Bạch Ngọc học viện tại Minh Hà cốc!

Cốc như tranh vẽ, đẹp rực rỡ, người như ngọc, ngọc sinh hương!

Cho dù nơi đây là vùng Tây Bắc khổ hàn, nhưng tòa sơn cốc này rất phản thường, khung cảnh ở đây tựa như một bức tranh mùa xuân vậy. Điều duy nhất khác biệt với ngoại giới chính là con đường có rải đầy hồng diệp ở mép núi tại Tây sơn. Ở tận cùng con đường rải đầy hồng diệp đó chính là Bạch Ngọc học viện. Không chỉ có Bạch Ngọc học viện mà thôi, mà nó còn là tòa học phủ cao nhất của Bạch Ngọc học viện nữa.

Dù rằng nơi đây có rất nhiều học viên trẻ tuổi, nhưng điều đó không làm giảm đi phong thái của vài mỹ nữ của học viện, trái lại còn khiến cho họ càng nổi bật hơn, tựa như những đóa hoa rực rỡ trong một vườn cây xanh biếc vậy, là những đóa hoa kiều diễm nhất trong một vườn hoa.

Mười bảy nam nhân, ba nữ nhân, vừa đúng hai mươi người. Trong số mười bảy gã nam nhân này, Lưu Sâm có biết sơ qua chút ít. Tứ đại hoàng kim viện lần lượt cử ra mỗi nơi một người, tất cả đều là những người mà hắn đã quen mặt, bởi vì bọn họ đều là thành viên của hoàng kim tổ, chỉ có tên họ là hắn đã quên mất, nhưng ít ra thì đám người này cũng đều thuộc cấp bậc ma pháp sư trở lên, vốn chưa đủ để trở thành đối thủ cạnh tranh của hắn.

Nhưng có ba người là hắn đặc biệt chú ý tới. Người thứ nhất là một người trẻ tuổi của Tây Mỗ ma pháp công hội, Thủy hệ ma đạo Cách Nhĩ Mộc. Tuy mới nhìn qua thì trông gã đã quá ba mươi, nhưng lại có ít nhất là hai người làm chứng và nói năm nay gã chỉ mới hai mươi chín. Mặc kệ gã có che giấu tuổi thật hay không, nhưng tu vi ma đạo thì không thể thay đổi được! Kỳ thật thì tuổi tác cũng không quá quan trọng, Lưu Sâm cũng vừa mới được biết, mục đích mà người ta giới hạn tuổi tác chẳng qua cũng chỉ là đề phòng số lượng người tham dự quá đông mà thôi; chứ ngay cả Khắc Ân tiên sinh cũng đã già nua, chẳng lẽ ông ta còn tỵ hiềm kẻ khác già trẻ ra sao ư?

Người thứ hai mà Lưu Sâm chú ý tới là một Hỏa hệ ma đạo của Bạch Ngọc học viện, Hoắc Lôi. Gã là một học viên, mái tóc của gã cũng mang theo màu đỏ hung. Nghe nói người này do lửa mà sinh, vì lửa mà sinh ra đời. Bình sinh từ nhỏ tới lớn, gã đều có liên quan tới lửa. Khi gã vừa chào đời, một trận hỏa hạn đã thiêu rụi cả nhà của gã; tính tình của gã cũng nóng như lửa. Khi bị người ta gây hấn, gã đã nổi giận mà giết lây hai mươi mốt người hàng xóm. Nhưng không ngờ gã lại được một đại nhân vật ở kinh thành chấm trúng và thu làm nghĩa tử, sau đó còn cho đi học tại Bạch Ngọc học viện. Thành tựu của gã rất huy hoàng, nhanh chóng trở thành đệ nhất nhân ở trong giới học viên - tốc độ quật khởi của gã có thể tương đương với Lưu Sâm chứ chẳng chơi!

Người thứ ba mà Lưu Sâm chú ý tới là một mỹ nữ, Thủy hệ chuẩn ma đạo Khắc Lý Tư Đinh. Nàng là học viên của Bạch Ngọc học viện, chân chính là "người ngọc" trong số các học viên tại đây. Chỉ một nụ cười của nàng mà khiến người ta phải xao xuyến trong lòng, kể cả hai nàng mỹ nữ ma pháp sư khác cũng vậy! Khi bị Lưu Sâm quan sát, nàng ta vẫn thản nhiên như không và chẳng hề để trong lòng chút nào, rõ ràng là nàng đã để lộ một phong độ không tầm thường, một loại phong độ của các thiên chi kiều nữ được giáo huấn cẩn thận từ nhỏ tới lớn mới có!

Hai mươi người cùng lúc tiến qua thông đạo, tựa như đang đi về thiên đường mỹ lệ vậy. Con đường thông đạo này thật là dài. Mãi cho tới khi vầng thái dương hạ xuống non đoài, lúc này Tây sơn hồng diệp mới hiện ra một màu hồng như mộng như huyễn. Ở trước mặt mọi người đã thấy xuất hiện hai tòa thạch tháp cổ kín. Hai tòa thạch tháp này song song đứng sững trong gió, phảng phất như hai huynh đệ già nua đang vui mừng vì họ vẫn còn đứng vững trên thế gian vậy.

Vị tiểu thư đi trước dẫn đường dừng lại, nói:

- Khắc Ân tiên sinh sống ở trong tòa thạch tháp bên phải. Thân thể của lão nhân gia không được tốt lắm, xin chư vị đừng lên tiếng!

Không ai nói lời nào cả, ngay từ đầu, đoàn người vốn chưa hề lên tiếng. nguồn TruyenFull.vn

- Theo ta!

Vị tiểu thư đó hạ thấp giọng, rồi dẫn đoàn người đi về phía tòa thạch tháp bên trái.

Sau khi tiến vào thạch tháp, tất cả đều tối đen, nhưng trong bóng tối chợt có hai điểm sáng lóe lên, tiếp theo là nhiều đốm sáng khác cũng bừng sáng lên. Chúng nối đuôi nhau mà bừng sáng, mỗi một lần là hai ngọn đèn bùng sáng, và cứ tiếp nối như thế......cho đến khi toàn bộ đều sáng hết thì không gian trong thạch pháp đã sáng như ban ngày rồi. Thiếu chút nữa là Lưu Sâm đã vỗ tay tán thưởng. Ánh đèn vừa bừng sáng thì hắn liền phát hiện ra những ngọn đèn này rất mỹ diệu, mà "chân đèn" lại càng mỹ diệu hơn!

Tất cả đều là người sống sờ sờ ra đó, và đều toàn là mỹ nữ không. Ai nấy cũng đều mặc y phục nửa kín nửa hở và đứng tạo dáng rất quyết rũ, tựa như nghênh tiếp khách mà cũng tựa như cố ý để lộ ra những đường cong trên cơ thể. Còn ánh đèn thì sao? Chính là những ngón tay của họ, Quang Minh ma pháp! Có thể sử dụng Quang Minh ma pháp đến mức nhuần nhuyễn như vậy, thì chỉ có một loại người làm được thôi, đó là những người có Quang Minh ma pháp đạt tới cảnh giới cấp một trở lên.

Hai hàng mỹ nhân này có ít nhất là hơn năm mươi người, điều đó nói rằng Bạch Ngọc học viện có ít nhất là hơn năm mươi Quang Minh ma pháp sư cấp một, không, phải nói họ đều là những thiếu nữ mỹ lệ, không bao gồm những nữ hài quá mỹ lệ và nam sinh!

Bất luận đây là thị uy hay thành tâm đãi khách, Lưu Sâm đều thấy cảm khái vô cùng!

Ở trước mặt là một đài cao rất lớn, trên đài có ba lão giả đang đứng sẵn ở đó. Không biết ánh đèn từ đâu chiếu tới, chỉ thấy toàn bộ đài cao đó đều đắm mình trong ánh sáng rực rỡ. Ba lão giả chậm rãi đưa mắt quan sát khắp một lượt, và đoàn người cũng bắt đầu xôn xao hẳn lên.

- Ước Sắt viện trưởng!

- Đúng là ông ta rồi!

- Chúng ta có cơ hội được diện kiến vị thần nhân đó, quả thật là may mắn...

Lưu Sâm quan sát vị viện trưởng kia, trong tâm cũng nổi lên lòng tôn kính. Với bản lãnh của hắn, rất ít người có thể khiến hắn có được cảm giác như thế, nhưng vị viện trưởng này lại khác hẳn, ông ta đúng là một thần nhân chân chính, là Hỏa hệ chí tôn của đại lục. Mười năm trước, tu vi ma pháp của ông ta đã sớm vượt qua cảnh giới của đại ma pháp sư, từ đó mà bước vào cảnh giới "Thần". Trên toàn thể đại lục, chỉ có một mình ông ta là hiện thân của "Thần" mà thôi!

Và ông ta cũng chính là "Thần" ở trong lòng tất cả mọi người trong thiên hạ!

- Các vị bằng hữu, đa tạ các ngươi đã quang lâm!

Thanh âm của Ước Sắt viện trưởng không quá lớn, nhưng nó lại được truyền đi khắp không gian:

- Khắc Ân tiên sinh là bằng hữu của ta. Vì thân thể ông ta không được khang kiện, tự biết mình còn sống không bao lâu nữa, cho nên muốn tìm một kẻ kế thừa tất cả những nghiên cứu tâm đắc trong đời mình cho kẻ đó, khiến cho kiến thức tinh túy của ma pháp được lưu lại cho hậu thế. Hôm nay chư vị đến đây, ta xin thay mặt cho ông ta mà biểu lộ lòng cảm tạ!

Nói xong, ông ta hơi khom người xuống một chút, tất cả mọi người cũng đều cúi người đáp lễ.

- Tuy rằng ông ta đã định ra điều kiện tuyển lựa đệ tử, nhưng đó chỉ là để hạn chế số người tham dự quá đông mà thôi. Ngày hôm nay ta chỉ muốn nói là: tu vi ma pháp thế nào cũng không quan trọng, mà quan trọng nhất chính là năng lực giải thích ma pháp mà thôi!

Ông ta hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Do đó, ông ta đã đưa ra ba câu hỏi. Xin nhờ trợ thủ của ta là Lai Đặc Nhĩ tiên sinh tuyên bố ba câu hỏi đó cho mọi người được biết!

Mọi người nghe vậy thì đều sửng sốt, kể cả Lưu Sâm. Không ngờ vị thần nhân kia không lấy tu vi ma pháp làm căn cứ chủ yếu để khảo hạch. Thì ra niên kỷ của ma pháp sư và tu vi ma pháp chỉ là để hạn chế số lượng người tham gia, nhưng nói cho cùng thì những người dưới ba mươi tuổi mà tu vi ma pháp đã đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư, vậy chẳng phải là do họ có lý luận độc đáo về ma pháp hay sao? Do đó, điều kiện này cũng có mang đến một loại công dụng khác, khiến cho người ta trổ hết tài năng lãnh ngộ về ma pháp.

Lão giả đứng bên phải thoạt nhìn thì có vẻ già hơn Ước Sắt chừng vài tuổi, nhưng lúc này ông ta khom người thi lễ với Ước Sắt rồi nói:

- Sư phụ, bắt đầu được chưa?

Thì ra lão là đệ tử của Ước Sắt.

Ước Sắt khẽ gật đầu một cái, Lai Đặc Nhĩ liền tiến ra một bước rồi hô:

- Chư vị, bây giờ là câu hỏi thứ nhất. Chư vị cứ viết đáp án của mình lên tấm bảng này là được!

Nói xong, ông ta vung tay lên, thế là trước mắt mọi người liền xuất hiện một tấm bảng thủy tinh. Lưu Sâm tò mò giơ tay chạm vào mặt bảng thủy tinh, đầu ngón tay của hắn liền phát ra một điểm sáng nhạt, và nó lưu lại trên mặt bảng thủy tinh một điểm sáng. Cây bút này thật là thần kỳ, không ngờ ngón tay của mình lại biến thành một cây bút hay sao?

Thế rồi ai nấy cũng đều ngưng thần tụ khí, yên lặng chờ nghe nêu câu hỏi thứ nhất. Trong lúc chờ đợi, một vị ma pháp sư khác khẽ vung tay lên, sau đó lập tức có một tấm lá chắn màu đen tuyền mọc lên ở khoảng cách giữa mọi người. Hắc Ám ma pháp. Thì ra y cũng là một cao thủ! Dùng ma pháp để đề phòng người ta gian trá. Xem ra phương thức này cũng khá mới mẻ đây!

- Câu hỏi thứ nhất: Tại sao ngươi muốn học ma pháp! Phải nói thật! Nếu không nói thật thì chúng ta sẽ biết được.

Không ngờ lại còn có phương thức thăm dò thần kỳ như thế nữa sao? Có thể thăm dò người khác có nói thật hay không? Lưu Sâm hơi suy nghĩ một chút rồi viết câu trả lời:

- Thăm dò sự ảo diệu của ma pháp!

Đây là lời nói thật, hắn không hiểu lý do cho sự tiến bộ của mình, nên bây giờ thuần túy chỉ là thăm dò sự ảo diệu của ma pháp mà thôi.

Sau khi viết xong câu trả lời, mấy dòng chữ ở trên bảng thủy tinh liền biến mất. Những tấm lá chắn ở bốn phía vẫn còn nguyên như cũ. Ba người ở trên đài vẫn còn ở đó, bọn họ không hề mở miệng, nhưng chợt có một giọng già nua và hư nhược vang lên:

- Vì báo thù rửa hận? Á Thác Tư tiên sinh, ngươi không cần theo học ma pháp với ta, bởi vì chưa chắc ngươi sẽ học được hết những lý luận của ta trong hai mươi năm, mà cừu nhân của ngươi cũng chưa chắc có thể sẽ sống thêm hai mươi năm nữa!

Đó là Khắc Ân hay sao? Ông ta cũng có mặt ở đây? Chẳng lẽ ông ta đã dùng một loại phương thức quản chế từ xa để giám sát trường thi hay sao?

- Bảo vệ gia đình và quê hương của mình? So với báo thù rửa hận thì thiếu một chút sát khí, nhưng....đạo lý cũng giống nhau. Trong vòng hai mươi năm, gia đình và quê hương của ngươi sẽ mất đi sự bảo hộ của ngươi, mà thân nhân của ngươi chưa chắc sẽ sống thêm tới hai mươi năm nữa. Sau khi ngươi học được một thân bản lãnh và trở về cố hương, còn thân nhân của người thì đều đã qua đời hết, nếu thế thì ta sợ ngươi sẽ không chịu nổi một kết cuộc như vậy. Bối Mỗ tiên sinh, ngươi có thể rời khỏi đây được rồi! Lại có...Kỳ Vũ tiên sinh và Đỗ Lực tiên sinh, các ngươi muốn thành lập thế lực của mình. Suy nghĩ này tuy rất tốt, nhưng ta không giúp được các ngươi. Mặt khác, còn có ba người nữa, ta cũng thật là thấy tiếc, các ngươi đã không nói thật!

Những tấm chắn màu đen được giải trừ, trong đại sảnh chỉ còn lại mười ba người! Cả mười ba người này đều đưa mắt nhìn nhau.

Hai mươi năm? Bế quan trong thạch tháp những hai mươi năm? Lão Tố Cách Lạp Tư chết tiệt, tại sao không nói là giam cầm hai mươi năm chứ? Bị giam cầm suốt hai mươi năm như vậy, lão tử còn cái rắm gì nữa chứ? Học ma pháp ư? Chờ tới khi học thành ma pháp rồi, người cũng già đi, vậy thì còn thú vị gì nữa chứ? Lão tử không học nữa!

- Câu thứ hai!

Lai Đặc Nhĩ từ từ thốt:

- Ngươi mong rằng ma pháp của ngươi sẽ đạt tới trình độ nào?

Trên căn bản thì câu hỏi này quả là vô ích, có ai mà không muốn cho trình độ của mình càng cao càng tốt? Nhưng nếu trả lời như vậy thì cũng có nguy hiểm, bởi vì nếu trả lời cao quá thì sẽ bị người ta cho là mình cầu danh hám lợi, còn nếu trả lời quá thấp thì sẽ bị hiểu lầm là mình không có chí tiến thủ, nhưng Lưu Sâm lại không hề lo lắng tới những điều này. Quản cái rắm, sau khi trả lời câu hỏi này xong, lão tử phải đi rồi. Muốn lão tử ở lại với lão tiểu tử ngươi những hai mươi năm hả, đừng có nằm mộng. Ta còn rất nhiều chuyện phải làm, bên ngoài còn rất nhiều mỹ nữ đang chờ ta âu yếm, ta không rảnh ở lại mà chơi đùa với lão đầu tử ngươi. Một giây cũng không thể bỏ lỡ được. Nghĩ tới đây, Lưu Sâm liền viết hai chữ: "Không biết!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play