Từ trước tới giờ, Lưu Sâm chưa hề cảm thấy công phu lại khó khăn như thế, mà hắn cũng chưa lần nào luyện công phu xong thì lại mệt mỏi đến thế. Không, có hai lần. Hồi đó, lần đầu tiên hắn ra hậu viện của Tô Nhĩ Tát Tư học viện rồi dựa theo lời chỉ điểm của Cách Tố mà luyện cách đâm lá cây. Lúc mới bắt đầu luyện thì hắn cũng mệt nhoài như vậy. Đó là vì luyện công tới mức cực hạn.

Còn ở đây thì mỗi một bước đi đều phí sức hơn lúc bình thường gấp mười lần. Từ nơi trung tâm có ánh sáng mà đi tới vùng tối đen thì lập tức sẽ có cảm giác thoải mái ngay. Việc này đã khiến cho Lưu Sâm có một sáng kiến. Nếu có thể luyện chút công phu ở đây, vậy thì sức tiến bộ cũng sẽ rất nhanh. Đây là sáng kiến mà hắn vừa nghĩ ra sau khi nói chuyện không hợp với Phi Dương mà phải bỏ đi.

Nói chuyện không hợp thì bỏ đi, vậy là hắn liền nghĩ ra phương thức luyện tấp mới. Ta tới đây!

Hắn đã tới, hắn đã luyện xong. Hắn mệt mỏi rã rời, vậy là hắn cũng gục xuống luôn!

Với ma pháp và thể chất của hắn, dù có chiến đấu với cả trăm cường địch thì cũng không bị mệt như vậy, thậm chí nếu có ái ân với mười nữ nhân thì hắn cũng sẽ không mệt như vậy. Nhưng bây giờ thì hắn mệt rã rời. Với thể chất của hắn, dù có hoạt động nhiều tới đâu thì vẫn có thể cảm nhận được sự hài hòa ở trong thân thể, mỗi một thớ thịt hay một khớp xương trong người hắn đều phải như thường mới đúng, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy thân thể không như ý. Các khớp xương đều không được như ý. Tựa như một con sông vậy, khi nó đang chảy đều thì chỉ thấy nó phẳng lì, và trong nội thể chỉ cảm thấy thống khoái. Nhưng khi mực nước rút xuống, thì người ta chỉ thấy đáy sông ghồ ghề nham nhở mà không bằng phẳng. Lúc này hắn đang cảm thấy năng lượng của mình đang không bằng phẳng như thế đó!

Lúc năng lượng vận hành thì cũng gặp trở ngại rất nhiều!

Cùng với sự vận động mạnh của hắn, những sự trở ngại ấy cũng theo mồ hôi mà thoát ra ngoài, sau đó chỉ để lại cho hắn sự uể oải tột cùng. Sau khi điều hòa lại hơi thở, cơn đói liền ập đến rất nhanh. Nhưng sau khi ăn vào một khối thịt rồng và uống một cốc nước lớn, tinh thần của hắn liền dồi dào lại như cũ!

Trong huyệt động tràn ngập ánh sáng màu hoàng kim, một thân ảnh lại vũ động lần nữa, tựa hồ như Ngư long vũ, nhưng tựa hồ không phải. Chỉ là hắn đang hoạt động tự do mà thôi, mà quỹ tích vận động thì càng lúc càng mơ hồ, còn hơi thở nặng nề cũng lại vang lên lần nữa....

Trong sơn động không có thái dương lên xuống, cũng không có sao xuất hiện, mà chỉ có một màu vàng vĩnh viễn không thay đổi, và cả phương thức luyện tập cũng không thay đổi. Lưu Sâm chỉ nhớ rằng đói thì ăn, khát thì uống. Ăn xong lại luyện, luyện xong lại ngủ. Chẳng biết đã trải qua bao nhiêu ngày, thế giới ở bên ngoài đối với hắn rất xa xôi. Hắn đã quên đi tất cả, mà chỉ nhớ rằng mỗi lần luyện xong thì mình lại có tiến bộ, tuy chỉ là một tiến bộ nho nhỏ nhưng cũng đủ khiến hắn cảm động vô cùng rồi.

Trong động sáng sủa, bỗng có một bóng nhân ảnh bay lên thật cao, sau đó lại xoay tròn trong không gian, đồng thời hai tay cũng vung theo một quỹ tích rất đẹp mắt. Tiếp theo thì Lưu Sâm nhẹ nhàng đáp xuống đất, trên mặt lộ nụ cười sung sướng. Trong sơn động thần kỳ này, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự thống khoái dễ chịu vô cùng. Tuy rằng chỉ có thể nhảy cao hơn một trượng, và lúc rơi xuống thì vẫn chưa đạt được mức vô thanh vô tức, nhưng đối với hắn thì đây đã là một thành quả vượt bậc rồi!

Lúc này cảm giác của hắn giống hệt như lúc vừa luyện thành khinh công vậy!

Cảm giác hưng phấn hoàn toàn bao phủ lấy hắn!

Hắn lại bỗng cảm thấy cơn đói ập đến. Ý niệm vừa khẽ động thì một khối thịt rồng liền xuất hiện trong tay hắn. Lưu Sâm hợp hai tay lại, trong chốc lát, trong lòng bàn tay của hắn liền có ánh lửa bốc lên. Tuy Hỏa ma pháp là hệ yếu nhất của hắn, nhưng nếu chỉ cần để nướng thịt thì vẫn dư sức làm được. Lúc này trong huyệt động lại có một màu sắc khác xuất hiện: hồng quang của lửa!

Nhìn ánh lửa hồng, Lưu Sâm vội ngừng tay. Trong thời gian qua, nhảy vọt lên cao là trọng điểm huấn luyện của hắn, rốt cuộc hắn cũng đạt thành, vì vậy mà sau đó tâm tư cũng hoàn toàn lắng đọng lại. Mà khi tâm tư tĩnh lặng lại thì có một số việc lại trở về trong đầu óc của hắn. Tất cả mọi ký ức đều đua nhau kéo về!

Trời ạ, mình đã ăn bao nhiêu thịt rồng rồi nhỉ? Hắn nhớ không rõ, nhưng hắn biết rõ một điều, ở ngoài kia còn có một đại mỹ nhân đang nằm bất động trên đất, không biết hiện nay nàng sống chết thế nào rồi?

Vừa nghĩ tới trong sơn động có một mỹ nhân đã chết, Lưu Sâm liền không thể bình tĩnh nữa. Thế là hắn vọt đi rất nhanh, rồi chạy vào thông đạo. Khi vừa tiến vào khu tối đen, hắn cảm thấy rất kỳ diệu, dường như thân thể của mình hoàn toàn không có trọng lượng vậy. Mỗi một cái nhấc tay hay nhấc chân cũng đều được như ý, đây chính là một cảnh giới mới trong công phu, thế nhưng hắn lại không vui vẻ chút nào. Hắn biết nếu muốn đạt được trình độ này thì cần có thời gian. Hắn đã hoàn toàn quên hết thời gian. Phải chăng ở đây một ngày thì bằng cả ngàn năm ở nhân gian? Mỹ nhân xinh đẹp kia phải chăng đã trở thành một bộ xương khô?

Trọng lực tràng đối với hắn không còn ảnh hưởng gì nữa cả. Thân ảnh của hắn vừa nhoáng lên thì đã đi qua hết thông đạo. Chút ánh sáng cuối cùng cũng bị bỏ lại sau lưng. Chỉ thấy một trận gió nổi lên, hắn lập tức xuất hiện ở trước cửa thông đạo. Ánh mắt của hắn lập tức rơi lên thân thể của Phi Dương đang nằm trên đất. Nàng vẫn còn đó mà chưa trở thành bộ xương khô, nhưng lúc này đôi mắt của nàng đã nhắm nghiền lại, sắc mặt tiều tụy vô cùng. Bộ ngực của nàng vẫn cao chót vót như thế, nhưng hiện nay thì nó đã hoàn toàn yên lặng rồi.

Lưu Sâm kinh hãi, hắn vội đưa tay đỡ lấy nàng. Hắn chỉ hơi dùng sức một chút thì nửa thân trên của nàng đã ngã vào lòng hắn. Thân thể của nàng rất nhẹ, nhẹ như lá rụng cuối đông vậy, và cũng không có chút dấu hiệu của sinh mệnh nào cả!

Phi Dương đang mơ một giấc mơ thật dài. Giấc mơ này thật kỳ quái. Đầu tiên là bóng đen vô bờ bến, không gian tĩnh mịch vô cùng, rồi sau đó có ánh sáng xuất hiện. Dưới ánh bạch quang, những loài hoa đua nhau nở rộ, nàng giống như là đang ở bên cạnh những bụi hoa đó, bốn phía không có một bóng người, và cũng không ngửi thấy mùi hoa. Nàng không nhìn thấy thân thể của mình, nhưng lại có một cảm giác tựa như là mình đang bay lên cao vậy.

- Ta phải chết ư? Thật bị chết đói thế này sao?

Bỗng nhiên ở phía dưới có một cổ lực lượng kéo mạnh nàng xuống, rồi bạch quang ở xung quanh liền biến mất. Bóng tối vô bờ bến lại một lần nữa bao phủ lấy nàng. Nàng từ từ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn về phía trước.

- Đa tạ trời đất!

Bên tai của nàng chợt có thanh âm của ai đó vang lên:
- Phi Dương, ăn chút gì đi!

Ăn cái gì? Ánh mắt ngây ngốc của Phi Dương khẽ di động, sau đó thì một mùi thơm xộc thẳng vào mũi nàng, miệng của nàng cũng được ai đó khẽ tách ra, tiếp theo là một miếng thịt thơm phức được đưa vào miệng nàng, mà thịt lại còn đang nóng nữa....

Trong lúc vô ý thức, Phi Dương đã ăn hết nửa khối thịt rồng. Nàng vốn không phân biệt được đó là loại thịt gì mà thơm ngon như vậy. Có lẽ là sau khi bị đói bảy, tám ngày rồi, sau đó ăn thịt gì vào bụng thì nó cũng có hương vị ngọt ngào như thế chăng?

Vừa ăn xong khối thịt lớn, bên tai nàng lại vang lên giọng nam nhất rất ôn nhu:
- Ăn từ từ thôi, coi chừng bị nghẹn! Hãy uống thêm tí nước đã!

Tiếp theo thì một dòng nước mát mẻ chảy vào cổ nàng. Phi Dương phảng phất như hoàn toàn tỉnh lại. Chẳng biết từ lúc nào mà nhiệt lệ của nàng đã lặng lẽ trào ra khóe mắt. Dòng nước mát lịm ấy chảy thẳng xuống bụng nàng, còn thân thể thì cảm nhận được có vòng tay ấm áp đang ôm lấy mình. Đó là vòng tay của nam nhân. Hắn trìu mến ôm nàng vào lòng rồi đút cho nàng ăn uống!

Nàng chưa từng thể hội cảm giác đói bụng bao giờ, và cũng chưa bao giờ thể hội việc mình cách cái chết quá gần như thế. Nàng chưa từng cảm nhận được thức ăn và nước lại có hương vị ngon ngọt như thế, và đương nhiên nàng lại càng chưa hề cảm nhận được tư vị được nam nhân ôm ấp là thế nào. Nhưng hôm nay, khi một chân của nàng đã bước vào quỷ môn quan, nàng đã cảm nhận được tất cả những thứ đó!

Nàng không còn khí lực để tránh ra khỏi lòng nam nhân nữa, mà chỉ có thể tiếp nhận cảm giác xa lạ đó. Không biết trải qua bao lâu, cảm giác cứng nhắc trên cơ thể không còn nữa, cả cơn lạnh ở sau lưng cũng biến mất, rốt cuộc Phi Dương cũng ngừng ăn. Nàng đưa mắt nhìn lên đỉnh đầu của nàng, mặc kệ nàng có nhìn thấy hắn hay không, nhưng nàng biết ở tại đó sẽ lộ ra khuôn mặt của hắn đang nhìn nàng đầy vẻ ôn nhu. Khoảng cách chỉ có một thước thôi!

- Ngươi....tìm đâu ra thịt và nước như thế?

Thanh âm của Phi Dương rất yếu ớt.

- Ta vốn có mang theo lương khô! Mà trong động cũng có nước!

Lưu Sâm nói với giọng áy náy:
- Thật xin lỗi, ta đã hoàn toàn quên mất ngươi, mà chỉ một lòng lo tìm lối thoát thôi!

- Lối thoát?

Thanh âm của Phi Dương hơi cao một chút:
- Tìm được không?

- Vẫn chưa tìm được!

Lưu Sâm nói:
- Nhưng ta phát hiện được một khe đá, chờ vết thương của ngươi lành lại, chúng ta đi xem một chuyến!

Phi Dương nghe vậy thì ánh mắt đang tràn trề hy vọng của nàng liền trở nên ảm đạm trở lại. Một khe đá ở trong lòng đất thì có thể làm được gì chứ? Ở đây cách mặt đất xa như vậy, e rằng cơ hội thành công để thoát ra ngoài cũng không có tí tí nào!

- Ngươi ăn xong rồi, cũng uống xong rồi, vậy bây giờ hãy nghỉ ngơi đi. Ngủ một giấc cho đã. Nói không chừng tới khi ngươi tỉnh lại thì mọi việc đều sẽ thay đổi hết cho coi!

Thanh âm của Lưu Sâm cực kỳ ôn nhu, tựa như chưa bao giờ ôn nhu như vậy. Có lẽ là vì nhìn thấy thần thái đáng thương của nàng mỹ nữ này, nên đã khiến cho hắn thay đổi và khôi phục lại dáng vẻ phong lưu lãng tử trước kia!

Nếu nói bóng tối là sự lạnh lẽo vô cùng vô tận, vậy thì thanh âm của hắn chính là tia sáng ở trong bóng tối vậy. Giọng nói của hắn có chứa một chậu lửa nóng rất ấm áp. Phi Dương lặng lẽ nhắm mắt lại. Tuy biết rõ hắn không nhìn thấy gì, nhưng nàng vẫn quyết định đóng chặt nội tâm của mình lại!

Đôi tay của hắn chậm rãi rời khỏi eo của nàng, rồi đặt nàng nhẹ nhàng nằm xuống đất. Sau đó thì hắn cũng chậm rãi bỏ đi. Khi vừa đi tới khúc quanh của thông đạo, Lưu Sâm cảm thấy mình phải thực hiện lời hứa: khe núi! Vừa rồi hắn nói đã tìm được một khe núi, đó chỉ là ngộ biến tùng quyền thôi, chỉ là nói vậy để nàng nuôi chút hy vọng, nhưng điều đó cũng cho hắn một ý kiến hay. Mà ý kiến này cũng thật là ngông cuồng. Hắn cần phải thí nghiệm. Trong thời gian nàng ngủ, hắn cần phải thí nghiệm mới được.

- Ngươi chờ một chút!

Bỗng nhiên thanh âm của Phi Dương vang lên.

- Sao ngươi vẫn chưa ngủ?

Lưu Sâm quay lại nhìn nàng.

- Ta muốn hỏi ngươi một chuyện!

Phi Dương chậm rãi ngồi dậy, lúc này ánh mắt của nàng trong suốt vô cùng. Nàng cất tiếng hỏi:
- Ngươi có biết miếng thịt vừa rồi.....có ý vị thế nào không?

Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Một miếng thịt thì là một miếng thịt. nhiều lắm cũng bằng giá với một phần mười kim tệ thôi! Nó còn có nghĩa gì nữa chứ? Thôi ngủ đi! Nếu sau này ngươi muốn báo đáp ân tình, vậy thì sau khi rời khỏi đây, cứ trả cho ta một đồng kim tệ là đủ rồi!

Nói xong, hắn soải bước tiến ra ngoài và không quay đầu lại nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play