Khi lực lượng ở trong nội thể của Lưu Sâm vừa tiếp xúc với âm phong thì âm phong bỗng nhiên thay đổi, nó dường như đã biến thành nhiều luồng gió rối loạn, mà năng lượng của hắn cũng biến thành một bầy ngựa hoang và không thể khống chế được nữa. Lưu Sâm thoáng ngây người ra, lúc này ý thức của hắn đã trở thành hỗn loạn, và hắn chỉ còn một nhận thức duy nhất: trận âm phong này hoàn toàn khác hẳn với Phong nguyên tố ở bên ngoài thân hắn, thậm chí tính chất cũng hoàn toàn tương phản luôn. Năng lượng và âm phong hình thành một con suối lớn, chỉ trong nháy mắt, Lưu Sâm liền cảm thấy các bộ vị ở trong cơ thể chợt bị gió cuốn đi mất. Hắn cắn răng thật chặt, rồi tiến tới trước, một tay vung mạnh ra và chặn lấy lỗ gió ở phía trước.
Với hành động đó, âm phong liền từ cánh tay của hắn mà chảy thẳng vào trong cơ thể, các khí quan toàn thân chỉ trong một sát na đó mà hoàn toàn rời khỏi vị trí của chúng; tiếp theo là một tảng đá lớn từ trên nóc động rơi xuống ngay trên đầu hắn, khiến cho máu chảy ra đầm đìa, nhưng Lưu Sâm dường như không có chút cảm giác nào vậy, bởi vì lúc này toàn thân hắn đang đau nhức vô cùng, do đó mà cơn đau kia tựa như rất nhỏ bé và không có gì đáng kể vậy. Âm phong chui vào trong cơ thể hắn, khiến cho năng lượng ở trong nội thể bị xáo trộn thành một mớ bòng bong. Thế là cuộc tranh chấp giữa âm phong và năng lượng của hắn đã chuyển từ trong động vào bên trong cơ thể hắn. Khi cuộc tranh chấp đó xảy ra ở trong động thì đá vụn rơi lả chả, nhưng khi nó chuyển vào trong cơ thể hắn thì nội thể của hắn sẽ biến thành thế nào?
Nội tạng còn đó không? Không biết! Óc não còn đó không? Cũng không biết! Mình chết chưa? Cũng không biết nốt!
Chỉ có một điều hắn biết được, đó là hắn đã sai rồi! Sai rất tồi tệ!
Nhưng dù có biết sai thì hắn cũng đâu thể thay đổi được gì, bởi vì tứ chi của hắn giờ đây đã không còn nghe theo lệnh điều khiển của hắn nữa rồi. Cánh tay đang vươn ra của hắn cũng đã hoàn toàn cứng đơ, căn bản là không thể thu về được nữa, không thể lấy nó ra khỏi lỗ gió được nữa. Hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cánh tay này đang chậm rãi không còn một chút huyết sắc nào, và nó đang chậm rãi ngưng tụ một lớp băng ở bên ngoài. Máu từ trong huyết quản phụt ra ngoài và cũng ngưng tụ lại ở trên cánh tay của hắn, hình thành một tầng huyết băng....
Trong động hoàn toàn yên tĩnh, lúc này không còn cuồng phong giao chiến nữa, rốt cuộc sơn động cũng được cứu nguy khỏi một cơn tàn phá. Vài khối đá đang treo lơ lửng ở trên đầu Lưu Sâm, tuy nhìn chúng có vẻ lung lay sắp đổ, nhưng may mà không rơi xuống; cùng lúc đó, không biết từ chỗ nào lại có tiếng nước từ từ chảy, tiếp theo thì có tiếng một giọt nước rơi xuống đá, tạo nên một tiếng vang nhỏ. Đó chính là âm thanh duy nhất ở trong động.
Cũng không biết thời gian kéo dài bao lâu, Lưu Sâm bỗng nhiên có ý thức trở lại, và ý thức đầu tiên của hắn là: hắn vẫn còn sống!
Ý thức thứ hai là không gian ở trong động thật là sáng sủa. Ánh sáng đó từ đâu mà tới nhỉ? Lưu Sâm chậm rãi quay đầu lại, tập trung nhìn sang bên phải, ở bên đó đang có một giọt nước mưa đang hình thành và đang từ từ rơi xuống. Trong quá trình nó rơi xuống, giọt nước đó không ngừng lăn lông lốc, nhưng tốc độ lăn của nó lại rất chậm. Mỗi lần nó lăn thì hắn lại nhìn thấy rất rõ ràng, thậm chí, ở trong giọt nước đó có chứa bụi thì hắn cũng nhìn thấy rõ đó là loại bụi gì. Đây là một cảm giác rất quỷ dị. "Xích" một tiếng nhỏ vang lên, giọt nước rơi xuống đất, khiến cho bụi bặm bắn lên tung tóe, trông giống như một đóa hoa rất mỹ lệ được định hình ở trên không trung, sau đó thì lại từ từ tiêu tán!
Lưu Sâm hoàn toàn sửng sốt!
Bản thân hắn đã từng trông thấy tình huống những giọt nước rơi xuống đất rất nhiều lần, nhưng lần này sao lại có thể nhìn được rõ ràng đến như vậy? Đôi mắt của mình có vẻ khác trước rồi thì phải! Hắn quay đầu nhìn khắp xung quanh một lượt, không tìm ra được bất luận nguồn ánh sáng nào, nhưng trong bóng tối của huyệt động, hắn vẫn có thể thấy rõ mọi thứ! Trước kia, mỗi lần giọt nước rơi xuống đất và làm văng bụi lên, hắn vốn không thể trông thấy rõ toàn bộ quá trình được, nhưng bây giờ thì hắn lại thấy rất rõ ràng!
Chẳng lẽ năng lượng trong nội thể đã được khôi phục rồi sao?
Lưu Sâm vội vã ngưng thần, thế là trái tim của hắn lập tức đập mạnh ngay. Năng lượng ở trong cơ thể hắn đã thay đổi. Nếu như trước kia nó là một dòng sông nhỏ, còn bây giờ thì nó đã biến thành một dòng sông lớn rộng vô cùng.
Hơn nữa, trong lúc nó lưu chuyển, nó lại còn mang theo một sự xoáy tròn không rõ tên, phảng phất như là một mạch nước ngầm, bất kỳ nơi nào cũng có chuyển ngoặt, quả thật là biến hóa vô cùng. Giờ đây không chỉ có đan điền của hắn là có năng lượng lưu động, mà toàn thân chỗ nào cũng có, kể cả cánh tay đang bị cứng đơ của hắn.
Lưu Sâm vừa rút cánh tay đó về, Băng hoa và huyết hoa lập tức bay lên tung tóe, hắn trông thấy tất cả mọi thứ đều rất rõ ràng. Ở phía dưới là một cái hắc động rất sâu và tối, hắn dường như có thể trông thấy cả các loại nham thạch màu đen tuyền ở bên trong hắc động đó vậy. Trận âm phong kia không biết đã đi đâu mất, có lẽ đã chạy vào cơ thể hắn rồi cũng nên.
Năng lượng đã được thay đổi, vậy còn công phu thì sao? Vừa nghĩ tới đây, Lưu Sâm liền vung tay lên, một mũi Phong kiếm được phóng ra. Ngay lúc đó hắn liền ngây ngốc cả người, bởi lẽ không biết độ dài của mũi Phong kiếm đó đã được tăng lên gấp bao nhiêu lần, nhưng chỉ biết rằng cái huyệt động dài hơn hai mươi trượng này đã bị nó xuyên qua rất dễ dàng. Bức tường đá ở phía trước chỉ lưu lại một vết ngấn thật sâu. Tiếp theo đó, Lưu Sâm nhún mình phóng lên cao. Một khoảng cách hai mươi trượng không hề tồn tại vấn đề thời gian, lúc này hắn đã nhẹ nhàng đáp lên bức tường đá cao thẳng tắp ở trên trần động. Cả dẫn lực (sức hút của mặt đất) cũng không hề tồn tại mảy may nào.
Công lực đại tiến!
Đây là tiêu chí năng lượng nhập thể, bình cảnh hấp thu ma tinh của mình đã bị phá vỡ. Nó đã bị cổ âm phong kia phá vỡ tan tành, hơn nữa, dưới sự khai thác của âm phong, dòng năng lượng ở trong người Lưu Sâm đã được lưu chuyển thành một vòng tròn rất hoàn chỉnh! Công lực của hắn giờ đây đã cao hơn trước rất rõ rệt!
Lúc này ánh mắt của hắn lại bắt gặp chiếc thiết luân ở trên mặt đất. Bây giờ nhìn lại thì hắn phát hiện nó có rất nhiều kẽ hở, ngay cả những người thợ khéo tay nhất cũng khó lòng phát hiện ra nổi. Lưu Sâm lại vung tay lên, chiếc thiết luân nặng hơn mười cân đột nhiên bốc lên cao, trong lúc nó không ngừng xoay tròn ở trên không, đột nhiên có vài mũi Phong nhận bắn vào nó, chỉ nghe vài tiếng "xoẹt, xoẹt" vang lên không dứt, sau đó thì chiếc thiết luân nọ đã bị chém thành nhiều mảnh nhỏ; nhưng cả những mảnh sắt vụn đó cũng không tránh khỏi số kiếp, một loạt Phong nhận bắn ra lần thứ hai, chúng lại vỡ vụn thành tro bụi. Lưu Sâm nhếch môi cười, hắn khẽ vung tay phải một cái, những đám bụi sắt ở trên không liền bay vù vào vách tường, giống như một trận mưa sắt vậy. Tất cả những mảnh sắt vụn không còn lại một điểm nào, chúng đều bị bám vào vách đá hết.
Tất cả đã thí nghiệm xong! Sự kết luận đã khiến cho tinh thần Lưu Sâm hết sức phấn chấn. Thế rồi hắn tập trung ý niệm vào mi tâm, tiếp theo đó là một bộ y phục liền xuất hiện ở trong không trung. Lưu Sâm lập tức xoay tròn thân thể, dường như hóa thân thành ngàn, thành vạn bóng người vậy....
Giờ đây hắn chính là thần!
oooOooo
Vầng thái dương nhô cao, đôi mày của Ma chủ được giãn ra, sau đó thốt:
- Được rồi, phong bế cửa động đi, ở bên ngoài hãy gia tăng thêm một tầng Mặc tinh thạch nữa!
- Dạ!
Thế rồi một tầng hắc sắc quái thạch từ bên ngoài được nhét vào trong thạch động. Loại hắc sắc tinh thạch này là một loại tinh thạch rất kỳ quái, nó gặp gió thì hóa thành đá rất rắn chắc. Một khi nó ngưng đọng lại thì sẽ hoàn toàn cắt đứt không khí, hơn nữa còn cứng hơn kim loại tới mấy lần. Nếu ở bên trong không có không khí, vậy thì người bị nhốt trong đó nhất định là sẽ chết, mà dù cho không chết thì cũng sẽ không ra ngoài được nữa.
Bỗng nhiên có một tiếng nổ "oành" thật lớn vang lên, ở phía trước thạch động liền có hắc thạch bắn ra như mưa. Trận mưa hắc thạch đó chính là khối hắc tinh thạch lúc nãy vừa được nhét vào động. Lúc này mọi người đều kinh hãi biến sắc, đồng thời, trước mặt họ liền có một bóng thân ảnh đang chậm rãi bước ra, hắn đưa ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn vào Ma chủ, rồi nói:
- Ngươi nhất định là rất thất vọng!
- Không, ta không hề thất vọng!
Ma chủ cười gượng đáp:
- Ta vốn cho rằng chúng ta hẳn phải đánh một trận công bằng mới phải. Ta sẽ dùng ma pháp chân chính để giết chết ngươi!
"Vù" một tiếng vang lên, tám trưởng lão lập tức chia nhau ra đứng theo hình nửa vòng tròn và đối mặt với Lưu Sâm. Trên người ai nấy đều có một lớp hắc vụ nhàn nhạt, đó là dấu hiệu báo trước trước khi xuất thủ.
Lưu Sâm ngẩng đầu nhìn trời, rồi thở dài nói:
- Tòa sơn cốc xinh đẹp này vốn không thích hợp cho các ngươi, chi bằng nhường lại cho ta thì hơn!
Ma chủ nghe vậy mà không giận, trái lại còn cười nói:
- Ngươi sẽ có cơ hội ở lại đây thôi, bởi vì thi thể của ngươi sẽ....
- Người đã chết mới có thi thể!
Lưu Sâm cắt lời lão:
- Ngươi dùng từ không chính xác!
- Đúng vậy, trước mắt tuy ngươi chưa chết, nhưng ta bảo đảm ngươi sẽ lập tức chết ngay thôi!
Ma chủ đưa tay khua lên một vòng, thế rồi một bóng âm ảnh lập tức hình thành và lập lòe bất định.
Lưu Sâm đưa mắt nhìn bốn phía rồi hỏi:
- Chúng ta công bình mà đấu một trận, phải chăng là ta cũng nên thanh trừ đám thủ hạ của ngươi trước?
- Nếu có bản lãnh thì ngươi cứ ra tay!
Ma chủ cười nhạt, nói:
- Để xem là ta giết ngươi trước, hay là ngươi sẽ giết thủ hạ của ta trước!
- Tốt!
Lưu Sâm cười khỉnh, thốt:
- Giao đấu bắt đầu!
Vừa dứt lời, thân thể của hắn liền khẽ động, hắn trực tiếp xông về phía trước mặt của Ma chủ; cùng lúc đó, âm ảnh ở trong tay Ma chủ cũng được bắn ra, nhưng bỗng nhiên thân thể của Lưu Sâm lại biến mất, chỉ nghe một trận gió nổi lên, nó tựa như một ngôi sao xẹt vừa bay qua vậy, nhanh đến nổi khiến người ta không đuổi kịp hắn.
Thân ảnh vừa vọt đi thì nó liền dừng lại ngay. Lúc này Lưu Sâm đang đứng ở giữa bát đại trưởng lão và Ma chủ. Hắn nhìn Ma chủ rồi cười nói:
- Ta thắng rồi, thủ hạ của ngươi có thể ngã xuống được rồi!
Lời vừa dứt, bát đại trưởng lão hầu như song song cùng ngã xuống, có bảy người thì đầu lìa khỏi cổ, chỉ có đại trưởng lão thì ở trên cổ có một điểm đỏ đang từ từ đậm dần, đầu của lão vẫn còn dính ở trên cổ.
Chỉ trong một nháy mắt, hắn đã giết chết bát đại trưởng lão sao?
Đám binh sĩ ở bên dưới lập tức náo loạn cả lên! Ma chủ đứng như trời trồng tại chỗ, lão hoàn toàn ngây người ra.
- Bây giờ thì chúng ta có thể giao thủ một cách công bình rồi!
Lưu Sâm nhìn vào một hắc ảnh mà nhẹ giọng thốt. Thanh âm của hắn rất nhẹ nhàng, dường như vừa rồi không phải do hắn giết tám đại cao thủ đỉnh cấp của đối phương vậy, mà chỉ là uống một chén trà thôi.
- Tốt, ma pháp rất tốt!
Thanh âm nọ vừa vang lên, mang theo một sự cảm khái vô tận.
- Có thể bắt đầu được chưa?
- Bắt đầu!
Thiên địa phong vân biến sắc, những vầng mây ở trên trời dường như cũng biến thành hắc vụ, gió ở dưới đất cũng biến thành hắc vụ, mà trong hắc vụ thì lại dường như có ẩn chứa dòng ám lưu, hoàn toàn nuốt chửng lấy không gian ở đây.
Trong nhất thời, bóng hắc ảnh ở trước mặt liền biến thành rất cao lớn, nó từ trên cao nhìn xuống, trong bàn tay cũng chỉ có âm phong mà thôi.
Dưới tình huống như vậy, Lưu Sâm chỉ có thể lấy cứng chọi cứng, lấy Phong ma pháp mà xua tan Hắc Ám ma pháp, bằng không thì chỉ có chạy trốn; hoặc là khiến cho đôi bên lưỡng bại câu thương, đợi sau khi đối phương dùng Hắc Ám ma pháp tấn công mình, lúc đó thân thể của đối phương to lớn như vậy, nhất định sẽ là mục tiêu tốt để mình tấn công trở lại.
Nhưng Lưu Sâm lại thoái lui, hắn vừa lui về một bước thì cũng lập tức xoay người, tiếp theo đó lại phóng ra một cơn gió lốc về phía bên trái. Ở bên trái vốn không có người, nhưng khi cơn gió lốc kia vừa ập tới thì tại đó lại xuất hiện một lão giả, chính là Ma chủ! Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Ma chủ rõ ràng là đang ở đối diện cơ mà, sao bây giờ lại ở bên trái?
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Ma chủ, thuật ẩn thân của ngươi không còn linh nghiệm nữa rồi!
Ma chủ biến sắc, hỏi:
- Ngươi làm sao có thể nhìn ra được?
- Tật phong nhãn!
Lưu Sâm chậm rãi thốt:
- Ta đã đặt tên cho môn tuyệt kỹ này của ta là Tật Phong nhãn!
- Tuyệt kỹ hay lắm!
Ma chủ gằn giọng:
- Bây giờ chúng ta có thể giao đấu công bằng rồi!
Nói xong, lão chậm rãi giơ tay lên, tựa như đang cử thiên quân vậy. Lưu Sâm đưa mắt nhìn thẳng vào Ma chủ. Ở trên vách núi chỉ còn hai bóng người đang đứng yên, trên trời mây đen bao phủ, vào thời khắc này, Bạch Ngọc sơn dường như một viên cờ trắng ở trong mây đen, và trông nó thật là nhỏ bé!
Mây đen ở trên trời bỗng nhiên tụ lại và hình thành một con cự thú ở trên không, nó há chiếc miệng thật lớn và không ngừng thổi ra âm phong.
Mây đen chính là nơi ẩn thân của lão, còn âm phong lại chính là Hắc Ám nhận của lão. Một khi lão không còn ẩn thân nữa thì thiên địa đều ẩn, Hắc Ám nhận vừa được phát ra thì dường như nó muốn chặt đứt luôn cả tòa Bạch Ngọc sơn to lớn nọ. Đây không chỉ là Hắc Ám nhận, mà chính là Tiêu dung vụ.
Lưu Sâm khẽ vung nhẹ tay, một trận gió mát thổi qua, tựa như sau cơn mưa trời lại sáng, bao nhiêu mây đen đều bị gió thổi tan hết. Trận gió mát đó trông có vẻ như vô lực, nhưng nó lại có đầy ở trong thiên địa vậy. Tay Lưu Sâm vừa được vung lên thì nó liền để lại một thông đạo sáng sủa rộng chừng hai trượng ngay ở trong lớp mây đen cuồn cuộn kia. Ở phía trước thông đạo lại chính là Ma chủ!