Hoàng tử hỏi:
- Có một việc ta không rõ. Ta tính phái nhân mã đi chặn cướp để lấy về quyển "Ma pháp luyện khí". Tại sao tiên sinh lại không đồng ý việc đó?
Lạc Phu chậm rãi trả lời:
- Bởi vì ta không nhìn thấu được người đó! Nhìn hắn từ khía cạnh nào thì cũng không thấy giống như một ma pháp sư!
- Không giống ma pháp sư? Chẳng lẽ lại giống kiếm sư ư?
Trong lời nói của hoàng tử có vài phần đùa cợt. Người đó đương nhiên không thể nào là một kiếm sư được. Kẻ có thể đùa kiểu đó ở trước mặt kiếm thần thì cũng chỉ có gã mà thôi.
Nhưng không ngờ, Lạc Phu lại gật đầu đáp:
- Đúng vậy, hắn rất giống một kiếm sư!
Hoàng tử sửng sốt, hỏi:
- Thật à?
- Ta có thể cảm giác được đấu khí ở trong cơ thể hắn đang lưu động, hơn nữa, bản lãnh cũng không thấp!
Lạc Phu nói:
- Điểm này rất ly kỳ, và cũng rất đáng sợ! Ma võ song tu mà có thể đạt tới cảnh giới này thì thật khó mà tưởng tượng được. Đối với những người mà chúng ta không hề hiểu rõ, tuyệt đối không nên hành động thiếu suy nghĩ! Trong đội ngũ của chúng ta, ngoài ta đích thân xuất thủ, còn không thì chẳng có ai có thể bắt được hắn cả, nhưng hiện nay thì ta lại không thể rời khỏi đội ngũ được.
Hoàng tử kinh hãi hỏi:
- Hắn lợi hại như vậy à? Năm kiếm thánh bất ngờ tập kích mà cũng không bắt được ư?
- Ta nghe đồn, tốc độ lưu A Khắc Lưu Tư rất lợi hại! Hoàng tử điện hạ, ngươi có biết tốc độ lưu là ý thế nào chăng? Điều đó có nghĩa là người ta rất khó tập kích hắn.
Tốc độ của bản thân đã nhanh, tất nhiên phản ứng tự nhiên cũng cực kỳ mau lẹ, đôi mắt cũng rất mau lẹ, và cả hai tai cũng nhanh nhạy không kém. Tất cả những điều đó đều dính liền với nhau.
- Ta còn nghe người ta gọi hắn là trí tuệ A Khắc Lưu Tư nữa!
Hoàng tử sáng mắt lên. Ở trong giới trẻ, gã không dùng võ lực để thành danh, mà là dùng trí tuệ để thành danh. Những người có trí tuệ thường rất có hứng thú với những đối thủ cũng có trí tuệ như mình. Gã nói tiếp:
- Chỉ không biết là ma pháp của hắn đã đạt đến trình độ nào thôi!
Lạc Phu chậm rãi nói:
- Điều này chúng ta sẽ sớm biết ngay thôi! Nhưng có một điều có thể khẳng định, đó là việc Ước Sắt rất coi trọng hắn. Người có thể khiến cho lão coi trọng thì thực lực ít ra cũng phải ở trên đại ma đạo. Hoặc giả cũng chẳng kém ta bao nhiêu cũng nên.
Hoàng tử hoàn toàn ngây người ra! Cả vị cô nương mỹ lệ đang đứng sau lưng gã cũng ngẩn người ra, chính là công chúa!
Chỉ kém kiếm thần một chút, đó là một lời phê bình khiến người ta phải trợn mắt há miệng thật to. Lạc Phu coi trọng Lưu Sâm tới mức đó, e rằng bản thân hắn cũng không ngờ tới. Sự đánh giá đó không quá sai biệt, ít ra lão chỉ sai một chút thôi. Những lời bàn luận của ba người họ đều lọt vào tai của Lưu Sâm. Bọn họ cho rằng trong trường hợp này Lưu Sâm sẽ không nghe được những gì họ bàn luận, nhưng không may cho họ là hắn đều nghe được hết.
Hiện tại hắn đang đứng tại một nơi cách họ hơn hai mươi thước, là ngay bên cạnh chiếc xe tù của Cống Lạp. Hắn không hề ẩn thân, mà trái lại đang đứng nghiêm - trông cũng có vài phần khí chất của quân nhân.
Thuật dịch dung quả nhiên rất tuyệt diệu. Sau khi chế phục một gã vệ sĩ, lấy y phục của gã mặc vào, sau đó hắn liền điều chỉnh vài chỗ trên khuôn mặt, vậy là hắn đã có thể đường đường chính chính theo sát bên cạnh xe rồi.
Hắn không biết mình đang làm gì, có lẽ cho đến giờ, hắn đang do dự trước mục đích của mình. Vị cô nương ở trong xe kia không phải là người nào của hắn cả, nếu như cần phải nhắc tới quan hệ để có lý do để ra tay.
Hoặc giả hắn có thể dùng hai chữ "cừu nhân" để gán lên người nàng. Nếu như người "cừu nhân" này được đưa tới kinh thành, nhất định sẽ có các loại tra tấn cực hình chờ đón nàng; vả lại, nàng quả thật cũng rất khó chạy trốn, bởi vì một khi đã có vị kiếm thần kia đang túc trực gần đó, nàng thật sự là không có biện pháp để chạy trốn!
Chỉ có hắn mới cứu được nàng!
Nhưng hắn có lý do để làm vậy hay không? Hắn đã tự hỏi mình như thế rất nhiều lần rồi!
Sau khi trải qua một ngày một đêm bị nhốt trong xe, lúc này sắc mặt của nàng đã tái nhợt. Từ hôm qua đến giờ, nàng không hề ăn một miếng cơm nào, cả một ngụm nước cũng không uống luôn. Đôi môi xinh xắn đã bị nứt nẻ khá nhiều!
Mỗi lần có người đưa cơm đến cho nàng thì đều nhận được một câu:
- Các ngươi không phải là người tốt! Ta không ăn đồ của các ngươi!
Sang ngày thứ hai, nàng cũng vẫn không ăn gì, mà chỉ ngồi bên cạnh thành xe mà ngơ ngác nhìn ra ngoài, trông giống như một chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng tre, và đang khát khao tung bay trong bầu trời tự do vậy.
Lưu Sâm thấy vậy thì không khỏi nhớ tới một câu truyện cổ tích: Một nữ hài đáng thương bị một mụ phù thủy ác độc bắt nhốt. Suốt ngày nàng không thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời, chỉ có thể nhìn ra bãi cỏ bên ngoài qua khung cửa sổ nhỏ bé....
Suốt một ngày, hắn không hề nhìn mặt nàng, chỉ có thể lẳng lặng nghe tiếng hơi thở càng lúc càng yếu ớt của nàng mà thôi.
Ngày thứ ba, kinh thành đã gần kề. Bỗng có một tiếng động khẽ vang lên, Lưu Sâm giật mình quay lại, thì ra đầu Cống Lạp đã ngã vật lên cửa sổ, cả người cũng mềm nhũn mà ngã phịch xuống. Lưu Sâm run rẩy chậm rãi thò tay vào song sắt, vừa đụng tới mái tóc của nàng thì Cống Lạp đã tỉnh lại, nàng đưa mắt nhìn hắn thật lâu, sau đó yếu ớt hỏi:
- Ngươi có thể nói cho ta biết....ta là ai không?
Nhìn thấy ánh mắt tràn trề lạc lỏng đó, tràn trề thê lương đó, cõi lòng của Lưu Sâm bắt đầu thấy đau như dao cắt!
- Điều đó thì cần ngươi phải tự mình nhớ lại mới được!
Đột nhiên có một giọng lạnh như băng vang lên:
- Nếu ngươi nhớ không ra, vậy thì suốt đời còn lại, ngươi sẽ mang theo bộ dáng như hôm nay thôi.
Người vừa thốt đó tất nhiên là Lạc Phu. Chỉ có lão mới có thể xuất hiện đột ngột như vậy.
Cống Lạp đưa mắt nhìn sang lão, rồi hỏi:
- Vậy thì tại sao các người lại còn muốn bắt ta? Các người muốn gì?
- Điều này không cần ngươi lo! Nếu ngươi thấy đói bụng....thì có thể ăn chút ít thức ăn ngon, sau đó từ từ mà nhớ lại các thứ.
- Ta không ăn! Các ngươi đều là....người xấu!
Nói xong, nàng gục đầu xuống, rồi không thèm để ý đến lão nữa!
Nàng giấu mặt ở dưới mái tóc rối bời. Vết thương cũ của mấy ngày trước đã nhạt đi nhiều, dường như có đôi dòng lệ đang lặng lẽ chảy qua vết thương đó. Nếu không nhìn kỹ, quyết sẽ không thấy được điều đó. Cả nước mắt mà nàng cũng không muốn cho người ta nhìn thấy! Lưu Sâm nhìn chằm chằm vào đôi dòng lệ của nàng, thật lâu bất động và không thốt ra lời nào.
oooOooo
Đêm đã khuya!
Ở bên ngoài căn lều của hoàng tử có hơn mười một gã vệ sĩ đang đứng nghiêm. Tuy rằng đêm khuya, bốn bề vắng lặng, nhưng đôi mắt của mỗi một người họ đều chuyển động rất linh hoạt. Họ không ngừng quan sát động tĩnh ở bên ngoài, cả những lần gió thổi lay động cỏ thì họ cũng không bỏ sót chút nào. Đây là nơi dã ngoại, không phải là trong chốn thâm cung, nên công việc bảo vệ còn khó hơn ở trong cung nhiều lắm. May là những người này cũng không phải là các vệ sĩ thông thường. Họ đều là những cao thủ từ cấp bậc đại kiếm sư trở lên, trong đó còn có cả một kiếm thánh nữa.
Bất luận là ai muốn đột phá phòng tuyến của họ cũng không phải dễ. Cho dù có là đỉnh cấp cao thủ nếu muốn đột phá vòng vây của họ mà không gây ra tiếng động gì thì đó là một việc không thể nào. Chỉ cần gây ra một tiếng động nhỏ thôi, vậy thì kiếm thần sẽ lập tức xuất hiện ngay.
Ba mục tiêu đều được bảo vệ cẩn mật, mà trình tự bảo vệ cũng đã được vạch sẵn từ trước, nhưng kiếm thần chỉ có một. Hiện nay ông ta đang ngồi yên ở trong lều của mình, tuy hai mắt đang nhắm lại, nhưng tinh thần lại đang hoàn toàn tập trung ở trên chiếc xe số ba. Đó là đối tượng mà ông ta đang đặt trọng điểm chú ý vào đó, Cống Lạp!
Ngày mai sẽ đến kinh thành rồi, nếu địch nhân muốn hành động thì đêm nay sẽ là cơ hội cuối cùng. Ông ta tin chắc vào phán đoán của mình, đối phương sẽ không bỏ rơi nàng. Cửu U Ma Ảnh của Ma chủ không hề tầm thường chút nào, một khi thi triển ma pháp, thì người đó có thể bám vào bất luận một vật thể nào, tất cả mọi sự tấn công của địch nhân sẽ bị rơi vào khoảng không, còn người đó thì lại có thể tấn công kẻ địch từ bất cứ phương vị nào; thậm chí là binh khí ở trên tay của đối phương cũng sẽ có thể quay đầu lại mà ám sát chủ nhân của nó. Loại ma pháp này rất thần kỳ và cũng rất được tôn sùng. Người có thể luyện thành nó nhất định phải là đệ tử đích truyền của Ma chủ, hơn nữa còn lại là đệ tử đắc ý nhất nữa. Người như thế trong tương lai nhất định sẽ trở thành Ma chủ đời kế tiếp, vậy có ai lại bỏ rơi cho được chứ?
Canh hai, gió ở trong rừng thổi mạnh hơn. Bỗng nhiên có tiếng hét thảm vang lên từ hướng lều của hoàng tử. Khi tiếng hô đó vừa vang lên thì bóng dáng của Lạc Phu cũng chợt biến mất luôn. Cửa lều của ông ta còn chưa kịp rơi xuống thì đã thấy ông ta xuất hiện ở ngay cửa lều của hoàng tử rồi. Lúc này Lạc Phu cất tiếng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Có người ngã xuống!
Trong số các thủ vệ ở trước lều hoàng tử chợt có hai người đang từ từ ngã xuống. Lạc Phu chợt biến sắc. Tiếng hét vừa vang lên thì ông ta hầu như không hề bỏ lỡ một tích tắc nào. Đến khi ông ta chạy đến thì địch nhân cũng không còn thấy đâu nữa, điều này nói lên việc gì? Điều đó nói lên rằng đối phương đã vào lều của hoàng tử, trong đó nhất định là có gì đó bí mật đây.
"Vù" một tiếng, toàn thân của Lạc Phu liền lao vọt vào lều của hoàng tử. Khi rèm cửa vừa được vén tung lên, một thanh niên trẻ tuổi vội vàng ngồi bật dậy. Gã kinh hãi nhìn kẻ vừa xông vào lều, sau khi nhận rõ diện mạo của y, gã thở phào nhẹ nhõm hỏi:
- Sư phụ, thì ra là người!
Vừa nghe được hai tiếng "sư phụ", Lạc Phu cũng thở phào nhẹ nhõm theo. Gã chính là hoàng tử, và gã cũng không gặp phải chuyện gì cả! Lạc Phu là sư phụ của hoàng tử, việc này chỉ được xác minh trước khi họ rời cung mà thôi. Khắp thiên hạ vốn không có người thứ ba biết được!
- Chuyện gì vậy?
Hoàng tử vừa cất tiếng hỏi, bỗng nhiên ở phía chiếc xe thứ 3 có tiếng vật nặng ngã xuống, thanh âm trầm đục. Khi nghe được tiếng động đó, Lạc Phu lại biến sắc lần nữa. Thế rồi ông ta lại lao đi như một cơn gió. Khoảng cách hơn mười trượng chỉ vèo một cái là tới, khi đến nơi, Lạc Phu chợt ngây người ra. Trong xe số 3 chỉ còn lại một khoảng trống, các song sắt đều bị chặt làm đôi, không chỉ có lớp trong, mà lớp ngoài thành xe cũng đều giống hệt như vậy.
Dương đông kích tây!
Những vệ sĩ xung quanh đó đều nằm la liệt dưới đất, tất cả là khoảng mười mấy người. Lạc Phu chỉ nhìn lướt qua họ một lát, rồi sau đó liền phóng mình lao đi. Ông ta tìm khắp mọi nơi một lượt, nhưng những nơi mà ông ta đi qua chỉ có tiếng gió đêm xào xạc mà thôi.
Trong lòng ông ta không ngừng đập loạn, đối phương là kẻ nào? Làm sao có thể trong một sát na ngắn ngủi mà đã giết rất nhiều vệ sĩ để cứu người, hơn nữa lại còn biến mất tăm hơi. Tốc độ của hắn tất nhiên là ly kỳ, nhưng điều càng ly kỳ hơn chính là việc làm sao hắn có thể chém gãy hai tầng song sắt được dùng chất liệu đặc biệt để chế luyện, mà loại chất liệu đó lại có khả năng miễn dịch với hầu hết các loại nguyên tố ma pháp cơ chứ? Chỉ cần là ma pháp sư thì đừng mơ tưởng tới việc chém gãy chúng, còn kiếm sư....ở trong Ma tộc sao lại có loại kiếm sư với đẳng cấp đó được chứ?
Đám đông xúm vào xem xét hiện trường, trên mặt ai nấy cũng đều lộ vẻ kinh sợ. Chợt có tiếng quát của hoàng tử vang lên:
- Cái gì? Nữ nhân kia đã được người cứu đi rồi ư?
Lạc Phu quay lại, đáp:
- Dạ, đúng vậy, thưa hoàng tử điện hạ!
- Đuổi theo! Các ngươi mau đuổi theo cho ta!
Hoàng tử vung tay lên ra lệnh, giọng nói cực kỳ phẫn nộ.
- Dạ!
Tất cả mọi người đều ứng tiếng đáp lại, sau đó thì ai nấy đều phóng mình chạy đi thật nhanh. Do đó, trong nhất thời, một phạm vi rộng xung quanh đó đều bị lật ngược cả lên.
- Bọn họ đuổi không kịp đâu!
Lạc Phu thở dài thốt:
- Ta đã đuổi theo rồi, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ một tung tích nào. Địch nhân thật đáng sợ. Sao lại có chuyện như thế xảy ra chứ?
Hoàng tử nghe vậy thì ngây người ra!
Chợt từ phía sau có tiếng ai đó vang lên:
- Hoàng tử, thánh sư....tất cả bọn họ đều không chết, mà vẫn còn sống!
Hai người nghe tiếng liền giật mình quay lại. Lạc Phu khẽ động thân, chỉ trong chớp mắt thì ông ta đã xuất hiện bên cạnh xe tù. Một gã kiếm sư đang khó khăn đứng dậy, còn hai tay thì không ngừng xoa nắn cần cổ của mình.
Lạc Phu quát hỏi:
- Địch nhân là ai?
- Ta không biết...ta không phát hiện ra địch nhân, lúc đó chỉ cảm thấy sau ót tê rần, rồi thì....
Nói tới đây thì gã liền ngừng lại. Là một đại kiếm sư, cả bóng dáng của địch nhân mà chưa kịp thấy thì đã ngã xuống rồi, việc này thật là mất mặt.
- Phế vật!
Lạc Phu chỉ vào một lão nhân khác đang mở mắt ra, rồi quát hỏi:
- Á Đương Tư, ngươi nói!
Lão nhân đó là một kiếm thánh, chắc không đến nỗi ngay cái bóng của địch nhân mà cũng nhìn không thấy chứ?
Nét mặt của Á Đương Tư chợt biến thành xám như tro tàn, lão khó khăn đáp:
- Thánh sư, ta...ta cũng là một phế vật!