Á Na hít vào một hơi thật sâu, nàng từ từ bình tĩnh lại rồi nói:
- Ngươi đã nhìn thấy gì?
Lưu Sâm gãi gãi đầu:
- Thấy cái gì? Bộ không phải là khiêu vũ sao? Vũ điệu quả cũng không tệ!
Á Na nhìn chằm chằm hắn một lúc rồi hỏi lại:
- Chỉ có vậy thôi?
- Chỉ có vậy thôi!
- Ừm, vậy thì đa tạ đã khích lệ!
Á Na ngồi xuống rồi hỏi tiếp: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?
- Xin mời hỏi!
Lưu Sâm có chút hơi khẩn trương. Hắn biết khi mà nữ hài này nói "cảm tạ" thì đó cũng là lúc nàng đang chuẩn bị hành động đây. Nếu mình không cẩn thận thì dám sẽ bị nàng ta xả cho một vòi nước tắm vào miệng lắm, dù nước tắm chỉ vào miệng một ngụm nhỏ thôi thì dám cả đời hắn sẽ không ngóc đầu lên được lắm.
- Ngươi có thói quen ở ngoài cửa sổ rình xem nữ hài tắm, có phải đó là một căn bệnh hay không?
Á Na cất giọng ôn hòa nói tiếp:
- Ta vốn muốn nói là biến thái, nhưng cũng vì chúng ta là hàng xóm, nên không tiện nói ra lời đó cho lắm!
Tuy nàng nói không tiện nói hắn biến thái, nhưng trên thực tế thì nàng đã nói ra rất sảng khoái.
Lưu Sâm thở dài nói:
- Ta vốn định giúp ngươi một chút, nhưng không ngờ lại biến thành một tên biến thái như vậy....ài, muốn làm người tốt thật là khó nhỉ!
Làm người tốt mà khó sao? Suốt đời hắn vốn không hề có duyên phận với hai từ "người tốt" này, vậy mà hắn còn tự nhận là người tốt sao? Á Na nhìn hắn hỏi:
- Ngươi muốn giúp ta cái gì? Giúp ta tìm kẹp tóc sao?
- Ta muốn giúp ngươi giành vị trí còn lại ở trong Hoàng kim tổ hợp!
Lưu Sâm chậm rãi nói:
- Ngươi có cơ hội rồi đấy. Sau khi Na Nhĩ Tư chết đi, cái ghế Thủy hệ Hoàng kim tổ vẫn còn trống. Hôm nay viện trưởng vừa tuyên bố xong, phàm là những ai đã từng lọt vào vòng bát cường lúc trước thì đều có cơ hội tranh đoạt cái ghế trống đó.
Viện trưởng nói là Thủy hệ bát cường, nhưng kỳ thật lại có một vấn đề. Nếu như nói chung về Thủy hệ bát cường thì Á Na không có ở trong số đó, nhưng nếu chỉ nói riêng về những Thủy hệ học viên đã tiến vào vòng bát cường thì nàng quả thật rất phù hợp với điều kiện, bởi vì nàng đúng là Thủy hệ học viên, và cũng đã tiến vào vòng bát cường - phụ thuộc vào bát cường.
- Việc này thì ta biết rồi. Đa tạ ngươi đã quan tâm!
Á Na hơi khom người chào:
- Nhưng ngươi núp ngoài cửa sổ mà nhìn lén ta....tắm, vậy có liên quan gì đến việc tỷ thí đó chứ?
- Ủa, ngươi đang tắm sao?
Lưu Sâm kêu lên:
- Là ngươi đang luyện công đó chứ! Người trong cuộc thì giả mê, người ngoài thì lại tỉnh táo. Lúc nãy là ta đang tìm kẽ hở ở trong công phu của ngươi, để giúp ngươi hoàn thiện nó đó chứ.
- Thì ra là như vậy, ta trách oan cho ngươi rồi!
Á Na làm ra điệu bộ xin lỗi rồi nói tiếp:
- Vậy thì ngươi đã nhìn ra được kẽ hở hay không? Có kiến nghị gì chăng? Hay là có khi nào cũng như lần trước vậy, khuyên ta nên chịu thua?
Nàng vừa nói vừa khẽ nhíu mày, lộ ra biểu tình đầy khiêu khích. Có lẽ đây là ngữ khí mà nàng thường dùng với Lưu Sâm.
Lưu Sâm lắc đầu nói:
- Ngươi cứ quen nhìn ta như vậy sao? Lần này là ta nghiêm túc đấy.....ta nghĩ Ngư Long vũ của ngươi quả thật là có khuyết điểm.
- Khuyết điểm chỗ nào?
Á Na hờ hững hỏi:
- Phải chăng ngươi muốn nói là tốc độ chưa đủ nhanh?
Đối phương là đại biểu của tốc độ lưu, tất nhiên hắn sẽ chỉ quan tâm tới tốc độ thôi mới phải.
Lưu Sâm ngước mặt lên trần, rồi thản nhiên đáp:
- Ta đã từng được xem qua điệu vũ Ngư Long vũ thật sự. Khi vũ điệu vừa khởi lên, rất nhiều cá ở trong biển đều lao vọt lên, chúng nhảy múa theo một quỹ tích rất chậm, còn nước biển thì lại hình thành một đồ án kỳ quái, khiến cho người ta cảm thấy rất ly kỳ. Lúc đó, nếu người xem vừa được nghe tiếng hát, và vừa trông thấy vũ điệu đó, nội tâm của người ấy không hề sinh ra một nửa điểm sát khí nào!
Á Na nghe hắn nói xong, chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng hơi hé mở, đôi mắt thì đã sớm mở ra thật lớn. Trời ạ, hắn làm sao biết được cảnh giới trung cấp của Ngư Long vũ chứ? Những lời hắn vừa miêu tả chính là cảnh giới trung cấp của Ngư Long vũ: khiến cho lòng người không sinh ra một nửa điểm sát khí nào! Khi lâm địch, người khiêu vũ khiến cho đối phương không sinh ra sát khí, nhưng chính bản thân y lại có thể tấn công đối phương bất cứ lúc nào. Một bên có thể tấn công, còn một bên thì lại không muốn tấn công, thắng bại thế nào tất nhiên cũng dễ biết rồi!
- Ngươi....ngươi đã trông thấy ai thi triển qua Ngư Long vũ?
Á Na khích động hỏi, trong toàn tộc, chỉ có nàng là biết Ngư Long vũ. Nàng chưa từng nghe qua có người thứ hai biết tới vũ điệu này.
Lưu Sâm còn chưa kịp trả lời thì Á Na đã hỏi thêm:
- Ngươi nhìn thấy đồ án ấy có hình dạng thế nào? Lại còn tiếng hát nữa, đó là chuyện thế nào?
- Bí mật!
Lưu Sâm mỉm cười đầy thần bí. Sự việc liên quan tới tiểu mỹ nhân quả thật là bí mật của hắn, hắn tình nguyện một mình giữ kín bí mật đó!
Á Na cắn môi, rồi khẽ nói:
- Ngươi đã nói là muốn giúp ta kia mà!
- Đúng vậy!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Nhưng ngươi cũng phải có biểu hiện gì đó mới được!
- Biểu hiện gì?
Nét mặt của Á Na chợt biến thành thoạt đỏ thoạt trắng, nàng nói tiếp:
- Nếu như ngươi có suy nghĩ bẩn thỉu thì hãy quên đi!
Tên sắc lang này đã nhìn lén nàng tắm, vậy mà bây giờ còn muốn nàng tỏ lộ biểu hiện nữa à? Sao trên đời lại có kẻ vô sỉ như vậy chứ?
- Ngươi phải nói cho ta biết, ngươi đã học được Ngư Long vũ từ đâu!
- Là một lão bà bà thần bí đã dạy cho ta!
Á Na đáp:
- Bà ta cũng không nói cho ta biết bà là ai!
Lão bà bà? Thiên Cảnh thánh nữ? Lưu Sâm trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi:
- Vậy thì đóa hoa Thủy Tiên ở trên bụng ngươi cũng là do bà ta ban cho à?
Hắn hỏi xong, một lúc sau vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Lưu Sâm ngẩng đầu lên, sau đó thì hết sức kinh ngạc. Không ngờ trên mặt của cô hàng xóm đã có nở hoa từ lúc nào rồi. Một đóa hoa đỏ tươi đang nở rộ, nguy rồi!
- Ngươi đã nhìn rất kỹ nhỉ!
Á Na nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Ta thật muốn....thưởng cho ngươi một chén!
Vừa dứt lời, nàng liền vung tay lên, tiếp theo đó là một dòng nước đột nhiên bắn thẳng về cái miệng đang há hốc của Lưu Sâm.
Thế rồi thân ảnh của Lưu Sâm chợt nhoáng lên rồi biến mất, tiếp theo là dòng nước quay ngoặt lại và hướng ra cửa sổ, sau đó thì lập tức được thu hồi.
Lưu Sâm quay người lại, đồng thời xua tay lia lịa, ra dấu bảo dừng tay lại.
- Sự việc lúc trước ngươi đã trừng phạt xong rồi, có thể không tính toán nữa không?
Á Na cắn môi thoáng do dự một chút, sau đó nàng hít sâu một hơi rồi nói:
- Được, không tính thì không tính, nhưng ngươi phải trả lời mấy câu hỏi của ta, bằng không....mai ta sẽ méc cho Cách Phù biết ngươi đã làm việc tốt gì!
- Phục ngươi luôn! Lại biết lấy việc đó ra mà uy hiếp nam nhân!
Lưu Sâm thở dài nói:
- Được rồi, hỏi đi!
- Thứ nhất, rốt cuộc ai đã thi triển Ngư Long vũ?
Lưu Sâm nhìn chằm chằm vào mắt nàng, rồi đáp:
- Là một nữ hài có liên quan đến Thiên Cảnh thánh nữ!
- Thiên Cảnh thánh nữ? Là ai?
Vừa hỏi, trong mắt Á Na lộ đầy vẻ thắc mắc.
- Ta cũng không biết!
Được rồi, điều tra vụ này đến đây có thể xem là kết thúc, bởi lẽ nàng không hề biết Thiên Cảnh thánh nữ là ai, bất luận là nàng có làm bộ hay không, hắn cũng đều không hỏi ra được gì cả.
- Thứ hai, khi nàng ta thi triển Ngư Long vũ thì có những điểm gì đặc biệt? Ngươi phải kể lại cho ta biết!
Lưu Sâm lắc đầu:
- Ta không có thiên phú về khiêu vũ, ngươi cũng không thể bảo ta chỉ vừa nhìn qua một lần mà học được hết chứ hả?
- Được rồi, vấn đề thứ ba: nàng ta ở đâu? Nếu như cả địa danh mà ngươi không nói ra được thì ta nhất định không tin!
- Ài, ngươi thật là phiền nha!
Lưu Sâm giơ hai tay lên đầu hàng:
- Chẳng phải mục đích cuối cùng của ngươi là muốn đề thăng trình độ Ngư Long vũ của mình sao? Vậy thì cũng không cần đi làm phiền người ta. Ta có đề nghị thế này, ngươi nói cho ta biết hoa Thủy Tiên của ngươi có nguồn gốc thế nào, sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết làm cách nào để đề thăng Ngư Long vũ của ngươi! Thế nào?
Quả thật là một đề nghị rất hấp dẫn, tuy rằng đề nghị này thật khó có thể thốt ra miệng được.
Á Na chợt đỏ mặt lên, thanh âm cũng hạ xuống thật thấp:
- Ngươi cho rằng....chúng ta thích hợp nghiên cứu vấn đề này sao?
- Thích hợp!
- Thật sự không phải hạ lưu chứ?
- Không hạ lưu!
- Tốt lắm, vậy ta cho ngươi biết, đây là do trời sinh ra đã thế rồi! Hài lòng chưa?
Á Na xoay người ra cửa sổ, đồi ngực của nàng không ngừng phập phồng lên xuống. Có phải hôm nay nàng đã bị cưỡng gian rồi không? Dùng ngôn ngữ để mà cưỡng gian! Cùng một người khác phái bàn luận về một bộ vị kín đáo nhất ở trên người nàng, mà trường hợp đây lại là không bàn không được.
- Trời sinh mà hạ lưu sao? Đúng là đồ rắm thối!
Lưu Sâm buột miệng mắng một câu, sau đó lại hỏi thêm:
- Sau khi thất thân thì sẽ mất đi phải không?
Á Na quay phắt người lại, tức giận nạt:
- Ngươi muốn kiểm nghiệm chăng?
Dưới cơn phẫn nộ của nàng, Lưu Sâm cảm thấy có phần lúng túng.
- Được rồi!
Á Na lại hít sâu một hơi rồi nói:
- Ta nhịn nãy giờ rồi....giờ tới phiên ngươi. Nếu như ngươi không thực hành lời hứa, ta....ta sẽ lập tức rửa giường cho ngươi, rồi ngày mai sẽ đi tìm Cách Phù....
- Thôi thôi, sợ ngươi luôn!
Lưu Sâm kêu lên:
- Ta chỉ nói một câu thôi, hiểu hay không thì phải trông vào ngươi. Thế nào, một câu thôi.
- Nói mau!
Á Na thốt với giọng khẩn trương.
- Câu đó là như vầy: vũ điệu mà ta đã nhìn thấy so với vũ điệu của ngươi thì lại thư giản hơn nhiều lắm, nó mới là vũ đạo chân chính, căn bản không nhìn ra ma pháp hay một dấu hiệu tấn công nào, còn trong vũ đạo của ngươi thì không thoát khỏi hình bóng của ma pháp được, mà dấu hiệu tấn công thì lại quá nặng đi!
Á Na nghe vậy thì hoàn toàn ngây người ra. Hình bóng ma pháp ở trong Ngư Long vũ của nàng quá nặng hay sao? Đó vốn là do ý nghĩ kỳ lạ của nàng thêm vào, chứ không phải là do lão bà bà truyền thụ. Lão bà bà đã truyền thụ cho nàng đúng là vũ đạo rất đúng tiêu chuẩn. Lúc đó múa ở trong rừng, khắp bầu trời lá rơi bay lên cuồn cuộn, vũ đến mức tận cùng, bách hoa nở rộ, làm cho nàng hoàn toàn quên cả tuổi tác của lão bà bà, mà chỉ nhớ kỹ một phần yên lặng và mỹ lệ của vũ điệu. Đó chính là ước nguyện ban đầu khi nàng học vũ vậy.
Nhưng sau đó, nàng đã lén lút chèn thêm nguyên tố ma pháp vào Ngư Long vũ, quả thật đã thu được hiệu quả kỳ diệu. Càng có hiệu quả, nàng càng thêm mắm dặm muối, mỗi thời mỗi khắc đều suy nghĩ làm sao để thêm vào nguyên tố mới cho Ngư Long vũ, làm sao khiến cho vũ kỹ và ma pháp càng kết hợp hoàn mỹ hơn. Có vậy thì nàng mới sáng tạo được một loại sát cơ lãng mạn nhất. Chẳng lẽ mình đã sai rồi sao? Mình đã hoàn toàn quên đi mục đích chính của Ngư Long vũ rồi sao?
Lão bà bà đã nói với nàng, khi Ngư Long vũ luyện đến mức tận cùng, thiên hạ vạn vật đều không thể gây thương tổn cho mình. Đó nhất định là một môn tuyệt kỹ đệ nhất đẳng rồi, rõ ràng nó có liên quan tới ma pháp, nhưng tại sao lại không thể kết hợp với ma pháp chứ? Đây có phải là vì mình chưa đủ công lực hay không? Chẳng lẽ sau khi có công lực đầy đủ rồi thì nó mới có thể phát sinh kỳ hiệu?
Á Na chậm rãi lấy lại tinh thần. Lưu Sâm vẫn dõi mắt quan sát mọi động tĩnh của nàng, sau đó mới cẩn thận hỏi:
- Ngươi đã nghĩ thông rồi chứ?
- Ta nghĩ ta đã biết rồi!
Á Na chậm rãi thốt:
- Ngư Long vũ không phải là ma pháp, điều ta cần làm là phải tách xa vũ đạo và ma pháp ra! Hôm nay ta thật sự phải cảm tạ ngươi!
Lưu Sâm mỉm cười không nói gì.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, Á Na nói thêm một câu:
- Tuy nhiên, nếu như ngươi còn rình ở bên ngoài cửa sổ của ta nữa, vậy ta sẽ lên kế hoạch chu đáo, bảo đảm thanh danh và thân thể của ngươi sẽ đều....có thu hoạch như nhau!
Vừa nói xong, một dải lụa trắng bạch từ trong tay nàng bay vọt ra, nó quấn lấy cửa sổ, rồi thân người của nàng đu lên và tính phóng ra ngoài. Bỗng nhiên nàng dừng lại, nhẹ nhàng thu lại dải lụa trắng, sau đó ưu nhã quay người bước ra cửa. Nàng nhẹ nhàng mở cửa, bước ra ngoài rồi cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại; sau đó thì khuất bóng hẳn.
Nàng đang dùng hành động thực tế để chứng minh mình. Nhảy cửa sổ chỉ là do ngẫu nhiên, còn lúc bình thường vì vẫn là một thục nữ hoàng hoa khuê các!