Mấy chiếc thuyền lớn tựa hồ cùng lúc cập bến, chiếc nào đến trước thì phải chờ những chiếc sau.

Trước khi kiểm nghiệm thành quả, ban tổ chức không cho phép ai lên bờ, đó là nhằm phòng ngừa gian lận. Sau khi bốn chiếc thuyền đều đến đông đủ, Hội trưởng của Ma pháp công hội sở tại là Tát Nhĩ Thác Bối hô lớn:

- Bắt đầu nghiệm thu ma tinh!

Lời lão vừa dứt, hỏa quang liền bùng nổ khắp nơi, chiếu sáng toàn bộ bến tàu. Tất cả mọi cặp mắt đều mở ra thật lớn, bầu không khí ở đây giống như một cuộc tranh tài vậy, nếu kỳ tích phát sinh thì nó sẽ kích thích lòng người rất mãnh liệt, có thể là một viên ma tinh hạng cao cấp, hoặc cũng có thể là một đoạn chiến sử thắm đẫm máu lửa, vv....tất cả đều có thể khiến cho mọi người tại trường vỗ tay nhiệt liệt.

Theo trình tự từ trái sang phải, đầu tiên là Cát Mạc học viện. Họ giao túi ma pháp ra, hai người đạo sư liền thấy hưng phấn ngay. Họ chậm rãi kiểm kê, trên một trăm viên ma tinh, đẳng cấp cao nhất là cấp một và cấp thấp nhất là cấp năm, tương đương bốn mươi bảy viên cấp hai.

Đạo sư giơ cao tay lên và tuyên bố:

- Cát Mạc học viện, bốn mươi bảy viên ma tinh cấp hai. Đây là một thành tích khá xuất sắc, khiến chúng ta phải nể phục các vị anh hùng này. Song song đó, xin chư vị hãy nhớ kỹ hai cái tên: Lâu Sâm và Đạt Để Tư, hai người họ đã hy sinh tráng liệt trong cuộc hành động lần này!

Mọi người nghe vậy thì đều yên lặng hết, chợt có vài tiếng khóc thút thít vang lên, thì ra là tiếng khóc của vài nàng thiếu nữ!

Trong phút chốc, lòng của Lưu Sâm cũng cảm thấy trầm trọng, tiếng khóc của nữ nhân luôn khiến hắn cảm thấy trầm trọng. Hai sinh mạng, bốn mươi bảy viên ma tinh, cái giá đó có đáng hay không?

" Xoẹt, xoẹt" hai tếng vang lên, thì ra đã có hai tấm màn màu trắng bắn ra biển, sau đó thì ngưng kết thành một tòa Băng sơn. Trên Băng sơn có khắc hai cái tên: Lâu Sâm, Đạt Để Tư! Tòa Băng sơn được sóng đẩy ra khơi, càng lúc càng xa dần. Đây là thời khắc sau cùng mà mọi người có thể tưởng niệm đến hai thành viên của Hoàng kim tổ hợp.

Học viện thứ hai được nghiệm chứng là Bố Nhĩ Long. Không ngờ kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, sau khi túi ma pháp được đổ ra, chỉ có bảy viên ma tinh, hơn nữa đều là những ma tinh thuộc đẳng cấp rất thấp. Viện trưởng của Bố Nhĩ Long học viện thấy vậy thì sa sầm mặt lại.

Một gã học viên giơ tay lên chỉ vào chiếc thuyền thứ ba của Yêu Nguyệt học viện, rồi lớn tiếng nói:

- Các vị viện trưởng, các vị đạo sư, bọn ta muốn kháng nghị! Chúng ta thu được bảy mươi tám viên ma tinh, trong đó loại cấp hai đã có hơn bốn mươi viên, còn cấp một thì có một viên. Nhưng sau khi chiến đấu với ma thú xong, bọn ta đều sức cùng lực kiệt, lúc bấy giờ đội ngũ của Yêu Nguyệt học viện lại đột nhiên xuất hiện, chúng đả thương bốn người của bọn ta, sau đó còn cướp đi hết toàn bộ ma tinh. Cũng vì bảy người trong đội bọn ta đều bị thương, nên sau đó khó có thể tiếp tục.....

Mọi người nghe được lời đó thì tất cả đều nháo nhào cả lên.

Viện trưởng Bối Nhĩ Long học viện chỉ tay vào chiếc thuyền của Yêu Nguyệt học viện rồi quát lớn:

- Làm như vậy là công bình sao?

Vừa nói xong, từ đầu ngón tay của lão liền xuất hiện một cổ hỏa quang chói mắt. Hỏa hệ đại ma đạo đã nổi giận! Thi đấu bị thua đã khiến cho lão thấy tức rồi, mà bảy học viên ưu tú của mình lại còn bị người khác đả thương nữa, vậy thì lão còn tức giận hơn.

Lưu Sâm và Tư Tháp khẽ nhìn nhau. Thì ra bọn họ không phải là đội duy nhất bị trấn lột. Chẳng lẽ đây là sách lược đã được Yêu Nguyệt học viện sắp đặt sẵn? Lấy việc cướp giật làm thắng lợi? Để xem bọn họ giải thích như thế nào!

Ở trên thuyền lớn của Yêu Nguyệt, chín người đều đứng đó đông đủ. Trong đó tất nhiên là cũng có bốn khuôn mặt quen thuộc, gã Phàm Nặc thì mặc áo khoác có nón trùm đầu, toàn bộ gương mặt của gã đều giấu kín trong đó, còn trên mặt thì thấp thoáng có hắc vụ che khuất, khiến cho người ta không nhìn rõ được bộ mặt của gã, nhưng cũng chẳng có ai hoài nghi điều gì, chắc đây là trạng thái thường ngày của gã cũng nên.

- Ta muốn cảnh cáo Na Tư viện trưởng!

Viện trưởng của Yêu Nguyệt học viện nhẹ nhàng nói:

- Thi đấu là thi đấu! Quy tắc tranh tài chỉ nói lấy số lượng ma tinh nhiều hay ít mà phân thắng bại, nhưng không hề nói là phải giết ma thú mới được. Cướp từ tay đối thủ cũng được phép, bởi vì đó mới là thi đấu tổng hợp thực lực, chẳng lẽ không phải sao?

Mọi người nghe vậy thì đều trợn tròn hai mắt, vậy cũng được sao? Lưu Sâm thật là thán phục. Hắn vốn tưởng là đối phương sẽ tìm trăm phương ngàn kế để biện giải, và chối bay biến đi. Nếu không có người chứng kiến, dưới tình huống song phương đều cho là mình phải, vậy thì người ngoài cũng không thể nào phân định được! Sau cùng thì chỉ có thể chối đây đẩy mà thôi, nhưng không ngờ Yêu Nguyệt viện trưởng lại thừa nhận thẳng thừng như vậy, hơn nữa lý do cũng khiến người ta không thể cãi lý được.

- Xem ra hành vi cường đạo là do Yêu Nguyệt học viện đã sớm an bày rồi!

Ở bên tai chợt có tiếng Ưu Lệ Ty vang lên:

- Bốn tên học viên kia của Yêu Nguyệt học viện tuy đã vô sỉ, nhưng kẻ vô sỉ nhất không chừng lại là vị viện trưởng tiên sinh này đây!

Thanh âm của nàng không nhỏ chút nào!

Lưu Sâm cười nói:

- Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Rốt cuộc ta cũng hiểu thấu rồi!

Thanh âm của hắn cũng khá lớn!

Gió biển thổi những câu đối đáp của bọn họ ra xa, không ai phụ họa theo. Lúc này hội trưởng của Ma Pháp công hội bước ra, nói:

- Lời của Xích Phong viện trưởng rất có lý. Na Tư viện trưởng, có lẽ chư vị chưa hiểu rõ ý nghĩa chân chính của trận tranh tài lần này rồi!

Na Tư nghe vậy thì luồng hỏa quang ở trên đầu ngón tay liền từ từ tắt ngúm, mái tóc dựng đứng trong gió cũng từ từ hạ xuống theo.

Tố Cách Lạp Tư khẽ nhíu mày, đây cũng là điều mà lão không ngờ tới. Dưới sự an bài tỉ mỉ từ trước, đội Yêu Nguyệt đi cướp ma tinh của người khác thì cực dễ, vậy có phải là cuộc tranh tài này phe mình sẽ thua mà không còn gì để nghi ngờ hay không?

Bước thứ ba tất nhiên là kiểm nghiệm ma tinh của Yêu Nguyệt học viện. Lúc này sắc mặt của Á Sắt đã sớm thay đổi. Nếu như lời của Bố Nhĩ Long học viện là sự thật, vậy thì bọn họ cũng nhất định sẽ thua thôi. Chỉ dựa vào số ma tinh của bọn chúng cướp được thì cũng đủ để vượt qua số lượng của Tô Nhĩ Tát Tư học viện rồi. Nhóm mình có được ba mươi bốn viên ma tinh cấp hai, lại thêm nhóm bốn người của Tư Tháp có một viên ma tinh thượng cấp, dù cho đẳng cấp của viên ma tinh đó là cấp một, vậy thì cũng còn thua xa đối phương lắm!

Lần đầu tiên mình thống lãnh toàn đội vậy mà lại thất bại, điều này đối với lòng cao ngạo của gã là một sự đả kích lớn. Hơn nữa gã cũng tuyệt đối tin vào lời nói của Bố Nhĩ Long học viện, bởi vì đối phương không có lời biện giải khác cho số lượng ma tinh quá ít của mình.

Túi ma pháp của Yêu Nguyệt học viện được đưa ra, dĩ nhiên là nặng chịch, người giám khảo đổ ma tinh ra, mọi người đều trợn mắt thật lớn. Theo lời đếm của đạo sư, ai nấy cũng đều ngây ngô cả ra.

Bảy viên ma tinh cấp một, một trăm mười viên cấp hai, bảy mươi viên cấp ba, còn lại những cấp thấp hơn thì cũng có khoảng hơn trăm viên.

Các giám khảo phải quy giá trị tổng số ra giá trị của ma tinh cấp hai. Trong thời gian đó, người của ba đội còn lại thì ai nấy cũng đều xám như tro tàn!

Không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc tranh tài này sẽ không có kỳ tích rồi. Tố Cách Lạp Tư đã đoán ra kết cuộc từ vẻ mặt của Á Sắt!

- Tổng số lượng tương đương với 183 viên ma tinh cấp hai! Chúc mừng Yêu Nguyệt học viện!

Đạo sư hô lớn, coi bộ đó cũng là con số kết cuộc của trận tỷ thí này rồi.

Viện trưởng của Yêu Nguyệt học viện cười nhạt nói:

- Na Tư viện trưởng, ngươi cũng không cần bất phục! Nếu loại bỏ số lượng ma tinh của các ngươi thì bổn học viện cũng vẫn thu được nhiều hơn các ngươi rồi!

Na Tư nghe vậy thì buồn bã lắc đầu. Lão thừa nhận là bất luận dùng kế hay thực lực, quả thật các học viên của Yêu Nguyệt đều hơn hẳn bọn họ.

- Đến học viện cuối cùng!

Đạo sư lớn tiếng nói tiếp:

- Sau khi hoàn thành kiểm nghiệm thì sẽ có thể xác định quán quân của cuộc tỷ thí năm nay! Bây giờ thì đến phiên Tô Nhĩ Tát Tư học viện!

Á Sắt đưa túi ma pháp ra, sau khi đổ hết ma tinh ra, tuy mọi người cũng có chút vui mừng, nhưng Tố Cách Lạp Tư viện trưởng đã quay đầu đi nơi khác. Chịu thua thôi! Với nhãn lực của lão, tất nhiên có thể dễ dàng nhận ra, trong túi đó chỉ có một viên ma tinh cấp một, còn cấp hai thì cũng không quá hai mươi hai viên. Tổng số lượng tuy không ít, nhưng cũng không có khả năng so sánh với Yêu Nguyệt. Sự chênh lệch quá lớn đi!

Nhưng ngay lúc đó, Á Sắt đã thốt một câu khiến cho lão bừng lên hy vọng:

- Tư Tháp, hãy đem số ma tinh mà các ngươi thu được ra đi!

Một túi ma tinh nữa được giao tới, ma tinh được trút ra, đôi mắt của Tố Cách Lạp Tư liền trợn lên thật to. Thì ra trong đó có hai viên ma tinh cấp một, còn ma tinh cấp hai thì cũng có tới mấy chục viên. Đây đúng là một thành tích rất hiếm có! Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Sắc mặt của Á Sắt cũng thay đổi hẳn, đôi mắt của gã cũng đỏ lên! Mà ánh mắt của những người đang đứng sau lưng gã cũng đều đỏ ửng lên. Tư Tháp thong thả nói:

- Thu hoạch của bọn ta cũng không nhiều lắm, nhưng nếu chỉ ở bờ biển để tắm nắng thì xem ra cũng không tệ!

Năm người kia nghe xong lời đó thì đều đỏ mặt hết, bởi vì đó là sự suy đoán của họ.

Bọn họ vẫn tưởng rằng mình thắng, bởi vì đối phương không dám xông vào rừng, nhưng không ngờ ma tinh của đối phương lại nhiều như vậy. Đối phương vừa lấy ra thì số lượng đã nhiều hơn họ rồi! Cấp một nhiều hơn gấp hai lần, cấp hai nhiều hơn gấp đôi, cấp ba tuy rằng ít hơn, nhưng tổng số tương đương thì vẫn nhiều hơn họ. Tuy cũng không nhiều hơn họ bao nhiêu, nhưng thua vẫn là thua, hơn nữa, nhân số của đối phương còn ít hơn nhóm mình một người. Nếu đôi bên có số người như nhau, có lẽ đối phương sẽ thu hoạch được nhiều hơn mình nữa.

Cách Tố thì thầm vào tai viện trưởng:

- Cháu nhìn ra, Tư Tháp cùng với A Khắc Lưu Tư, Khắc Nại, và Ưu Lệ Ty, bốn người họ đối chọi với năm người kia!

Ánh mắt của nàng từ đầu vẫn dừng trên mặt Lưu Sâm, nàng có thể nhìn ra mọi phản ứng của hắn rất chuẩn xác!

- Tư Tháp và Á Sắt vốn đã có mâu thuẫn từ trước!

Tố Cách Lạp Tư khẽ lắc đầu, nói:

- Đội ngũ như vậy mà có được thành tích này đã là quý lắm rồi! Thua thì thua, nhưng chúng ta đã nhìn ra được yếu điểm của đội mình, vậy thì những cuộc thi đấu sau này sẽ không thua nữa!

Tuy đội nhà bị thua, nhưng nhờ tôn nhi của mình đã rút ngắn sự chênh lệch của kết quả, điều đó khiến cho lão cảm thấy an ủi không ít.

Kiểm nghiệm nhanh chóng được hoàn thành!

- Tổng cộng tương đương là 93 viên ma tinh cấp hai!

Đạo sư ngẩng đầu lên rồi lớn tiếng nói:

- Báo cáo các vị viện trưởng và hội trưởng, kết quả của cuộc thi đấu lần này là......

Đột nhiên lúc này có một giọng nói vang lên cắt ngang lời lão:

- Đạo sư, xin chậm đã! Bản nhân có đôi lời muốn nói!

Mọi người đều dồn ánh mắt về phía người thanh niên vừa lên tiếng, hắn chính là Lưu Sâm. Hắn nói:

- Trong quy tắc của cuộc thi đấu lần này, có một chỗ không nói rõ, xin đạo sư giải thích một chút!

Đạo sư nhìn khắp xung quanh một vòng, rồi lên tiếng:

- Cứ nói!

Lưu Sâm gật đầu, nói:

- Quy tắc chỉ nói ra giá trị tương đương của ma tinh cấp một, nhưng không nói rõ giá trị của các loại ma tinh từ đặc cấp trở lên. Ta muốn hỏi đạo sư, từ các loại ma tinh đặc cấp trở lên thì có giá trị tương đương thế nào?

Đạo sư đáp:

- Việc này sớm đã được định luận! Càng lên cao thì đương nhiên tỷ lệ sẽ càng cao. Ma tinh đặc cấp có giá trị tương đương với tám viên cấp một, chẳng lẽ ngươi....

Trong lời lão lộ ra vẻ hoài nghi, mà những người khác cũng thầm kinh hãi trong lòng. Họ có một dự cảm là sắp sửa được chứng kiến một kỳ tích vĩ đại đây! Tuy rằng không có mấy người tin tưởng, nhưng vào lúc này mà thanh niên kia lại nêu ra vấn đề đó, chắc là có ẩn tình gì đây!

Đôi mắt của Cách Tố đã trợn lên thật lớn, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên. Nàng rất tin tưởng vào Lưu Sâm. Nếu như có ai đó sẽ tạo ra được kỳ tích, vậy người đó chỉ có thể là hắn mà thôi. Chẳng lẽ chuyến này hắn đã sáng lập ra kỳ tích gì chăng? Là thu hoạch được một viên ma tinh của phi hổ, hay gì gì đó? Nếu đúng là vậy thì ngày hôm nay hắn chính là đại anh hùng, đủ sức để đi vào sử sách của ma pháp học viện rồi!

Mà đám người của Yêu Nguyệt học viện thì cũng thấy run trong lòng, chúng tính toán lại số lượng, sau đó thì thở phào nhẹ nhõm. Sự chênh lệch giữa đôi bên là chín mươi viên ma tinh cấp hai, dù cho hắn thật sự có được một viên đặc cấp, vậy thì cũng chỉ rút ngắn được bốn mươi viên thôi, vẫn chưa đủ để thay đổi kết quả sau cùng.

Lưu Sâm không để ý tới ánh mắt của mọi người, hắn chỉ cung kính nói tiếp:

- Ta chỉ muốn biết một chút giá trị thị trường thôi, bởi lẽ ta cũng không có ma tinh đặc cấp!

Mọi người nghe vậy thì lại nhao nhao lên, không có gì mà cũng làm ra vẻ quan trọng vậy sao? Còn Cách Tố thì lại dở khóc dở cười, tên bại hoại này thiệt là, chẳng lẽ muốn thu hút ánh mắt của mấy nữ hài hay sao?

Thế nhưng Lưu Sâm lại bồi thêm một câu:

- Nếu vậy thì ma tinh đỉnh cấp sẽ có giá trị thế nào?

- Đỉnh cấp Long tinh tất nhiên là càng cao hơn. Một viên Long tinh có thể bằng mười viên đặc cấp. Được rồi, ngươi còn câu hỏi nào nữa thì có thể trở về hỏi lại đạo sư của mình, còn hôm nay.....

Lưu Sâm mỉm cười xòe tay ra:

- Đạo sư, xin mời xem qua một chút, đây có phải là Long tinh hay không?

Tay hắn xòe ra giữa không trung, trong lòng bàn tay có một viên châu trong suốt lấp lánh. Dưới ánh dương quang, nó phát ra quang mang đến mê người. Những tia quang mang đó cứ không ngừng hút vào thở ra, đồng thời còn mang theo một nét thần bí như ẩn như hiện vậy.

Mọi người đều đứng bật dậy, kể cả Tố Cách Lạp Tư, hai vành môi của lão run run không khép lại được, cả đôi ria mép cũng không ngừng run rẩy theo.

- Long tinh!

Đạo sư hô lớn một tiếng, làm chấn động cả bến tàu.

- Sao....sao có thể được? Thật là không thể nào!

- Không có gì là không thể được cả!

Lưu Sâm đứng sóng vai với ba người Tư Tháp, Khắc Nại và Ưu Lệ Ty. Trên mặt ai nấy đều lộ ra nét thánh khiết vô tả. Hắn nói tiếp:

- Đây là nhờ vào lực lượng liên thủ của bốn người bọn ta! Lực lượng của đoàn đội!

Số khán giả đứng trên bờ quan sát đã trở thành hỗn loạn từ lâu. Ai nấy cũng đều chen chúc nhau để được nhìn tận mắt sự truyền kỳ lớn nhất trong trận thi đấu này. Thành viên của Hoàng kim tổ hợp mà có thể thu được Long tinh, thành tích này vĩnh viễn có thể ghi lại trong sử sách.

- Tô Nhĩ Tát Tư!

- Tô Nhĩ Tát Tư giỏi lắm!

....Tiếng hoan hô vang lên không ngớt, y phục của bốn người đứng trên thuyền tung bay phần phật trong gió. Lúc này hình tượng của họ đang được ghi khắc lâu dài vào lòng mọi người.

- Giải quán quân thuộc về.....Tô Nhĩ Tát Tư!

Hội trưởng Ma Pháp công hội trịnh trọng tuyên bố:

- Thu hoạch Long tinh là bảo vật trân quý nhất của bốn đại học viện. Đa tạ các học viên, với thành tích của các ngươi, khả dĩ có thể tuyên bố với thiên hạ rằng: Bốn học viên hoàng kim mới là những học viên ma pháp giỏi nhất!

Các tổ chức ma pháp chỉ có một tôn chỉ duy nhất, đó là thông qua thành tích của học viên mà ngẩng đầu nhìn thiên hạ. Từ vị trí của hoàng kim học viện mà có thể lấy được một viên Long tinh, nhiêu đó cũng đủ nói lên thực lực của hoàng kim học viện rồi, và cũng đủ để khiến cho người của thiên hạ đổ xô về học viện của họ mà học. Đó mới là điều quan trọng nhất!

Bỏ đi sự huy hoàng đó không nói tới, chỉ nói riêng về số lượng ma tinh của hôm nay thôi, một viên Long tinh tương đương với 400 viên ma tinh cấp hai, vượt xa số lượng 183 viên của Yêu Nguyệt học viện. Đúng là hoàn toàn xứng đáng đoạt được giải quán quân rồi!

Nhưng trong lòng mọi người vừa kinh ngạc lại vừa thắc mắc, dù có suy nghĩ nát óc thì cũng không ai biết được bốn người này làm sao lại có được Long tinh!

Đạo sư khích động nói:

- Xin bốn vị bạn học hãy giải thích một chút, hãy nói cho mọi người biết được làm sao chư vị có được viên Long tinh này! Đây không phải là nghi vấn, mà ta chỉ muốn tham khảo để giữ lại sự truyền kỳ vĩ đại này làm tài liệu sống cho những người sau mà thôi!

Với sự khích lệ của Tư Tháp, Ưu Lệ Ty nhẹ nhàng bước ra một bước rồi nói:

- Trên thực tế thì đây chỉ là một kế sách mà thôi! Trước tiên là do A Khắc Lưu Tư đâm mù đôi mắt của cự long, sau đó dẫn dụ nó chạy về hướng vách núi, tiếp theo thì cự long từ nơi đó mà rơi xuống chân núi, vậy là bị ngã mà chết!

Đạo sư nghe xong thì thở dài nói:

- A Khắc Lưu Tư, quả thật là trí dũng song toàn! Xin cho phép ta biểu đạt kính ý của mình tới ngươi!

Có thể đâm mù hai mắt của cự long, rồi sau đó lại an bày diệu kế dưới sự truy sát của nó. Chỉ mấy câu ngắn ngủi của Ưu Lệ Ty đã nói lên bốn chữ "trí dũng song toàn" không sót chút nào!

- A Khắc Lưu Tư giỏi lắm!

Chẳng biết từ đâu chợt vang lên tiếng hô đầu tiên!

- A Khắc Lưu Tư giỏi lắm!

Không ngờ câu nói do Cách Phù phát minh đã được mọi người ở đây tiếp thu! Ánh mắt của ba người bằng hữu của Lưu Sâm cũng đổ lên mặt Lưu Sâm, ai nấy đều tràn đầy thần thái cảm động!

Lưu Sâm cao giọng nói:

- Tư Tháp, Khắc Nại, Ưu Lệ Ty, ba người các ngươi mới đáng khen! Nếu không có các ngươi thì đội chúng ta không thể đoàn kết hợp tác được, và chúng ta cũng không thể nào thành công được!

Theo giọng nói của hắn, bốn người nắm chặt tay nhau, ai nấy đều mỉm cười vui vẻ! Trong lòng họ rất cảm kích, những lời đó đã liên kết họ thành những đại anh hùng của hoàng kim học viện! Bọn họ đều thành danh! Thành danh dễ dàng như vậy! Mà quan trọng hơn chính là lòng độ lượng của A Khắc Lưu Tư, bởi lẽ thành tích này vốn là kỳ tích của một mình hắn, nhưng hắn nguyện ý chia sẽ kỳ tích đó với ba người họ.

- A Khắc Lưu Tư, Tư Tháp, Khắc Nại, Ưu Lệ Ty, các ngươi giỏi lắm!

Tiếng hoan hô đã thay đổi, đó mới là lời hoan hô mà Lưu Sâm muốn nghe nhất!

Biển người trên bến tàu lớn tiếng hoan hô rất nhiệt liệt! Á Sắt quay mặt đi nơi khác. Năm người bọn gã giữ một khoảng cách với bốn người Lưu Sâm thật lâu, vinh dự không thuộc về bọn gã. Tuy chín người đều là thành viên của Hoàng kim tổ hợp, nhưng chỉ với một câu của Lưu Sâm thì đã gạt hết bọn gã ra ngoài: "Chúng ta bốn người liên thủ!" chứ không phải là chín người liên thủ!

Các anh hùng khải hoàn trở về, con đường chào đón họ là con đường rực rỡ tinh quang, hai bên nếu không phải là đạo sư hoan hô thì cũng là các thiếu nữ say mê hò hét, còn nếu không nữa thì còn rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ!

Nếu ở học viện của mình mà chiến thắng thì sẽ khiến cho người người khích động, còn nếu như chiến thắng được ở sân khách thì lại càng khiến người ta điên cuồng hơn.

Ngay cả Cách Tố và Tố Cách Lạp Tư cũng khích động đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng lên. Nếu muốn khiến cho Cách Tố đỏ mặt thì rất dễ, chỉ cần Lưu Sâm xoa xoa hai tay một chút là được, nhưng nếu muốn khiến cho một đại ma đạo bảy mươi tuổi đỏ mặt thì rất là hiếm có, vì điều đó sẽ đòi hỏi sự an ủi rất sâu trong tâm linh mới được!

Lưu Sâm không hề tỏ ra ngạo mạn, hắn chậm rãi đi qua đoàn người, thậm chí còn cố tình đi giữa đội ngũ, nhưng vẫn có một thanh âm vang dội truyền đến:

- A Khắc Lưu Tư!

Tiếng hô đó khác hẳn với những tiếng hoan hô ở xung quanh, bởi vì trong tiếng hô đó không hề có sự khích động nào, và cũng không có chút kính ý nào, mà nó chỉ là một tiếng hô hoán lạnh như băng.

Lưu Sâm đứng lại, rồi lạnh nhạt thốt:

- Phàm Nặc, có gì chỉ giáo?

Mặc dù không quay đầu lại, nhưng hắn nghe rất rõ, đó là tiếng kêu của Phàm Nặc, Hắc Ám ma pháp sư của Yêu Nguyệt học viện. Rõ ràng thanh âm của gã không có ý tốt gì.

- Bây giờ đã đến lúc chúng ta phải tính sổ!

Thanh âm truyền đến từ một nơi gần ngay bên cạnh, không biết từ lúc nào mà Phàm Nặc đã đến bên cạnh hắn rồi, đồng thời còn mang theo một loại tử khí từ địa ngục nữa. Mọi người ở xung quanh đều cảm thấy kinh hãi, kể cả đạo sư và khán giả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play