- Ngươi....không....đả thương.....được ta đâu...

Giọng nói ma quỷ vẫn vang lên ở phía sau:

- Không tin....thì ngươi....thử lại đi....

Lưu Sâm không thử lại, ánh mắt sắc nhọn của hắn nhìn chằm chằm vào lớp sương mù ở xung quanh.

- Rời khỏi đây mau....nếu không rời khỏi đây.....

Đột nhiên thân hình của Lưu Sâm nhoáng lên, hắn lao thẳng vào đám sương mù ở bên trái, trong nháy mắt đã lướt đi mấy trượng. Thân ảnh của hắn chợt biến mất, sau đó thì lại xuất hiện ở trên một nhánh cây, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm vào một quái vật đang đứng trên một nhánh cây khác, nó đang che miệng, và miệng thì vẫn đang mấp máy.

Dù cho thanh âm không phải truyền đi từ nơi hắn, nhưng trong sương mù dầy đặc này mà muốn tìm ra nơi phát xuất của sóng âm thì rất là khó, vậy mà Lưu Sâm đã làm được điều đó.

Lưu Sâm chậm rãi giơ tay lên:

- Không cần giả thần lộng quỷ nữa, ta đã phát hiện ra ngươi rồi.

Chỉ liếc mắt sơ qua thì đã biết ngay đối phương là con người rồi, nếu như đoán không lầm thì y còn là một nữ nhân nữa.

Quái vật nghe gọi thì vội vàng ngẩng đầu lên, Lưu Sâm thoáng kinh ngạc, thì ra đó là một Tinh Linh, một Tinh Linh mỹ lệ của rừng sâu! Nàng Tinh Linh này có thân dài khoảng một thước năm, mái tóc dài màu xanh lục được buông xõa vượt qua gót chân, có lẽ ít nhất cũng được một thước bảy, một thước tám. Nàng ta có đôi cánh lớn, nếu xòe rộng thì có lẽ cũng được một thước sáu, một thước bảy. Không ngờ Lưu Sâm lại có thể phát hiện được một nữ Tinh Linh ở đây, bởi vì người thường rất ít khi gặp được họ. Bọn họ vốn có lòng sợ hãi tự nhiên đối với nhân loại, hơn nữa lại có một khả năng rất đặc biệt, đó là hễ có nhân loại xuất hiện ở trong rừng thì họ tất sẽ biết trước.

Thế nhưng nàng Tinh Linh này dường như lại khác hẳn, nàng chẳng những không sợ nhân loại, mà còn đi hù dọa hắn nữa.

Tiểu Tinh Linh xoay chuyển đôi tròng mắt, rồi tò mò hỏi:

- Ngươi làm cách nào mà phát hiện ra ta thế?

Thanh âm của nàng đã thay đổi và trở nên trong trẻo, dễ nghe, ngoài ra còn pha chút nghịch ngợm nữa.

Lưu Sâm nghiêm mặt hỏi lại:

- Tại sao ngươi lại giả ma quỷ?

- Thì để hù ngươi đó!

Giọng nói của nàng rất ngây thơ. Text được lấy tại Truyện FULL

- Tại sao lại muốn hù ta?

- Chơi vui lắm, hì hì....

Tiểu Tinh Linh thu hai cánh lại, rồi nói:

- Nhưng ngươi....ngươi không dễ chơi chút nào, không ngờ lại phát hiện ra ta sớm như vậy!

Trông dáng vẻ của nàng thì dường như đang muốn bỏ đi, Lưu Sâm đột nhiên lắc mình một cái thì thân thể hắn đã xuất hiện ở bên cạnh đối phương rồi. Hắn đặt tay lên một chiếc cánh của nàng ta rồi nói:

- Ngươi vừa hù dọa ta xong, giờ muốn bỏ đi sao?

Tiểu Tinh Linh kêu lớn:

- Ngươi muốn làm gì?

- Ta bị ngươi hù rồi, nếu ngươi không bồi thường thì ta.....ta sẽ xé rách y phục của ngươi!

- Đây không phải là y phục!

Tiểu Tinh Linh nóng nảy kêu lên:

- Nó là cánh của ta....

Lưu Sâm nói:

- Ta không cần biết, cứ coi nó như là áo lông thôi....nói mau, ngươi có muốn bồi thường hay không hả?

Gặp phải tên lỗ mãng này, tiểu Tinh Linh dù có lý cũng không thể nói rõ được. Chiếc cánh cứng cáp như vậy mà hắn cũng bảo là y phục, thiệt tình.

- Làm cách nào để bồi thường hả? Hay là ngày mai ta hái cho ngươi......một trái táo lớn nha, vậy được không?

- Không được!

Lưu Sâm nói:

- Trừ phi ngươi dẫn ta đi tìm Xích Châu thảo, bằng không, ta sẽ xé nát y phục của ngươi cho coi.

- Xích Châu thảo? Ngươi muốn tìm Xích Châu thảo?

Tiểu Tinh Linh kêu lên:

- Ngươi muốn xé y phục của ta....ta sẽ hận ngươi, ngươi sẽ không tìm được nó đâu, nói gì cũng không tìm được đâu.......

Lưu Sâm nghe vậy thì vui mừng hỏi:

- Ngươi biết Xích Châu thảo ở đâu sao?

Quả thật đây là một điều vui mừng bất ngờ.

- Trước tiên ngươi buông tay ra đã!

Lưu Sâm vội rút tay về, thật ra hắn chỉ cần vung tay ra thì tiểu Tinh Linh sẽ không chạy thoát được, vì vậy mà hắn cũng không cần gấp.

- Ta chỉ biết một nơi có rất nhiều dược thảo, nghe trưởng lão nói ở đó có Xích Châu thảo, nhưng ta chưa từng thấy qua.

Lưu Sâm hưng phấn nói:

- Không sao, chỉ cần ngươi dẫn ta đến đó, ta sẽ tự biết nó có hình dáng thế nào!

- Gia mẫu nói, địa phương có nhiều dược thảo thì người xấu không thể đến đó được!

Tiểu Tinh Linh nhìn hắn một lượt rồi ngập ngừng nói:

- Ngươi....ngươi là người xấu phải không?

Lưu Sâm nghiêm mặt nói:

- Nói sao? Ta là người tốt nhất ở trên thế gian này đó!

- Nhưng vừa rồi ngươi.....ngươi đòi xé cánh của ta...

Lưu Sâm mở to hai mắt, ngắm kỹ cánh của nàng rồi nghiêm túc nói:

- À, thì ra là cánh của ngươi à, xin lỗi, ta nhìn lầm rồi. Đáng lẽ ta tính đổi cho ngươi một bộ y phục khác, ở bên ngoài ta mua rất nhiều y phục, nên mới tính đổi cho ngươi một bộ đẹp nhất thôi mà! Cón nếu nó là cánh của ngươi thì dĩ nhiên không thể phá rồi, cho dù có người cho phép thì ta cũng không làm vậy đâu. Lúc nãy nói tới đâu rồi nhỉ? À, phải rồi, ta đúng là người tốt nhất đấy!

- Gia mẫu bảo nhân loại rất thích nói láo. Ngươi hãy chứng minh cho ta xem nào. Nếu ngươi đúng là người tốt, vậy ta sẽ dẫn ngươi đi!

Lưu Sâm gãi gãi đầu, chẳng biết làm thế nào mới phải.

Chứng minh mình là người tốt? Chứng minh thế nào đây? Nếu chỉ dựa vào lời nói thôi thì không được, mà kể chuyện cổ tích thì cũng không xong nốt, bởi vì nhân loại thích nói lời hoang đường đã là định cuộc rồi, vì vậy mà rất khó có thể chứng mình được.

Nếu muốn chứng minh hắn là người xấu thì dễ dàng hơn nhiều, tỷ dụ chỉ cần xé nát y phục của nàng là xong, khẳng định nàng sẽ xem hắn là người xấu, nhưng không ngờ bây giờ làm người tốt cũng khó như vậy.

Tiểu Tinh Linh nghiêm túc nói:

- Thật ra ta thấy ngươi cũng không giống với người xấu lắm.....

Lưu Sâm nghe vậy thì nét mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng nàng ta lại thay giọng:

- Ngươi cứ từ từ suy nghĩ đi, ngày mai hẳn chứng minh cho ta xem!

Nói xong thì nàng xòe cánh bay đi mất, chỉ để lại Lưu Sâm ngơ ngác xuất thần.

Đêm hôm đó, Lưu Sâm suy nghĩ nát óc suốt đêm mà vẫn không tìm ra được biện pháp để chứng minh, thật đúng là hành hạ người ta mà!

Sáng sớm hôm sau, Lưu Sâm vừa chợp mắt được chốc lát thì vai bên phải chợt bị ai đó lay động, hắn giật mình mở mắt ra thì lại thấy ngay Tiểu Tinh Linh kia.

- Ê, người xấu, ngươi nghĩ ra chưa?

- Ta.....không phải là người xấu!

Tiểu Tinh Linh cất giọng rất dễ nghe, nói:

- Hì, ta mang đến cho ngươi một trái táo thật lớn này, ngươi ăn đi!

Trái táo rất thơm, Lưu Sâm cắn một miếng thật lớn, tinh lực cũng từ từ khôi phục lại, còn tiểu Tinh Linh thì ngồi xuống đối diện hắn rồi hỏi:

- Ê, sao hả, nghĩ ra được chưa?

Nàng ngồi xuống mà đôi chân dài mỹ miều thì không khép kín lắm, để đến nỗi lộ ra chiếc quần lót màu hồng ở bên trong. Việc đó quả thật có một sức cám dỗ rất lớn, Lưu Sâm thầm nghĩ trong đầu, phải dùng thủ đoạn nào để khiến cho nàng thoải mái, đồng thời tạo được ấn tượng tốt để nàng tin mình là người tốt đây?

Ở đây bốn bề đều vắng lặng, nàng ta tuyệt đối sẽ không chống cự được, cũng giống như trường hợp của Cách Tố vậy, sau khi bị thất thân rồi thì sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, so với một chú mèo con thì còn ngoan hơn nữa, thế nhưng.....nhưng hắn lại không biết tiêu chuẩn người tốt của nàng, nếu làm vậy thì quá mạo hiểm đi. Cơ hội tìm được Xích Châu thảo ở trong khu rừng lớn thế này thì rất khó, mà cơ hội đó thì hoàn toàn nằm trên người của nàng. Lúc này nàng ta không chỉ là một tiểu Tinh Linh, mà còn là bạch y thiên sứ của Cách Phù nữa....

- Trong ấn tượng của ngươi, tiêu chuẩn của một người tốt là như thế nào?

Lưu Sâm cẩn thận thốt lời thăm dò:

- Ngươi có thể cho ta biết, hạng người thế nào mới được xem là người tốt hay không?

- Câu hỏi của ngươi cũng khó trả lời đấy!

Tiểu Tinh Linh nhíu mày nói:

- Ta cũng không biết rõ người tốt phải như thế nào nữa, để ta về hỏi gia mẫu xem sao...

Nói xong, nàng liền bỏ đi ngay. Đáng nể thật, cả tiêu chuẩn của người tốt mà nàng cũng không biết, vậy mà còn đi khảo sát người khác nữa chứ.

Lưu Sâm rất sốt ruột, dược thảo thần kỳ như vậy thì bất luận là ai cũng sẽ không muốn tặng cho người khác, nếu như nàng ta đi hỏi mẫu thân, vậy sẽ đâu trở lại nữa? Mẫu thân của nàng ta nhất định sẽ không ngây thơ như nàng. Do đó mà Lưu Sâm lập tức phóng người đuổi theo chặn nàng lại rồi nói:

- Ngươi không cần đi nữa! Tục ngữ có nói, quen nhau lâu ngày sẽ hiểu được lòng nhau mà. Chỉ cần chúng ta quen nhau lâu một chút, vậy thì ngươi sẽ biết được ta có phải là người tốt hay không thôi. Hay là chúng ta ngồi lại đây, trò chuyện một lúc, hoặc là ngươi nghe ta kể chuyện cổ tích nha, được không?

Hắn nghĩ nếu dùng một ngày để kể chuyện cổ tích cho nàng nghe, rồi bồi dưỡng cảm tình đến một mức độ nào đó, tất nhiên đến lúc đó thì hắn sẽ trở thành một người tốt ngay thôi. Đây chính là kết quả đã thí nghiệm được từ trên người Cách Phù đây mà.

- Ngươi nói hay lắm!

Tiểu Tinh Linh gật đầu nói:

- Sau một thời gian dài thì tất nhiên ta sẽ biết thôi. Hay là thế này đi, ngươi cứ ở lại đây đi, đợi tám hay mười năm nữa, ta nhất định sẽ biết mà....

"Bốp!" một tiếng vang lên. Thì ra Lưu Sâm đột nhiên tát vào miệng mình một cái. Thật là đáng hận mà, cái gì là "lâu ngày thấy nhân tâm" chứ? Phải đợi lâu tới như vậy à? Ngươi có thời gian nhiều vậy sao?

- Ngươi sao vậy? Sao khi không lại tự tát mình chứ?

Tiểu Tinh Linh cất giọng quan thiết hỏi.

- À, tại có một con sâu nhỏ vừa bò lên mặt ta thôi....

Lưu Sâm nhìn vào bàn tay của mình, rồi dùng thanh âm khổ não nhất nói:

- Ta nhất thời không ngờ rằng đã đả thương ngươi, ngươi không sao chứ?

Vừa rồi bàn tay trái của hắn vừa lướt qua một bụi cây, sau đó thì hắn chập hai tay lại, thế là trong lòng bàn tay của hắn liền có một con sâu nhỏ. Lời nói vừa rồi là hắn đã nói với nó.

Tiểu Tinh Linh lộ ra nét cảm động, nói:

- Ngươi không phải là người xấu, bởi vì người xấu sẽ không vì một còn sâu nhỏ mà bi ai như vậy....Ngươi buông tay đi, để cho nó bò đi...

Lưu Sâm nghe lời xòe bàn tay ra và thả con sâu đi, nó tỏ vẻ lưu luyến một chút rồi bỏ đi.

Lưu Sâm thốt:

- May mà nó không sao, bằng không thì ta cũng sẽ không tự tha thứ cho mình đâu!

Tiểu Tinh Linh ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng rất cảm động.

Ngày đâu tiên "làm quen" kết thúc, tiểu Tinh Linh có một đánh giá mới về hắn:

- Ngươi là một người hiền lành! Người của Tinh Linh tộc chúng ta rất thích người hiền lành!

Lưu Sâm nghe vậy thì cực kỳ mừng rỡ, nhưng sau đó nàng lại bồi thêm một câu:

- Ngày mai nhất định ngươi sẽ có thể khiến ta tin ngươi là một người tốt!

Lưu Sâm ngẩn người ra, chẳng lẽ vậy còn chưa đủ sao? Hắn đã tỏ lòng thương hại với con sâu nhỏ như vậy mà cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể chứng mình hắn là một "người hiền lành" thôi sao?

Nàng ta đương nhiên không biết rằng, sau khi mình vừa bỏ đi thì "người hiền lành" kia liền giẫm chết ngay con sâu nhỏ đáng thương kia, nhất thời không biết đã tạo ra bao nhiêu cô nhi quả phụ nhà sâu nữa....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play