Nàng không quan tâm, nhưng Lưu Sâm lại quan tâm! Điều hắn quan tâm là thời gian!
Nàng sắp lành hẳn rồi, mà lối thoát vẫn chưa tìm ra được. Một khi hai chân của nàng được lành lại, vậy thì mọi việc tìm kiếm sau đó sẽ đều có nàng theo bên cạnh. Đến khi hắn phải thi triển ma pháp thần kỳ thì tất cũng sẽ không thoát nổi tầm mắt của nàng. Mà nếu như hắn biểu diễn đào thoát đại pháp ở trước mặt nàng thì với sự tinh minh của nàng, nàng sẽ sớm nhận ra hắn không phải là Tác Ẩn, mà lại là một thần nhân! Một khi hắn bị lộ ra bí mật đó, vậy thì hắn sẽ không thể tiếp tục ở lại Đại Lục công hội để điều tra tiếp nữa. Đương nhiên, nếu giết nàng đi thì sẽ không còn vấn đề gì nữa, nhưng vấn đề là ở chỗ: hắn đã hạ quyết định rồi, không thể giết nàng. Bởi vì nàng còn có chỗ hữu dụng!
Nếu là vậy, hắn tất phải giải quyết cho xong một loạt vấn đề mới được. Nội trong ngày hôm nay, hắn phải tạo ra kỳ tích mới, đó là tìm ra lối thoát! Một lối thoát dẫn ra bên ngoài!
Trong sơn động này không có lối thoát, mà nó phải do hắn tạo ra; nhưng nếu muốn tạo ra lối thoát thì hắn phải có Thổ ma pháp của cấp thần. Đang từ Thổ ma pháp cấp hai, cấp ba mà muốn nhảy vọt lên cấp thần ngay, đúng là người si nói mộng mà, nhưng hắn biết mình có cơ hội. Và cơ hội đó chính là viên tinh thể thần kỳ ở trên nóc động kia.
Thế là hắn lại tiến vào huyệt động lần nữa, và lại thi triển đại pháp Bích hổ du tường lần nữa. Trải qua bốn ngày luyện tập miệt mài, hắn đã có thể tiến xa hơn trước kia những một trượng rồi. Lúc này ngón tay của hắn đã có thể chạm vào hạt châu, nhưng thân thể cũng rung rung sắp té như trước. Lúc này hắn cắn chặt răng, sau đó vung tay lên, nửa thân dưới của hắn bỗng bị đóng băng y như tượng đá vậy, hòa thành một thể với vách động.
Đây là phương pháp cuối cùng! Nhưng tuyệt chiêu thường cũng là diệu chiêu. Sau khi mối lo ở nửa thân dưới được dẹp đi, thế là Phong ma pháp ở trong lòng bàn tay của hắn liền trở nên cực thịnh, và cuối cùng thì hắn cũng đặt được hai tay lên hạt châu đó. Khi tay hắn vừa ấn lên hạt châu, lập tức có một cổ năng lượng ấm áp truyền nhanh vào nội thể của hắn và lan khắp châu thân. Tinh thần của Lưu Sâm đại chấn, hắn vội nhắm hai mắt lại, rồi tập trung tinh lực để cảm ứng sự biến hóa trong cơ thể.
Năng lượng sung mãn thật! Nó giống như âm phong nửa đêm ở trong Âm Phong động ngày trước vậy, cứ ồ ạt tiến vào cơ thể hắn liên miên bất tuyệt. Mà hạt châu này cũng rất kỳ lạ, ngay từ ban đầu đã như một viên nam châm trái ngược từ trường với hắn, nó cứ một mực dùng lực lượng siêu cấp để đẩy hắn đi thật xa, ấy vậy mà khi hắn vừa chạm tay vào nó thì nó cũng lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ ngay. Lúc này thì nó lại hút chặt lấy đôi tay của hắn, dường như không muốn nhả ra nữa. (Điều này hình như rất giống với nữ hài thì phải?)
Hắn nhắm chặt hai mắt, căn bản không hề biết những chuyện xảy ra bên cạnh mình. Không biết từ lúc nào, những lớp băng ở trên chân hắn hoàn toàn tan ra hết, và cũng chẳng biết từ lúc nào, thân thể của hắn trở thành nhẹ nhàng vô cùng. Chẳng biết từ lúc nào, ánh sáng ở trong động cũng yếu dần đi, còn năng lượng thì đã di chuyển trong người hắn không biết bao nhiêu vòng chu thiên rồi. Chỉ biết có một tia hoàng sắc xuất hiện ở trong người hắn. Tia hoàng sắc đó từ màu vàng nhạt biến thành màu vàng đậm, rồi từ màu vàng đậm mà biến thành màu vàng kim. Cuối cùng, Lưu Sâm mở bừng mắt ra, bốn phía không còn ánh sáng vàng nữa. Ở trên nóc động chợt có một cái lỗ sâu hoắm xuất hiện, còn hạt châu thì đã biến đâu mất. Còn vách động trơn láng thì lúc này cũng thay đổi hoàn toàn luôn. Chúng chẳng những không còn trơn láng nữa, mà lại biến thành loang lỗ nham nhở, và lại có rất nhiều khe nứt. Phảng phất như nơi đây vừa trải qua một đêm bị gió lốc tàn phá vậy!
Rõ ràng thân hắn còn đang treo lơ lửng trên không, nhưng Lưu Sâm không cảm thấy bất cứ một luồng hấp lực nào. Một ý niệm vừa nổi lên trong đầu hắn, thế là trong động lập tức có vô số bóng người xuất hiện. Trong không gian mười trượng, tay của hắn tựa như không khí vậy, hoàn toàn có thể làm theo ý của mình.
Lưu Sâm nhìn chằm chằm vào khối nham thạch ở trên nóc động, rồi chậm rãi chìa tay ra. Một đạo hoàng quang từ lòng bàn tay của hắn được bắn thẳng lên nóc động. Sau khi bị đạo hoàng quang kích trúng, nóc động bỗng nứt ra, rồi sau đó có rất nhiều đá vụn rơi xuống, nhưng sau đó thì chúng lại bốc lên và bay về bốn vách động, tiếp theo thì hoàn toàn dung nhập vào trong vách, trông tựa như nước đóng thành băng, rồi băng chảy ra nước vậy. Thổ ma pháp!
Dưới sự thần diệu của Thổ ma pháp, nham thạch và đất đều trở thành thủ hạ của Thổ ma pháp sư, giống như nước là thủ hạ của Thủy ma pháp vậy! Không có sự phân biệt gì!
Thế là một thông đạo thật dài xuất hiện ở trên nóc động, nó không theo một quy tắc nào cả! Đất đang bị thay đổi, dưới sự thay đổi này, bao nhiêu dấu vết do nhân công tạo ra đều bị xóa đi, mà chỉ lưu lại một khe đá cổ xưa đầy tang thương. Mà bên cạnh khe đá lại còn có cả lớp đất màu đen nữa!
- Ngươi làm gì đó?
Ở phía dưới chợt có tiếng gọi lớn: - Tác Ẩn, ngươi thật sự đã mở ra thông đạo dẫn ra bên ngoài sao? Hình như Trọng lực tràng cũng đã biến mất rồi thì phải!
Một tay của Lưu Sâm vẫn treo trên vách động, hắn quay đầu lại nhìn Phi Dương ở phía dưới, rồi miễn cưỡng cười, nói: - Hay thật! Ta thấy thoải mái nhiều lắm! Thì ra sau khi mở rộng cái khe đá này thì liền có thể giải trừ Trọng lực tràng khốn kiếp đó rồi!
Phi Dương ngẩng đầu hỏi: - Ngươi ở đâu đó? Ta cũng tới đây!
Ánh mắt của nàng rõ ràng đang nhìn hắn, nhưng thanh âm cũng vẫn cấp thiết như vậy.
- Tới đây đi, ta ở chỗ này!
Lưu Sâm khoái chí nói: - Chúng ta thử dò dẫm tiến vào trong khe đá xem sao, nói không chừng sẽ có thể ra ngoài thật đấy!
Một khe đá chỉ cách xa có ba trượng, mà lại ở một nơi không có Trọng lực tràng, đối với Phi Dương thì chỉ một cái nhún chân là xong. Chỉ thấy nàng khẽ điểm ngón chân một cái, khi thân thể vừa phóng lên cao thì nàng liền cảm thấy có dị dạng ngay, bởi vì lúc này thân thể của nàng rất nhẹ, mà tốc độ và độ cao đều không phải là lúc bình thường nàng có thể đạt được. Không ngờ sau khi sống hơn mười ngày ở khu vực ảnh hưởng của Trọng lực tràng, mình đã tiến bộ lớn như thế sao? Nàng cảm thấy hưng phấn vô cùng! Có thể hành động là tốt, có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài cũng rất tốt! Thông đạo tối đen và rất dài, cơ hồ dựng đứng vậy. Có địa phương cần phải nghiêng người để đi qua, mà cũng có địa phương khá rộng. Chẳng biết từ lúc nào, tay của hai người đã nắm chặt lấy nhau và nâng đỡ lẫn nhau. Hai người vừa dò dẫm vừa bước đi từng bước, tất nhiên là Lưu Sâm bước một bước thì vuốt một cái, còn Phi Dương thì cũng mất đi sự linh mẫn của mình, cả hai đều đi rất chậm!
Bất kể tốc độ chậm cỡ nào, nhưng rốt cuộc hai người cũng có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài. Khi một luồng gió lạnh thổi vào khe đá, đó cũng là lúc mà họ nhìn thấy bầu trời đầy sao. Lúc này đã là buổi tối, là một đêm yên tĩnh trên rặng núi. Dưới ánh sao, hai bóng người chợt xuất hiện ở giữa rằng núi tuyết của Vạn Thú sơn. Trong mắt của hai người đều lộ nét kỳ quái.
- Chúng ta vẫn còn chưa thật sự thoát hiểm!
Phi Dương nói: - Hãy thừa dịp đêm tối mà xuống nước, đừng gây kinh động đến bất cứ kẻ nào!
- Dạ!
Lưu Sâm lướt nhanh ánh mắt lên đầu nàng. Giờ đây nàng đã đội một cái khăn đen trên đầu, hoàn toàn che kín mái tóc của mình.
Hai bóng người vô thanh vô tức trèo xuống vách núi, rồi vô thanh vô tức lẫn vào bóng đêm. Đến khi trời sáng, khi cây cỏ xanh biếc đang lặng lẽ vươn mình trước buổi bình minh, thì hai bóng người cũng xuất hiện ở thung lũng dưới chân Vạn Thú sơn. Đến lúc này thì hai người mới nhìn nhau mà cười nhẹ nhõm.
- Rốt cuộc chúng ta cũng thoát rồi!
Phi Dương nói: - Chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi, ta cảm thấy như vừa trải qua tới vài chục năm vậy!
Lưu Sâm mỉm cười nói: - Không đến nỗi lâu như vậy, ta chỉ thấy dường như ngươi đã xinh đẹp hơn và cũng trẻ trung hơn nữa!
Với lời lẽ này, nếu là trước kia thì thế nào hắn cũng bị giáo huấn một phen cho coi. Nhưng còn bây giờ thì Phi Dương chỉ nguýt hắn một cái, rồi nói: - Ngươi lại không thay đổi chút nào, vẫn là cái bộ dáng muốn bị đánh như thế!
- Vậy sao?
Lưu Sâm cười: - Muốn đánh thì trở về rồi đánh! Bây giờ chúng ta phải nghĩ làm cách nào để trở về đã!
- Trở về có gì là khó chứ?
Nói xong, nàng huýt một tiếng sáo dài, lập tức có hai bóng trắng sóng vai nhau mà chạy đến. Thì ra là hai thớt bạch lộc. Vừa nhìn thấy họ, chúng bỗng gia tăng tốc độ mà chạy nhanh tới!
Lưu Sâm ngạc nhiên hỏi: - Đây là tọa kỵ của ngươi lúc tới đây sao?
- Tất nhiên rồi!
Phi Dương cười nhẹ, đáp: - Con kia là của ngươi!
- Tọa kỵ của ngươi thì đương nhiên là phải chờ ngươi rồi!
Lưu Sâm vẫn còn hoài nghi, hắn biết con bạch lộc này không phải là tọa kỳ của nàng khi còn ở trong thành, mà chỉ là tọa kỵ của Đoàn trưởng Mạo hiểm đoàn thôi.
- Bạch lộc là một loại tọa kỵ trung thành nhất!
Phi Dương âu yếm xoa xoa cổ bạch lộc rồi nói: - Nên ta thích nó!
- Ta cũng là bộ hạ trung thành nhất của ngươi!
Lưu Sâm cười nói: - Vậy ngươi có thích không?
Phi Dương nghe hỏi vậy thì đỏ mặt lên, nàng không trả lời hắn mà phi thân ngồi lên lưng bạch lộc. Lưu Sâm cũng phóng mình lên lưng bạch lộc theo. Sau đó thì hai người thúc bạch lộc phi nước đại rời khỏi sơn đạo. Sau khi chạy đi được vài dặm, Phi Dương gò cương cho bạch lộc dừng lại, sau đó thìnàng quay đầu nhìn lại dãy Vạn Thú sơn thật lâu, trong mắt ánh lên vài phần bi thương.
Phi Dương chậm rãi nói: - Tác Ẩn, ngươi hãy giúp ta nhớ kỹ! Bọn chúng phải trả giá thật lớn! Mười hai bộ hạ của ta sẽ không chết vô ích đâu!
- Ngươi muốn làm gì?
- Đại Lục công hội sẽ đối phó với đám Thú nhân đáng ghét kia!
Vừa nói tới đây, khuôn mặt của nàng khích động đến nổi đỏ bừng. Nàng nói tiếp: - Ta sẽ khiến cho chúng xương cốt cũng không còn, bắt chúng phải đền nợ máu gấp trăm ngàn lần mới được!
Lưu Sâm không nói gì. Những người đắc tội với Đại Lục công hội sẽ có kết quả tốt hay không? Không đâu! Với thực lực của Đại Lục công hội, muốn đối phó với đám Thú nhân này cũng không khó. Vậy hắn có cần nhúng tay vào không? Hắn thà rằng đi ngủ còn hơn!
Trong thế giới này, nếu nói đến địch nhân của hắn thì Thú nhân cũng là một trong số đó. Hắn vẫn còn chưa quên lời thề của hắn tại Thú nhân cốc ngày trước: "Toàn thể Thú nhân trong thiên hạ đều có thể tới giết ta!" Cho tới nay, Thú nhân vẫn chưa quên thù hận với hắn. Cho dù hắn đã quên mất, thì tất cả Thú nhân ở trong thiên hạ vẫn là kẻ địch của A Khắc Lưu Tư!
Đại Lục công hội chưa chắc đã là thứ tốt gì, mà Thú nhân lại càng không phải người tốt luôn. Trận chiến chó cắn chó này vốn không phải là chuyện của hắn.
Thế rồi hai người lại tiếp tục lên đường. Khi về gần tới kinh thành, vó lộc càng tăng nhanh. Lúc này trong lòng nàng đang nghĩ điều gì? Thỉnh thoảng Lưu Sâm vẫn liếc mắt nhìn nàng, hắn thấy rõ sắc mặt của nàng đã từ từ thay đổi. Ban đầu là đỏ ửng, sau đó thì dần dần trở nên lạnh lẽo. Trải qua một lúc lâu như vậy mà vẫn không thốt thêm lời nào. Sau khi sắc mặt của nàng trở nên lạnh lùng giống như trước kia, Lưu Sâm chỉ cảm thấy bất cứ lời nào thốt ra cũng sẽ là dư thừa.
Hơn mười ngày qua đã có rất nhiều thay đổi. Chẳng lẽ cõi lòng của nàng trong hơn mười ngày qua cũng giống như tuyết ở trên Vạn Thú sơn vậy sao, hễ gặp ánh mặt trời thì sẽ tan rã?
Vào thành, trở về tổng đàn của Đại Lục công hội, vẫn không có một lời nào.
Đến gần trưa, cửa phòng của Lưu Sâm có tiếng gõ cửa vang lên. Lưu Sâm bước ra mở cửa, quả nhiên là Phi Dương. Nàng cầm một túi da nho nhỏ đưa cho hắn rồi nói: - Ở đây là một trăm đồng kim tệ, tuy không đáng là bao, nhưng ta mong rằng ngươi có thể tiếp thu chúng, và cũng là tiếp thu lòng biết ơn của ta!
Lưu Sâm chậm rãi đón lấy túi vải rồi mở ra, ở bên trong đúng là kim tệ sáng láng. Hắn nhặt lấy một đồng kim tệ rồi trả túi vải lại cho nàng rồi cười nói: - Ngươi nhớ lầm rồi. Ta đã nói khối thịt đó chỉ đáng một kim tệ thôi!
Nói xong, hắn đặt đồng kim tệ lên bàn, sau đó thì soải bước ra cửa, không hề ngoái đầu lại nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT