Đêm đã khuya, toàn bộ tòa lầu ký túc xá đều rất yên tĩnh. Lưu Sâm nằm phục ở bên ngoài cửa sổ một gian phòng đã lâu. Hắn cảm thấy rất bội phục Na Nhĩ Tư.
Nếu như Lưu Sâm mà thiết kế một cái bẫy để hại người, hơn nữa cái bẫy đó sẽ được hạ màn trong đêm nay, vậy thì hắn nhất định sẽ không ngủ được, nhưng tên Na Nhĩ Tư này thì vẫn ngủ được ngon lành. Ma pháp của gã vẫn chưa đủ để phát hiện ra Lưu Sâm, vì vậy mà gã không cần diễn kịch, gã thật sự đã ngủ say!
Hừ, đang ngủ thì cũng phải lôi ngươi dậy. Thế rồi cửa phòng của gã vang lên tiếng gọi cửa, trong phòng có động tĩnh, đèn được bật lên, cửa phòng được mở ra, để lộ khuôn mặt ngái ngủ của Na Nhĩ Tư, nhưng khi vừa nhìn thấy đối phương thì vẻ ngái ngủ của gã liền biến mất. Na Nhĩ Tư lạnh lùng thốt:
- Ở đây không hoan nghênh ngươi!
Không một ai hoan nghênh Lưu Sâm vào nhà giữa lúc nửa đêm (ngoài Cách Tố ra), mà người không hoan nghênh hắn nhất chỉ có nữ hài đứng đắn và Na Nhĩ Tư!
- Không hoan nghênh cũng không sao!
Lưu Sâm vẫn thản nhiên tiến vào:
- Ta đến đây là để nói cho ngươi biết, việc ngươi an bài sát thủ đã thất bại rồi!
- Sát thủ?
Na Nhĩ Tư nheo mắt lại:
- Ta an bài sát thủ?
- Đúng vậy, vừa rồi bọn sát thủ còn tổ chức phục kích bản nhân nữa!
Ánh mắt của Lưu Sâm phát ra những tia hàn quang:
- Sau khi giết bọn chúng, ta nghĩ cũng nên đến nói chuyện với kẻ chủ mưu ở phía sau một chút!
Na Nhĩ Tư cười nhạt:
- Na Nhĩ Tư ta sẽ bằng vào chân tài thực học mà đánh bại ngươi, quyết không tệ đến mức phải phái ra sát thủ!
- Ta cũng mong ngươi là người như thế, nhưng đáng tiếc là đám sát thủ kia cứ năm lần bảy lượt đều nói là do ngươi phái chúng tới.
Na Nhĩ Tư nói:
- Ngươi muốn giết ta rất dễ, ngày mai chúng ta lại quyết đấu theo phương thức Cách Lạp, ta nhất định sẽ tiếp nhận khiêu chiến. Chỉ cần ngươi có bản lãnh, tất ngươi sẽ có thể quang minh chính đại mà giết ta, không cần phải dùng cái cớ thấp kém này.
Cửa phòng đóng lại, tuy bị rơi vào tình huống bất lợi, nhưng Na Nhĩ Tư vẫn không hề sợ hãi, gã lạnh lùng và thản nhiên đối diện với kẻ đại địch trước mắt.
Lưu Sâm thở dài, nói:
- Na Nhĩ Tư, chúng ta đều bị rơi vào mưu kế của kẻ khác và đều đã trở thành những quân cờ của người ta, ngươi có biết điều đó chăng?
Na Nhĩ Tư sửng sốt:
- Vậy là ý gì?
Lưu Sâm chậm rãi nói:
- Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi tìm ta quyết đấu?
Điều đó mà cũng hỏi? Khuôn mặt của Na Nhĩ Tư đỏ bừng lên. Lưu Sâm liếc sắc mặt đỏ bừng của hắn rồi bổ sung:
- Là bởi vì Tư Á! Nhưng ngươi có biết Tư Á vì sao lại đến phòng của ta hay không? Là bởi vì nàng đột nhiên nhận được hơn mười bức thư tình, mà ta có thể nói cho ngươi biết, ta chưa từng viết thư cho nàng! Mặc kệ ngươi tin hay không, đó là sự thật!
Sắc mặt của Na Nhĩ Tư chợt thay đổi và trở nên rất kỳ quái:
- Có biết vì sao ta biết rõ ràng lai lịch của ngươi hay không? Cũng bởi vì một phong thư!
Trong tay gã là một phong thư.
Lưu Sâm khẽ giật mình, cũng là loại giấy màu vàng nhạt, nét chữ ở trên thư cũng rất quen thuộc: "Na Nhĩ Tư, Tư Á đã đến phòng của Lưu Sâm, số phòng là Y 319, hắn chính là thiếu chủ của Phong Thần đảo, A Khắc Lưu Tư, chuyên đùa bỡn thiếu nữ cho tới chết. Nếu ngươi không muốn Tư Á bị sỉ nhục mà chết, tất ngươi biết phải làm sao!"
- Thư này do ai đưa tới?
- Ta không biết!
Na Nhĩ Tư nói:
- Hôm đó ta đang ở trong phòng, bức thư này được nhét qua khe cửa. Khi ta mở cửa ra thì không thấy bóng dáng của người đưa thư đâu cả!
Dường như gã đã giảm bớt vài phần địch ý với Lưu Sâm rồi, có lẽ là vì gã biết Tư Á vốn không có qua lại với Lưu Sâm.
Tình huống bây giờ đã rõ ràng lắm rồi. Lưu Sâm thoáng suy tư, trong vấn đề này, hắn có thể tin tưởng Na Nhĩ Tư, bởi vì ít ra hắn biết Na Nhĩ Tư là người kiêu ngạo, trên người gã chỉ mắc phải những chứng bệnh của các công tử phú gia mà thôi, chứ gã quyết không phải là một người âm hiểm, và gã cũng không phải là một kẻ đã dám làm mà không dám nhận.
Na Nhĩ Tư đặt ngọn đèn lên bàn, gã nhìn ngọn đèn một lúc, rồi chậm rãi hỏi:
- Những tên sát thủ kia thật đã nói là do ta phái tới?
- Đúng vậy! Thật là ăn khớp!
- Không sai! Chỉ là rất ăn khớp, nhưng việc không ăn khớp cũng có không ít!
Với trình độ ma pháp sư cấp hai của gã, thế mà vẫn bị bại ở dưới tay của tên ma pháp sư cấp bốn này, đó là một sự thật hoàn toàn không ăn khớp chút nào.
- Tại sao lại có người làm vậy?
Na Nhĩ Tư bắt đầu trở nên rối loạn:
- Người mà chúng thật sự muốn đối phó là ngươi hay ta?
- Đương nhiên là ta!
Lưu Sâm mỉm cười:
- Trong kế hoạch của chúng, ngươi sẽ giết ta!
Không ai ngờ tới, trong cuộc quyết chiến Cách Lạp thức, Lưu Sâm sẽ thắng.
- Nhưng cũng không hẳn là tuyệt đối!
Na Nhĩ Tư dửng dưng:
- Ít ra, trong kế hoạch ám sát đêm nay, mục tiêu của chúng không chỉ có một mình ngươi! Nếu như ngươi chết đi, vậy thì kẻ chủ sự như ta tuyệt đối cũng sẽ không được bình an!
Lưu Sâm thản nhiên đáp:
- Có thể bọn chúng không dự định sẽ tiết lộ bí mật này, bởi vì chỉ cần ta chết đi rồi, vậy còn ai biết ngươi đã sai sử?
Na Nhĩ Tư quét mắt nhìn hắn một lượt rồi nói:
- Ngươi không ngu xuẩn tới như vậy chứ? Ở trong học viện, có ai lại không biết ngươi và ta đang đối lập? Nếu ngươi bị chết ở bên ngoài học viện, vậy thì ai cũng sẽ nghĩ tới kẻ chủ sự là Na Nhĩ Tư ta; hơn nữa, việc ta sai sát thủ giết người ở bên ngoài học viện là vi phạm nặng đến nội quy của học viện, đến lúc đó thì ta chỉ còn cuốn gói trở về nhà thôi.
Lưu Sâm thả bước tiến ra cửa, khi gần tới cửa, hắn đột nhiên quay đầu lại hỏi:
- Sẵn đây hỏi một câu, nếu như ta giết ngươi, vậy gia gia ngươi sẽ làm thế nào?
Na Nhĩ Tư đáp:
- Nếu như ngươi giết ta trong trận quyết đấu theo Cách Lạp thức, vậy gia gia ta sẽ không truy cứu! Còn nếu như ta giết ngươi thì sao?
Lưu Sâm hờ hững nói: nguồn TruyenFull.vn
- Gia gia ta không có công phu hàm dưỡng như gia gia ngươi. Ông ấy không biết cái gì gọi là quyết đấu Cách Lạp thức.
Na Nhĩ Tư vừa nghe xong thì nhảy dựng lên, gã dường như đã nghĩ ra điều gì. Khi ánh mắt của gã vừa tiếp xúc với ánh mắt của Lưu Sâm, cả hai đều có thần tình rất nghiêm túc. Có lẽ họ đã tìm được đáp án thật sự, và đáp án đó là: cả hai người họ đều không phải là mục tiêu, mà mục tiêu chân chính lại là Phong Thần đảo và Già Mạc thành!
Địch nhân muốn thông qua việc hai người họ tàn sát lẫn nhau để dấy lên một trận đại chiến!
Lưu Sâm thở dài một hơi:
- Bảo trọng!
Hắn có thể nói ra hai chữ đó với địch thủ, quả là một chuyện lạ, nhưng Na Nhĩ Tư không cảm thấy kỳ quái, mà gã cũng buông một câu:
- Ngươi cũng vậy!
Sau khi Lưu Sâm đi rồi, Na Nhĩ Tư đóng cửa lại. Gã ngồi bất động trong bóng tối thật lâu, gã hiểu được ý nghĩa ở trong hai từ "bảo trọng" đó. Nếu một trong hai người họ bị chết bất kỳ lúc nào, vậy thì họ đã trúng gian kế của đối phương, điều đó sẽ khiến khuấy động sự hòa bình trong suốt mười năm nay của Già Mạc thành, và nó cũng sẽ thay đổi luôn cả sự bình an của Phong Thần đảo. Gã không muốn điều đó xảy ra, và A Khắc Lưu Tư cũng vậy, do đó, kể từ thời khắc này, bọn họ không còn là địch thủ nữa, mà đều cùng đứng trên một chiến tuyến.
Có một diệu kế có thể loại trừ diệu kế của đối phương, đó là hai người công khai xóa bỏ hận thù và kết giao làm bằng hữu. Chỉ cần hai người trở thành bằng hữu, vậy sau này mặc kệ ai chết, tất sẽ không gây ảnh hưởng đến sự bình an của Phong Thần đảo và Già Mạc thành, nhưng gã có thể làm được điều đó không? Gã không làm được!
Gã không thể bỏ đi nỗi ám ảnh đã bị Lưu Sâm đánh bại!
oooOooo
Lưu Sâm lại trở ra cửa trường. Cửa trường vốn đã đóng kín, nhưng trong mắt hắn, nơi đâu cũng là cửa trường, tường viện cao cao cũng là cửa trường. Hắn lặng lẽ tiến đến căn nhà nhỏ của vị cô nương kia, nhưng khi đến nơi thì hắn ngây ngẩn cả người. Trong phòng không có ai, ngoại trừ ở trên giường vẫn còn lưu lại vết máu. Nàng ta đã biến mất, không ngờ lại đi nhanh như thế, quả là mau mắn!
Nàng ta là người duy nhất có thể biết kẻ chủ mưu phía sau (chỉ là có thể biết thôi, hoặc cũng có thể không biết, căn cứ theo thủ đoạn của kẻ chủ mưu, y chỉ cần dùng một bức thư và hai mươi kim tệ để mua chuộc nàng ta là đủ, vốn cũng không cần phải lộ diện).
Hắn cũng loại bỏ một người mà bấy lâu hắn vẫn nhận định là kẻ chủ mưu ở trong lòng, người đó đương nhiên là ca ca A Nhĩ Thác của hắn. Dù ca ca muốn đoạt vị, nhưng cũng không đến mức thông qua việc đại tàn sát như thế để thực hiện mục tiêu của mình, bởi lẽ nếu binh lực của Phong Thần đảo bị hao tổn, vậy thì đó cũng là sự hao tổn của gã kia mà.
Cũng không thể là người của ba mươi lăm đảo phụ thuộc, bởi vì một ngày nào đó, khi Phong Thần đảo xuất binh, đầu tiên tất sẽ phái người của ba mươi lăm đảo đi trước, họ là những con chốt thí, với lòng thù hận của họ, chỉ sợ họ sẽ không cam tâm làm chốt thí cho Phong Thần đảo rồi.
Chẳng lẽ trên đời này lại có người dùng hết trăm phương ngàn kế để trở thành chốt thí của người ta hay sao? Người có thể nghĩ ra cái diệu kế này tuyệt không thể nào lại không nghĩ tới điều đó, mỗi một cư dân ở trên đảo đều có cảm tình với tộc nhân của mình, họ tuyệt đối sẽ không để cho tộc nhân tự dẫn hỏa thiêu thân đâu!
Nếu vậy thì quả thật hơi khó hiểu, ngoài ba mươi lăm đảo ra, còn ai lại có thù hận với Phong Thần đảo đây?
Lưu Sâm chỉ có thể khẳng định một việc, đó là tính mạng của hắn đã bắt đầu bị uy hiếp. Ngày hôm nay đối phương có thể phái ra hai tên đại kiếm sư, vậy ngày hôm sau sẽ phái ai nữa đây? Họ có phái kiếm thánh tới hay không? Kiếm thánh có địa vị tôn sùng, vậy thì trong những thế lực tầm thường, hẳn là không thể có được kiếm thánh rồi. Kẻ chủ mưu kia có nắm kiếm thánh trong tay hay không, Lưu Sâm không biết, nhưng khả năng đối phương phái kiếm thánh xuất đầu lộ diện sẽ rất nhỏ, nhưng hắn cũng không thể không đề phòng.
Đêm nay hắn đã phát huy thực lực lên tới mức cực hạn, không biết lần sau còn được vận khí tốt như thế hay không? Bây giờ chỉ còn biết nỗ lực mà thôi, chỉ cần thực lực tiến bộ, vậy thì hắn sẽ không sợ bất kỳ sự ám toán nào. Tuy rằng hắn rất được an toàn ở trong học viện, nhưng nếu không dám ra khỏi cửa học viện thì còn gì thú vị nữa chứ?
Làm sao để đề thăng thực lực? Lưu Sâm nhìn cánh tay mình thật lâu, Phong nhận có thể phóng ra từ đây, cánh tay này là một lòng sông, mà nếu lòng sông quá rộng thì dòng nước sẽ chảy chậm. Làm cách nào để khiến cho lòng sông hẹp lại, để khiến cho dòng nước vốn đang chạy ôn hòa sẽ trở nên ồ ạt?