Viện trưởng không nói gì, dường như ông ta đang trầm tư suy nghĩ.
Vạn Nhĩ Lôi Tư nói:
- Ta lấy Thổ ma pháp để tập kích, chắc chắn có thể sẽ phá hủy được mộc tháp! Một khi nó bị hủy đi, A Khắc Lưu Tư sẽ tức thì được thoát ra ngay!
Đây là một ý tưởng điên rồ. Lão vốn là người bảo vệ mộc tháp, bất luận là ai đến gần mộc tháp, lão sẽ phải giết ngay; nhưng giờ đây, người nghĩ ra kế hủy mộc tháp cũng là lão, nguyên nhân cũng rất đơn giản, đó là vì chuyện thế gian luôn luôn là thiên biến vạn hóa, không là không thể thay đổi theo thời cuộc được.
- A Khắc Lưu Tư vừa thoát ra khỏi mộc tháp, ta dám khẳng định hắn sẽ có thể giết ngay bốn tên đại kiếm thánh kia!
Vạn Nhĩ Lỗi Tư lại nói tiếp:
- Nhưng ta không dám khẳng định là hắn có sẽ sát hại người của bổn học viện hay không. Hắn là ma quỷ, mà đã là ma quỷ thì không thể theo lẽ thường mà suy đoán được. Và đó cũng chính là nguyên nhân mà ta để cho ngươi quyết định chuyện này!
Nếu như mộc tháp là cái lồng sắt, vậy thì A Khắc Lưu Tư chính là con mãnh thú ở trong lồng sắt. Một khí mãnh thú được sổ lồng, nó chắc chắn sẽ gây thương hại đến đám người xấu, nhưng không biết nó có sẽ gây thương hại tới những tuần thú sư đã nuôi nó hay không?
- Không đâu!
Tố Cách Lạp Tư chậm rãi nói:
- Hắn là người của học viện, quyết sẽ không giết hại các đồng học và đạo sư, nhưng ta cũng có hai điều không nắm chắc. Thứ nhất, tuy hắn không giết người của học viện, nhưng hắn có sẽ giết hại người trong thiên hạ hay không? Thứ hai, kết quả của cuộc hành động này thật là rất mơ hồ, không biết rõ trước điều gì được cả. Chúng ta vốn không biết hắn còn sống hay đã chết? Có thể hắn đã chết rồi, hoặc hắn đã bị thương, hoặc là hắn không muốn giết đám người kia, hoặc là sau khi thoát ra mộc tháp thì hắn chỉ lo bỏ chạy mà thôi, vv....Một khi chúng ta bại lộ mục đích thật sự của mình, như vậy là đã đặt toàn thể học viện vào hiểm cảnh. Sau khi giết bốn người đó, chúng ta phải lập tức di chuyển các học viên đi nơi khác, và chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất để làm điều đó mà thôi. Nếu vạn nhất đánh mất đi cơ hội đó, vậy thì hậu quả....hậu quả sẽ không ai có thể gánh được....
Vạn Nhĩ Lôi Tư nghe vậy thì thừ người ra. Tất nhiên ý kiến của lão khá ly kỳ, nhưng tính phiêu lưu cũng quá lớn. Chỉ cần một phần trong kế hoạch xảy ra vấn đề, vậy thì toàn bộ kế hoạch sẽ tan rã ngay. Cũng may là có viện trưởng nhắc nhở, bằng không, chỉ sợ đêm nay đúng là một đêm đầy ác mộng của Tô Nhĩ Tát Tư rồi; bởi lẽ người duy nhất mà bọn họ đang trông cậy đã sớm không còn ở trong tháp nữa rồi!
Cửa Thánh Cảnh đã mở ra, Tô Nhĩ Tát Tư bị rơi vào cảnh nguy cơ, nhưng Lưu Sâm không hề hay biết chút nào. Hắn tuyệt không phải là thần nhân chân chính, nhưng hắn lại đang làm chuyện chỉ có thần nhân mới có thể làm, đó là thay đổi!
Bộ mặt của hắn sớm đã đi sâu vào lòng người kể từ sau sự việc xảy ra ở cửa thành hôm đó, nếu muốn hoạt động ở trong thành mà không cần phải giết người, hắn chỉ có thể thay đổi sắc mặt mà thôi!
Thay đổi mặt mũi cũng rất dễ, chỉ sau một thời gian ngắn, từ trong phòng hắn đã có một người trẻ tuổi bước ra. Tóc vẫn không thay đổi và cũng không cần thay đổi, còn khuôn mặt mới thoạt nhìn thì không có thay đổi gì nhiều, bởi vì nó cũng không cần phải thay đổi bao nhiêu. Kỳ thật thì khuôn mặt của con người rất kỳ diệu, người thế gian có ngũ quan, mà mỗi một quan thì cũng chỉ có một vị trí mà thôi. Theo lý thuyết, ngũ quan của người này khác người kia chỉ chút ít thôi, ví như là dài ngắn, ốm mập, vv....nhưng nếu chỉ thay đổi ngũ quan một chút thôi thì sẽ lập tức biến thành một khuôn mặt khác ngay.
Lưu Sâm chỉ tăng thêm một ít năng lượng vào hai bên má, khiến cho các đường cong ở trên mặt trở nên không rõ, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ rồi. Những đường cong ở trên mặt hắn cũng chính là những đặc điểm rõ rệt nhất của hắn, nhưng giờ đây chúng đã biến mất. Lúc này trông hắn chỉ giống một thanh niên hơi bảnh trai nhưng cũng rất tầm thường, lại thêm đôi mắt hờ hững, không có hàn quang; quả thật không ai có thể cho rằng hắn có liên quan tới cao thủ của Ma Cảnh cả!
Hắn thản nhiên bước ra khỏi tửu quán. Dọc đường đi, hắn không hấp dẫn được sự chú ý của quân sĩ, nhưng trái lại, hắn lại hấp dẫn được không ít ánh mắt của các nữ hài. Lưu Sâm tên hỗn đản này, dù có phải dịch dung thì hắn cũng không bỏ được tính phong lưu của mình, mỗi thời mỗi khắc đều phải câu dẫn nữ hài thì mới cam!
Lúc này trước mặt hắn đã thấy xuất hiện tường thành. Khắp nơi đều nghe thấy người ta bàn luận về bản thân hắn. Lưu Sâm nghe đến nỗi ngứa cả đầu, dường như thiên hạ đánh giá mình như một món thập cẩm vậy!
"Ma quỷ, thần" là những sự đánh giá cao cấp nhất, do địch thủ của hắn đánh giá.
"Nam nhân tốt nhất, nam nhân đáng yêu nhất" là những sự đánh giá của các nữ nhân của hắn, đến từ sau những lần cao trào.
"Người xấu nhất", đó là sự đánh giá của những nữ hài hơi hiểu hắn đôi chút, nhưng lại chưa bị hắn xâm phạm qua.
"Người thần kỳ", đây là sự đánh giá đầy sùng bái của các học viện trong Tô Nhĩ Tát Tư học viện.
Còn hôm nay, hắn nghe được một danh hiệu mới, đó là "người đáng sợ". Không biết đây là sự đánh giá của những người đã nhìn thấy hắn thi triển thân thủ, hay là do những người cảm thấy bất an với cuộc diện hiện nay mà đưa ra.
Hắn nghe được rất nhiều lời đánh giá về mình, và chúng cũng khiến cho hắn thấy hơi bất ngờ. Sau khi đi dọc hết tường thành, rốt cuộc bầu không khí ở trước mặt hắn cũng yên tĩnh trở lại. Tại đây, hắn chỉ nghe được tiếng gió thổi vi vu mà thôi. Thật là thoải mái! Thành chủ không thể nào tiếp nhận sự giúp đỡ của một kẻ xa lạ. Bây giờ hắn cần phải chọn lựa, một là trực tiếp tiến thẳng vào những tòa thành trì bị địch nhân chiếm giữ, hoặc là đợi tới khi địch nhân tổ chức tấn công đại quy mô thì hắn sẽ dùng thân phận người bảo hộ mà xuất hiện. Cả hai lựa chọn này đều rấ khó.
Nếu trực tiếp tiến vào đại quân của địch nhân, hắn thật không nắm chắc mình có thể toàn thân mà thoát ra ngoài được. Người của Ma Cảnh và người đại lục hoàn toàn không giống nhau. Sức chiến đấu của chúng không thấp chút nào.
Nếu như ở lại đây, rồi chờ địch nhân tấn công đại quy mô, vậy tức là lúc hắn xuất hiện để cứu người; nhưng liệu một mình hắn có đủ sức để đấu với các cao thủ của địch quân hay không? Chí ít thì hắn không cho rằng những tên thủ vệ của quân mình lại đủ năng lực để đấu với quân địch.
Từ miệng những tửu khách, từ miệng của những người đi đường, hắn biết Ma Cảnh đã hạ được Xích Dương thành, và bây giờ chúng đang ở cách nơi đây chỉ có năm mươi dặm. Đây là một khoảng cách rất ngắn, mà Thác Mạc thành lại là địa phương quan trọng của miền Tây Bắc đại lục, do đó, nơi đây cũng chính là nơi mà chúng sẽ phải đi qua. Vì vậy mà tòa thành này sẽ chỉ có một trong hai kết cuộc sẽ xảy ra: bảo vệ thành công hoặc thất bại, tuyệt đối sẽ không có nửa này nửa kia. Tuyệt đối sẽ không có khả năng bọn chúng đi vòng qua lối khác!
Xích Dương thành đã rơi vào tay địch. Nếu không đi qua Thác Mạc thành, Ma Cảnh sẽ không thể nào tiếp tục tiến sâu vào đại lục để đến những địa phương khác, ngoại trừ đi về hướng Lạp Nhĩ Hãn thành ở phía đông ba trăm dặm, mà nơi đó lại có một cao thủ thần cấp đang trấn giữ, tức Lạc Phu!
Vài hôm trước, Lạc Phu đã đến Lạp Nhĩ Hãn. Khi ông ta vừa đến thì quân tâm nơi đó lập tức đại chấn, thậm chí cả bách tính nghe danh mà đến đầu quân nữa. Bản lãnh của mình và Lạc Phu ngang nhau (đây là hắn đã tương đối khách khí rồi, bởi vì nếu luận về thực chiến thì Lạc Phu vẫn còn thua hắn), thế nhưng hai người lại nhận được sự đối đãi khác hẳn nhau. Nghênh tiếp Lạc Phu chỉ thiếu phần hoa tươi và mỹ nữ, còn nghênh tiếp thì cũng chỉ thiếu đại pháo và trường thương. Mỗi ngày Lạc Phu đều được nghe thành chủ trình báo mọi sự việc một cách tỉ mỉ, còn mình thì cả cơ hội đi báo tin với thành chủ cũng không có nữa.
Đó là một sự chênh lệch lớn! Chênh lệch về danh tiếng!
Bỗng nhiên ở phía trước chừng vài trăm thước chợt có động tĩnh. Đó là tiếng rút kiếm, là trường kiếm rút ra khỏi bao. Kỳ thật, những thanh âm của kiếm va chạm với bao kiếm thì hắn đã nghe nhiều lắm rồi, thậm chí từ những thanh âm đó mà hắn còn có thể nghe ra công lực của người sử kiếm nữa; bởi lẽ đó là thanh âm của tốc độ và lực độ hợp lại mà thành. Nhắc lại, khi Lưu Sâm vừa nghe thấy tiếng rút kiếm, toàn thân của hắn liền biến thành một vệt khói lao vút đi.
Ở phía trước là một con đường cũ kỹ hoang vắng, dưới đất trải đầy lá rụng. Lúc này chỉ thấy tám tên binh sĩ đang cầm kiếm chĩa vào hai nữ tử đang đứng cạnh nhau. Đứng trước tám mũi kiếm sắc nhọn đó, đáng lẽ hai nữ tử nọ phải kinh hãi thất sắc mới đúng, nhưng kỳ quái thay, hai nữ tử đó không hề biến sắc chút nào, trái lại còn mang theo nét khinh khỉnh mỉa mai. Tuy vậy, sắc mặt của cả hai vẫn rất mỹ lệ, chí ít thì còn mỹ lệ hơn thảm lá đỏ dưới chân tới gấp mười lần.
Lưu Sâm thấy vậy thì cảm thấy khá hứng thú, đồng thời cũng có đôi chút thất vọng!
Thất vọng là vì hắn cũng rất muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, thế nhưng nhìn thần sắc của hai nữ tử nọ thì vẫn rất yên tĩnh. Với tình huống đó, bọn họ hẳn sẽ giảm bớt lòng biết ân với người cứu mình nhiều lắm. Vậy thì thời cơ tốt nhất để giúp họ chính là đợi đám binh sĩ kia xé rách y phục của họ, sau đó hai nữ tử mới nảy lên ý niệm "ai cứu ta, ta sẽ gả cho kẻ đó". Đó chính là kinh nghiệm của Lưu Sâm, vì vậy mà hắn kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.
Thế nhưng tám tên binh sĩ kia lại không đợi! Bọn chúng chỉ khẽ rung kiếm lên một cái thì kiếm quang đã vây kín lấy xung quanh hai nàng mỹ nữ rồi. Quả nhiên thực lực không tệ! Trong tám người có ba người là kiếm sư cấp một, còn những người còn lại thì từ cấp hai đến cấp năm.
Thực lực đã bất đồng, tất nhiên tốc độ cũng không giống nhau nốt. Chỉ trong nháy mắt, ba thanh kiếm mang theo hàn mang đã đâm tới. "Xoẹt" một tiếng vang lên, hai mỹ nữ cùng lúc xoay người, tới khi họ quay mặt lại thì trường kiếm đã bạt xuất. Thế rồi chỉ còn nghe những tiếng leng keng vang lên không ngớt.
Lưu Sâm thấy vậy thì thất vọng triệt để luôn! Các nàng đã đạt tới cảnh giới của đại kiếm sư rồi!
Bọn họ không cần ai tới cứu, mà trái lại, tám gã binh sĩ kia lại cần người tới cứu hơn!
Lúc này trên mu bàn tay của tám gã binh sĩ đều có thương tích, vết máu cũng khá sâu. Bọn chúng cùng lên tiếng:
- Thật không ngờ....nhị vị tiểu thư đây có kiếm thuật tốt như vậy.
- Chuyện các ngươi không ngờ thì còn rất nhiều!
Nữ tử mặc y phục màu xanh nhạt cười khỉnh, nói:
- Ta cũng không ngờ các ngươi lại dám nổi loạn như thế. Nói, tại sao các ngươi muốn bắt hai tỷ muội bọn ta? Là ai đã sai sử các ngươi?
- Không có ai sai sử chúng tôi!
- Còn chưa chịu nói thật ư?
Vừa dứt lời, nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt lập tức gác kiếm lên cổ tên binh sĩ đầu lĩnh, rồi hỏi:
- Tỷ tỷ, hỏi nhiều làm gì? Đối với đám cuồng đồ trên thì phạm thượng, dưới thì phản loạn này, tốt nhất là chúng ta cứ giết quách chúng đi là xong.
Giọng nói của nàng vừa nhanh lại vừa trong trẻo.
- Nhị tỷ thư xin tha mạng!
Gã đầu lĩnh vội quỳ thụp xuống rồi nói tiếp:
- Thật không có ai sau sử chúng tôi, mà chúng tôi.......chúng tôi....
Nữ nữ mặc y phục màu xanh nhạt lạnh lùng nói:
- Các ngươi muốn làm gì? Nói mau!
Tuy thanh âm của nàng có phần nhã nhặn, nhưng ngữ khí thì lại cực kỳ nghiêm khắc.
- Chúng ta không muốn....đánh giặc!
Gã đầu lĩnh nơm nớp lo sợ, nói:
- Đại công....đại công bắt nhốt người nhà của chúng tôi, vì vậy nên chúng tôi mới muốn chế phục nhị vị tiểu thu để đánh đổi với thân nhân của mình, rồi sau đó cao bay xa chạy với thê nhi mà thôi. Tiểu nhân....tiểu nhân....
Gã ấp úng lập đi lập lại mấy chữ "tiểu nhân" hồi lâu mà vẫn không nói tiếp được câu nào. Còn hoàng y nữ tử thì nhịn không được mà nạt:
- Các ngươi đúng là một đám tiểu nhân! Đại chiến sắp xảy ra, quân sĩ cần phải quyết chiến đến cùng. Gia gia ta cũng vì sợ đám người nhu nhược như các ngươi nên mới khống chế người nhà của các ngươi. Bây giờ xét lại thì mới thấy quyết định của gia gia ta là rất đúng!
Rốt cuộc Lưu Sâm cũng hiểu ra đầu đuôi sự việc. Đám người kia không phải là tạo phản thật, mà chúng chỉ muốn dùng hai nữ từ này để đổi thân nhân của họ về, sau đó thì cùng nhau chạy trốn thật xa. Chẳng lẽ binh sĩ của tòa thành này đều là hạng người như thế hết sao? Họ tệ đến nỗi thành chủ phải bắt giữ thân thân của họ thì mới có thể giữ họ ở lại thành hay sao? Nếu đúng như vậy thì tòa thành này mới thoạt nhìn thì bề ngoài trông rất sung nghiêm, nhưng nó chỉ là một tòa nhà sắp ngã bất kỳ lúc nào thôi. Nếu binh sĩ không có ý chí chiến đấu thì làm sao có thể giữ thành được? Chẳng lẽ phải dựa vào sự uy hiếp thì mới có thể giữ người lại? Thế thì phương thức chỉ huy kiểu này có phải là rất đáng buồn hay không?
- Ma Cảnh đại quân sắp sửa kéo đến đây, các binh sĩ đều có trách nhiệm thủ thành, nhưng người nhà của bọn tiểu nhân lại không có trách nhiệm đó. Họ cần phải sống nữa...
Lá gan của gã đầu lĩnh dường như trở nên to lớn hơn. Gã thu hết can đảm để nói tiếp:
- Van cầu nhị vị tiểu thư, xin hãy bỏ qua cho thê tử của chúng tiểu nhân đi. Chỉ cần bọn họ có thể rời khỏi đây, chúng tôi nhất định sẽ lưu lại Thác Mạc Tư thànhđể chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.
- Thả các ngươi? Sau khi thả các ngươi rồi....nhất định các ngươi sẽ trở thành đào binh ngay; thậm chí còn có thể sẽ trở thành tay sai của Ma Cảnh nữa!
Hoàng y nữ tử vung tay lên, đồng thời nói tiếp:
- Chi bằng giết các ngươi trước đi còn hơn.
Gã đầu lĩnh nghe vậy thì chỉ biết thở dài não ruột, sau đó thì nhắm chặt hai mắt lại.
Thanh trường kiếm của hoàng y nữ đã đến gần đến cổ gã, nhưng dường như có vẻ đang do dự, nên tốc độ đặc biệt chậm lại.
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên:
- Nhị vị tiểu thư, xin hạ thủ lưu tình!