Lưu Sâm dần dần thích ứng với phương thức cung phụng nhất hô bách ứng, và cũng quen biết hai đầu mục vệ sĩ của hắn: Nạp Tạp và Cách Lỗ Tư. Nạp Tạp là một gã trung niên, thân hình không cao, khi nhìn người khác thì hai con mắt híp lại như đường thẳng, từ trong đó phát ra hàn quang lạnh lẽo, nhưng khi gã nhìn mình thì như một con chó săn hung dữ và trung thành, dường như chỉ cần một mệnh lệnh ban ra thì gã sẽ lập tức xé nát bất cứ con mồi nào trước mặt. Cách Lỗ Tư và gã hoàn toàn là hai thái cực, họ Cách đối với ai cũng bình hòa, nên tất cả mọi người ai nấy cũng đều tôn kính y hơn cả Nạp Tạp.

Hai người này đều là kiếm sư, hơn nữa lại còn là kiếm sư thuộc đệ nhất cấp. Trước sự hiếu kỳ của Lưu Sâm, hai người họ phải biểu diễn kiếm thuật trước mắt mọi người, đấu khí vận đến cực hạn, đấu đến nổi cả hai thanh kiếm cũng đều thay đổi màu sắc. Kiếm của Nạp Tạp thì trở nên đỏ rực như máu, còn kiếm của Cách Lỗ Tư lại biến thành màu tím đỏ, toát ra một loại hào quang có thể tàn phá hết thảy mọi thứ. Nghe đồn, nếu như bọn họ thăng thêm hai cấp nữa thì sẽ tiến vào cấp bậc kiếm thánh, có thể phát ra kiếm quang giết người ngoài mười bước.

Thông qua tìm hiểu, Lưu Sâm biết sự phân loại của kiếm thuật và ma pháp như sau: về kiếm thuật thì bắt đầu từ ngũ cấp, sau đó là tứ cấp cho đến nhất cấp, trên nhất cấp chính là đại kiếm sư. Sau đại kiếm sư là kiếm thánh và đại kiếm thánh, vượt lên đại kiếm thánh tất nhiên là thần cấp.

Ma pháp cũng như vậy, bắt đầu từ ngũ cấp cho đến nhất cấp, sau nhất cấp là đại ma pháp sư. Từ đại ma pháp sư tiến thêm một tầng nữa là ma đạo, sau ma đạo là đại ma đạo, đột phá đại ma đạo chính là thần cấp. Sự phân loại của hai bên không khác biệt lắm, thực lực trên cơ bản cũng tương đồng.

Nạp Tạp suốt ngày rảo bước trên lưng Long Quy, trên người gã luôn mang theo một thanh thiết kiếm băng lãnh như con người của gã vậy. Còn Cách Lỗ Tư thì thường xuyên ở bên Lưu Sâm, cẩn thận tỉ mỉ dẫn dắt thiếu chủ tìm lại ký ức của mình. Đương nhiên y không thể biết thiếu chủ đã không còn là thiếu chủ của lúc trước nữa, cho nên ký ức của hắn cũng không thể tìm lại được. Chỉ có điều, Lưu Sâm rất cần loại phục vụ toàn diện của y, những câu chuyện có liên quan đến A Khắc Lưu Tư từng chút từng chút một cũng trở lại trong đầu hắn.

Phụ mẫu của hắn thì lại không mấy quan tâm đến hắn, thậm chí còn không thích xuất đầu lộ diện. Thời gian hắn ở với gia gia còn nhiều hơn ở nhà, mà lão gia gia này chính là vị bá chủ mà hải vực tám trăm dặm quanh đây khi vừa nghe đến tên là đã mất hồn vía - Khắc Nhĩ Tư. Phụ thân còn có một đệ đệ, tính cách rất khác biệt so với phụ thân. Theo lời Cách Lỗ Tư nói thì là: phụ thân hắn tương đối khiêm nhường, còn nhị thúc lại khá uy nghiêm, dưới nhị thúc có hai nhi tử, ba nữ nhi, dưới phụ thân cũng có hai nhi tử, hai nữ nhi, như vậy cũng có nghĩa là hắn còn có một ca ca và hai muội muội.

Phụ thân đã sớm được gia gia truyền thụ cho bí pháp liên quan đến việc thuần phục Long Quy, cho nên ông ta đương nhiên sẽ là người kế thừa. Còn sở dĩ hắn có thể được gia gia truyền thụ trước đó là vì gia gia rất thích hắn, chỉ với hai điểm này thì cũng đủ chứng minh địa vị của nhà hắn cao hơn bên nhị thúc rất nhiều.

Còn như bí pháp đó là gì thì dù Lưu Sâm lục tung cả đầu óc lên cũng không có lấy nửa điểm ký ức, xem ra đã trả lại cho vị gia gia hờ ở dị giới này rồi! Còn về cái thiên phú ma pháp của bản thân mình mà gã Cách Lỗ Tư hết sức tâng bốc ấy, lúc đầu cũng khiến cho Lưu Sâm vui sướng như điên, nhưng chẳng được bao lâu thì lại bắt đầu ủ rũ ngay, bởi vì căn bản là hắn không biết ứng dụng như thế nào. Có lẽ cái thiên phú ma pháp đó đã thật sự đi theo A Khắc Lưu Tư rồi. Ma pháp của một tứ cấp ma pháp sư như hắn giờ đây lại trở về điểm ban đầu.

Tuy nhiên, hắn cũng không gấp lắm. Nghe nói thể chất của gia gia cũng không tệ, mà phụ thân cũng có tiếng tăm, cho nên bây giờ vẫn chưa đến lúc mình phải lo lắng. Sung sướng quá! Trên đời tốt nhất là làm công tử nhà giàu, mình vừa hay lại trở thành một công tử thế gia, phải chăng ông trời thấy mình sống khổ sở quá nên có lòng cho mình thay đổi một cuộc sống khác?

Trên Long Quy có thủy ma pháp sư, chỉ cần tùy tiện sai một người tạo ra chút nước, vậy là Lưu Sâm liền có thể trông thấy gương mặt của mình ngay. Đó là một khuôn mặt anh tuấn theo kiểu tây phương, tuổi cũng chưa đến hai mươi. Lưu Sâm cố gắng ghi nhớ thật kỹ khuôn mặt mới của mình, và trong lòng cũng cảm thấy rất quái dị.

Ngày thứ ba, phía trước mặt liền xuất hiện một hòn đảo khổng lồ, đây quả thật không giống đảo cho lắm, mà lại y hệt như một dải đại lục. Giữa bầu trời xanh thẳm và đại dương bát ngát là một bãi cát trắng mịn, trên đó có sông có núi, còn có những vách đá cao sừng sững, trên đỉnh ngọn núi cao nhất có một tòa cung điện màu trắng tinh làm bạn với mây gió, đó chính là nhà của hắn.

Trên bờ biển là mấy trăm con Long Quy khổng lồ đang nằm sấp trên bãi đá ngầm mà ngắm nhìn mặt biển, đó chính là những người bảo hộ của hòn đảo này. Nằm giữa bãi biển và những dãy núi là một vài tòa thạch ốc thấp bé, có người đang ra ra vào vào, nghe nói là những ngư dân tầng lớp thấp nhất. Vừa thấy bọn họ lên bờ, vài lão nhân vội vội vàng vàng vứt bỏ dụng cụ trong tay chạy tới, từ ngoài tám trượng đã bắt đầu cúi lạy. Lưu Sâm chú ý nhất là một vài thân ảnh xinh xắn gần như đồng thời biến mất, trốn trong các ngóc ngách trên đảo, có người thậm chí còn trốn trong dải đá ngầm nữa.

E thẹn như vậy sao? Hay thật! Nữ hài e thẹn mới là nữ hài tốt, nếu cứ như mụ yêu quái xấu xí Khắc Mã kia, vừa trông thấy nam nhân thì hai mắt phát sáng, lòng nóng như lửa và chạy ù tới đối phương như thế, e rằng vị thiếu chủ may mắn trốn thoát này phải đổ không ít mồ hôi.

Cách Lỗ Tư đã từng nói đến tính cách của mình: Uy nghiêm! Lưu Sâm nhớ kỹ điểm này, hắn chầm chậm bước qua bãi cát, khe khẽ gật đầu với những người xung quanh, toàn thân mang theo ba phần thận trọng cùng hai phần uy nghiêm. Sau khi luồn lách xuyên qua những người ở đây thì hắn lại thấy phía trên còn có người, đó là sơn dân. Phía dưới ăn đồ biển, bên trên ăn đồ rừng, quả là lý thú. Hắn tiếp tục rảo bước đi qua, nhưng đặc biệt là vẫn chẳng nhìn thấy bao nhiêu hình bóng của các thiếu nữ, bất quá cũng chỉ là trông thấy những thân ảnh đang nhảy nhót mà thôi.

Lên cao hơn chút nữa là một chiếc hồ lớn, lão nhân đi bên cạnh cuối cùng cũng cất tiếng và nói cho hắn biết đây là hồ nước ngọt, hai bên bờ là nơi ở của cư dân thuộc về giai cấp thứ ba trên đảo, bọn họ đều dựa vào trồng trọt để sinh nhai. Tên của lão đầu đang phát thoại đã từng nói cho hắn biết nhưng hắn đã quên mất, vì hắn không mấy thích lão cho nên lão đã thất thế khá lâu rồi.

Đối diện hồ là một tòa thành đã trông thấy từ xa nhưng vẫn chưa đi tới được. Nạp Tạp đưa tới một sợi dây cương đang thắng vào một con bạch lộc cao to, Lưu Sâm tung người trèo lên và chạy thẳng về trước. Mấy chục kẻ tùy tùng vội vã đuổi theo, nhất thời bọn họ gây náo động cả lên, khiến cho bầy chim bị kinh động bay tán loạn lên vòm trời xanh biếc, thậm chí còn có một vài con bay thẳng vào trong thành.

Dọc đường bên hồ có đầy cây cỏ xanh tươi, bạch lộc tung vó vô thanh vô tức nhưng lại nhanh như gió. Lúc này, trái tim của Lưu Sâm đang đập loạn cả lên, sắp sửa gặp lại người thân rồi, liệu bọn họ có phát hiện ra điều gì khác thường không? Khẳng định là không! Gương mặt của hắn, thanh âm của hắn đều là của người đó, chỉ có trí não là đã thay bằng một bộ trí não khác mà thôi, sự thay đổi này chỉ cần che đậy bằng một việc: hắn đã mất đi ký ức.

Đột nhiên ở bên lề đường phía trước xuất hiện một vị cô nương, khi nàng vừa nhìn thấy đại đội nhân mã liền vội vàng đứng lại, yên lặng chờ đợi đoàn người đi qua, nhưng khi ánh mắt của nàng vừa rơi lên người Lưu Sâm thì bỗng kêu lên một tiếng kinh hãi, rồi hấp tấp quay đầu chạy mất, ngay cả chiếc giỏ trên tay cũng đánh rơi luôn. Lưu Sâm chợt ghìm cương cho bạch lộc dừng lại, rồi kêu lớn:

- Cô nương, đồ của cô rơi rồi!

Mọi người đều ngừng lại, cô nương đó trái lại càng chạy nhanh hơn. Lưu Sâm cảm thấy khó hiểu liền quay đầu bạch lộc, và hô lớn:

- Đứng lại!

Hai từ "đứng lại" vừa thốt, hai vệ sĩ bên cạnh dường như nhận được mệnh lệnh, đột nhiên cùng phi ra, một trái một phải lướt về phía vị cô nương kia. Bạch lộc xoay lại đứng trước mặt thiếu nữ đó, thân hình cô ta đang run rẩy, chậm chạp quay đầu. Quả là không tệ, rất xinh đẹp, chỉ có điều là trên mặt bôi đủ thứ lằng nhằng, ảnh hưởng rất lớn đến mỹ cảm.

- Trở lại!

Mệnh lệnh uy nghiêm của hai vệ sĩ vừa thốt ra, vị cô nương đó liền chầm chậm đi về phía Lưu Sâm. Hắn tung người nhảy khỏi lưng bạch lộc, hiếu kỳ nhìn nàng, hỏi:

- Cô nương, vì sao phải chạy?

- Ta...ta...

Thiếu nữ thở hổn hển không ngừng, nhũ phong cao ngất phập phồng lên xuống, y phục rách rưới căn bản không thể che phủ được vẻ hào hoa trước ngực, và ngay cả khuôn mặt loang lổ cũng không che giấu được sự khủng hoảng của nàng.

- Cô nương hình như rất sợ ta?

Lưu Sâm gắng sức dùng ngữ khí ôn hòa nhất, rồi nói tiếp:

- Đừng sợ, đây là đồ của cô nương, cô vừa làm rơi.

Đưa chiếc giỏ đến trước mặt, cô nương rụt rè đón lấy, cúi đầu không nói.

Lưu Sâm ngẩng đầu lên, lão đầu khi nãy bước lên phía trước nói:

- Thiếu chủ thật có nhãn lực,vị cô nương này trông cũng không tệ!

Không tệ ư? Ánh mắt Lưu Sâm không khỏi đưa xuống, quả nhiên cũng có vài phần nhan sắc, đặc biệt là chiếc miệng nhỏ nhắn kia, thật là quá động nhân. Bên tai hắn chợt nghe thấy thanh âm nịnh hót của lão đầu kia:

- Thuộc hạ dẫn cô ta về, bảo thị nữ giúp nàng tắm rửa tử tế...

- Không!

Cô nương đó hét lên:

- Ta...ta dù chết cũng không đi! Ngươi còn lại gần ta một bước, ta...ta sẽ đập đầu chết trước mặt ngươi!

Trước mặt cô ta quả thật có một cây đại thụ, hơn nữa khoảng cách lại ở gần ngay trước mặt, xem chừng là nàng muốn tự tử thật.

- Ngươi dám?

Thanh âm lạnh lẽo của lão đầu vang lên:

- Nếu ngươi dám đập đầu chết, ta sẽ giết cả nhà ngươi! Nữ nhân mà thiếu chủ để mắt đến thì còn ai dám không theo?

- Chậm đã!

Lưu Sâm cảm thấy bất mãn, thế là thế nào? Mình là một thiếu chủ uy nghiêm, tại sao từ trong miệng lão lại thành một đại hỗn đản ép chết người ta chứ?

- Dạ!

Lão đầu khom mình đáp:

- Xin thiếu chủ căn dặn.

Lưu Sâm nói:

- Cô nương, ta tuyệt đối không có ý khác, chỉ vì thấy đồ của cô bị rơi mất nên mới bảo cô quay lại lấy, nhưng bọn thủ hạ đã khiến cho cô sợ hãi, xin thứ tội!

Hắn khẽ cúi một cái, rồi tung người leo lên lưng bạch lộc, quát:

- Đi thôi!

Lão đầu kia ngượng ngùng trèo lên bạch lộc bám theo sau. Nạp Tạp ngước mắt nhìn lên, vừa hay chạm với ánh mắt của Cách Lỗ Tư, hai người đồng thời tung mình nhảy lên, khi thân mình vừa đáp xuống lưng bạch lộc thì chúng cũng lập tức cất vó phóng như bay. Chỉ trong chớp mắt mà đại đội nhân mã đã không còn thấy tung tích đâu nữa, lúc này đột nhiên có một tiếng "phịch" khẽ vang lên, chiếc giỏ trên tay thiếu nữ lại rơi xuống đất, cả người cũng mềm nhũn ra.

Lưu Sâm chạy hồi lâu thì tòa thành trước mặt đã ở trong tầm mắt, rốt cuộc cũng có thể hãm dần tốc độ cho chậm lại. Hắn từ từ thở ra một hơi đã dồn nén ở trong ngực bấy lâu, hắn dường như đã minh bạch một điểm, đó là tiền thân của mình hình như chẳng phải loại tốt đẹp gì. Những nữ hài kia tránh không gặp hắn chẳng phải là vì xấu hổ mà là do sợ hãi. Chỉ khác có hai từ mà phân biệt quá lớn, e thẹn là sự đáng yêu của nữ tử, còn sợ hãi lại là sự đáng hận của bản thân.

Song, cũng có một dụ hoặc rất to lớn dâng lên từ đáy lòng, bởi vì được làm việc tùy ý là một khoái cảm của mỗi con người. Hắn có điều kiện hưởng thụ niềm khoái cảm đó, thứ nhất là hắn có năng lực, chỉ cần một mệnh lệnh ban ra thì cả ba mươi sáu đảo đều phải nghe theo, hơn nữa lại có nhiều thuộc hạ trung thành lập tức chấp hành nhiệm vụ, bất kể mệnh lệnh của hắn khuyết đức bao nhiêu cũng vậy. Thứ hai, tiền thân của hắn vốn đã như vậy rồi, mình kế thừa thân thể của y, hà tất phải cải biến gì nữa? Cứ việc tận tình hưởng thụ chẳng phải càng tốt hơn sao?

Học điều xấu so với học điều tốt thì dễ dàng hơn rất nhiều, hơn nữa đối với thiếu niên mà nói, xấu so với tốt lại càng có sức lôi cuốn hơn, bởi vì xấu xa là sự buông thả theo nguyện vọng của bản thân, còn muốn tốt lại là sự kìm hãm dục vọng trong lòng, trong tình huống không cần phải kìm chế, còn ai không muốn buông thả chứ?

Đột nhiên ở phía trước mặt có một lão giả cưỡi một con lộc màu vàng kim đang chạy tới, khí độ phi phàm, tất cả mọi người đồng thời xuống lộc, đồng loạt quỳ xuống, tung hô:

- Đảo chủ!

Người vừa tới xem ra chính là đảo chủ Khắc Nhĩ Tư.

- Tôn nhi của ta!

Khắc Nhĩ Tư xoay người bước xuống, hai tay dang rộng:

- Lại đây, để gia gia ngắm nhìn ngươi.

Lưu Sâm do dự bước xuống, bên cạnh đã có người đi trước một bước, chạy tới bẩm:

- Đảo chủ, thuộc hạ đáng chết, đã xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn...

Thì ra chính là lão nhân kia, ở trước mặt đảo chủ, lão không dám giấu giếm một chút gì.

Hàng lông mày rậm rạp của Khắc Nhĩ Tư khẽ nhíu lại:

- A Khắc Lưu Tư, tất cả những điều đó đều là sự thật chứ?

Lưu Sâm khom người đáp:

- Gia gia, có rất nhiều chuyện con đã không còn nhớ được, nhưng không sao, con sẽ cố gắng nhớ lại.

Lão nhân kia nói:

- Đảo chủ, thân thể thiếu chủ không bị hề hấn gì ngoài ý muốn, quả là một niềm vui bất ngờ.

Lông mày của Khắc Nhĩ Tư rốt cuộc cũng dần dần giãn ra: Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

- Đó cũng có thể xem như là niềm vui bất ngờ, nhưng sự việc xảy ra tại Cơ Nhĩ Tư, đám tiện nô đó cũng không thể bỏ qua dễ dàng được. Cát Tháp, ngươi đi giết toàn bộ mấy nhi nữ của đảo chủ cho ta.

- Dạ!

Lão đầu kia khom người nhận lệnh.

Lưu Sâm kinh hãi khôn cùng, vì chuyện của mình mà lập tức giết người, hơn nữa lại còn giết hết mấy nhi nữ của đảo chủ. Ả quái vật xấu xí kia có chết đi thì cũng chẳng có gì đáng nói, vì cùng lắm thì cũng chỉ bớt đi một ả dạ xoa dọa chết người mà thôi, nhưng nếu lão đầu kia nghe lệnh mà giết người thì thật là quá đáng. Vừa thấy Cát Tháp định khởi hành, Lưu Sâm vội vàng giữ lại, nói:

- Gia gia, đảo chủ đó đối với con rất tốt, đã bồi lễ rất nhiều, chúng ta tha cho họ được không?

Lông mày Khắc Nhĩ Tư thoáng nhíu lại:

- Uy phong của Phong Thần đảo làm sao có thể phá bỏ? A Khắc Lưu Tư, tương lai ngươi còn phải thống trị ba mươi sáu đảo, uy tín của ngươi rất trọng yếu, có biết không?

Lưu Sâm thưa:

- Con biết, nhưng con đã đáp ứng đảo chủ là sẽ tha thứ cho bọn họ. Nếu như gia gia cố ý muốn báo thù, vậy chẳng phải là con tự mình mâu thuẫn, mất hết uy tín hay sao?

Đó rõ ràng là lời nói nhằm vào Khắc Nhĩ Tư. Lão nhìn chằm chằm vào hắn hồi lâu rồi đột nhiên cười lên ha hả:

- Hay lắm, bá chủ tương lai đã đáp ứng rồi, thì ta cũng phục tùng một lần! Bỏ qua cho đảo Cơ Nhĩ Tư.

- Đa tạ gia gia!

Lưu Sâm thở phào một hơi, rồi nói tiếp:

- Hiện giờ con vẫn nghe lời gia gia! Gia gia, mời lên lộc!

Trong giọng nói mang theo ý tứ lấy lòng, Khắc Nhĩ Tư vui vẻ vuốt râu cười lớn:

- Được, được! Mặc dù không nhớ được những thứ khác nhưng vẫn còn nhớ nghe lời gia gia, vậy mới đúng chứ. Được rồi, để ta dẫn ngươi đi gặp phụ mẫu, nếu như không nhận ra họ, e rằng phụ thân ngươi sẽ đánh cho một trận đó...

Hai người vừa cưỡi lộc chạy song song, vừa chuyện trò rất thoải mái.

Đám tùy tùng ở phía sau thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Chủ nhân không truy cứu đảo Cơ Nhĩ Tư, thì tất nhiên cũng có nghĩa là không truy cứu trách nhiệm của bọn họ. Đám mây đen vẫn luôn treo trên đầu họ từ lúc lên đường về đây rốt cuộc cũng đã tan đi, giờ đây đã lộ ra bầu trời trong xanh thăm thẳm, mát dịu lòng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play