Lưu Sâm đứng suy nghĩ thẫn thờ, hắn dường như đã tìm thấy một chút tia sáng cho quái sự ly kỳ hôm nay, và cũng dường như đã tìm thấy đáp án. Nữ nhân thần kỳ kia có thể tùy ý thay đổi diện mạo để biến thành người khác. Y thị hóa thành Tư Tháp thì trông giống hệt như Tư Tháp, cả mình cũng nhận không ra. Còn nếu như y thị hóa thành mình, vậy thì có phải là viện trưởng cũng không nhận ra được hay không? Phương thức dịch dung của y thị hoàn toàn khác hẳn cách dịch dung của ma pháp. Tuy Lưu Sâm không biết y thị đã làm cách nào để thay đổi, nhưng hắn đã chính mắt nhìn thấy y thị phục hồi chân diện mục của mình.

Nó cũng giống như khi rắn lột da vậy, là thay đổi ở ngay trên mặt. Với phương thức dịch dung đó, không biết viện trưởng có biết được hay không?

Phải chăng y thị đã lấy đi Thần Luân rồi giá họa cho mình?

Nhưng nếu là vậy, tại sao y thị lại còn mạo hiểm xuất đầu lộ diện, khiến cho mình khám phá được bí mật này? Chẳng lẽ y thị không sợ mình phát hiện ra bí mật rồi đi tố cáo cho viện trưởng biết, rồi sau đó ông ta sẽ thay đổi chủ ý, trả lại thanh bạch cho mình hay sao? Y thị tất phải biết, chỉ cần y thị không xuất đầu lộ diện, vậy thì Lưu Sâm sẽ không tìm được kẽ hở, thiên hạ dù lớn, nhưng hắn sẽ không tìm được một ai để biện hộ cho mình, đến cuối cùng thì hắn sẽ trở thành công địch của thiên hạ mà thôi.

Vậy bây giờ hắn có nên đi cáo tố việc này với viện trưởng, rồi nhờ lực lượng của ông ta để điều tra lai lịch của nữ nhân thần bí kia chăng? Sau đó sẽ nghĩ biện pháp để bắt ả?

Vừa mới nghĩ tới đây, Lưu Sâm lập tức xua đuổi ý nghĩ đó đi, không thể nào! Hắn biết suy nghĩ đó không thể thực hiện được!

Nếu như nữ nhân đó là do viện trưởng phái đi để ám sát hắn thì sao?

Viện trưởng không có biện pháp nào để giết hắn, nên chỉ có một cách duy nhất, đó là cải trang thành bằng hữu của hắn mà thôi. xem tại TruyenFull.vn

Nếu vậy, lỡ như hắn tìm tới cửa, vậy thì có khác nào là tự đi nộp mạng? Loại khả năng đó mạo hiểm quá lớn. Nếu như y thị là người đã lấy trộm Chúng thần chi luân, vậy sau khi lấy được bảo vật rồi thì y thị phải cao bay xa chạy mới phải, tuyệt đối không thể nào lưu lại để ám sát mình nữa. Y thị với mình nào có quen biết gì, vậy thì sao lại có cừu hận được chứ?

Nếu đúng thật như thế, vậy thì nơi đây không hề an toàn chút nào, nhất định sẽ có đại đội nhân mã đuổi tới ngay thôi.

Vừa nghĩ tới đây, ở trong sơn cốc liền có động tĩnh ngay. Đó là tiếng y phục bay trong gió của ma pháp sư và kiếm sư, và tiếng động đó đang di chuyển về hướng này. Có phải điều đó đang chứng minh cho suy nghĩ của Lưu Sâm là đúng hay không? Thế rồi hắn không suy nghĩ nhiều nữa, thân hình hắn vừa xoay tròn một vòng, đang chuẩn bị chạy đi, bỗng nhiên hắn gấp gáp dừng thân hình lại, bởi lẽ hắn vừa nhìn thấy bó tên ở trên lưng của gã hắc y nhân vừa chết dưới tay mình kia. Có vài mũi tên bị rơi ra từ bó tên, dưới ánh sao, nó lấp lóe chiếu sáng. Rõ ràng chúng là loại tên đặc biệt chuyên sử dụng để thi triển Toàn Phong tiễn mà Lưu Sâm hẳn rất quen thuộc.

Lại thêm bộ hắc y và cách che mặt rất giống với những kẻ đã ám sát hắn lúc trước nữa!

Trời ạ, chẳng lẽ Ám sát đoàn đó lại có liên quan tới Ma tộc hay sao? Ý niệm này vừa nổi lên, bó tên nằm lăn lóc ở dưới đất liền được Lưu Sâm lượm lên và bỏ vào không gian của hắn. Sau đó thì hắn phóng mình lên cao và lao vào màn đêm, hắn chỉ khẽ lắc mình vài cái thì tốc độ đã gia tăng tới mức cực hạn. Chỉ nghe "vù" một tiếng, toàn thân hắn liền lao về hướng đông nam, ngay vào lúc đó, ở dưới đất liền có tiếng người hô hoán, tiếp theo là một trận mưa tên ma pháp bắn ào vào hắn, nhưng tất cả đều rơi vào khoảng không, bởi vì hắn đã sớm rời khỏi cốc rồi.

Trong một đêm, Lưu Sâm không biết mình đã chạy đi bao xa, hắn chỉ biết lúc mới chạy đi thì ở dưới chân mình là rừng cây, sau đó thì vượt qua sa mạc, rồi lại qua thảo nguyên. Cuối cùng hắn cũng dừng lại rồi ngủ một giấc dài. Hắn không nằm trên cỏ để ngủ, mà là nằm ở trong không gian của mình. Chỉ có không gian của hắn mới là nơi an toàn nhất mà thôi.

Sự liên quan của Chúng thần chi luân quá lớn đi, nó là chìa khóa của Ma Cảnh, một khi Ma Cảnh được mở ra, chỉ sợ toàn bộ thiên hạ đều sẽ chìm vài tai ương. Nếu là vậy, vào thời khắc này, hắn chính là công địch của thiên hạ rồi, bất kể là kiếm sư, hay ma pháp sư, bất kể là người tốt hay kẻ xấu, tất cả đều sẽ muốn lấy mạng của hắn thôi.

Thế giới này không có điện thoại hay điện báo, nhưng phương thức truyền tin của họ cũng rất tiên tiến, phi ưng truyền tin cũng rất đáng tin.

Vào lúc này, phi ưng truyền tin của Bạch Ngọc học viện đang mang tin đi khắp các nơi. Những hình ảnh của hắn ở trong Thủy tinh cầu được giữ gìn kỹ lưỡng, họ hoàn toàn có thể sao chép lại rồi truyền bá đi các nơi. Tất cả những tin tức về mình có lẽ đã sớm được đặt ở trên bàn của quốc vương và hội trưởng ma pháp công hội, do đó, bất kể mình đi tới đâu thì cũng sẽ không được an nhàn rồi.

Tên đạo tặc đáng ghét, tốt nhất đừng để lão tử tìm được ngươi. Nếu một khi tìm được ngươi, nam thì thiến đi, nữ thì trước tiên sẽ cưỡng gian một trăm lần, sau đó sẽ tiếp tục cưỡng gian ngươi cho tới chết! Niên kỷ già trẻ gì cũng không sao, nếu như ngươi đúng là trung niên mỹ nữ mà ta đã nhìn thấy, vậy ngươi thật may mắn rồi.

Sau khi hậm hực nguyền rủa đối phương một lúc, Lưu Sâm liền chìm vào giấc ngủ. Trong không gian này thật là yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi nếu có ngủ cả trăm năm thì cũng không lo bị ai đánh thức hay quấy rầy, đa tạ mày, không gian của ta! Khi Lưu Sâm tỉnh lại thì hắn thở dài đầy cảm khái. Nếu không phải nhờ vô ý thu được món bảo bối này, vậy thì bản thân hắn đã không thể chạy thoát khỏi Bạch Ngọc học viện, nói không chừng hắn đã bị tan thây nát thịt ở dưới tay viện trưởng rồi cũng nên, mà chết như vậy thật là oan ức. Nhưng bây giờ đã có món bảo bối này, dù toàn thể thiên hạ có vẽ chân dung của hắn rồi phân bố khắp đường lớn ngõ nhỏ thì cũng vô dụng thôi.

Thế rồi ý niệm của hắn liền chuyển động, tiếp theo đó thì thân hình của hắn lại xuất hiện tại thảo nguyên. Thảo nguyên xanh biếc không hề mang đến cảm giác thoải mái cho hắn, chỉ có khi nào tiến vào không gian của mình thì mới an toàn, nhưng chẳng lẽ từ nay trở đi, mình chỉ có thể sống ở trong không gian riêng của mình thôi sao? Không, Lưu Sâm không hề cam lòng chút nào! Nhưng hắn phải làm sao bây giờ?

Khi không bản thân mình lại bị kẻ khác giả trang và khiến cho mình không còn đường để đi nữa, quả thật là một chuyện khó tin. Giả trang? Lưu Sâm giật mình bừng tỉnh, mình có thể giả trang thành người khác không nhỉ? Giả trang để trà trộn vào Bạch Ngọc học viện, tìm cơ hội điều tra ra chân tướng thật sự?

Giả trang ai bây giờ?

Ở phía xa xa chợt có một thớt bạch lộc đang chạy tới, trên lưng nó là một trung niên kiếm sư. Trang phục của kiếm sư và ma pháp sư hoàn toàn khác nhau. Lưu Sâm vừa nhìn thấy người kia thì liền nhếch môi cười. Hắn biết mình đến cải trang thành người nào rồi, làm một kiếm sư. Trong thiên hạ, ai cũng biết ma pháp của A Khắc Lưu Tư danh động thiên hạ, tất nhiên họ sẽ không chú ý đến một kiếm sư rồi.

Kiếm sư từ từ tiến lại gần, khi bạch lộc còn cách Lưu Sâm chừng mười trượng nữa thì tốc độ chợt chậm lại. Gã trung niên nhân kia rút nhanh trường kiếm ra, sau đó chỉ vào yết hầu của Lưu Sâm rồi nói:

- Thanh niên kia, cho mượn chút kim tệ sử dụng coi nào!

Lưu Sâm nghe vậy thì ngây người ra, bởi lẽ chính mình đang muốn mượn y phục của gã đây mà.

- Hãy thông minh một chút, ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời đi, bởi vì trong ba dặm gần đây không có ai hết!

Lưu Sâm bỗng bật cười, cười đến bằng thích!

Nhìn hắn cười, trung niên nhân có phần hơi kinh hãi, sau đó Lưu Sâm cười bảo:

- Ta đang chưa định chủ ý, đa tạ ngươi đã cho ta một chủ ý tốt!

Thế rồi Lưu Sâm chợt vung tay lên, sau đó thì toàn thân hắn liền xuất hiện ở sau lưng của trung niên nhân. Lưu Sâm chậm rãi thu tay về, rồi nói thêm:

- Ta chỉ muốn lấy y phục, chứ không đủ tàn nhẫn để giết người, nhưng bây giờ đã biết ngươi là cường đạo rồi....mà bản nhân đối với cường đạo thì không tốt cho mấy!

Hắn vừa dứt lời, ở sau cổ trung niên nhân liền vang lên mấy tiếng "rắc, rắc", thì ra cổ của gã đã bị bẻ gãy. Vài khắc sau, từ trong bụi cỏ có một người bước ra, thân hắn mặc trang phục của kiếm sư, trên hông còn đeo một thành trường kiếm. Phải nói thêm là qua bộ trang phục của kiếm sư, trông hắn không kém phần anh tuấn chút nào, trái lại còn toát lên vài phần anh khí nữa. Lưu Sâm phi thân nhảy lên bạch lộc. Bạch lộc không hề nhúc nhích, hắn cũng không cử động. Lúc này ở trong tay hắn đột nhiên lại xuất hiện một túi tên, những mũi tên này là loại tên chuyên dụng để thi triển Toàn Phong tiễn. Lưu Sâm ngồi trầm ngâm một lúc thật lâu, cuối cùng thì giật cương cho bạch lộc chạy về hướng nam.

Hắn đã thay đổi chủ ý, đi Bạch Ngọc học viện là tự tìm vào ngõ cụt, còn bây giờ thì hắn phải điều tra một đường dây khác trước đã, đó tổ chức ám sát!

Hắn đã gặp qua loại tên đặc biệt này nhiều lần, chúng là loại tên chuyên dụng của tổ chức ám sát, mà bây giờ người của Ma tộc lại có quan hệ với những mũi tên này, vậy thì hắn cần phải tìm cho ra sào huyệt của Ma tộc đã. Nếu quả thật trung niên mỹ nữ kia đúng là người đã lấy đi Chúng thần chi luân, vậy thì nó sẽ được đưa về cho Ma tộc. Chỉ cần tìm ra được Chúng thần chi luân, vậy thì tất cả mọi chân tướng đều sẽ được phơi bày ra ánh sáng thôi.

Không có ai biết sào huyệt của Ma tộc nằm ở đâu, cả Cách Tố cũng chỉ nhận được một câu "không biết" từ miệng gia gia của nàng, nếu như mình muốn tự đi điều tra thì cũng chưa chắc sẽ điều tra ra được cái gì, nhưng tổ chức ám sát thì mình lại biết đi đâu để tìm, chính là Tô Cách thành!

Khải Sắt Lâm đã từng báo cho hắn một tin tức, đó là đại công phủ không hề an toàn, tin rằng đó là bởi vì tổ chức ám sát mà ra. Nàng tuyệt đối hiểu rõ tổ chức ám sát đó. Khi nàng chưa biết hắn là A Khắc Lưu Tư thì nàng vẫn mong hắn có thể lưu lại Tô Cách thành, nhưng sau khi biết được hắn chính là A Khắc Lưu Tư thì nàng lại muốn hắn bỏ đi thật nhanh. Điều đó chỉ có một giải thích duy nhất thôi, nàng biết rõ tổ chức ám sát đó. Nếu hắn muốn thăm dò tin tức từ miệng của nàng thì sao? Rất khó, nhưng hắn tin rằng, bằng vào giao tình giữa hắn và nàng, bằng vào mấy lời nói ở cạnh bờ sông, hắn rất nắm chắc. Chỉ cần một chút thời gian và thêm vào một chút quyến rũ, vậy thì nữ hài kia cái gì cũng sẽ nói hết cho hắn nghe thôi, kể cả những bí mật quan trọng nhất!

Khi gần đến Tô Cách thành, Lưu Sâm soi lại mặt mình ở dưới một cái đầm nhỏ và kiểm tra lại kỹ lưỡng, hắn xõa tóc xuống vai, sau đó mỉm cười đầy thỏa mãn. Thanh niên ở trong nước cũng mỉm cười với hắn. Người đó trông cũng anh tuấn như vậy, nhưng nhìn không giống với ma pháp sư A Khắc Lưu Tư lúc trước chút nào. Nếu hắn dùng bộ dạng này mà đến trước mặt Cách Tố, nói không chừng nàng cũng sẽ không nhận ra hắn cho xem! Tuy khuôn mặt không hề thay đổi, nhưng tóc tai và y phục thì đều thay đổi hết, nhờ đó mà toàn thân hắn đều trông khác đi.

Bạch lộc phi nhanh trên cỏ, Lưu Sâm phục người xuống thấp, đây chính là tư thế quen dùng của các kiếm sư. Lúc này ở phía trước đã thấy một khu chợ xuất hiện, Lưu Sâm nhảy xuống đất, rồi dắt nó tiến về phía một tửu lâu, bạch lộc kêu lên một tiếng, lập tức có tiểu nhị chạy ra thật nhanh!

Ở gần đó có vài người đang bàn luận với nhau!

Vừa nghe tiếng họ bàn luận, Lưu Sâm lập tức tập trung tinh thần chú ý nghe họ nói gì ngay, bởi lẽ hắn vừa nghe được cái tên A Khắc Lưu Tư từ trong lời bàn luận của họ.

- Gã đúng là một ác ma, Phong Thần đảo cũng là ác ma ở trong suốt tám trăm dặm hải vực, thật đáng chết!

Một gã ma pháp sư nghiến răng nói:

- Hắn làm ác ở Phong Thần đảo cũng không nói làm chi, bây giờ lại còn muốn khiến cho toàn thể đại lục bị rơi vào tuyệt địa nữa, thật là đáng chết ngàn vạn lần cũng chưa đủ!

- Phải đó!

Một lão ma pháp sư lớn tuổi khác thở dài nói:

- Nếu cửa Ma Cảnh được mở ra, vậy thì thiên hạ sẽ đại loạn thôi!

Một thanh niên nhân hơi trầm ngâm một chút rồi nói:

- Nếu quả thật cửa Ma Cảnh được mở, quần ma loạn vũ, vậy thì chỉ có Thánh Cảnh là chống lại được thôi....chúng ta có thể nào....có thể nào.....

Gã vừa nói tới đây thì liền bị người khác cắt ngang:

- Ngươi biết gì chứ? Người của Thánh Cảnh cũng có tốt hơn gì đâu? Đối với sinh linh của đại lục, bọn chúng cũng chẳng khác nào ma quỷ! Điểm khác nhau chỉ là, quần ma của Ma Cảnh thì dùng ma pháp để giết người, còn bọn chúng thì dùng tay để giết người thôi!

- Thánh Cảnh và Ma Cảnh là túc địch trời sinh. Nếu như cả hai phe đều xuất hiện, vậy thì người của đại lục tất nhiên sẽ gặp khó khăn rồi, nhưng người của Ma Cảnh sẽ không dám tàn sát bừa bãi....chỉ có điều....theo truyền thuyết, chìa khóa của Thánh Cảnh đã bị thất lạc nhiều năm, không biết có ai biết được hạ lạc của nó ở đâu hay không thôi!

Cuộc bàn luận đến đây thì tạm ngừng, nhưng người trung niên pháp sư đã đổi sang đề tài khác:

- Ước Sắt thần sư đã sai rồi. Đáng lẽ ông ta nên hủy Chúng thần chi luân từ nhiều năm trước mới phải, nếu nó cũng bị tiêu hủy với chìa khóa của Thánh Cảnh thì tốt biết mấy, nhưng ông ta cứ phân vân mãi. Lần này ông ta tự nhận lỗi thất trách với thiên hạ, nhưng thiên hạ vị tất đã tha lỗi cho ông ta!

- Ngươi thì biết cái gì chứ.

Lão ma pháp sư hạ giọng, nói:

- Chúng thần chi luân đâu phải chỉ là chìa khóa của Ma Cảnh thôi đâu, nó còn có ma lực rất lớn nữa. Ngươi không thấy sao, Bạch Ngọc học viện đã dựa vào nó mà sáng tạo ra bao nhiêu huy hoàng? Trong đó nhất định là nhờ vào lực lượng của Ma luân rồi. Một thánh vật như thế, làm sao có thể tiêu hủy được chứ? Nhưng nghe nói, quốc vương đã ban ra mật lệnh.....

Những câu sau cùng trở thành những tiếng muỗi vo ve, đến cuối cùng thì thanh âm cực thấp, Lưu Sâm không thể nào nghe rõ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play