Vừa nghe tiếng động, nhịp tim của Lưu Sâm liền đập thật nhanh. Lúc này hắn không sợ gặp cao thủ, vì thường thường thì cao thủ đều biết tự trọng, chỉ có những kẻ không phải là cao thủ thì mới bất chấp thủ đoạn, vẫn ra tay đánh chó rơi xuống nước như thường. Đột nhiên tiếng cỏ sột soạt vang lên, có người xông thẳng tới, mấy ngón tay của Lưu Sâm chỉ khẽ co giật vài cái, nhưng bản thân hắn thì vẫn nằm vô lực ở trên cỏ mà không cử động được.
Bỗng nhiên ở trước mắt hắn sáng bừng lên, đám bụi cỏ ở trên đầu hắn đột nhiên bị gạt ra, thay vào đó là một khuôn mặt nữ nhân. Trên chóp mũi của nàng có hai chấm tàn nhang và lấm tấm vài giọt mồ hôi, tất cả đều đập vào mắt hắn, kèm theo tiếng kêu lớn:
- Quả nhiên là ngươi! Ngươi....ngươi làm sao vậy?
Vừa nói xong, nàng liền nhảy ập tới bên cạnh hắn.
- Khải Sắt Lâm!
Lưu Sâm kêu lên đầy vô lực:
- Ngươi thật là đáng yêu! Tại sao tới bây giờ ta mới phát hiện ra ngươi đáng yêu như vậy nhỉ....
- Ngươi bị thương à?
Khải Sắt Lâm sờ soạn lên người hắn rồi hỏi tiếp:
- Ngươi mau nói cho ta biết....đừng làm ta sợ....
- Hiện bây giờ thì không có, chỉ là toàn thân không còn chút khí lực nào thôi....
Lưu Sâm cười khổ nói:
- Đừng đè lên ta như vậy, ngươi.....nặng quá....
Khải Sắt Lâm nghe vậy thì giật mình ngồi nhích ra một chút, khuôn mặt chợt đỏ lên, rồi nói:
- Ta nghe có tiếng đánh nhau ở bên này nên mới chạy tới đây. Chuyện gì xảy ra thế?
Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt, rồi bỗng kêu "A" một tiếng, rồi ấp úng nói:
- Bên kia....bên kia....
Nàng đưa tay chỉ vào thi thể bị phá nát của lão giả kia mà ấp úng hồi lâu không thốt nên lời.
Lưu Sâm chậm rãi nhắm mắt lại, rồi đáp:
- Chỉ là gặp một tên địch nhân thôi! Ta muốn nghỉ ngơi một chút được không? Nếu có thể thì làm phiền nàng đừng lên tiếng....
Khải Sắt Lâm nghe hắn nói vậy thì vội ngậm miệng lại, nàng đưa mắt nhìn tư thế ngủ rất bình tĩnh của hắn. Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nay thấy hắn không muốn nói chuyện thì nàng cũng chỉ đành dằn lại mọi thắc mắc. Sau đó nàng lại quan sát khắp toàn thân của hắn, nhưng không nhìn ra một vết thương nào, vì vậy mà trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm ngay. Đồng thời, nàng còn đưa tay lau đi bụi đất còn bám trên trán hắn, động tác rất nhẹ nhàng.
Thời gian trôi qua được hơn mười phút, Khải Sắt Lâm nhìn hắn đủ mười phút. Nàng ngắm nhìn hắn rất say sưa và cũng rất mừng rỡ, vì hắn còn chưa đi, vậy thì tốt lắm. Mình có thể lẳng lặng ngồi đây với hắn, nhìn hắn ngủ bên cạnh mình, có phải đây là phúc phần mà ông trời đã bồi thường cho nàng hay không? Bồi thường cho nàng vì đã bất công đối với nàng hay không?
Lúc này bỗng nhiên có tiếng vó ngựa vang lên, Lưu Sâm mở bừng mắt ra. Lại tới rồi à?
Chỉ cần cho ta một canh giờ nữa thôi, một canh giờ cũng đủ rồi!
Sắc mặt của Khải Sắt Lâm cũng trở nên trắng bệch, bởi vì nàng nhìn thấy được nét kinh hoảng ở trong mắt của Lưu Sâm.
Chợt có tiếng người gọi lớn:
- Tiểu thư, Khải Sắt Lâm tiểu thư!
Khải Sắt Lâm hít sâu một hơi rồi nói:
- Là người của chúng ta. Vậy tốt rồi!.....Mau tới đây...
Nàng vừa lớn tiếng gọi thì trái tim của Lưu Sâm như muốn nhảy thót ra ngoài. Hỏng rồi, người của nàng! Đó chính là lý do mà hắn sợ nhất trong lúc này!
Hắn vừa đến địa phương này thì lập tức có người báo cho tổ chức sát thủ biết, mà mình với hai nữ nhân kia đã gặp mặt qua, hiềm nghi của Khải Sắt Lâm tuy có thể bài trừ, bởi lẽ nàng là một người thuần khiết, vậy thì chỉ còn nha đầu kia là đi mật báo mà thôi. Người của nàng thì có khác nào là địch nhân của hắn đâu? Khi họ thấy cả Thổ hệ ma đạo sư mà hắn cũng có thể giết được, vậy sao lại không lập tức giết phăng hắn đi để trừ hậu hoạn chứ?
Làm sao bây giờ? Chế phục nha đầu này làm con tin ư? Chỉ tiếc là trong lúc này hắn không thể nhấc tay lên được.
Khoái mã phóng tới, từng bước chân của đối phương tựa như đang đạp lên trái tim của Lưu Sâm vậy, cực kỳ trầm trọng. Chợt có một thanh âm trong trẻo vang lên:
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ ở đâu vậy?
Thanh âm vừa dứt, bụi cỏ ở trước mặt liền được vạt ra. Tiếp theo đó là một nữ nhân xuất hiện, trên mặt nàng vẫn còn đọng lại nụ cười tươi như hoa:
- Tỷ tỷ.....
Lời còn chưa dứt, ánh mắt của nàng ta liền rơi trên mặt Lưu Sâm, sau đó thì đột nhiên trở thành sửng sốt. Cả Lưu Sâm cũng ngây người ra.
- A Khắc Lưu Tư!
Nữ hài chợt kêu to:
- Thì ra là ngươi? Tại sao lại là ngươi chứ?
Lưu Sâm cũng hoàn toàn choáng váng. Nữ hài trước mắt rất xinh đẹp, nét đẹp cũng rất hồn nhiên. Nàng ta chính là đóa hoa sen kiều diễm nhất ở trong học viện, là đóa hoa kiều diễm chỉ có học viên giỏi nhất của học viện là Tư Tháp mới xứng đôi với nàng. Ngay cả Tư Tháp cũng xem nàng như món bảo bối ở trên lòng bàn tay, là ý trung nhân thứ N của gã và dự định sẽ không bao giờ thay đổi nữa.
Lệ Nhã, nàng ta chính là Lệ Nhã!
Tại đây, trong hoàn cảnh ác liệt thế này mà được gặp lại bạn học thì vốn là một chuyện rất may mắn, nhưng Lưu Sâm thì lại thấy tuyệt vọng, bởi vì chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, hắn đã nghĩ thông được tất cả mọi việc. Trong học viện có người muốn hại hắn, muốn tính toán với hắn, trước nay hắn vẫn không biết là ai. Đã có lần hắn tưởng là Khắc Mã, nhưng bây giờ hắn mới biết Khắc Mã là vô tội. Nhân vật chân chính ở phía sau để giật dây chính là nữ bằng hữu tốt nhất, lúc nào cũng như hình với bóng của Khắc Mã - tức Lệ Nhã!
Khắc Mã tất nhiên là biết được thân phận của hắn, mà Khắc Mã biết thì tất nhiên nàng ta cũng biết; đồng thời, nàng ta là tôn nữ của Tô Cách Lâm đại công, tất nhiên cũng sẽ sắp đặt mưu kế để hãm hại hắn, khiến cho Phong Thần đảo vào Già Mạc thành xảy ra chiến loạn. Sự tình đơn giản chỉ có vậy! Vốn dĩ lần này trở lại học viện, hắn sẽ có thể điều tra ra được kẻ nào ở trong học viện lại có mối quan hệ với Tô Cách Lâm đại công. Nếu như hắn về tới học viện, e rằng Lệ Nhã sẽ gặp phải tai họa ngay, nhưng vấn đề ở đây là hắn chưa về tới học viện trước khi chạm trán với nàng ta; mà tai hại hơn là lúc này hắn lại không có một chút năng lực nào để phản kháng cả. Tại sao lúc hắn tìm ra đáp án của bao nhiêu nghi vấn thì lại là lúc sinh mạng như chỉ mành treo chuông thế này? Có lẽ đây chính là thời khắc mà hắn không cam lòng nhất vậy!
Tất cả mọi suy nghĩ của hắn chỉ diễn ra trong chốc lát, lúc này chỉ nghe tiếng Khải Sắt Lâm kêu lên:
- A Khắc Lưu Tư? Hắn tên là Na Trát Văn Tây mà....
Lệ Nhã thở dài nói:
- Ngươi không cần làm thế. A Khắc Lưu Tư, tỷ tỷ của ta căn bản là không biết gì hết. Cái tên A Khắc Lưu Tư có xấu tới cỡ nào thì tỉ ấy cũng không biết được. Nếu ngươi cứ dùng tên thật thì cũng chẳng sao cả.
Khải Sắt Lâm ngây người ra, ánh mắt dời về phía Lưu Sâm.
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Lệ Nhã, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây. Bạn học, vận khí của ta có phải là cũng không tệ phải không?
- Đương nhiên là không tệ!
Lệ Nhã cười khúc khích, nói:
- Ta đã nói rồi, chúng ta là bằng hữu tốt nhất mà! Chỉ tiếc là dường như ngươi không nhúc nhích được thì phải. Người đâu?
Nàng ta vừa kêu lớn một tiếng thì ở phía sau đã có người khom lưng chờ sai bảo ngay.
- Tiểu thư!
Lệ Nhã hạ lệnh:
- Mau đỡ bằng hữu của ta lên! Ngươi...mau đi chuẩn bị cáng cứu thương. Các ngươi, dìu hắn đứng lên. Nếu để cho hắn bị một chút thương tổn nào thì ta sẽ hỏi tội các ngươi đấy!
Hai gã vệ sĩ nghe xong mệnh lệnh thì liền cất trường đao đi, sau đó bước nhanh tới rồi đỡ Lưu Sâm dậy, động tác của chúng rất cẩn thận.
Trong lòng Lưu Sâm tràn đầy nghi hoặc, chẳng lẽ nàng ta không nhớ là tốc độ của mình đáng sợ đến bậc nào sao? Chẳng lẽ nàng ta không biết đây là cơ hội ngàn vàng rất khó gặp hay sao? Nàng ta không nhân lúc này mà hạ thủ với mình, vậy nàng ta đang nghĩ gì chứ? Chẳng lẽ nàng ta không sợ để lâu sẽ sinh biến hay sao? Chẳng lẽ nàng ta tin tưởng vào số cao thủ của gia đình mình nhiều như vậy sao?
Tuy có rất nhiều thắc mắc, nhưng Lưu Sâm cũng lười phản kháng, tùy ý để hai người kia đỡ hắn dậy. Lúc này lại nghe có tiếng kêu:
- Tìm được thi thể của địch nhân rồi!
Địch nhân? Không phải là bằng hữu của họ sao? Lưu Sâm nhắm hai mắt lại.
Tiếng bước chân của Lệ Nhã đi xa dần, sau đó lại nghe thanh âm giận dữ của nàng vang lên:
- Đúng là đám hắc y nhân đáng chết! Lại là bọn chúng!
Lưu Sâm khẽ lắc đầu, suy nghĩ của hắn hơi bị rối loạn rồi. "Lại là bọn chúng!" Đó là ý gì?
Lệ Nhã nhanh chóng quay trở lại, rồi nói:
- A Khắc Lưu Tư, hãy cho ta biết. Cái tên sát thủ kia có nói gì hay không?
- Dường như bọn chúng có tập quán là không thích trả lời người ta thì phải!
Lưu Sâm hờ hững đáp:
- Lệ Nhã bạn học, ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao phải ám sát ta không? Ở trong khu vực của các ngươi, bọn chúng giết người mà không cần mệnh lệnh của các ngươi hay sao?
Lời này có vài phần châm chọc ở trong đó.
Lệ Nhã mở tròn đôi mắt, nói:
- Ngươi....ngươi hoài nghi gia đình ta phái người đi giết ngươi?
- Không, không phải đâu!
Khải Sắt Lâm nóng nảy xen lời:
- Chúng ta không có làm việc đó. Ngươi hãy tin ta! Ta tuyệt đối sẽ không gây thương tổn cho ngươi....Ngươi phải tin ta!
Tin tưởng Khải Sắt Lâm à? Đích xác là hắn rất tin nàng! Lưu Sâm vốn không thể quên được khi ba người bọn hắn đối mặt với độc thủy và ám khí của Động Tinh lúc còn ở cạnh bờ sông, nàng đã đứng án trước mặt hắn mà không sợ hãi chút nào. Giờ đây nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, Lưu Sâm đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt của hai người gặp nhau, Lưu Sâm không nói lời nào.
Lệ Nhã chậm rãi nói:
- Ta có thể nói cho ngươi biết hai việc. Thứ nhất, vào ba tháng trước, nhi tử của tộc trưởng Phụng Long tộc bị chết ở bên ngoài Tô Cách thành. Trong hơn hai mươi người, chỉ có một gã ma pháp sư là đào sinh được. Theo lời hắn nói, những kẻ ám sát họ chính là một nhóm thích khách mặc hắc y....
Lưu Sâm nghe vậy thì ngây người ra, bọn họ cũng là người bị hại sao?
- Việc thứ hai là hơn hai mươi ngày trước. Khi ta về tới đây, người của chúng ta đi giải thích cho Phụng Long tộc về việc này. Trên đường trở về, họ cũng bị người ta ám sát. Theo mọi dấu hiệu cho thấy, hung thủ vẫn là nhóm hắc y nhân kia! Nguồn tại http://Truyện FULL
Nói tới đây, Lệ Nhã thoáng hơi dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:
- Thêm một việc nữa, nghe Khoa Dạ nói lại, hai nhi tử của tộc trưởng Động Tinh tộc cũng bị chết ở trong tay của hắc y nhân. Những tên đó thật là vô sỉ, chúng đi giả mạo người của chúng ta, rồi mới dẫn tới việc Động Tinh tộc đối địch với chúng ta như thế!
Vì vậy, ta có thể nói cho ngươi biết....có người đang lợi dụng việc ám sát mà khơi dậy hiềm khích ở khắp nơi. Không chỉ là Phong Thần đảo và Già Mạc thành, ngay cả chúng ta cũng nằm trong số đó, nhưng không chỉ có ba địa phương này mà thôi, chí ít thì ta còn biết Phụng Long tộc cũng bị chúng lôi cuốn vào trong đó nữa. A Khắc Lưu Tư, bây giờ ta thật sự tin rằng kẻ giết chết Na Nhĩ Tư không phải là ngươi!
Lưu Sâm ngửa mặt nhìn trời, sự tình quả thật phức tạp, nhưng nó có phức tạp đến như vậy hay không? Thật sự có người đang cố gắng khiến cho thiên hạ bị hỗn loạn hay sao? Người mà ban đầu mình tưởng là địch nhân, nhưng rốt cuộc cũng là kẻ bị hại. Họ cũng là những con cờ ở trong tay địch nhân sao? Vậy người chân chính đang chơi cờ lại là ai đây?
Lệ Nhã thoáng lộ vẻ trầm tư, vào lúc này, nàng không còn là một nữ hài đơn thuần khiến cho Tư Tháp phải động tâm nữa, mà nàng cũng trở thành người khiến cho Lưu Sâm nhìn không rõ tâm tư....
Tuy nhiên, có một biện pháp có thể thử đuợc, đó là lấy bản thân mình mồi. Trước mắt nàng không hề xuất thủ, có lẽ là vì không nắm chắc hắn có bị thương thật sự hay không. Đã không nắm chắc thì với các vệ sĩ phổ thông ở đây cũng không thể chế phục được mình. Nếu như để mình tiến vào đại công phủ, lúc đó sẽ bị các cao thủ vây quanh, chừng đó nàng ta sẽ giải trừ mọi sự lo lắng ở trong lòng, và tới khi đó thì mới có thể bại lộ ý đồ chân chính của nàng ta. Đây là một sự mạo hiểm rất lớn.
Nhưng hắn bắt buộc phải mạo hiểm lần này, bởi vì hắn vốn không có sự lựa chọn nào khác. Hai gã vệ sĩ mang cáng cứu thương tới, hắn liền được họ đặt lên cáng cứu thương. Chỉ còn nửa canh giờ nữa thì hắn sẽ khôi phục lại. Mà quá trình khôi phục của hắn cũng rất kỳ quái, trong thời gian đó, hắn khhông thể phát huy một tí công lực nào, mà toàn thân gân cốt đều mềm nhũn như bún, không khác gì việc hoàn toàn mất đi công lực vậy.
- Các ngươi nhẹ tay một chút....nhẹ tay một chút!
Ánh mắt của Khải Sắt Lâm thủy chung không rời khỏi khuôn mặt của hắn. Nàng vội vàng chạy theo bên cạnh cáng cứu thương, thậm chí nhiều lần còn suýt bị té ra đất nữa....