Ba người đẩy nhau ra, đột nhiên lại có một nữ hài nhào tới ôm chặt lấy Lưu Sâm. Ôm tấm thân vừa mềm mại vừa thơm ngát của nàng ở trong lòng, Lưu Sâm có phần luyến tiếc không muốn buông, nhưng nữ hài sau khi ôm xong thì lại đẩy hắn ra, lệ châu ở trên mặt nàng còn chưa khô, nay lại tăng thêm phần xấu hổ nữa. Nàng thẹn thùng nói:
- Hoan nghênh ngươi trở về!
Lưu Sâm giơ tay lên:
- Các bạn học, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi....lấy Long tinh!
Ba người vừa nghe xong lời đó thì đều giật nẩy mình, ai nấy đều trợn mắt há hốc thật to. Tư Tháp kêu lên sửng sốt:
- Ngươi....ngươi....đã giết con cự long kia?
- Tuy rằng không phải ta giết, nhưng nó thật đã chết rồi!
Lưu Sâm cười nói:
- Dẫn dụ một con vật mù đến bên vách núi rồi khiến cho nó ngã lăn xuống đó, vậy là tất cả mọi việc đều đã giải quyết xong. Các bạn học, ta có phải là khá thông minh hay không?
Vừa nghe xong thì ba người đã cùng nhảy dựng lên:
- Đi!
Và họ cùng chạy biến đi, tốc độ nhanh cực kỳ.
Trước mặt họ là một con đường băng, hiển nhiên nó đã bị ma pháp của cự long tàn phá tan tành. Ở phía trước khoảng hơn trăm trượng quả nhiên có một vách núi, bên dưới là bãi quái thạch, mà hầu như tất cả quái thạch đều đã trở thành bình địa; nhưng ở nơi xa nhất lại có một con quái vật màu đỏ hồng và rất lớn đang nằm đó mà không nhúc nhích gì.
Ưu Lệ Ty vui mừng kêu lên:
- A Khắc Lưu Tư! Ngươi thật là thông minh! Chỉ có biện pháp này mới có thể giết được nó thôi!
Với thực lực của cả nhóm, đúng là không thể giết được con cự long đó, nhưng bọn họ đã thành công, mà then chốt nằm ở chỗ sách lược! Nhưng nếu muốn dùng phương pháp khó khăn này, không có Lưu Sâm thì không được, bởi vì nhờ tốc độ của hắn mà đâm mù được đôi mắt của cự long. Nếu nó không bị mù thì dù dùng cách nào cũng không thể dẫn dụ nó đi nơi khác được; hoặc dù nó có mù rồi, và nếu muốn dẫn dụ nó đi theo lộ tuyến của nó thì cũng thập phần nguy hiểm, bởi lẽ tốc độ của cự long cũng rất kinh người.
Còn về việc hắn đã dùng biện pháp gì để đâm mù hai mắt của cự long thì giờ đây đã trở thành vấn đề thứ yếu, sớm đã bị mọi người quên lãng rồi.
Vấn đề chủ yếu bây giờ là làm sao để xuống dưới và thu lấy bảo vật sẽ khiến cho bao nhiêu người thèm thuồng kia.
Mà vấn đề này cũng không khó, chỉ cần một sợi dây là giải quyết xong. Bốn người xuống dưới đáy cốc, ai nấy cũng đều nghĩ tới việc lấy chủy thủ mà cắt lấy Long tinh. Chỉ có thể phá miệng mà vào, thế là viên Long tinh trong suốt lọt vào tay Ưu Lệ Ty. Thời khắc này trông tiểu cô nương đặc biệt mỹ lệ như một thiên sứ vậy. Khuôn mặt của nàng không chỉ thánh khiết, mà còn có vài phần ửng đỏ nữa, đương nhiên là vì khích động rồi.
Với con cự long này, đúng là nó đã cho họ rất nhiều thịt rồng. Bốn người cắt lấy hơn mười cân thịt mang theo, còn lại bao nhiêu chỉ đành bỏ lại, mà da rồng cũng không có biện pháp mang theo nên cũng phải bỏ lại nốt. Đôi mắt rồng cũng là bảo vật hiếm có, tuy đã bị phá hỏng nhưng Ưu Lệ Ty cũng cẩn thận cắt lấy và cất đi.
Sau khi mọi việc xong xuôi, mọi người lại trèo lên vách đá trở lại. Tư Tháp thở dài nói:
- Nếu người khác biết chúng ta bỏ lại nhiều thịt rồng như vậy, nhất định là họ sẽ cho rằng chúng ta bị điên rồi!
Đúng thật là không ai muốn bỏ đi thịt rồng. Giết rồng là một công trình to lớn, sau khi hoàn tất giai đoạn này, thì người ta phải mang dụng cụ tốt nhất tới đó, rồi hơn mười người cùng động thủ. Sau khi thành công thì có thể lấy dây thừng kéo cự long lên vách núi rồi mang đi hết, tuyệt đối sẽ không để lại một chút gì. Nhưng ngày hôm nay rõ ràng là họ không có chuẩn bị, đã không chuẩn bị mà vẫn có thể giết con rồng này, nên điều đó đã khiến cho mọi người có một sự cảm thụ như mộng ảo vậy.
Lưu Sâm cười nói:
- Rốt cuộc ta cũng biết tại sao ở đây lại bình an như vậy! Thì ra nó là địa bàn của cự long, vì vậy mà những loại ma thú khác đều phải lánh xa. Xem ra kinh nghiệm của chúng ta còn chưa phong phú, nếu không thì khi Ưu Lệ Ty kêu lạnh thì chúng ta đã biết là có nguy cơ rồi!
- May là không có kinh nghiệm đó chứ. Nếu có kinh nghiệm thì chúng ta đã bỏ chạy thục mạng rồi, làm gì có thể lấy Long tinh chứ?
Ưu Lệ Ty mỉm cười duyên dáng:
- Có viên Long tinh này thì nhiệm vụ của chúng ta đã được hoàn tất, tuyệt đối là trên hẳn các đội khác!
Trên ma thú cấp một thì còn có những loại ma thú đặc cấp, tỷ như phi hổ vậy. Ma tinh của nó thuộc cấp đặc biệt, mà ma tinh đặc cấp lại không có mức quy định đổi ra được bao nhiêu viên cấp một (không ai có kỳ vọng quá cao đối với các học viên, để cho họ đi thu lượm ma tinh đặc cấp, vì đó không phải là nhiệm vụ của các học viên). Nhưng nếu như lấy được thì có lẽ cũng đổi ra được năm viên cấp một, mà giữa ma tinh đặc cấp và ma tinh đỉnh cấp thì có chênh lệch rất lớn. Có lẽ một viên ma tinh đỉnh cấp có giá trị tương đương với mười viên đặc cấp, hơn nữa cũng có thể nói là vô giá - bởi lẽ nó càng đáng giá để tự cất giữ hơn, tuyệt đối sẽ không có ai đem Long tinh ra cửa hàng để bán đâu!
Theo mức vạch định trước lúc lên đường của họ, mỗi người cần phải thu được hai viên ma tinh cấp hai, mà bốn người thì phải là tám viên, nhưng hiện nay bọn họ đã thu được hai viên cấp hai, một viên cấp một, vậy là tương đương với bảy viên cấp hai. Hơn nữa lại có Long tinh vốn cũng tương đương ít nhất là hai trăm năm chục viên cấp hai (chỉ là tương đương thôi, nếu thật sự muốn mua thì dù có bị đánh vỡ đầu cũng không ai mua nổi). Nhiệm vụ của họ đã vượt chỉ tiêu gấp ba mươi lần! Vì vậy mà Lưu Sâm vui vẻ nói:
- Ngày hôm nay nghỉ sớm thôi, chỉ hy vọng thịt rồng sẽ ngon giống như lời đồn đãi vậy!
Khắc Nại cười lớn nói:
- Chỉ đáng tiếc một điều là không có rượu thôi!
Cự long đã chết, trong một thời gian ngắn, những con ma thú khác sẽ không biết tin này mà xâm lấn lãnh địa của nó, vì vậy mà nơi này tạm thời rất an toàn. Trong khi những người khác đang phải liều mạng tác chiến ở trong rừng, bốn người họ lại ngồi đây ăn thịt rồng, thoải mái đến mức mặt mày đỏ hồng, sau đó thì mỗi người đều lăn ra cỏ mà ngủ, và hỏa quang không ngừng phản chiếu lên mặt họ.
Trong mắt Lưu Sâm lúc này cũng có hỏa quang bốc cháy hừng hực. Trải qua lần chiến đấu này, hắn nhận ra thực lực của mình vượt xa tưởng tượng. Hắn dường như đã hiểu ra thêm một việc, quả thật trước mắt hắn vẫn chưa thể giết rồng được, nhưng mà hắn vẫn có thể thành công, việc này nói lên điều gì? Nói rõ thực lực không phải là nhân tố thắng lợi duy nhất, có đôi khi trí tuệ còn quan trọng hơn thực lực nhiều. Đó là cái giá mà hắn đã học được bằng chính tính mạng của cự long.
Hơn nữa lại còn thêm một điểm, đó là cả cự long mà cũng có thể giết được, vậy thì ở trên đảo này còn có vật gì có thể uy hiếp được bọn hắn nữa?
Không!
Bất cứ động vật nào cũng đều có nhược điểm, đôi mắt chính là nhược điểm của cự long và của các ma thú, vậy thì nhược điểm của con người nằm ở đâu? Có phải con người cũng có nhược điểm hay không? Chỉ cần tìm được nhược điểm của đối thủ thì dù cho thực lực của đối thủ có hơn mình nhiều, nhưng mình vẫn có thể chế phục được hắn. Đó là những cảm nhận của hắn sau khi trải qua cuộc nguy hiểm lần này, một cái nhìn xa.
Ở gần đó đang có một đôi mắt ngắm nhìn bầu trời đầy sao, nhưng khi Lưu Sâm nằm xuống thì đôi mắt đó lại chuyển dời lên người hắn và ngắm nhìn hắn. Dường như đôi mắt ấy đang muốn tìm tòi điều gì đó, tìm tòi đến si mê và rất chăm chú. Trên gương mặt của chủ nhân đôi mắt đó cũng ửng hồng, trông rất xinh đẹp.
Sáng hôm sau, vì không còn áp lực của nhiệm vụ nữa, nên Tư Tháp đi khá nhanh. Phải chăng vì gã cho rằng bản thân mình chỉ thu được một viên ma tinh cấp năm mà trong lòng không phục? Khắc Nại thấy vậy thì vội đuổi theo và kêu lên:
- Tư Tháp, chậm lại một chút, Ưu Lệ Ty theo không kịp!
Nàng đang đi phía sau gã, còn Lưu Sâm thì đi sau cùng.
Tư Tháp quay đầu nhìn lại, sau đó khẽ thì thầm vài câu vào tai Khắc Nại. Khắc Nại nghe xong thì mỉm cười vui vẻ rồi hai người chạy nhanh về phía trước, càng lúc càng xa dần, kéo dài khoảng cách với Ưu Lệ Ty tới hơn mười thước.
- Đi chậm lại một chút, không cần gấp!
Có tiếng Lưu Sâm vang lên ở phía sau Ưu Lệ Ty.
- Ừm!
Ưu Lệ Ty khẽ lau mồ hôi trên trán, động tác rất ưu nhã. Nàng lên tiếng:
- À, có lời này ta muốn nói với ngươi!
Hai người kia đã chạy xa hơn mười thước, nên nàng nghĩ có thể tự do nói chuyện với hắn.
- Chuyện gì?
- Ta không ngờ ngươi lại là loại người như vậy!
Ưu Lệ Ty nhẹ giọng nói:
- Ta nghĩ tất cả mọi người đều sai rồi! Ta trước kia....cũng sai nốt!
- Có lẽ ngươi bây giờ cũng sai vậy!
Lưu Sâm từ tốn nói:
- Đừng quá dễ dàng phủ định như thế, và cũng đừng quá dễ dàng khẳng định điều gì!
- Không, ta không nghĩ sai!
Ưu Lệ Ty khích động nói:
- Biểu hiện của ngươi trong mấy ngày qua đã cho thấy, ngươi là một kẻ gan dạ tới cỡ nào, là một kẻ biết gánh trách nhiệm tới cỡ nào, và lại còn biết hiểu ý người khác nữa....
Những lời khen hay ho như vậy được thốt ra từ miệng nàng, khiến cho Lưu Sâm cảm thấy mất tự nhiên. Hắn cắt ngang lời nàng:
- Ngươi nhìn lầm rồi, ta chỉ là khá coi trọng nhiệm vụ lần này thôi!
Ưu Lệ Ty nói:
- Ngươi có thể vì đồng đội mà xả thân mạo hiểm! Rất hiếm có ai làm được như vậy lắm, nhưng ngươi lại làm được.
- Đó là vì ta thích náo động mà!
- Ngươi đã vì ta mà làm rất nhiều thứ, ta muốn nói cảm tạ ngươi mà vẫn chưa có cơ hội. Bây giờ thì....
Từ lúc mới lên đảo, khi nàng cảm thấy bất lực nhất thì nàng vẫn không quên hắn là người đầu tiên đứng ra ủng hộ nàng, cũng vì có hắn nên mới có thể có hai đồng bạn là Tư Tháp và Khắc Nại, và từ đó mới có đội ngũ này.
- Ta giúp ngươi?
Lưu Sâm mỉm cười:
- Sao ngươi không đổi lại một góc nhìn khác, xem như ta đang lừa gạt để lấy lòng ngươi chẳng hạn....
Đôi mắt mỹ lệ của đối phương đột nhiên nhìn thẳng vào mặt hắn, tựa như ánh dương quang xua tan hết bóng đêm ở trong lòng hắn vậy. Lưu Sâm vội ngừng lời, hai người cứ thế mà đứng đối mặt với nhau và không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Ưu Lệ Ty tựa như cười mà không phải cười, nàng nói: Truyện được copy tại Truyện FULL
- A Khắc Lưu Tư, ngươi muốn lấy lòng ta để làm gì?
Lưu Sâm khẽ ho khan một tiếng rồi nói:
- Bọn họ hình như đi khá xa rồi!
- Có phải ngươi muốn nói là....ngươi muốn đùa bỡn ta, phải không?
Lời đó mà cũng có thể hỏi ra miệng sao? Da mặt của Lưu Sâm dù dầy cỡ nào thì cũng phải đỏ mặt lên. Ở trước mặt những mỹ nữ khác thì miệng lưỡi của hắn rất lưu loát, hắn có thể nói cho người ta đỏ bừng mặt ra đến tận mang tai, nhưng trước đôi mắt trong veo của Ưu Lệ Ty, nhịp tim của hắn sớm đã đập thình thịch, và miệng lưỡi cũng trở thành vụng về theo.
Ưu Lệ Ty lại nhẹ giọng thốt:
- A Khắc Lưu Tư, ta muốn được trông thấy một A Khắc Lưu Tư thực sự. Ngươi có thể cho ta thấy được không? Được chứ?
Lưu Sâm mỉm cười:
- Vậy hay lắm! Được kết giao với mỹ nữ là việc không ai muốn bỏ qua, mà A Khắc Lưu Tư ta lại càng không muốn bỏ qua....Sẵn đây mới nói, lúc này mới đúng là A Khắc Lưu Tư thực sự đấy!
Vào thời khắc này, hắn đã khôi phục lại hình tượng bất cần đời của A Khắc Lưu Tư. Nàng mỹ nữ này có hảo cảm với hắn, nếu hắn muốn, hắn có thể khiến cho nàng tăng thêm hảo cảm bất cứ lúc nào; nhưng Lưu Sâm lại cảm thấy nàng không giống những người khác, bởi lẽ nàng mẫn cảm như vậy, thánh khiết như vậy, lại hiểu ý người như vậy...do đó mà hắn muốn lưu lại ấn tượng tốt ở trong lòng nàng.
Hắn quả thật đã để lại ấn tượng rất tốt trong lòng nàng, bởi vì những lời tán dương cao thượng lúc nãy của nàng không phải dành cho A Khắc Lưu Tư, thậm chí còn hơn hẳn một Lưu Sâm thật sự nữa. Lưu Sâm biết mình cũng là một phàm phu, ngoài việc đùa bỡn thiếu nữ tới chết ra, còn thì tính cách phong lưu cũng không thua gì A Khắc Lưu Tư ở trong lời đồn cả. Hắn vốn không xứng với những lời ca tụng của nàng.
Ưu Lệ Ty đã đi tới một đầu cực đoan này tới một đầu cực đoan khác.
Dựa vào việc này để dụ dỗ nàng à? Vậy thì quá xa xỉ rồi!
Dựa theo cách suy nghĩ của nàng, Lưu Sâm có thể ngụy trang cho mình thành một tên ngụy quân tử thánh khiết cao thượng, việc đó cũng không khó mấy. Đã có nhiều lần hắn có thể đùa bỡn nữ nhân rất dễ dàng, nhưng cơ hội để hắn quyến rũ nữ nhân còn nhiều mà, tội gì phải chạm tới nàng chứ? Nếu như nàng bớt thánh khiết một chút, bớt thiện lương một chút, bớt hiểu ý người một chút, có lẽ lúc đó hắn sẽ suy nghĩ lại cũng nên.
Khi mà ai nấy cũng đều hiểu lầm hắn, hắn vẫn có thể thản nhiên như không, bởi vì hắn tin rằng thời gian có thể thay đổi tất cả, những nữ hài gần gũi hắn rồi đây sẽ phát hiện ra hắn không tệ hại như trong lời đồn đãi vậy, và họ quyết sẽ không bị thất vọng đâu. Thế nhưng nữ hài này lại có kỳ vọng quá cao đối với hắn, vì vậy mà hắn muốn tránh né nàng, bởi vì hắn cảm thấy mình không được hoàn mỹ như nàng mong đợi!