Trời hoàng hôn, đây là một buổi hoàng hôn bình yên nhất trong suốt hơn hai tháng nay. Kể từ ngày học viện bị người Thánh Cảnh uy hiếp, hôm nay mọi người mới có được sự yên lặng hiếm có này. Đám đông tụ tập ở quảng trường cũng đã giải tán từ sớm.
Thi thể của bốn đại cao thủ của Thánh Cảnh đã bị đốt thành tro. Đệ nhất cao thủ học viên (đương nhiên là cao thủ tự nhận, Á Sắt) cũng đã biến thành một đống tro tàn, vài tên đạo sư được phong quang rực rỡ trong hai tháng qua cũng đã biến thành tro tàn sau cuộc kết tội của các học viên. Lò hỏa thiêu hừng hực được dựng lên, ánh lửa bập bùng chiếu sáng khuôn mặt của mọi người. Đây chính là phương thức gọn lẹ nhất để giải quyết trường hý kịch này.
Dưới sức đốt của lửa, vàng thật sẽ hiện nguyên hình. Dưới đáy cát biển sẽ tìm được vàng! Tuy rằng phần đông trong học viện đều toàn là học viên, nhưng trong cuộc phong ba này, bọn họ cảm thấy mình đã chính thức được lột xác, bởi vì họ vẫn đứng vững trước lựa chọn khó khăn của mình. Không có ai trong số họ đã thừa nước đục thả câu và biến thành tay sai của Thánh Cảnh. Ngày hôm nay mới là ngày tự do thật sự của họ!
Ở trung tâm học viện chính là tòa mộc tháp. Không biết có phải được phát ra từ một loại tâm lý hay không, nhưng hầu như tất cả các học viên đều đang tụ tập ở trước mộc tháp. Có lẽ học muốn nhìn lò hỏa thiêu còn đang cháy hừng hực ở quảng trường, hoặc cũng có lẽ họ đang muốn biết kết quả của tòa mộc tháp kia sẽ là thế nào. Mọi người đều cảm thấy mâu thuẫn với tòa mộc tháp ấy, không biết rốt cuộc là nó đang giam giữ người nào? Là người, thần, hay ma?
Nếu hắn là thần, vậy thì hắn chính là niềm kiêu ngạo của tất cả học viên chứ không còn nghi ngờ gì nữa, bởi vì hắn đã xuất thân từ học viện của họ. Còn nếu hắn là ma quỷ, vậy khi đối diện với hắn thì mọi người sẽ có kết cuộc thế nào?
Khắc Nại và Tư Tháp dẫn đầu đội ngũ đứng phía trước, đứng sau hai gã là Ưu Lệ Ty và Á Na. Lúc này hai nàng đang khẩn trương nắm chặt tay nhau. Trên mặt Ưu Lệ Ty đã mất đi nét ưu nhã thường ngày, nhưng trái lại thì Á Na trông còn ưu nhã hơn thường ngày, chứ tuyệt không giống như một nữ hài vừa trở về từ quỷ môn quan vậy.
Đây là bốn người còn lại của Hoàng Kim tổ. Bọn họ chính là đại biểu của các học viên.
Trong đội ngũ của các đạo sư, Cách Lý đạo sư dẫn đầu đoàn người. Có lẽ ông ta là đại biểu cho đội ngũ các đạo sư, mà lúc này tâm tư của ông ta cũng phức tạp vô cùng, bởi vì ông ta tự biết mình và người ở trong mộc tháp kia không chỉ có tình sư đồ đơn giản như vậy, mà giữa họ còn tồn tại cả sự ân oán của đời trước. Có lẽ chỉ có ông ta mới là người duy nhất hy vọng rằng người ở trong tháp là thần chứ không phải ma!
Khắc Mã ẩn thân trong đội ngũ học viên đông đúc, nàng ta đang chăm chú quan sát động tĩnh của một nữ hài mỹ lệ đang đứng các mình không xa. Nữ hài kia có biểu hiện khá khích động, mà khuôn mặt thì trước sau vẫn đỏ bừng. Người đó chính là Tư Á! Trong lòng nàng ta đang suy nghĩ điều gì? Khắc Mã không biết!
Còn chính bản thân nàng lại đang nghĩ gì? Khắc Mã cũng không biết! Nếu là trước kia, hẳn nàng sẽ ước cho mộc tháp vĩnh viễn đóng chặt cửa, tốt nhất là đóng luôn cho tới một trăm năm sau càng tốt. Nhưng sau khi đi với hắn về Cơ Nhĩ đảo để thăm gia đình, nàng vẫn không hiểu được hắn, vẫn không tìm được chìa khóa để mở cánh cửa lòng của hắn. Chính bản thân nàng đứng bên cạnh cửa mà dần dần bị thất lạc....
Cách Phù thì lại khác hẳn mọi người. Tiểu nha đầu này đã không nghe lời nam nhân của mình, và đã lén lút tới đây. Nàng trở lại chờ hắn và cũng để xem náo nhiệt. Đối với nàng, trường náo nhiệt này thật là thú vị. Nam nhân của nàng rõ ràng đã ra khỏi tháp từ sớm, và còn đã trở thành siêu cấp đại anh hùng mà trở về đây, nhưng những người này vẫn còn tranh luận về việc có nên mở mộc tháp hay không. Khi nghe được những lời nói xấu A Khắc Lưu Tư, nàng cắn chặt môi, dường như muốn cố giữ cho bản thân không lên tiếng; đến khi nàng nghe được những lời tán dương Na Trát Văn Tây thì nàng lại hiện nét tinh nghịch trên mặt cùng với nụ cười đầy vẻ đắc ý.
Nàng tự dặn lòng là không cần quan tâm tới sự việc ở đây. Nàng chỉ đến để xem trò vui, nhưng nàng lại không biết là vào lúc này mình cũng đang là tiêu điểm của người khác. Người kia tuy đang đứng ở hàng đầu, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng quan sát Cách Phù, tựa như có điều suy nghĩ rất mông lung vậy. Nữ hài đó chính là Á Na!
- Viện trưởng về rồi!
Có thanh âm của ai đó vang lên. Cùng với tiếng kêu đó, ở trên không chợt có một bóng người đáp xuống. Trên mặt người nọ còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Đã lâu người ta không thấy Tố Cách Lạp Tư mỉm cười như thế, nhưng hôm nay nụ cười lại xuất hiện trên mặt của ông ta, và có lẽ nó cũng lâu lắm mới biến mất.
- Viện trưởng!
Tất cả mọi người đều khom lưng chào.
- Các vị đạo sư, các vị học viên!
Tố Cách Lạp Tư cất giọng bình thản, nói: - Ta xin thông báo một tin tốt. Na Trát Văn Tây tiên sinh vừa rời khỏi đại công phủ. Thánh Cảnh thiếu chủ và đám bộ hạ gần trăm tên của hắn đều bị giết sạch!
Tuy cố nói với giọng bình thản, nhưng khi nói tới cuối câu thì giọng của ông ta trở nên khích động vô cùng.
Lời vừa dứt, tiếng hoan hô chợt vang lên như sấm dậy. Tin tức này lại một lần nữa châm mồi cho ngọn lửa nhiệt tình của mọi người được bốc cao, những tấm khăn với đủ mọi màu sắc được ném lên không trung với tiếng hò reo cuồng nhiệt. Đó chính là phương thức chúc mừng của các nữ sinh. Họ đã chuẩn bị từ sớm, chỉ cần tin tức loại này được truyền ra thì họ sẽ lập tức cho những chiếc khăn đó bay cao. Tố Cách Lạp Tư cất cao giọng tuyên bố tiếp: - Thành Tô Nhĩ Tát Tư đã trở lại với sự khống chế của chúng ta!
Lại thêm một tràng hoan hô reo lên! Tiếng hoan hô này quá lớn, lớn đến nỗi khiến cho một cánh cửa sổ cách đó khá xa bị bật văng ra. À không, hình như sai rồi! Cánh cửa đó không phải bị tiếng hoan hô làm bật ra, mà là do một mỹ nữ đẩy ra. Nàng chính là Cách Tố! Khuôn mặt của nàng đang đỏ như gấc, tóc vẫn còn ướt do vừa tắm xong. Trong lúc người ta vừa kết thúc đại chiến, chẳng lẽ nàng còn rảnh rỗi để đi tắm hay sao?
- Chúc mừng các vị!
Thanh âm của Tố Cách Lạp Tư trở nên phức tạp hơn: - Chúng ta rất nên cảm động vì Tô Nhĩ Tát Tư!
Tiếng hoan hô từ từ dừng lại, chỉ còng lại đó đây vài tiếng nấc vang lên. Trong lúc mọi người đang vui mừng cực độ thế này, nhưng tiếng nấc như thế thật không thích hợp chút nào, nhưng chúng lại biến cuộc diện đang náo nhiệt và sôi trào trở nên trang trọng hơn. Một câu nói ngắn ngủi mà bao gồm biết bao chua xót và bao nhiêu đêm dài mất ngủ?
Cách Lý đạo sư bước lên một bước rồi hô lớn: - Tất cả chúng ta hãy hướng về vị anh hùng của chúng ta mà cảm tạ hắn một tiếng! Cảm tạ tất cả những gì hắn đã làm cho đại lục, và cũng cảm tạ hắn đã mang một tia hy vọng đến cho Tô Nhĩ Tát Tư!
"Xoạc" một tiếng vang lên, Tố Cách Lạp Tư đã đáp xuống trước mọi người, sau đó liền dẫn đầu đoàn người mà khom mình thật thấp. Khi tất cả mọi người đã khom mình xuống, đến lúc này Cách Phù mới ý thức là mình còn chưa khom mình, thế là nàng cũng vội vã làm theo, đồng thời khóe miệng còn nở một nụ cười tinh nghịch.
Tiếp theo đó, Cách Lý đứng thẳng người lên rồi chậm rãi nói: - Viện trưởng, còn có một việc đang cần ngươi giải quyết!
Lời này vừa dứt, trên mặt Khắc Nại, Tư Tháp, và Ưu Lệ Ty đều lộ ra biểu tình khích động vô cùng.
- Chuyện gì?
Viện trưởng khẽ liếc về phía mộc tháp, rồi hỏi: - Chẳng lẽ là....
Sau lưng ông ta không có ai lên tiếng, nhưng ánh mắt của ông ta đã lóe sáng, bởi lẽ ông ta đã đoán ra ý của mọi người.
Cách Lý nói: - Chính là vấn đề của A Khắc Lưu Tư! Vừa rồi chúng ta đã có ý kiến khác nhau, nên chỉ chờ viện trưởng trở về để quyết định mà thôi!
- Ý kiến của các người thế nào?
Khắc Nại bước lên một bước, nói: - Viện trưởng, xin cho ta được nói trước! Toàn thể thành viên Hoàng Kim tổ của chúng ta đã biểu quyết: thả A Khắc Lưu Tư!
Viện trưởng đảo mắt nhìn qua bốn khuôn mặt, rồi hỏi: - Đó là ý kiến tập thể của các ngươi?
Bốn người nhất tề gật đầu, đáp: - Đúng vậy!
- Các ngươi hãy nói ra lý do để nghe thử!
Khắc Nại vẫn mở miệng trước: - Ta tin hắn! Ta tin rằng người của Ma Cảnh nhất định còn có ẩn tình khác!
- Đó chỉ là suy đoán của cá nhân ngươi!
Một đạo sư đứng cạnh Cách Lý nói: - Nhưng lẽ nào các ngươi đã quên lời nói của Ước Sắt viện trưởng hay sao? Mà ngay lúc đó hắn cũng không phủ nhận lời của ông ta kia mà?
Viện trưởng quay sang Tư Tháp hỏi: - Còn ý kiến của ngươi thế nào?
Tư Tháp chậm rãi nói: - Ta nghĩ không ra lý do khiến hắn giúp cho Ma Cảnh!
Vẫn là người đạo sư kia phản bác: - Lý do giúp đỡ cho Ma Cảnh rất đơn giản, một ngày Ma Cảnh lấy được thiên hạ, hắn sẽ trở thành công thần lớn nhất!
Tư Tháp cười nhạt, nói: - Ước Hàn đạo sư, lý do này đúng là rất đơn giản, nhưng sau khi trở thành công thần thì thế nào? Đạo sư có nghĩ tới không? Phải chăng ngươi muốn nói tới tài phú, mỹ nữ, hay quyền thế?
- Những điều đó vốn là dục vọng của con người, không phải sao?
Ước Hàn đạo sư thản nhiên đáp lại.
- Không sai!
Tư Tháp nói: - Đó chính là dục vọng của con người, nhưng xin hỏi đạo sư, nếu ngươi là hắn, nếu ngươi có bản lãnh của một vị thần, vậy nếu chỉ có dục vọng của thế tục không thôi thì có phải là quá đơn giản hay không? Nếu hắn muốn tài phú, cứ vào Ma thú rừng rậm tất sẽ có. Từ rồng cho tới các loại ma thú cao cấp, hắn lấy vào tay dễ như trở bàn tay, muốn bao nhiêu kim tệ mà chẳng được? Nếu hắn muốn mỹ nữ và quyề thế, với thân thủ của một cao thủ cấp thần, hắn có thể đến hoàng cung để cống hiến sức lực, vậy chẳng phải sẽ có được quyền khuynh thiên hạ, mỹ nữ vô số hay sao? Thế tại sao hắn phải bỏ gần mà lấy xa, bỏ thực cầu hư, mạo hiểm quá lớn để mở cửa Ma môn, để rồi khiến cho vô số cao thủ tìm tới cửa để hỏi tội như thế? Đạo sư có thể giải thích những việc đó được chăng?
Tất cả mọi người nghe vậy thì đều động dung. Câu trả lời này tuy không khác là bao với câu trả lời của Khắc Nại, nhưng sức thuyết phục lại vượt xa. Khắc Nại chỉ nêu cảm tưởng của bản thân, nhưng Tư Tháp lại giải thích hợp tình hợp lý. Ở đại lục, cường giả chính là trên hết. Một khi đã đạt đến thân thủ cấp thần, vậy thì bất kể vật gì cũng có thể đến tay dễ dàng, thật sự không cần phải đi mở cửa Ma môn; hơn nữa, một khi đã là cường giả thì họ tất sẽ không muốn thấy có những cao thủ giỏi hơn mình xuất hiện ở trên đại lục, mà người của Ma Cảnh đều không phải là những cao thủ tầm thường. Hiển nhiên các vị cường giả ấy đâu thể nào khi không mà đi gây sự phiền toái cho mình, rồi tự nhiên lại đi tìm nhiều chủ nhân cho mình làm gì? Người ta sinh ra đâu có ai muốn làm nô tài chứ?
Ước Hàn trầm ngâm một lúc lâu, rồi hỏi: - Vậy ngươi cho rằng nguyên nhân của hắn là vì cái gì?
- Chỉ có một giải thích thôi!
Đến lúc này thì Ưu Lệ Ty mới lên tiếng: - Toàn bộ sự việc vốn không có lý do gì cả và việc này cũng không phải là sự thật! Tại sao chúng ta không nghe hắn giải thích một tiếng?
Tất cả mọi người đều nhốn nháo cả lên. Nếu muốn nghe hắn giải thích thì trước tiên phải thả hắn ra, nhưng một khi hắn đã ra ngoài được, vậy giải thích xong hay không thì cũng không có ai bắt hắn nhốt trở lại được rồi. Thế thì thả ra cũng bằng không thả thôi. Sự mạo hiểm này rất lớn.
Viện trưởng quay sang Á Na hỏi: - Á Na, ý kiến của ngươi thế nào?
Hiện nay chỉ có nàng là người duy nhất vẫn chưa hề lên tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT