Khắc Mã trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ngươi đúng là người có bản lãnh, cả Tư Tháp mà cũng chịu phép với ngươi! Chắc ngươi....
Nàng chưa kịp nói dứt câu thì Lệ Nhã đã che miệng nàng lại rồi nói:
- Hảo tỷ muội, lời này không thể nói ra bừa bãi được đâu nhé, bằng không thì Tư Tháp sẽ hận ta đấy!
Thần thái của Khắc Mã có phần hoảng loạn, trong lòng nàng rối bời không biết làm sao. Hai nữ hài ngồi nói chuyện với nhau thật lâu, sau đó Khắc Mã mới hỏi:
- Rốt cuộc chuyện này là thế nào nhỉ?
- Thế nào là thế nào chứ? Gã Na Nhĩ Tư kia bị chết thì có sao đâu, nói không chừng ở trong học viện còn có nhiều người vui vẻ nữa đấy chứ. Chí ít thì có cựu quán quân của Thủy hệ là Thang Mỗ Sâm sẽ vui vẻ kìa.
- Ta cũng không thích Na Nhĩ Tư lắm, nhưng ngày hôm nay thiếu chút là bị hù chết đi thôi. Nếu quả thật là A Khắc Lưu Tư làm, vậy nói không chừng Phong Thần đảo sẽ thật sự xảy ra một trận đại chiến với Già Mạc thành cũng nên. Mà nếu chuyện đó xảy ra thật thì ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất thôi.
Khắc Mã vừa nói vừa vỗ vỗ lên ngực mình:
- Đáng lẽ lúc đó ngươi nên đề tỉnh ta mới phải, vì ngươi lúc nào cũng thông minh hơn ta mà!
Lệ Nhã đáp:
- Ta đâu có nghĩ xa như vậy chứ? Lúc đó chỉ nghĩ sao nói vậy thôi. Vả lại, nghĩ nhiều làm gì, cả hai tên đó đều chẳng phải thứ tốt lành gì. A Khắc Lưu Tư được giải trừ hiềm nghi, hai phe cũng chẳng xảy ra đại chiến nữa, vậy ngươi còn gì lo lắng chứ?
Khắc Mã hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Nghe ngươi nói vậy thì trong lòng ta cũng thấy dễ chịu hơn chút. Cả ngày hôm nay ta thật là thấy khó chịu.
- Trong lòng ta cũng đâu có thoải mái gì!
Lệ Nhã thở dài:
- Nha đầu Cách Phù đó thật là khổ mạng, vất vả lắm mới bình phục được, nhưng không ngờ lại rơi vào tay tên ác nhân kia, mà danh tiếng của hắn lại thối nát....
Nàng chưa kịp nói xong thì ngoài cửa chợt có tiếng gõ cửa, hai nữ nhân nhìn nhau, rồi Lệ Nhã lên tiếng hỏi:
- Ai đó?
Không ai trả lời. Lệ Nhã bước tới mở cửa phòng, chỉ thấy ở trước cửa có một người cao lớn đã đứng sẵn ở đó. Hai người vừa nhìn thấy hắn thì đều ngây người ra. Thì ra là A Khắc Lưu Tư. Là hắn!
Lưu Sâm cũng sửng sốt không kém. Hắn vốn đều biết hai nữ nhân này, một là ý trung nhân của Tư Tháp, và người còn lại thì cũng đã gặp qua một lần. Hắn đưa mắt nhìn khắp trong phòng một lượt rồi nói:
- Xin lỗi, ta nghe người ta nói Khắc Mã tiểu thư đã đến đây, vì vậy nên mới mạo muội gõ cửa, coi bộ nàng ta không có ở đây rồi.
Khắc Mã nghe vậy thì thân thể khẽ chấn động!
- Ngươi muốn tìm Khắc Mã?
Sắc mặt của Lệ Nhã khôi phục lại nét bình tĩnh rồi hỏi:
- Tìm nàng ta để làm chi?
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Ta nghe nói toàn bộ học viện này chỉ có nàng ta là người cùng quê với ta, vì vậy nên ta muốn cùng nàng ta trở về quê nhà trong dịp nghỉ sắp tới. Dù sao thì dọc đường cũng có người tiếp ứng cho nhau, vậy không tốt sao?
- Chẳng lẽ ngươi biết nàng ta sẽ nguyện ý cùng đồng hành với ngươi sao?
Lệ Nhã lên tiếng đầy vẻ châm chọc:
- Bộ ngươi không cần hỏi qua ý kiến của nàng ta sao?
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Hôm nay ta vốn tới đây là để hỏi qua ý kiến của nàng ta xem thế nào! Nhị vị tiểu thư, không làm phiền nhị vị nữa.
Hắn nói xong thì khom người chào, rồi sau đó quay người bước đi.
- Chờ một chút!
Ở sau lưng hắn có tiếng nữ hài vang lên.
Lưu Sâm quay đầu lại nhìn nữ hài không biết tên kia, lúc này nàng ta chậm rãi nói:
- Được rồi, ta cùng ngươi trở về!
- Ngươi?
Lưu Sâm thoáng lộ nét kinh ngạc, không, phải nói là rất kinh ngạc là đằng khác.
- Là ta!
Khắc Mã bình tĩnh thốt:
- Ta chính là Khắc Mã, là Khắc Mã đến từ Cơ Nhĩ đảo. Thiếu chủ, bây giờ ngươi nhớ ra ta chưa?
Lưu Sâm trợn mắt há miệng, đây là Khắc Mã sao? Chứ không phải là cô nương xấu như dạ xoa kia sao? Trong mấy tháng ngắn ngủi mà viên gạch loang lổ xấu xí lại có thể biến thành chậu hoa bạch ngọc hay sao?
- Ta đã gặp qua Khắc Mã, người đó là một cô nương xấu xí!
Rốt cuộc Lưu Sâm cũng thở ra một hơi rồi nói:
- Không chỉ xấu hơn ngươi một tí, mà là xấu hơn gấp vạn lần!
- Đó là tỳ nữ của ta!
Khắc Mã hững hờ nói:
- Sẵn đây mới nói, người xấu hay đẹp không thể nhìn vào bề ngoài được. Tỳ nữ của ta tâm tính thiện lương, so với ta còn đẹp gấp vạn lần!
Nàng không nói "so với A Khắc Lưu Tư thiếu chủ còn đẹp hơn gấp vạn lần" thì đã là may lắm rồi. Lưu Sâm nói với giọng cảm kích:
- Ta đã sai rồi! Đúng là không nên đánh giá nàng ta như vậy!
- Ta thay tỳ nữ của ta mà đa tạ lời vàng ngọc của thiếu chủ!
Khắc Mã hơi khom người, nói:
- Thiếu chủ còn gì để dặn dò nữa chăng?
Lưu Sâm mỉm cười đáp:
- Không có dặn dò gì, chỉ có đôi chút hối hận thôi!
- Khắc Mã ngu xuẩn không hiểu được ý tứ của thiếu chủ!
Khắc Mã càng lúc càng tỏ ra khiêm cung hơn.
Lưu Sâm cười lớn:
- Ta hối hận vì trước kia lệnh gia gia đã hứa gả nàng cho ta, nhưng ta lại cự tuyệt! Chuyện ở thế gian thật có nhiều điều khiến người ta phải hối hận, mà cùng lắm thì chỉ thế này mà thôi.
- Thiếu chủ sẽ là chủ nhân tương lai của một đảo, Khắc Mã nào dám trèo cao?
Khắc Mã lãnh đạm nói:
- Hơn nữa, với tôn nghiêm của thiếu chủ, lời đã thốt ra thì tất sẽ không thu hồi chứ? Xin mời ngài trở về đi!
- Về thì về!
Lưu Sâm khẽ nhíu mày:
- Chỉ là còn một việc ở trong lòng, ta không nói ra thì không được. Chẳng hay có thể hỏi Khắc Mã tiểu thư được không?
- Xin ngài hạ lệnh!
- Lệnh gia gia đã từng nói qua, Khắc Mã tiểu thư vốn đã sớm ngưỡng mộ anh danh của bổn thiếu chủ, và cũng đã sớm có ý nương tựa bản nhân!
Lưu Sâm vừa nói vừa nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng:
- Nhưng ta vẫn không hiểu, bằng vào thanh danh của bản nhân, chẳng lẽ nó thật sự có sức hấp dẫn tới như vậy sao? Rốt cuộc Khắc Mã tiểu thư chung tình với cái gì?
- Ủa?
Khắc Mã nghe vậy thì đỏ mặt lên, không lời chống đỡ. Câu hỏi này khá là độc địa. Nếu nàng phủ nhận, vậy thì chứng tỏ là lúc đó gia gia nàng đã dụng tâm kín đáo; còn nếu thừa nhận thì làm sao mà thừa nhận được chứ? Hơn nữa, hắn cũng hiểu rõ mà, dù nàng có nhận thì hắn tất cũng sẽ không tin, nói không chừng sẽ còn khiến cho hắn nghi ngờ thêm. Đây là đại sự có liên quan đến toàn bộ an nguy của Cơ Nhĩ đảo, rốt cuộc Khắc Mã cũng không biết phải trả lời như thế nào mới phải.
Lưu Sâm thấy phản ứng của nàng như thế thì cười ha hả, nói:
- Ta chỉ hỏi chơi thế thôi, khi nào về quê thì ta sẽ báo với ngươi.
- Đa tạ thiếu chủ chiếu cố!
Giọng nói của Khắc Mã cực kỳ cung kính vang lên ở sau lưng Lưu Sâm.
Cửa phòng đóng lại, đôi mắt của Lệ Nhã lấp lánh tinh quang, một lúc lâu không nói lời nào. Sau đó lại nghe Khắc Mã nói:
- Tên hỗn đản đáng chết này!
Nàng vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, nghe ra như có vẻ rất căm tức.
- Ta trái lại thấy tên hỗn đản này cũng lý thú lắm đó chứ!
Khắc Mã trầm giọng nói:
- Ta có một dự cảm không hay!
- Dự cảm thế nào?
- Ta nghĩ hắn đã biết hết sự tình!
Khắc Mã chậm rãi nói:
- Ngươi có hiểu câu nói lúc đầu của hắn không? Người duy nhất cùng quê với hắn. Vậy có phải hắn muốn ám chỉ người đã tiết lộ thân phận của hắn là ta hay không?
- Vậy mà còn là ám chỉ sao?
Lệ Nhã cười nói:
- Đó đúng là nói ra hết rồi còn gì. Ngươi có chút đầu óc thì cũng nghe ra được kia mà.
- Nhưng....nhưng hắn không thể biết được!
Khắc Mã luống cuống nói:
- Với tính cách của hắn, sau khi biết ta gây bất lợi cho hắn, vậy thì không gây ra chuyện lớn mới là lạ đấy. Hảo tỷ muội, ngươi....ngươi giúp ta với. Giúp quê hương của ta một tay với! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nàng gấp đến độ đi loanh quanh trong phòng suốt.
Lệ Nhã trừng mắt nhìn nàng rồi nói:
- Khắc Mã, ngươi đã biết rõ hắn là hạng người gì rồi, tại sao còn đáp ứng cùng trở về với hắn?
- Ta....ta không thể cự tuyệt hắn!
Trên trán của Khắc Mã đã thấy lấm tấm mồ hôi, nàng nói tiếp:
- Nếu như sự hoài nghi ở trong lòng hắn mà không được cởi bỏ, vậy thì quê hương ta tất sẽ bị nguy hiểm ngay. Tuy rằng đồng hành với hắn thật chẳng khác nào đồng hành với hổ, nhưng đó cũng là cơ hội duy nhất để hắn có thể thay đổi.
- Ngươi muốn làm sao để thay đổi hắn?
- Ta....ta không biết!
Khắc Mã lắc đầu than:
- Bây giờ ta rối loạn lắm, chuyện gì cũng nghĩ không ra. Lệ Nhã, ngươi giúp ta nghĩ ra một kế tốt đi...
oooOooo
Lưu Sâm rời khỏi phòng của Lệ Nhã. Trên mặt hắn có biểu tình kỳ quái. Không ngờ Khắc Mã lại là một nữ hài xinh đẹp tới cực điểm như vậy. Đây là chuyện nằm ngoài ý liệu của hắn. Ở trong đó có huyền cơ gì? Trong toàn bộ sự việc này, nàng ta tuyệt đối có phần tham dự, nhưng lại đóng một vai không trọng yếu, thế nhưng tại sao nàng ta lại làm như vậy?
Phong Thần đảo và Già Mạc thành giao chiến với nhau, đối với nàng có lợi gì đâu chứ?
Cơ Nhĩ đảo, ác ma của tám trăm dặm hải vực, tên thì còn có thể sai, nhưng ý nghĩa của cái tên đó thì sẽ không sai. Rốt cuộc thì ác ma là muốn chỉ vào cái gì? Khắc Mã, trên đường về nhà, bổn thiếu chủ rất có hứng thú với ngươi, mong rằng ngươi sẽ không khiến ta quá thất vọng!
Đột nhiên lúc này có một luồng hương thơm bay vào mũi, nó thoang thoảng như bay đến từ phương xa. Lưu Sâm ngẩng đầu lên nhìn, ở phía trước vài thước có một nàng mỹ nữ đang đứng tại đó, thì ra là Ưu Lệ Ty!
Lưu Sâm lộ vẻ hơi kinh ngạc, bởi vì lúc này ở trên mặt nàng đang có nét thương cảm.
Lưu Sâm bước lên trước một bước, rồi hỏi:
- Ưu Lệ Ty, sao vậy?
- Mặc kệ người ta nhìn ngươi thế nào, ta vẫn nghĩ ngươi không giống như lời họ nói!
Ưu Lệ Ty đáp:
- A Khắc Lưu Tư, hôm nay ta muốn nói với ngươi vài câu.
Lưu Sâm cười gượng:
- Chắc không phải là mấy lời khen tặng ta nữa chứ? Nếu là vậy thì ngươi đã nói qua những lời như thế rồi!
- Không phải!
Ưu Lệ Ty nhẹ giọng nói:
- Ta chỉ có một yêu cầu thôi: đừng phụ bạc nàng ta được không?
- Nàng ta? Ai là nàng ta?
Lưu Sâm ngơ ngác:
- Ngươi muốn nói tới Cách Phù à?
- Tất nhiên là Cách Phù!
Ưu Lệ Ty thở dài:
- Bản thân ta cũng là một nữ hài, nên ta biết muốn làm được như vậy thì khó khăn tới mức nào! Thất tiết là một việc rất khó mở miệng, nhưng rõ ràng người ta không hề thất tiết mà lại tự nhận là bị thất tiết, làm được điều đó thì còn khó hơn nhiều lắm!
Lưu Sâm nghe vậy thì sửng sốt. Thì ra nàng ta đã biết việc Cách Phù thất tiết là giả.
Ưu Lệ Ty chậm rãi nói tiếp:
- Ngươi là một nam nhân có trách nhiệm. Nếu như ngươi thật sự chiếm hữu lấy nàng, vậy thì lời này của ta hôm nay là dư thừa, nhưng vấn đề ở đây là ngươi không có. Việc này cần đến sự thiện lương của ngươi. A Khắc Lưu Tư, đừng phụ bạc nàng ta có được không?
Lưu Sâm nhẹ nhàng thở dài:
- Ưu Lệ Ty, ngươi thật sự cho rằng ta là người có trách nhiệm sao? Tại sao sự nhận xét của ngươi lại luôn làm cho ta cảm thấy thẹn thùng vậy nhỉ? Ngươi biết không, điều đó chính là một áp lực rất lớn đối với ta đấy. Sau này ngươi có thể dùng ánh mắt của người khác mà nhìn ta có được không?
Ưu Lệ Ty cười khổ nói:
- Ta biết ngươi đúng là người như vậy mà! Ta ban đầu còn tưởng là....tưởng là.....mà thôi đi, hôm nay đã nói nhiều rồi, tạm biệt nhé!
Vừa nói xong, thân ảnh của nàng liền bỏ đi.
Lưu Sâm bỗng nhiên kêu lên:
- Chờ một chút!