Ở phía dưới có người, tất cả mọi người hiện diện đều quay nhìn bốn phía nhưng không ai phát hiện được Lưu Sâm. Từ sau lúc năng lượng được thăng tiến, Lưu Sâm cảm thấy bản thân mình như vừa được thoát thai hoán cốt vậy. Sự xâm nhập của âm phong trong đợt hung hiểm vừa qua hoàn toàn khác hẳn với sự hấp thu các loại ma tinh tầm thường; bởi vì sau khi hấp thu các loại ma tinh tầm thường một thời gian, cơ thể của hắn đã đạt tới trạng thái bão hòa, tức là không thể tiếp thu thêm được nữa, nhưng còn âm phong thì lại là một loại gió đặc biệt, hoặc giả cũng có thể coi là một loại năng lượng đặc biệt không thuộc về thế giới này. Nó cực kỳ bá đạo và cũng ly kỳ không thể tưởng nổi. Sau khi nó tiến vào nội thể của Lưu Sâm, chỉ trong một sát na, nó đã hoàn toàn thay đổi thân thể của hắn, và triệt để phá vỡ sự hạn chế hấp thu năng lượng mà hắn đang mắc phải. Chỉ bằng vào thân thể tố chất và tốc độ của hắn mà nói thôi, trong thiên hạ cũng không thể tìm ra được một gã quái vật thứ hai như hắn.
Công lực của hắn còn cao hơn cả sự vui mừng của hắn nữa!
Những người ở bên dưới không phát hiện được hắn, nhưng tất cả mọi động tĩnh ở cánh rừng bên dưới đều bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay; nắm rõ đến mức cả khi các ma pháp sư nhíu mày suy nghĩ mà hắn cũng biết rõ hết.
Tất nhiên bọn họ không có khả năng phát hiện được việc gì, vậy còn hắn thì muốn làm gì bây giờ? Chạy quanh rừng tùng hết một vòng thì sẽ gặp lại viện trưởng, nhưng điều hắn cần làm là phải tận lực khống chế tốc độ để giữ một khoảng cách vừa phải với địa điểm gặp mặt với viện trưởng - hắn có trực giác rằng vị viện trưởng này rất kiêng kỵ đối với công lực của hắn. Nếu như lão biết được công lực của hắn vừa được thăng tiến một bước dài, và còn lợi hại cả lúc trước nữa, chỉ sợ lúc đó lão sẽ có những suy nghĩ khác thì không hay.
"Cây đẹp thành rừng, gió thổi mạnh sẽ gãy", đây là một triết học thường lý. Viện trưởng đang được công nhận là vị thần duy nhất đương thời, nếu như lão biết được có người khác còn giỏi hơn mình, tất nhiên lão sẽ có lý do để không vui.
Ở phía trước là một khúc quanh, khi Lưu Sâm vừa đến gần thì chợt nghe có tiếng truyền đến:
- Tìm được rồi!
Tìm được rồi? Tìm được cái gì? Nếu như có thể tìm được hung thủ thì mới đúng là gặp quỷ! Lưu Sâm cười thầm trong bụng. Hắn chỉ khẽ gập người lại ở trên không một chút rồi lập tức ẩn vào sau một tàng cây lớn mà không gây ra tiếng động gì.
Khi Lưu Sâm vừa đưa mắt nhìn xuống thì lập tức ngẩn người ra. Ở giữa cánh rừng đang có một hắc y nhân đứng sừng sững tại đó. Tóc đen, hắc y, khăn che mặt màu đen, và cả đôi mắt cũng đều lọt vào mắt của Lưu Sâm. Người kia đúng là người của Ma tộc rồi! Tuy rằng đôi mắt của y không hoàn toàn đen kịt, nhưng cũng khác hẳn so với người thường. Hơn nữa, so với người Trung Hoa thì lại giống hệt, hai màu trắng đen rất rõ ràng.
Với đôi mắt đó, với mái tóc đó, với cách ăn mặc đó, y quả thật là người của Ma tộc, không sai chạy đi đâu được. Việc bày kế tạo ra cảnh người của Ma tộc giết chết công chúa là do hắn gây ra, nhưng trong lúc hắn giả bộ truy đuổi hung thủ, không ngờ lại gặp được người của Ma tộc xuất hiện. Vậy là ý gì? Chẳng lẽ đối phương muốn lộng giả thành chân, phối hợp với hắn sao?
Bất kể thế nào, người này coi như là xui tận mạng rồi! Bởi vì chỉ trong một khắc mà xung quanh y đã có hơn mười cao thủ vây quanh, mỗi một người đều thuộc cảnh giới từ ma đạo trở lên, đôi mắt của ai nấy cũng đều như tóe lửa.
- Các ngươi muốn gì?
Thân thể của hắc y nhân khẽ chuyển động, mặc dù có hơi kinh hãi, nhưng không loạn. Thanh âm của y lại dễ nghe, thì ra là một vị cô nương.
Đối phương là một cô nương thì hẳn Lưu Sâm phải thấy hứng thú mới đúng, nhưng khi hắn vừa nghe được giọng nói của đối phương thì chợt ngây người ra. Thanh âm đó rất quen thuộc, quen đến nỗi hắn không cần nghe thêm nữa mà vẫn biết là ai. Đối phương hơi xoay người, cùng lúc đó tấm trường bào cũng hơi xốc lên, để lộ chiếc eo thon xinh xắn. Điều này cũng khiến hắn kinh ngạc không kém...
- Giết hại công chúa, ngươi chạy không thoát đâu!
Một tên kiếm thánh chậm rãi giơ kiếm lên. Điểm hàn mang ở trên mũi kiếm của gã không ngừng chớp lóe, khiến cho vùng đất ở đó chợt sáng chợt tối liên tục.
Gió rừng chợt thổi mạnh, lá khô rơi lả tả, đồng thời cũng mang theo hàn khí xơ xác tiêu điều.
Thân thể của nữ nhân kia chợt cứng đờ. Nàng đưa mắt nhìn gã kiếm thánh nọ rồi hỏi lại:
- Ngươi nói bậy gì đó?
Đối mặt với kiếm thánh mà nàng không sợ chút nào.
Kiếm thánh cười nhạt, thốt:
- Ta không cần giải thích dông dài với ngươi. Mau thúc thủ chịu trói đi!
Vừa nói xong, gã liền xông mạnh về phía trước. Chuôi kiếm trong tay được vung lên, rồi đập mạnh vào sau ót đối phương. Gã không dùng kiếm quang, bởi vì gã không thể giết đối phương, mà là phải chế phục nàng.
Mắt thấy nữ nhân kia sắp bị chuôi kiếm đập trúng vào đầu, cả Lưu Sâm cũng nghĩ như vậy, còn những người đang vây xung quanh cũng không hề xuất thủ, bởi lẽ đã có kiếm thánh ra tay thì cũng đủ lắm rồi. Tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Nhưng tất cả mọi người đều sai rồi!
Bàn tay cầm kiếm của kiếm thánh vừa được vung lên thì trên người nữ nhân kia bỗng nhiên lại xuất hiện một lớp sương mù màu đen. Khi sương mù vừa xuất hiện thì thân thể của nữ nhân nọ liền bắt đầu uốn éo. Chuôi kiếm mang theo cuồng phong mà vút tới, lúc này hắc vụ cũng cuồn cuộn ập lại từ trên hư không. Khi cánh tay của kiếm thánh vừa vút tới thì hắc vụ liền cô đọng lại. Nữ nhân kia vẫn đứng tại chỗ, rồi nhìn khuôn mặt đầy kinh ngạc của kiếm thánh mà cười nói:
- Bổn cô nương không biết ai là công chúa, càng không thể nào giết hại công chúa. Lời này là để phân trần với ngươi. Nếu như còn xuất thủ, vậy đừng trách bổn cô nương xuất thủ vô tình! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Lưu Sâm thở dài một hơi. Không phải là nàng!
Tuy thanh âm rất giống, nhưng đối phương nhất định không phải là "người đó". Bởi vì nếu muốn thay hình đổi dạng, nàng ta có thể nhuộm tóc, nhưng tuyệt đối không thể giả mạo công phu được. Bằng vào một thân tu vi ma pháp đó, không phải một tỳ nữ có thể đạt được. Nếu như lúc trước nàng ta có tu vi như thế, vậy thì ngay từ đầu hắn đã không thể cưỡng gian nàng ta được rồi. Trái lại, nói không chừng nàng ta đã cưỡng gian hắn mới đúng.
Hắn không biết tại sao lúc nãy mình lại khẩn trương như vậy, và hắn cũng không biết tại sao bây giờ lại có vẻ nhẹ nhõm như thế. Tuy hắn đã tự nhủ với lòng, nếu như gặp được tiểu nha đầu đó thì sẽ lập tức giết đi, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy phân vân. Rốt cuộc hắn có thật sự mong nàng ta sẽ xuất hiện để cho hắn một cơ hội để giết nàng hay không?
- Hắc Ám ma pháp, tốt!
Một thanh âm vang lên, kèm theo một đạo bạch quang sáng lòe!
Bạch quang vừa chớp lên thì lập tức bao phủ lấy toàn bộ không gian tại đây, Quang Minh ma pháp!
Luồng bạch quang kia rất nhu hòa và không hề chói mắt, đúng là cảnh giới của ma đạo sư. Bạch Ngọc học viện quả nhiên là có rất nhiều nhân tài!
- Quang Minh ma pháp!
Nữ nhân kia trầm giọng quát:
- Để xem Quang Minh ma pháp của ngươi đã đạt đến cảnh giới nào rồi!
Nói xong, nàng liền giơ tay lên, tiếp theo đó là một luồng hắc vụ ào ạt phóng ra, chỉ trong khoảnh khắc mà tầng tầng lớp lớp hắc vụ bao phủ lấy không gian. Luồng bạch quang giống như là được nhốt ở trong ống thủy tinh vậy, bên ngoài thì bị luồng hắc vụ bao phủ dầy đặc, không lâu sau đó thì nó liền bị hắc vụ nuốt chửng hết; hơn nữa, Hắc Ám còn có vẻ cao hơn một bậc, trong lúc nuốt chửng lấy bạch quang, nó giống như một con vật sống mà không ngừng uốn éo biến hình.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt của ai nấy cũng đều thay đổi hết:
- Đại ma đạo!
Thế rồi lập tức lại có thêm bốn đạo bạch quang được phóng vào giữa sân, song song đó, còn có một đạo kiếm quang còn sáng hơn cả những đạo bạch quang kia nữa. Rốt cuộc kiếm quang của kiếm thánh cũng xuất thủ rồi.
Trong nhất thời, tại rừng cây bỗng nhiên có tiếng sấm chớp vang rền, nhưng khi những tia bạch quang kia vừa được phóng ra thì Hắc Ám liền biến thành hư ảnh. Tiếp theo đó là một tiếng cười mềm mại vang lên:
- Lợi hại lắm! Nhưng các ngươi vẫn không thể bắt được ta!
Hai chữ "lợi hại" vừa xuất ra thì đối phương vẫn còn đứng tại chỗ, đến khi chữ "nhưng" được phát ra thì nó lại truyền tới từ sau mấy thân cây. Khi tới hai chữ "các ngươi" thì chúng lại được phát ra từ trên trời, đến mấy chữ sau cùng thì chúng lại được phát ra từ bốn phương tám hướng, cả tiếng lá rụng cũng phát ra hồi âm nữa.
- Cửu U Ma Ảnh!
Một gã Quang Minh ma đạo chợt quát hỏi:
- Đây là mật truyền của Ma chủ. Rốt cuộc ngươi là ai?
- Ta rất lười giải thích, ta đi đây...
Mấy tiếng "ta đi đây" dường như thật sự được truyền đến từ Cửu U vậy, một quầng sương tựa như có như không đột nhiên bốc lên, phảng phất như nó đang di chuyển từ từ ở trong rừng vậy. Bỗng nhiên một tiếng "vù" vang lên, tiếp theo là một thân ảnh từ khoảng không đáp xuống, tay của hắn vừa nhấc lên thì đã phát ra một chưởng vào hư không, kèm theo tiếng quát khẽ:
- Ngươi ở lại cho ta!
Lưu Sâm! Một chưởng này của hắn thoạt nhìn thì giống như là kích vào hư không, nhưng nó lại chính xác rơi lên người đối phương. Chỉ thấy một thân ảnh lộ ra từ trong hư không, rồi sau đó liền rơi luôn xuống đất. "Bịch" một tiếng, thì ra nữ nhân kia đã ngã xuống cỏ.
Nữ nhân che mặt vội vàng xoay người ngồi dậy, hai tay án trên vai, ánh mắt kinh hãi nhìn lên không, vừa vặn bắt gặp khuôn mặt của Lưu Sâm. Nàng đột nhiên ngây người ra, đôi mắt trong trẻo và sáng ngời chợt biến thành giống như một hồ nước đang xao động mạnh....
- A Khắc Lưu Tư! Đa tạ nhiều!
Quang Minh ma đạo thốt lời cám ơn rồi thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng trong lòng gã không phục, mười ma đạo và một kiếm thánh mà không thể giữ chân địch nhân được, lại còn phải mượn sức của một học sinh của học viện khác ra tay tương trợ, nhưng đó cũng là sự thật. Nếu không nhờ hắn, chỉ e rằng kẻ địch vừa thần bí vừa lợi hại này sẽ chạy đi mất, và không ai bắt được nàng ta cả.
Lưu Sâm khẽ gật đầu đáp lại mà không thốt lời nào. Hắn nhìn chằm chằm vào nữ nhân che mặt kia, rồi bàn tay khẽ vung lên, một luồng gió liền lướt qua khuôn mặt của nàng, đồng thời thổi rơi tấm khăn che mặt, để lộ ra một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, mi cong, môi đỏ, nhưng làn da lại có vẻ trắng bệch và pha một chút nét hồng hào vừa mới xuất hiện. Lưu Sâm vừa trông thấy khuôn mặt đó thì trái tim lập tức đập lên thình thịch ngay.
Cống Lạp! Hắn vốn đã bỏ qua suy đoán đó, nhưng bây giờ lại không thể bỏ qua được. Đối phương quả thật là Cống Lạp!
Khuôn mặt của nàng, đôi môi của nàng, ánh mắt của nàng, thậm chí ngay cả nốt ruồi đen ở bên môi phải cũng rất quen thuộc! Hắn nhìn ra nét thấp thỏm lo âu trong ánh mắt của nàng, rõ ràng là nàng nhận ra hắn. Tất cả những điều đó đều nói cho hắn biết, nàng ta thật sự là Cống Lạp!
Hiện tại chỉ còn hai điều thắc mắc. Ma pháp lợi hại của nàng từ đâu mà có? Màu tóc và màu mắt của nàng từ đâu mà có?
Lại nữa, nàng ta muốn làm gì? Theo dõi mình để tìm cơ hội ám sát lần thứ hai ư? Trong nháy mắt, cõi lòng của Lưu Sâm rối bời cả lên.
- Mang đi!
Quang Minh ma đạo quát lớn.
- Được!
"Bịch" một tiếng vang lên, thì ra một chuôi kiếm đã gõ mạnh lên đầu nàng, Cống Lạp từ từ nhắm mắt lại rồi ngã ra cỏ.
Lưu Sâm giật mình, quay sang hỏi kiếm thánh:
- Ngươi muốn làm gì?
Kiếm thánh giải thích:
- Hắc Ám ma pháp giỏi về ẩn hình và chạy trốn, chỉ có làm vậy thì ả ta mới không có cơ hội bỏ chạy. Ta tự biết có chừng mực, sẽ không làm thương tổn tánh mạng của ả đâu!
Ma pháp sư thật sự là một cái nghề rất thú vị, chỉ cần đầu óc vẫn còn hoạt động bình thường thì họ vẫn còn năng lực để sử dụng ma pháp nguyên tố, và uy lực của ma pháp vẫn tồn tại. Cho dù tay chân có bị chặt đứt, nhưng việc đó cũng không khiến cho sức tấn công của người đó bị giảm đi. Quả thật chỉ có cách đánh cho người ta bất tỉnh nhân sự thì mới không còn sử dụng ma pháp được nữa thôi.
Lưu Sâm thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Ta chỉ lo nếu lỡ giết ả đi, vậy thì sẽ không hỏi được những việc mà các ngươi cần biết!
Một thanh âm từ trong không trung chợt vang lên:
- Được rồi, mang về đi!
- Dạ, viện trưởng!
Tất cả mọi người đều khom lưng đáp lời.