnh nói tiếp:
- Vậy thì chúng ta chỉ còn cách dựa vào chuyến hàng của Bạch Hổ để bù đắp lại thiệt hại thôi ạ.
Phong gật đầu:
- Đúng vậy, à phải, chú mày điều tra chuyến hàng tới đâu rồi?
- Hàng chắc chắn đã đến, chỉ là chưa biết Bạch Hổ giờ ở đâu. Nhưng theo em đoán thì chừng ba ngày nữa sẽ có giao dịch.
- Lần này tên Tuấn đích thân chỉ đạo nên thằng Tý mà chúng ta cài vào có lẽ không phát huy tác dụng. Mày nhắc hắn nằm im, đừng để lộ sơ hở. Chúng ta sẽ tìm cách khác.
- Dạ vâng. Nếu anh không còn việc gì giao cho em nữa thì em xin phép đi ạ.
- Ừ. À quên, chú mày đi điều tra xem thằng nào đã để lộ thông tin của chúng ta. Anh nghi trong bang có nội gián.
- Dạ vâng.
Huỳnh nói xong thì ra ngoài, sau đó về văn phòng của mình. Chợt điện thoại của hắn đổ chuông. Một số lạ hiện trên màn hình, nhưng không phải là số di động mà là điện thoại cố định. Huỳnh bắt máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người đàn ông:
- Là tao. Tao gọi để cám ơn nhưng thông tin mày đã cung cấp.
Huỳnh đáp lại bằng giọng bực tức:
- Khốn kiếp, nếu không phải vì sự uy hiếp của mày, tao đã không làm thế. Giờ thỏa thuận đã xong, mày mau cút đi cho tao.
Huỳnh đang định tắt điện thoại thì người kia nói:
- Ấy, đừng nóng, tao còn muốn làm thêm một giao dịch với mày nữa. Giá trị là số cổ phần trong tay tao. Thế nào, hợp tác tiếp chứ?
Giá cả này quả thật quá lớn, Huỳnh không khỏi do dự. Hắn nói:
- Tuỳ theo yêu cầu của mày là gì. Nếu vẫn gây ảnh hưởng đến bang phái của tao thì tao nhất quyết không làm.
- Trung thành gớm. Được, yêu cầu của tao rất đơn giản, vẫn là thông tin thôi. Giá trị cổ phần mày nhận được phụ thuộc lượng thông tin mày cung cấp.
- Cái giá cũng lớn quá nhỉ, thông tin gì mà khiến mày bỏ ra cái giá đến mức đó?
- Thông tin về gã đeo mặt nạ đã giúp thằng Tuấn và Hắc Báo bọn mày đánh bại phe tao trong trận chiến trước đây.
Đương nhiên Huỳnh hiểu ý đối phương hỏi về ai. Hắn trả lời:
- Tao cũng không biết tên đó là ai. Những lần hắn đến gặp ông chủ tao đều che giấu rất kỹ, hoàn toàn không biết hắn.
- Hừ, mày thật sự không biết gì?
- Đúng vậy.
- Ồ, kể ra cũng tiếc thật, không có thông tin thì mày sẽ không được gì. Nếu muốn có, mày biết làm sao rồi đấy. Giờ thì tạm biệt.
Người kia dứt lời, lập tức ngắt cuộc gọi. Huỳnh sửng sốt, hắn chưa kịp có phản ứng thì đối phương đã dập máy. Huỳnh rất tức giận, trước giờ chưa có kẻ nào dám tỏ thái độ như thế với hắn, nhưng mà giá trị thoả thuận này quá hời, hắn không khỏi do dự.
Ở phía bên kia, Việt bước ra khỏi trạm bưu điện. Anh không ngờ với cái giá anh bỏ ra mà câu trả lời của Huỳnh lại là như vậy, dù không rõ Huỳnh nói thật hay giả nhưng đầu mối duy nhất để truy ra thông tin của kẻ giả danh đã không còn nữa. Chung ruồi hỏi Việt:
- Tao bó tay với mày đấy Việt, thông tin của tên đó có đáng để mày bỏ ra số cổ phần đấy không hả?
Việt đáp:
- Tao đâu khờ, mày thử nghĩ xem giả sử tên Huỳnh nắm một ít cổ phần đó và bị tên Phong phát hiện ra thì kết quả giữa bọn chúng sẽ như thế nào?
Chung sửng sốt giây lát rồi cười to:
- Ha ha ha, kế gặp lửa bỏ tay người này của mày hiểm ác thật, tiếc là không được như ý muốn.
- Tao cũng chỉ cầu may mà thôi chứ cũng không chắc tên Huỳnh có thông tin hay không.
Chung nhìn đồng hồ rồi vỗ trán:
- A chết tiệt, tao quên là giờ này tao có chút việc, thôi tao đi đã, hẹn gặp mày sau vậy.
- Ừ, mày có việc thì cứ đi đi.
…
Buổi tối, trước giờ hẹn, rảnh rỗi không có việc gì làm, Việt bèn ra ngoài đi dạo cho thư thái đầu óc. Dạo này vì phải đối mặt với quá nhiều vấn đề phức tạp nên Việt khá căng thẳng, thậm chí gần như bị stress nặng. Việt đi vẩn vơ một lúc bỗng nhiên cảm giác lông tóc gặp người dựng đứng hết cả lên. “Cả đi dạo cũng không yên nữa sao.” Việt vận công toàn thân đề phòng có nguy hiểm nào đó đột ngột ập đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT