Bạch Minh Ngữ hỏi, “Anh Phi chưa khỏi bệnh, sao lại bỏ bệnh viện chạy đến đây?”
“À, em không về ngủ, anh hơi lo.” Diệp Phi cố gắng nói bằng giọng thoải mái, “Thế, nếu em không sao thì anh về trước đây.”
“Đợi đã, em tiễn anh.” Bạch Minh Ngữ nói.
“Không cần không cần, em sắp phải lên lớp rồi. Anh lái xe mà.” Diệp Phi khoát tay cười, ung dung phóng khoáng, đến anh cũng phải bái phục diễn xuất của mình.
Nhìn thấy Diệp Phi mặc áo lông của mình, áo rất rộng nên Diệp Phi có vẻ gầy tới đáng thương, khác hẳn phong độ thường ngày, Bạch Minh Ngữ không khỏi xót xa, bước lên giữ chặt lấy Diệp Phi, nhẹ giọng hỏi, “Anh đến nhà em à?”
“Hả?” Diệp Phi hốt hoảng gật đầu, “À… Ừ.”
Bạch Minh Ngữ thắm thiết nhìn Diệp Phi, “Em xin lỗi anh Phi, tại em vô ý, lẽ ra phải gọi về cho anh. Làm anh lo lắng rồi.”
Diệp Phi cố gắng điều chỉnh cảm xúc, cười cười, “Chuyện nhỏ mà, em không sao là tốt rồi, lần sau…” Diệp Phi thoáng ngừng lại, còn có lần sau không?
Chẳng những cậu là gay, mà cậu còn có người trong lòng rồi… Diệp Phi, mày còn thảm hại hơn được nữa sao? Đây là lần thứ mấy rồi?
“Sẽ không bao giờ có lần sau, em hứa với anh.” Bạch Minh Ngữ trịnh trọng nói, “Đi thôi, em đưa anh về.”
“Ơ, em đang thu dọn đồ đạc cơ mà?” Lời ra khỏi miệng, Diệp Phi mới sực tỉnh, chết mẹ, nói thế chẳng phải tuyên bố là mình vừa nghe lỏm hay sao…
Diệp Phi lúng túng, che miệng ho khan một tiếng.
Bạch Minh Ngữ mỉm cười, “Đồ đạc dọn lúc nào cũng được, anh quan trọng hơn. Đi thôi nào.” Dứt lời thì khoác tay qua hông Diệp Phi, đỡ lấy anh.
Diệp Phi sửng sốt vì động tác và ánh mắt của Bạch Minh Ngữ, nhất thời không biết phản ứng thế nào, cứng còng dùng tư thế nọ ra khỏi phòng.
Diệp Phi cảm giác Bạch Minh Ngữ hình như cao lên nhiều, nhìn cậu mà anh còn ngưỡng mộ. Đúng là tuổi trẻ, em ấy vẫn đang tuổi lớn, còn mình thì… Qua ngày mai đã 30 rồi, 30 chưa phải già, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Diệp Phi lại cảm giác mình như vừa già đi hai mươi tuổi.
Ngày mai Bạch Minh Ngữ sẽ 18, có thẻ căn cước, có thể thi lấy bằng lái xe. Trưởng thành rồi đó… Anh bắt đầu tính toán…
Diệp Phi hơi choáng váng, mất bao nhiêu sức lực mới rút được chìa khóa xe ra khỏi túi, Bạch Minh Ngữ đứng bên cạnh nhìn anh, không hối thúc. Tới lúc Diệp Phi định mở cửa xe thì cậu ngăn lại, “Để em lái cho.”
“Em hả? Em có bằng lái chưa?” Diệp Phi ngơ ngẩn hỏi.
“Không có bằng thì không lái được à? Có ai kiểm tra đâu, chúng ta đi đường nhỏ thôi.”
“Như thế… Như thế là vi phạm luật giao thông…”
“Luật gì mà luật, đi thôi.” Bạch Minh Ngữ không lằng nhằng nữa, nhét Diệp Phi vào ghế phụ lái.
Diệp Phi nghĩ bụng, cũng đúng, đối với anh thì giờ cũng như tận thế rồi, luật làm cái mẹ gì nữa. Diệp Phi ôm siết lấy chiếc áo lông của Bạch Minh Ngữ, lớp lông dày không thể khiến anh ấm lên.
Bạch Minh Ngữ bao phủ trên người anh, ánh mắt dao động trên khuôn mặt anh, ánh mắt ấy không giống thường ngày, mà hơi giống cách miêu tả trong tiểu thuyết — Nồng nàn nóng bỏng.
Ui… Diệp Phi ngưa ngứa trong lòng. Nếu đổi lại là một người khác, chắc chắn Diệp Phi đã nghĩ người ta đang quyến rũ mình, nhưng đây là Bạch Minh Ngữ, nên Diệp Phi mới không hiểu ý cậu. Cậu muốn nói về chuyện nghe lén lúc nãy sao? Tốt nhất là không phải, còn nếu phải, anh thật sự không biết phải đối mặt thế nào, vì thế anh nhắm mắt giả chết, dù sao hiện giờ anh cũng sống không bằng chết.
Qua hồi lâu, xe vẫn chưa nổ máy, trong xe cũng yên tĩnh lạ thường. Chẳng biết có phải ảo giác hay không, Diệp Phi cảm thấy hình như Bạch Minh Ngữ vẫn đang nhìn anh, thái dương Diệp Phi bắt đầu đổ mồ hôi, ngực cũng bức bối, trong lòng không khỏi tiếp tục miên man suy nghĩ.
Cuối cùng nhịn hết nổi, Diệp Phi mở mắt ra, quả nhiên Bạch Minh Ngữ vẫn đang sâu thẳm nhìn anh. Diệp Phi căng thẳng, khụ một tiếng, chột dạ hỏi, “Sao thế?”
Bé ngoan, nể tình anh bình thường thương em như thế, em đừng hỏi chuyện vừa rồi mà!
Nhưng tất nhiên Bạch Minh Ngữ không thể đọc suy nghĩ, nên cậu khoan thai hỏi, “Vừa nãy… Anh nghe thấy à?”
Diệp Phi rất muốn giả ngu, nhưng đối với Bạch Minh Ngữ, giả ngu sẽ chỉ làm anh nực cười như lũ tôm tép. Nếu đã không có phúc làm phu thê, thôi thì cứ đắp nặn hình tượng đại ca đáng kính vậy. Bất kể thế nào, thể diện vẫn là quan trọng nhất, chết cũng phải chết trong vinh quang.
“Nghe thì nghe được, nhưng em cứ yên tâm, anh là người cởi mở, anh hiểu mà, chắc chắn anh sẽ giữ bí mật cho em. Lấy huy hiệu cảnh sát ra thề.” Diệp Phi quay sang nhìn cửa kính xe, không dám đối diện với cậu, “Chỉ là… Hơi bất ngờ vì em là…”
“Là gay?” Bạch Minh Ngữ hỏi.
“À… Ừm.”
“Thực ra em cũng không hẳn.” Bạch Minh Ngữ đỏ mặt nói, “Em chỉ thích anh ấy thôi.”
Vẻ mặt của Bạch Minh Ngữ khiến tim Diệp Phi thắt lại, bàn tay trong túi áo siết thành nắm đấm, “Vậy sao… Gã kia may mắn quá nhỉ, lại được em thích…”
Diệp Phi trăm triệu lần không ngờ có ngày mình lại phải sắm vai anh trai tri âm. Cảm giác này thật sự là quá khó chịu, khó chịu muốn chết cả cõi lòng.
“Được em thích là may mắn à?” Bạch Minh Ngữ đột nhiên sáng bừng mắt.
Trong xe không bật điều hòa à? Sao tự nhiên lạnh thế?
Diệp Phi vận hết sức lực nặn ra một nụ cười phóng khoáng, “Em tốt thế này, được em thích là phúc đức tám đời nhà hắn. Anh chỉ sợ hắn không xứng với em thôi.” Diệp Phi, sao mày đê tiện thế…
“Không mà, anh ấy tốt lắm, em còn sợ anh ấy không thích em.” Bạch Minh Ngữ ngượng nghịu gãi đầu.
Nghe câu này thì như là… Diệp Phi giật mình, trừng mắt nhìn cậu, “Em… Không phải em đơn phương đấy chứ?”
“Ừ, chắc là vậy rồi, anh ấy không có vẻ gì là có ý với em cả. Hơn nữa, hình như anh ấy cũng có người thương rồi.” Bạch Minh Ngữ buồn rầu nói.
Ông trời của tôi ơi! Diệp Phi thật muốn điên rồi. Con người hoàn mỹ mà anh yêu lại đi yêu một người không yêu cậu, sao anh có thể cho phép kẻ khác làm tổn thương Tiểu Ngữ của anh thế này?
Diệp Phi không nhịn nổi nữa, ngồi bật dậy, gầm lên, “Mắt em mù rồi à? Tốt như em mà không cần, hắn còn muốn thế nào nữa? Nghe anh nói này, cái loại có mắt như mù không đáng để em thích đâu, đàn ông tốt trên đời còn nhiều lắm, đầy ra đấy mà!” Ngay trước mắt em cũng có đây này!
Bạch Minh Ngữ ngẫm nghĩ, “Vâng, dù anh nói cũng có lý, nhưng em thích anh ấy mất rồi, biết làm sao giờ?”
Diệp Phi chỉ thấy khung cảnh trước mắt đột nhiên chao đảo, tầm nhìn cũng mờ mịt. Nhất thời cú sốc quá lớn ùn ùn kéo đến, đập cho anh khốn khổ, thương tâm muốn chết. Tại sao có thể như vậy? Tại sao trong khi anh không biết, Bạch Minh Ngữ đã yêu người khác mất rồi, còn yêu sâu đậm thế này…
Tại sao lại đi cứu Phương Hữu Bảo? Tại sao lại nằm trên giường hơn một tháng? Tại sao thời gian qua ngoại trừ ăn – ị thì anh chẳng làm được gì?
Anh thật sự không dám tưởng tượng hình ảnh Bạch Minh Ngữ ở bên một người đàn ông khác, vị trí ấy vốn phải là của anh, nếu anh không nằm như xác chết suốt cả tháng trời, biết đâu Bạch Minh Ngữ không thích người khác, biết đâu cậu lại thích anh! Thằng kia chắc chắn không bằng anh, tuy bây giờ anh hơi xuống mã, nhưng hồi trước anh đâu có tệ… Tại sao không phải là anh… Tại sao…
Bao nhiêu lần cảm tình thất bại dồn nén, cuối cùng bùng nổ, Diệp Phi phát điên thật sự. Đầu anh nóng bừng, mất hết hình tượng, thình lình kéo áo Bạch Minh Ngữ, kích động nói, “Tiểu Ngữ, thế đã là gì, anh nói cho em hay, đàn ông bây giờ toàn lũ khốn nạn, em đừng bao giờ để vẻ ngoài của chúng làm mờ mắt, em còn nhỏ mà, chưa hiểu tình yêu là cái gì đâu, mình đợi vài năm nữa được không? Đợi em trưởng thành rồi, anh sẽ giúp em tìm người tốt hơn, tốt hơn gã này tỷ tỷ tỷ lần. Bây giờ em quên ngay hắn đi, hắn đã có người hắn thích rồi mà em còn thích hắn, sao em đần độn thế!”
Chóp mũi Diệp Phi vã mồ hôi, khuôn mặt đỏ ké, vẻ mặt kinh hãi như người đã phát cuồng. Bạch Minh Ngữ lại chỉ nhìn phía trước, thản nhiên nói, “Anh Phi, anh đừng xem thường em nữa được không? Sao em lại không biết tình yêu là gì? IQ của em 160 cơ mà, mỗi năm lại tăng thêm một chút. Em dám cam đoan em còn biết nhiều hơn anh đấy.”
Diệp Phi ngớ người, rồi lập tức nói, “Trọng điểm không phải cái này… Ý anh là, em còn nhỏ quá…”
Bạch Minh Ngữ hất tay anh ra, nhíu mày, “Em không còn nhỏ nữa! Ngày mai em đủ 18 tuổi rồi, bắt đầu từ mai, em muốn ở bên anh ấy, em muốn sống cùng với anh ấy!”
Ai mang cái gậy đến đây táng tôi ngất quách đi, tôi dập đầu tạ ơn tổ tông tám đời nhà hắn!
Cuối cùng Diệp Phi cũng được nếm trải thứ mùi vị gọi là “Tinh thần bay xa, cõi lòng tàn phá, máu chảy khắp mình ta.”
Anh tự túm lấy ngực, chỗ đó đau muốn đòi mạng. Lẩy bẩy rút bao thuốc lá từ trong túi, lại rút một điếu ngậm vào miệng, sờ không thấy bật lửa, anh vẫn chưa bỏ cuộc, “Chẳng phải em nói hắn có người thương rồi à, tại sao hắn phải sống cùng em chứ?” Tỉnh ngộ nhanh đi, thằng bé ngốc này!
Bạch Minh Ngữ hất cằm, tự tin đáp, “Anh ấy tốt với em lắm, miễn là em yêu cầu thì chắc chắn anh ấy sẽ sống cùng em.”
Đ*t mẹ! Thằng khốn kia là loại gì thế?! Đứng núi này trông núi nọ. Tiểu Ngữ, em phải cảnh giác, thằng đó định bắt cá hai tay!
Diệp Phi không bằng lòng, cười khẩy một tiếng, “Tiểu Ngữ này, anh khuyên em bỏ đi thôi, thằng đấy chẳng tốt đẹp gì đâu. Anh là người từng trải, anh nói cấm có sai.”
“Anh nói vậy thì hơi oan cho anh ấy, em nghĩ trên đời này chẳng còn ai tốt với em như anh ấy đâu.” Bạch Minh Ngữ nói.
“Còn anh đây mà? Anh không tốt với em à?” Diệp Phi thốt ra. Nói xong thì khựng lại, vội vàng ho khan cho đỡ xấu hổ, nhưng anh không muốn sửa lời, anh muốn xem phản ứng của Bạch Minh Ngữ.
“Anh ấy hả?” Bạch Minh Ngữ cười, “Anh tốt với em thật… Nhưng anh Phi là trai thẳng mà…”
Bụng Diệp Phi thót một cái, lập tức ngắt lời cậu, “Tiểu Ngữ à! Thực ra anh, anh…” Nghiến răng bất chấp, “Anh, anh cong mà.”
Lộp bộp, mồ hôi từ trán Diệp Phi nhỏ xuống, Diệp Phi thật muốn đấm vào mồm mình, xong đời rồi! Sao tự nhiên lại nói ra? Giờ nói ra thì được tích sự qué gì?! Khác gì lấy lòng nịnh nọt đâu?!
“Đừng đùa em.” Bạch Minh Ngữ không tin.
“Thật mà!” Diệp Phi âm thầm tự tát mấy cái. Tại sao không im đi?!
Bạch Minh Ngữ “Ồ” một tiếng, có vẻ thất vọng, “Mà anh cong thì sao… Anh có thích em đâu.”
“Anh, anh…” Diệp Phi lắp bắp.
Bạch Minh Ngữ ngân ngấn lệ nhìn Diệp Phi, thở dài nói, “Em biết em là đứa mồ côi chẳng ai thương chẳng ai xót mà!” Dứt lời thì nổ máy, đạp ga phóng ra ngoài.
Diệp Phi bị nước mắt của Bạch Minh Ngữ làm cho phát khiếp, cuống cuồng níu tay cậu, “Đứa nào bảo không ai thương em? Có… Có anh… Anh… Anh thương em mà!”
Bạch Minh Ngữ ngân ngấn lệ nhìn Diệp Phi, thở dài nói, “Em biết em là đứa mồ côi chẳng ai thương chẳng ai xót mà!” Dứt lời thì nổ máy, đạp ga phóng ra ngoài.
Diệp Phi bị nước mắt của Bạch Minh Ngữ làm cho phát khiếp, cuống cuồng níu tay cậu, “Đứa nào bảo không ai thương em? Có… Có anh… Anh… Anh thương em mà!”
Bạch Minh Ngữ giận, trừng mắt liếc anh, “Em không cần anh thương hại.”
Bạch Minh Ngữ phóng thẳng ra ngoài, Diệp Phi rất sợ cậu gặp chuyện, có câu ‘Tên đã trên dây, không thể không bắn’, dù sao anh cũng chẳng còn gì để mất, cùng lắm chỉ mất nốt thể diện là xong. Mà thể diện của anh đâu quan trọng bằng Bạch Minh Ngữ, chỉ cần cậu khỏe mạnh, anh biến dạng thế nào cũng chẳng sao. Nghĩ như vậy, Diệp Phi tức khắc bình tĩnh hơn nhiều, hóa ra thản nhiên đối mặt với nội tâm mình cũng giảm bớt đau khổ đấy.
Diệp Phi buông tay ra, ngã về ghế, nhẹ giọng, “Anh nói thật mà, anh thích em, từ lần đầu tiên gặp em đã thích em rồi. Nhưng em còn nhỏ quá, anh nghĩ, cứ chờ em đủ 18 tuổi thì sẽ nói với em. Không ngờ…” Anh mỉm cười, “Nhưng không sao, dù em thích ai thì anh cũng ủng hộ em, chỉ cần người kia thật lòng tốt với em là được.”
Bạch Minh Ngữ phanh kít lại bên lề đường, quay sang nhìn Diệp Phi, “Anh nói thật hả?”
“Thật.”
“Anh nói anh thích em?”
“Thích.”
“Thích bao nhiêu?”
“Thích đến mất nguyên tắc.” Diệp Phi nói tiếp, “Em sẽ không thấy ghê chứ?”
“Không đâu!”
“Vậy là tốt rồi…” Diệp Phi không dám đối diện với cậu, lục tìm bật lửa trong xe, cuối cùng cũng tìm thấy! Vội vàng châm thuốc, hút một hơi, cảm giác căng thẳng mới dịu đi đôi chút. Anh giả bộ bình tĩnh, tươi cười, “Được rồi, giờ em là đứa nhỏ có người thương có người xót, vui lên chưa nào?”
Bạch Minh Ngữ gật đầu, vui chứ, rất vui!
“Thế, em còn coi anh là anh không?”
“Còn.”
“Vậy nói cho anh biết về người em thích được không? Để anh kiểm định giúp em. Dù sao em cũng còn nhỏ, dù thông minh thì kinh nghiệm đối nhân xử thế vẫn chưa phong phú như người lớn tuổi. Có lẽ ý kiến của anh sẽ có ích cho em.”
“Anh Phi, người em thích…” Bạch Minh Ngữ ngừng lại, nhìn thẳng vào anh, nhẹ giọng nói, “Thực ra anh cũng quen.”
Trong đầu Diệp Phi tức khắc nhảy ra khuôn mặt của vài người, nghĩ thầm, chắc không phải là đám Cố Kiệt vừa kể đâu nhỉ? Chẳng lẽ là trong đội cảnh sát? Lúc nãy cậu nói hắn ta có vẻ tâm thần phân liệt, chẳng lẽ là… Quách Hâm?! Diệp Phi muốn đập đầu vào tường.
Tiếp tục giả vờ bình tĩnh, Diệp Phi run rẩy phủi tàn thuốc, “Ồ… Anh quen à…”
“Anh không muốn biết là ai sao?” Bạch Minh Ngữ thấp giọng hỏi.
Không muốn! Không bao giờ muốn biết thằng mất dạy đó là ai!
Tàn thuốc run rẩy rớt xuống quần anh, anh cũng không nhận ra, cuống cuồng hút thêm vài hơi, cố giữ bình tĩnh hỏi, “Là… Là ai thế?”
“Anh.”
Diệp Phi cho rằng Bạch Minh Ngữ sắp nói tiếp, nên im lặng chờ đợi, vài giây trôi qua vẫn không thấy Bạch Minh Ngữ mở miệng mà chỉ nhìn anh chằm chằm, Diệp Phi hơi ngượng, nghĩ bụng sao em lấy hơi lâu thế…
Bị cậu nhìn đến hoảng, Diệp Phi hắng giọng một cái, cúi đầu phủi tàn thuốc trên quần.
“Anh.” Bạch Minh Ngữ lặp lại.
“Hả?” Diệp Phi ngẩng lên nhìn cậu, “Anh sao?”
Diệp Phi chớp mắt, ngẩn ra nửa ngày không kịp phản ứng.
Giây tiếp theo, Diệp Phi khiếp sợ há hốc miệng, điếu thuốc rơi xuống làm anh bỏng cả tay.
※
Hai ngày sau, Diệp Phi làm thủ tục xuất viện, ngồi trên một chiếc xe hơi màu đen, bị kéo đến nhà Bạch Minh Ngữ.
Mãi tới khi ngồi trên giường của Bạch Minh Ngữ, Diệp Phi vẫn chưa hiểu được, tại sao mình lại về nhà với Bạch Minh Ngữ?
Nhớ tới những chuyện xảy ra hai ngày nay, Diệp Phi chỉ muốn tìm kẽ nứt chui vào, không bao giờ gặp ai nữa. Làm ầm lên như thế, cái mặt già nua này biết bỏ đi đâu?
Hôm qua là sinh nhật Bạch Minh Ngữ, Diệp Phi hỏi cậu thích quà gì, Bạch Minh Ngữ lại nói muốn đón sinh nhật với anh, nên anh đến đây hôm nay. Còn quà thì là — đây.
Đây? Anh chỉ ngoan ngoãn theo Bạch Minh Ngữ về nhà, sau đó…
Tuy không rõ lắm, nhưng chỉ cần Bạch Minh Ngữ mở miệng, Diệp Phi tuyệt đối không thể nói chữ “Không”, nhưng mà tâm thần phân liệt… Anh bị à? Anh bị thế bao giờ?
Còn nữa, có người trong lòng rồi? Trừ em ra thì anh có thích ma nào nữa đâu? Trời đất chứng giám! Em suy luận kiểu gì thế hả?
Tóm lại, Diệp Phi nghĩ nát óc cũng không thể liên hệ mình và người Bạch Minh Ngữ thích, trong lòng cũng hơi nghi ngờ, chẳng lẽ Bạch Minh Ngữ thấy mình đáng thương quá, lại đang lúc đơn phương không có được người kia nên chuyển sang mình rồi?
Nhưng mà nghĩ lại, mặc kệ chứ, không thích cũng chẳng sao, một ngày nào đó anh sẽ khiến em phải thích anh, em biết kiếm đàn ông tốt như anh ở đâu ra?
Thực ra nhìn sức khỏe và thể chất của mình lúc này, Diệp Phi có cảm giác mình chỉ đang mạnh miệng. Bạch Minh Ngữ đưa ra ý muốn dùng chuyện ấy làm quà sinh nhật, Diệp Phi bất ngờ lắm, xúc động lắm. Thực ra anh còn muốn hơn Bạch Minh Ngữ nhiều. Nhưng anh hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình, cái ấy của mình có chịu đựng nổi một hiệp không, đến Diệp Phi còn không dám chắc. Thực ra anh nghĩ chờ anh khỏe hẳn rồi tiến hành mới là hay nhất, nhưng lại không nỡ làm Bạch Minh Ngữ mất hứng, nên bấm bụng đồng ý luôn. Chỉ đó điều hiện tại ngồi ở đây, đột nhiên Diệp Phi mới hối hận. Đêm nay là lần đầu của Bạch Minh Ngữ, Diệp Phi rất muốn cho cậu trải nghiệm đẹp nhất cuộc đời, ngộ ngỡ mà làm không tốt thì…
Lần đầu tiên của các bé gay rất quan trọng, nếu không sung sướng như trong tưởng tượng, họ sẽ rất dễ quay ngoắt bỏ đi, đi tìm bạn giường tốt hơn.
Diệp Phi không thể để chuyện như vậy phát sinh.
Từ lúc ăn cơm chiều Diệp Phi đã nhấp nhổm, cười đùa với Phùng Quế Chi và đám trẻ, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đêm nay phải làm gì. Lo quá, rõ ràng là chuyện anh nằm mơ cũng ao ước, nhưng lúc này lại sợ hãi lắm, chỉ hi vọng thời gian ngừng trôi.
Ăn cơm xong, tắm rửa qua loa, thay đồ thể thao của Bạch Minh Ngữ. Diệp Phi nặng trĩu cõi lòng đi vào phòng ngủ. Bạch Minh Ngữ đang sửa sang lại sách trên giá, Diệp Phi bập bềnh bước tới, nói, “Tiểu Ngữ, anh tắm xong rồi, em đi tắm đi.”
Bạch Minh Ngữ nhìn Diệp Phi, đỏ mặt gật đầu, “Vậy anh chờ em một lát, em tắm nhanh thôi, nếu chán thì lên mạng, đọc sách, em có nhiều sách lắm.”
“Ừ, được rồi, em đi đi.” Diệp Phi mỉm cười.
Bạch Minh Ngữ lại đưa mắt nhìn Diệp Phi, rồi mới cầm khăn rời khỏi phòng. Cậu đi rồi, Diệp Phi lập tức trở lại nguyên hình, hốt hoảng cuống quýt.
Làm sao bây giờ? Rèn luyện thân thể chắc chắn không kịp rồi, cơm chiều ăn thanh đạm quá, hai ngày nay Bạch Minh Ngữ rất chú ý tới chất lượng ẩm thực của anh, không cho anh ăn đồ khô. Cậu còn dính với anh như hình với bóng, hoàn toàn không có cơ hội đi mua thuốc tráng dương. Cho nên nếu muốn mua thì giờ phải đi mua luôn, đúng rồi, đầu hẻm có shop người lớn.
Nhưng ngộ nhỡ về trễ, bị Bạch Minh Ngữ nhìn thấy thì sao? Mất mặt lắm!
Giờ anh không nghĩ được nhiều, cứ dứt khoát đi đi, mua xong uống luôn, cậu hỏi thì cứ nói là đi ngắm cảnh…
Nghĩ đến đây, Diệp Phi không dám chậm trễ, cầm ví tiền định chạy ra ngoài, thình lình lại bị rất nhiều lọ thuốc xếp trên giá hấp dẫn, bởi vì anh nhìn thấy một lọ nhỏ ghi chữ: “Viagra”.
Diệp Phi vội vàng đến xem thử, có khoảng năm mươi lọ thuốc trên giá, mỗi lọ đều dán nhãn khác nhau, xế chiều hôm nay Bạch Minh Ngữ nói với anh thuốc này đều là dược phẩm thực nghiệm Cố Kiệt và cậu cùng làm, lúc ấy Diệp Phi không để ý, chẳng ngờ có cả Viagra.
Đúng là trời không tuyệt đường người, hi vọng lóe sáng rồi!!! Trời cũng giúp ta!
Tuy không biết tại sao Bạch Minh Ngữ lại thêm hai dấu ngoặc kép bên ngoài chữ “Viagra”, nhưng lúc này Diệp Phi nào có tâm tư nghĩ nhiều? Anh chỉ muốn tráng dương. Trong lọ có hơn mười viên, anh uống một viên chắc cậu không biết đâu, cứ làm cho ngon lần đầu tiên của cậu rồi tính.
Anh vội vàng đổ một viên ra, lấy nước uống ngay, vẫn chưa yên tâm, thế là uống thêm viên nữa.
Lúc này Diệp Phi mới thản nhiên. Anh thong thả đi tới giá sách, thích thú lật lật, mà giờ anh làm gì có tâm trạng đọc sách? Chỉ có hình ảnh không lành mạnh trong đầu thôi.
Buông sách, đi đến bên giường, rút ‘áo mưa’ giấu dưới gối ra nhìn nhìn, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, bụng dưới tức khắc nóng ran. Diệp Phi âm thầm mừng rỡ, tác dụng nhanh thế sao?
Chiếu theo tình hình này, một cái có đủ không? Diệp Phi vội vàng rút thêm ba bốn cái nữa nhét dưới gối, ngẫm nghĩ, liệu thế này có khiến Bạch Minh Ngữ cảm thấy mình tham lam vô độ quá không? Đừng làm em ấy sợ. Thôi, hai cái là được rồi, không nhiều hơn, lần đầu tiên của người ta, đừng làm người ta đau.
Đang định cất về, lại ngẫm, nhỡ một cái không bền, tự nhiên rách thì biết làm sao? Phải có dự phòng chứ, thôi cứ nhiêu đây đi vậy.
Diệp Phi lấp gối lên trên, dựa bên giường, căng thẳng vã mồ hôi, cảm giác tim nện thình thình như sắp phá nát lồng ngực. Anh vội vàng lấy tay che ngực trái, vỗ về: Huynh đệ, chớ căng thẳng, ngoan đi.
Cố sức giả vờ thản nhiên, Diệp Phi cầm sách lên tiếp tục đọc, vẻ mặt rất nghiêm túc, thực ra chẳng đọc được chữ nào.
Thiếu niên xinh đẹp tinh tế, vừa trắng vừa mềm chỉ mặc đúng một cái quần thể thao, nửa thân trên để trần, lóng lánh trong suốt, dấu vết mùa hè đã chẳng còn gì, Diệp Phi nuốt nước miếng, vội vàng đứng dậy, cầm khăn tắm ra phủ thêm cho cậu, “Ấy kìa, sao lại mặc như thế mà ra đây? Cẩn thận lạnh.”
Xong xong, sắp chảy máu mũi!
Bạch Minh Ngữ nhìn Diệp Phi, đôi mắt sâu như đáy hồ, mê ly hấp dẫn. Cậu nhẹ nhàng ôm lấy eo Diệp Phi, hít ngửi bên cổ anh, thì thầm, “Anh Phi thơm ghê.”
Hơi thở bên tai khiến Diệp Phi khoan khoái rên một tiếng, tức khắc dựng tóc gáy, hai chân mềm nhũn. Quái! Sao tự nhiên lại suýt bắn ra? Đã làm gì đâu?
Diệp Phi không thể nhịn được nữa, liều lĩnh ôm chặt Bạch Minh Ngữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT