Mặt trời ngã về tây, ở bên ngoài rừng tùng, bốn vị đạo sư đang có sắc mặt rất ngưng trọng. Tên học viên mà họ quan tâm nhất vẫn chưa thấy về!
Tất cả những người khác đều đã trở về, có bảy người là bị thương nhẹ, ba người là bị thương nặng, mười một người mang về ma tinh, đương nhiên đều là của Thảo cẩu, chỉ có một gã học viên duy nhất là mang về một viên ma tinh của Phong thỏ. Tên gã là Thác Lôi Tư - là học viên xuất sắc nhất của lớp ma pháp này.
- Tên học viên này quả thật quá tệ, hắn chẳng thèm xem quy định của học viện ra gì cả!
Lôi Nặc Tư nói:
- Hắn nhất định là ỷ có bản lãnh hơn người nên đã vượt qua mức định của dây lụa đỏ rồi.
Cách Lý tán thành:
- Chỉ có khả năng đó mà thôi! Vậy cũng tốt, chúng ta có thể dùng lý do đó mà trả hắn về cho phụ thân hắn.
Cách Tố thắc mắc:
- Có thể nào hắn đã đi sai đường và không tìm thấy dây lụa đỏ hay không?
Cách Lý nói:
- Dây lụa đỏ là do ta đích thân đi cột, nó ở ngay giữa hai cây đại thụ ngang A18 dọc B18 mà. Chỉ cần hắn cứ đi thẳng tới thì quyết sẽ không thể sót được.
Vùng ngoại vi của rừng tùng không phải là sân huấn luyện của học viện chỉ mới một, hai năm. Hầu như mỗi một thân cây ở đây đều được ghi lại trong hồ sơ của học viện. Hai cây tùng đó cách bìa rừng chỉ có mấy tiếng lộ trình mà thôi; hơn nữa, nhiều năm qua, con đường ở đó đã tạo thành một đường thẳng, chỉ đi theo nó là sẽ vào tới nơi, vì vậy mà việc tìm dây lụa đỏ quyết không thành vấn đề. Điều quan trọng ở đây là tạo cho học viên có cảm giác được tiến vào rừng, và để cho họ chạm trán với những loại ma thú có cấp bậc thấp nhất, rồi sẵn đó mà săn những con mồi đầu tiên của mình.
- Để ta đi xem thế nào!
Cách Tố vừa buông ra một câu thì thân thể đã lao luôn vào rừng.
Đối với một đại ma pháp sư thì hiển nhiên sẽ không có vấn đề gì, cho dù là trời đã sắp tối thì cũng không ai thấy lo lắng cho nàng.
Cách Tố vừa vận khởi Phong ma pháp lao đi thì tốc độ thật kinh người, chỉ tốn chưa tới nửa giờ thì đã đến được hai thân cây kia. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trên cây không có dây lụa đỏ, vậy có thể khẳng định là hắn đã lấy được rồi, nhưng tại sao vẫn chưa trở về? Chẳng lẽ hắn thật sự ỷ mình có bản lãnh hơn người nên đã tự tiện tiến sâu vào rừng? Đó là lý do duy nhất mà Cách Tố có thể nghĩ tới.
Vượt qua hai cây tùng nọ, đi tới trước hơn ba trăm thước, Cách Tố chợt sững người lại, trên mặt nàng lộ vẻ giận dữ. Suy đoán của Lôi Nặc Tư đã được chứng thực, bởi vì ở trên mặt đất đúng là có thi thể của một con Thảo cẩu, vết máu vẫn còn mới, rõ ràng là do hắn giết. Tên hỗn đãn này, thật muốn chết phải không? Chớ xem thường khoảng cách ba trăm thước đó, vị trí của dây lụa đỏ là giới hạn ngăn cách của vùng đất có ma thú an toàn sinh sống.
Tiếp tục đi về phía trước, lại một cái xác của Phong thỏ! Trong lòng Cách Tố lại dậy lên hận ý, đã thu hoạch được hai viên ma tinh, vậy mà còn chưa chịu quay đầu? Lòng tham sẽ hại chết người dễ như chơi đấy!
Cách Tố lại đi về phía trước, ở đó có vết tích của lửa thiêu. Nhịp tim của Cách Tố đập nhanh hơn, Hỏa ma pháp! Những loại ma thú có Hỏa ma pháp đều có đẳng cấp không tầm thường. Phải chăng ở phía trước sẽ có cái xác đã bị cháy thiêu của hắn? Thế rồi nàng vội vàng vận khởi ma pháp lên khắp toàn thân, cẩn thận đi tới từng buớc. Trước mặt nàng đúng là có thi thể, ánh mắt của nàng vừa chạm vào nó thì lập tức trợn to, Ma lang! Sao có thể như thế chứ?
Hắn làm sao giết được Ma lang? Cho dù là nàng, nếu gặp phải loại Ma lang đã trưởng thành như thế thì cũng phải cẩn thận ứng phó chứ không dám lơ là. Một khi Ma lang đã thi triển tới Hỏa ma pháp, vậy thì vùng phụ cận quanh đây nhất định phải có thi thể của hắn rồi. Nhiều lắm thì hắn chỉ có thể cùng với Ma lang đồng quy vu tận mà thôi, tuyệt không có khả năng giết được nó rồi mà còn toàn mạng trở ra nữa.
Không có thi thể, mà đỉnh đầu của Ma lang lại bị mất một miếng thịt lớn. Điều đó đã nói lên một sự thật mà nàng không ngờ tới, sau khi con Ma lang đó chết rồi, hắn đã lấy đi ma tinh của nó.
Trời ạ, ma pháp của hắn đã đạt tới mức mà mình không thể tin nổi hay sao? Khi hắn giao đấu với Na Nhĩ Tư, thân pháp của hắn lúc bấy giờ quả thật rất nhanh, nhưng chỉ dựa vào loại thân pháp đó thì tuyệt đối không thể giết được Ma lang. Nhưng hắn đã làm được điều đó, vậy chỉ có nghĩa là khi hắn đấu với Na Nhĩ Tư, hắn vẫn còn giữ sức, tuyệt không giống như những lời đồn đãi ở trong học viện, người ta bảo rằng hắn đột nhiên kích phát tiềm năng, phát huy tới mức vượt xa thường quy rồi, do đó mới đánh bại được cường địch.
Ở phía trước có một mảnh đất đỏ lòm, giống như là hoa rụng rực rỡ vậy. Nếu là nữ hài khi gặp phải cảnh đó tất sẽ vui vẻ ra mặt, nhưng Cách Tố lại sợ hãi ra mặt, Ma phong! Loại Ma phong này ban ngày ra ngoài, ban đêm mới trở lại, thật không khác gì với loài ong mật bình thường, nhưng sức tấn công của chúng thì kinh người. Nếu gặp phải địa bàn của Ma phong thì ngay cả nàng cũng không dám tiến vào, bởi vì tuy Phong thuẫn của nàng có thể chống được Ma phong, nhưng lại không thể giằng co lâu dài với chúng được, mà số lượng của Ma phong thì đông khủng khiếp, hơn nữa, một khi chúng đã tấn công thì khi nào chưa chết quyết sẽ không chịu thôi.
Phong ma pháp của nàng có thể thổi bay Ma phong ở một mặt, nhưng không thể thổi bay cả bốn hướng. Phong nhận của nàng có thể giết chết những con Ma phong đã trưởng thành rất dễ dàng, nhưng nàng lại không thể bảo đảm trong lúc giao đấu sẽ không bị chúng chích cho vài cái. Mỗi khi gặp phải loại Ma phong này, biện pháp sáng suốt nhất là lập tức bỏ chạy, hoặc là tìm một sơn động nào đó, rồi chui vào một chỗ kín đáo để bảo vệ thân mình, sau đó mới dùng Phong nhận mà từ từ giết chúng.
Đó là phương thức ứng phó của nàng, nhưng đối với hắn thì lại không thích hợp. Phong ma pháp của hắn thật không đáng nhắc tới vì Phong nhận của hắn chỉ vừa mới thành hình thôi, còn Phong thuẫn thì nhiều lắm cũng chỉ có thể bảo vệ một mặt, nhưng cũng không có cách nào để kéo dài được. Chỉ cần hắn bị chích phải một cái, vậy nhất định sẽ chết ngay thôi. Vả lại, có quá nhiều Ma phong cùng lúc tấn công như vậy, hắn làm sao mà không thất thủ cho được?
Trên mặt đất có rất nhiều xác ong, chẳng lẽ chúng đều bị chết bởi tay hắn? Chẳng lẽ lại là ma pháp phụ?
Ma pháp phụ là một môn ma pháp mà nàng đắc ý nhất. Trong số các ma pháp sư có cùng đẳng cấp, ma pháp phụ của nàng là tốt nhất, nhưng nếu ở giữa bầy Ma phong này mà dùng ma pháp phụ để giết chúng thì nàng vẫn còn chưa dám.
Nàng đã không dám nắm chắc thì học viên của nàng tất nhiên cũng không được, vì vậy mà trong số xác ong này, hẳn sẽ phải có thi thể của hắn thôi, một cổ thi thể bị chích tới sưng phù, thật ghê rợn!
Thi thể của Ma phong nhiều lắm, hầu như phủ đầy mặt đất vậy, hơn nữa khắp nơi đều có. Tiểu tử kia thật là ngu, không biết tìm một động cây nào đó để trốn trong đó, lại còn chạy loạn khắp nơi, bằng không thì xác ong đã không rơi đầy khắp chốn thế này rồi. Xác của chúng bị cắt đôi ở nơi eo, vết cắt rất trơn láng, rõ ràng là hắn đã dùng chủy thủ để giết chúng; nhưng có nhiều con máu thịt bầy nhầy, giống như là bị va trúng vật cứng vậy. Trên cây khô cũng có mấy con, châm của chúng đều cắm chặt vào thân cây, duy trì một tạo hình rất kỳ quái, khiến người ta không biết chúng đã bị giết như thế nào.
Tuy xác ong nhiều, nhưng vẫn không tìm được thi thể của hắn, điều đó càng khiến Cách Tố ngây người hơn.
Thì ra hắn vẫn còn được toàn thân bỏ đi? Không, đó là chuyện không thể nào!
Cách Tố ngơ ngác suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc vẫn cắn răng đi qua vùng đất đó. Ở phía trước đã tiến gần vào trung tâm của rừng rậm rồi. Bóng đêm nhàn nhạt, hoàng hôn buông xuống đã lâu, khu rừng lớn thần bí trông giống như chiếc miệng khổng lồ của một con quái thú vậy, nó chuẩn bị nuốt chửng bất kỳ ai tiến vào đây. Đôi mắt của Cách Tố lấp lóe tinh quang trong bóng đêm, nàng đề cao cảnh giác, ở tại nơi đây, nàng không dám lơ là chút nào.
oooOooo
Thái dương nhô cao, sương trắng giăng mắc khắp nơi. Lưu Sâm chậm rãi mở mắt, hắn co hai chân lại, thế là cả thân người liền rơi xuống từ một thân cây cao mấy trượng. Chân của hắn dẫm lên thảm lá khô mà cảm thấy tựa như là đang giẫm lên tấm thảm ở phòng khách của mình vậy. Sống ở dã ngoại, đó cũng là việc mà hắn cần phải trải qua. Sau tao ngộ gặp phải quái phong, lòng tin của hắn đã bành trướng rất nhiều, ngay cả lúc bị tấn công đầy trời mà hắn còn ứng phó được, vậy thì hắn còn sợ gì nữa chứ? nguồn TruyenFull.vn
Sau khi mệt nhọc cực độ, ăn vài miếng thịt, ngủ một giấc thì tất cả đều OK. Toàn thân hắn đều tràn ngập tinh lực, vì vậy mà hắn lại càng không sợ một loại ma thú nào cả. Luận về ma pháp, có khả năng là hắn vẫn chưa ra gì, nhưng luận về thực chiến thì hắn đã thành nhất lưu. Dù ma thú ở trong rừng có lợi hại thật, nhưng không có mấy loại biết bay, mà loại có thực lực quần chiến thì lại càng ít hơn. Nếu đánh không lại thì hắn có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào, chỉ cần nhảy lên cây là mọi việc đều ổn, đám ma thú truy đuổi ở dưới đất sẽ gặp quỷ thôi - đây chính là căn nguyên của lòng tin của Lưu Sâm.
Lưu Sâm chụm củi và đốt lên một đống lửa. Tối qua hắn đã giết được một con nai nhỏ rồi cắt nó ra thành nhiều phần, giờ lấy ra đặt trên lửa để quay. Mùi hương tỏa ra bốn phía, khiến cho dạ dày của hắn kêu rột rột suốt. Đôi mắt của hắn nhìn trừng trừng vào một khối thịt lớn ở trên lửa, tựa như nhìn một mỹ nữ chưa cởi y phục vậy, lúc này trong lòng hắn quả thật có chút ngứa ngáy không yên.
Từ cánh trái đột nhiên có tiếng động vang lên, Lưu Sâm vội ngẩng đầu, hắn thoáng ngây người ra rồi kêu lên thất thanh:
- Giảng sư, ngươi tới rồi à?
Cách Tố, người đang tiến nhanh tới gần đúng là Cách Tố rồi. Trong mắt của nàng nổi lên nhiều sợi tơ đỏ, thần tình có vẻ tiều tùy, y phục bị xé rách hai nơi. Ánh mắt của nàng tràn đầy cơn phẫn nộ, nàng nhìn chằm chặp vào Lưu Sâm đang ngồi bên đống lửa rồi nói:
- Ta đến là muốn hỏi ngươi một câu, tại sao lại chưa quay về? Có phải ngươi cho rằng mình có bản lãnh cao nên không cần nghe theo mệnh lệnh của đạo sư, phải không?
Sau khi băng rừng suốt đêm, nàng đã giết được hai con Ma lang, rồi sau đó lại phải chờ đợi và lo lắng suốt đêm, tất cả đều chỉ vì tên học viên này, hắn đã không theo quy định của học viện, tự ý đột phá phạm vi của học viên. Tất nhiên là nàng phải tức giận rồi!
Nếu như nàng gặp được hắn ở trong tình trạng bị thương cùng mình và thoi thóp sắp chết, vậy thì có lẽ nàng sẽ không phát tác ngay, nhưng vào lúc này thì Lưu Sâm lại rất nhàn nhã, giống như là đang đi chơi vậy, đã thế lại còn ngồi nướng thịt trên lửa nữa. Tất nhiên lửa của nàng phải bốc cao! Ánh mắt của nàng lướt qua bộ y phục rách vài chỗ của mình, điều đó lại càng khiến nộ hỏa của nàng dâng cao hơn nữa!