Bạch Minh Ngữ đi rồi, Trang Dao vào toilet nhúng khăn lau mặt cho Diệp Phi.

Diệp Phi khổ sở ngăn cô lại, “Được rồi mà, lau nữa chắc anh tróc hết da mặt mất. Chẳng phải có chuyện cần nói với anh à? Sao mãi không nói gì, em định bắt anh giải câu đố hả?”

Trang Dao mặc kệ Diệp Phi bằng lòng hay không, vẫn tiếp tục lau mặt cho anh, “Để em hầu hạ anh một lần đi, một lần cuối cùng, sau này không có dịp nữa.”

Diệp Phi cảm giác giọng điệu cô là lạ, nhíu mày, “Ý em là sao?”

Trang Dao đặt khăn mặt lên tủ đầu giường, “Không, vấn đề của riêng em thôi.”

Cô sửa lại cổ tay áo, ngước lên nhìn Diệp Phi, “Diệp Phi, em kết hôn rồi, em sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, em sẽ cố gắng làm cho mình hạnh phúc.”

Diệp Phi ngơ ngác, “Thì tất nhiên rồi, em chắc chắn sẽ là người vợ tốt, anh cũng hi vọng em hạnh phúc mà.”

Trang Dao theo dõi anh, “Cho nên, vì hạnh phúc tương lai của em và chồng em, sau này em sẽ không đến gặp anh nữa. Hôm nay em phải nói lời từ biệt với anh.”

“Nói lời từ biệt? Sao lại nghiêm trọng thế…” Thấy vẻ mặt cô không giống đùa giỡn, Diệp Phi mím môi, nhẹ giọng, “Bây giờ em đã có gia đình riêng, đúng là không nên gặp anh, anh tôn trọng quyết định của em.”

Trang Dao ‘Chậc’ một tiếng, “Dù sao với anh thì đằng nào chẳng vậy, nếu em không tìm anh, cả đời anh cũng sẽ không đến tìm em.”

Diệp Phi xấu hổ cười. Trang Dao nói hoàn toàn chính xác, anh không có cách nào phản bác lại.

“Em muốn bắt đầu cuộc sống mới.” Trang Dao lình tình nói.

“À… Ừ. Cuộc sống mới tốt mà.”

“Không bao giờ gặp anh nữa.”

“Ừ. Không gặp.”

Trang Dao chớp mắt, chăm chú nhìn Diệp Phi, sau đó hạ mắt, nản lòng nói, “Diệp Phi, anh là mối tình đầu của em.”

Diệp Phi không ngờ cô lại nói như vậy, cả người cứng đờ. Sau đó nước mắt Trang Dao tí tách rơi, nhỏ xuống tay anh, nóng vô cùng. Diệp Phi cuống quít lấy khăn lau nước mắt cho cô, “Dao Dao, anh xin lỗi, không phải em không tốt, mà là anh có vấn đề, tại anh hết! Em khó chịu thì cứ mắng anh đi, xin xem đừng khóc mà!”

Trang Dao giơ tay gạt khăn mặt anh đưa tới, cười, “Không cần, em không sao, anh nghe em nói hết. Trật tự đi.”

Cô hít mũi, nói tiếp, “Không trách anh, tại em không hiểu chuyện, cho rằng đồng tính luyến ái vẫn bẻ thẳng được.”

Diệp Phi há hốc miệng, trố mắt nhìn.

Trang Dao ngắm nghía ngón tay Diệp Phi, cười nói, “Ha ha, ừ, em biết anh là đồng tính luyến ái từ lâu rồi. Nhưng em cứ thích anh, không cần biết anh là đồng tính luyến ái hay gì hết, em nhất định phải sống cùng anh.” Trang Dao hất cằm, khóe miệng cũng nhếch lên cao, giống một đứa trẻ khoe khoang thành tích. Nhưng chỉ sau vài giây, thân thể cô lại sụp xuống, dùng âm thanh rất nhỏ nói tiếp, “Nhưng anh khiến em hiểu ra, suy nghĩ của em nực cười tới mức nào.”

“Dao Dao… Anh…” Miệng Diệp Phi mấp máy.

“Anh đừng nói, để em nói hết. Nói hết em sẽ đi ngay, chúng ta cả đời không gặp nữa.”

Diệp Phi nhíu mày nhìn cô.

“Mặc kệ anh tin hay không, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh đến bây giờ, thậm chí ngay cả trong lúc này, em vẫn không ngừng yêu anh. Chắc anh biết điều đó đáng sợ thế nào phải không? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì em xong đời, phải không?”

Diệp Phi nuốt khan, cảm giác như có một tảng đá lớn đè ngang ngực, dần dần không thở nổi. Hai người biết nhau 10 năm mà anh vẫn không thể đoán được nguyên nhân Trang Dao quyết gả cho anh… Còn dám nói hi vọng cô hạnh phúc, anh chưa từng có ý định tìm hiểu cảm xúc của Trang Dao.

“Bị một đứa con gái yêu, có phải ghê tởm lắm không?” Trang Dao run rẩy, yếu ớt hỏi.

Diệp Phi lắc đầu quầy quậy, anh muốn nói, nhưng Trang Dao lại không cho anh cơ hội, cô tiếp tục, “Anh không thấy vậy đâu, em hiểu anh mà, anh đang tự trách mình lắm phải không? Đừng, cái này không trách được anh, thật đấy, tại em tự làm khổ em. Nhưng em đã quyết định từ hôm nay trở đi sẽ không bao giờ gặp anh nữa, không bao giờ yêu anh nữa. Em phải cố gắng yêu thương chồng em, sống cuộc đời hạnh phúc với anh ấy, em phải tự cứu lấy mình. Chắc chắn em sẽ thành công, anh tin chứ?”

Diệp Phi đỏ hoe mắt, gật đầu.

Trang Dao lấy một chiếc hộp bọc nhung nhỏ trong túi xách ra, đặt vào tay Diệp Phi, “Trả cho anh. Từ nay về sau cắt đứt quan hệ.”

Diệp Phi siết chặt chiếc hộp, bàn tay khẽ run run.

“Diệp Phi, em mệt mỏi quá. Em không thể chịu thêm nỗi khổ mất người thân, ba em mất rồi, em không muốn có ngày lại phải nhặt xác cho anh, không muốn ôm xác anh mà khóc, cho nên không gặp anh, quên hết về anh, anh chết thì em mới đỡ khổ sở, không đến mức sống không nổi. Anh hiểu em mà, đúng không?”

Diệp Phi nghẹn giọng đáp, “… Hiểu.”

Trang Dao mãn nguyện cười, lau nước mắt, tiến sát tới mặt Diệp Phi, “Em đi đây, hôn lần cuối nhé.”

Diệp Phi mím môi, “… Ừ.”

Trang Dao khẽ chạm lên môi anh, rồi chăm chú nhìn anh, sau đó đứng dậy, xách túi bước ra cửa.

Nhìn bóng lưng Trang Dao, Diệp Phi không nói nên lời. Trang Dao là một người phụ nữ bình thường, phụ nữ bình thường yêu đàn ông là chuyện rất hiển nhiên, nhưng nguyện vọng hiển nhiên của cô lại không thể thực hiện, thứ đánh nát giấc mộng của cô, chính là anh không thẳng, mà anh cong vẹo.

Diệp Phi mở miệng, muốn gọi cô lại, nhưng không biết nói gì.

Bản thân anh đã từng yêu ba của cô, ba của cô yêu người khác, còn cô lại yêu anh.

Một người đàn ông không chiếm được người đàn ông mình yêu, lại được một phụ nữ hoàn hảo như vậy yêu, nhưng anh không thể yêu cô, bởi vì anh là đồng tính luyến ái.

Lão Lý chết vì anh, con gái hắn lại đau khổ vì anh lâu như vậy, nghiệt duyên giữa anh và gia đình lão Lý mãi không dứt. Liệu có phải ông trời muốn anh chết mới vừa lòng?

Trang Dao mở cửa phòng, đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn anh, “À! Phải rồi, quên nói một chuyện quan trọng.”

“Chuyện gì thế?” Diệp Phi vội hỏi.

“Diệp Sương là con ruột của anh, anh phải đối xử tử tế với nó.”

Diệp Phi ngẩn ra nhìn cô, nhất thời không kịp phản ứng. Trang Dao ẩn ý cười với anh, rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.



Hôm nay Diệp Phi đặc biệt ôm Diệp Sương vào lòng, tỉ mỉ nhìn từ đầu đến chân.

Diệp Sương chưa từng được Diệp Phi tiếp đãi long trọng như vậy nên khá hoảng loạn, không dám đối diện với ánh mắt cảnh sát điều tra của anh, cắm cúi nghịch khối rubik Bạch Minh Ngữ tặng, mặc kệ cho Diệp Phi thăm dò.

Chương Thụy Phương bày đồ ăn lên bàn xong, tò mò nhìn Diệp Phi, “Làm gì thế? Chưa thấy trẻ con bao giờ à?”

“Mẹ ơi, mẹ có thấy Diệp Sương hơi giống con hồi nhỏ không?” Diệp Phi hỏi.

Chương Thụy Phương cười nhạo, “Đương nhiên, con mà không giống ba à?”

Nhưng mà, nó đâu phải con con… Diệp Phi thầm nhủ.

Trước ngày hôm nay, Diệp Phi chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng câu Trang Dao nói trước khi đi lại khiến anh rối bù.

Cẩn thận ngẫm lại, Trang Dao là một người vợ tận chức tận trách, chưa từng dính líu với đàn ông khác, tuy anh là đồng tính, chưa bao giờ chạm vào cô, để cô phòng không bao nhiêu năm như vậy, nhưng với tính cách bảo thủ lại thanh cao của cô, chắc hẳn cô cũng không vượt rào.

Anh phải nghĩ ra sớm mới đúng.

Nhưng nếu đứa nhỏ này là con ruột của anh, thì nó sinh ra như thế nào? Anh không hiến tinh trùng, cũng không hề quan hệ với Trang Dao, cái này anh nhớ rõ. Chẳng lẽ đầu anh bị đập hỏng rồi, mất trí nhớ rồi sao? Không thể nào, bác sĩ nói anh không sao mà.

Miên man suy nghĩ không phải phong cách của Diệp Phi, anh giật ngay một sợi tóc Diệp Sương, làm Diệp Sương oai oái kêu to.

“Diệp Phi!” Chương Thụy Phương quát.



Diệp Phi bỏ sợi tóc của Diệp Sương và tóc của mình vào một phong bì, lúc Quan Tiểu Đông đến đưa hồ sơ vụ án thì giao cho hắn, nhờ hắn mang tới chỗ trưởng ban Kỹ thuật.

Xét nghiệm con ruột không thể để người ngoài biết, tránh miệng lưỡi thiên hạ. Việc này chỉ có thể lén lút nhờ người quen làm, hơn nữa càng ít người biết càng tốt.

Buổi tối Bạch Minh Ngữ ngồi trên sô pha đọc sách, chơi game, Diệp Phi tựa đầu giường xem tư liệu. Làm Diệp Phi bất ngờ là một tháng qua đội của anh phá được không ít trọng án, các vụ án tồn đọng từ trước cũng được xử lý gần hết, mà hết thảy công lao đều thuộc về Bạch Minh Ngữ.

Diệp Phi ngước lên khỏi tư liệu, nhìn nhìn Bạch Minh Ngữ, nghĩ bụng nếu nhóc này làm cảnh sát thật thì chưa biết chừng kỷ lục 28 tuổi lên chức đội trưởng của anh sẽ bị phá ngay. Đúng là hậu sinh khả uý, tương lai rộng mở nha.

Diệp Phi vừa vui mừng cho cậu, lại vừa ghen tị với cậu. Không phải sợ bị so sánh với cậu, mà anh chỉ tiếc hận vì mình không có năng khiếu như Bạch Minh Ngữ. Nếu cảnh sát cũng có hiệu suất phá án cao như Bạch Minh Ngữ, an toàn sinh mệnh và tài sản của nhân dân sẽ đảm bảo hơn nhiều, quốc gia cũng sẽ bớt nhiều tổn thất, tội phạm cũng giảm.

Ý tưởng không phải thực tế, chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp. Vì vậy địa vị lúc này của Bạch Minh Ngữ đối với Diệp Phi tựa như địa vị của gấu trúc trong lòng nhân dân Trung Hoa.

Nghĩ đến bé gấu trúc thơ ngây đáng yêu, lại nhìn Bạch Minh Ngữ làm tổ trên sô pha, Diệp Phi nhịn không được ngơ ngẩn cười cười.

Tuy bề ngoài không giống, nhưng bên nào cũng dễ thương, Tiểu Ngữ chính là gấu trúc của ta. Ha ha ha…

Ngày trước Diệp Phi làm việc không bao giờ phân tâm, nhưng bây giờ chung phòng với Bạch Minh Ngữ, Diệp Phi mắt nhìn tư liệu nhưng vẫn vô thức chuyển sang nhìn cậu. Anh nghĩ cứ thế này chắc cả đêm cũng chưa xong mất, ngày mai còn phải gọi người trong tổ đến họp bàn.

Diệp Phi trở mình, tự ép không được nhìn cậu, lấy lại bình tĩnh, mở tư liệu án 5.3 ra.

Không ngoài dự đoán, hung thủ lại giết người, hơn nữa còn dùng phương thức tương tự. Nạn nhân và cha mẹ nạn nhân có liên hệ gì với vụ án? Mãi chưa tìm được nguyên cớ, kết luận là nạn nhân và cha mẹ không có quan hệ với các nạn nhân trước, cũng không liên quan tới án 1.28.

Sao có thể?! Chắc chắn phải còn chi tiết gì đó họ chưa tìm ra. Diệp Phi cau mày xem tiếp, không khỏi tò mò, Triển Tường làm đội trưởng Đội hình sự đã mười lăm năm, phá bao kỳ án, mấy lần lập công, là thần thám danh tiếng trong giới, sao lại bỏ qua vấn đề rõ rệt thế này? Các quan chức tử vong tại Lệ Dương rõ ràng có liên quan tới án 1.28, chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc, tất sẽ tra ra manh mối quan trọng. Tại sao gã không điều tra theo hướng này?

Diệp Phi vuốt ve mép giấy ố vàng của hồ sơ vụ án 1.28, đột nhiên nghĩ ra một ý, khi lấy được hồ sơ vụ án này, anh từng nghi ngờ có người đã tìm hiểu trước, người đó là Triển Tường sao?

Nếu đúng là gã, tại sao gã tìm hiểu vụ án này? Tìm kiếm sơ hở? Hay là… Che giấu sơ hở?

Diệp Phi nheo mắt, cầm điện thoại nhắn tin cho Liêu Tuyết Hoa, bên kia trả lời rất nhanh, hai người nhắn tin qua lại vài lần, Liêu Tuyết Hoa nói muốn đến bệnh viện thăm anh, tiện bàn bạc tiến triển vụ án với anh.

Diệp Phi không đồng ý, dặn cô thương lượng với lão Vương, trước khi anh xuất viện phải chú ý quan sát hành động của Triển Tường, tiến hành theo dõi Triển Tường 24 giờ. Chuyện này trước mắt không được tiết lộ, chỉ có ba người họ biết.

Bỏ điện thoại xuống, Diệp Phi tiếp tục đọc tư liệu, cầm bức thư nặc danh lên nhìn. Đối phương dùng chữ cắt từ mặt báo ghép thành câu, tổng cộng khoảng 5 câu. Câu đầu tiên cung cấp địa điểm thi thể xuất hiện, bốn câu còn lại không mang ý nghĩa cụ thể, thậm chí không có cũng được, hoàn toàn không ảnh hưởng tới nội dung bức thư.

Hung thủ này rảnh thật, bỏ công cắt từng chữ rồi ghép lại, chỉ để lặp lại ý của câu đầu tiên?

Diệp Phi cảm thấy không đơn giản như vậy. Nhưng anh suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra manh mối. Câu đầu và câu cuối mỗi hàng ghép lại không có ý nghĩa, loại bỏ khả năng thơ giấu đầu. Quay ngược tờ giấy cũng không thấy gì đáng ngờ. Nếu nói có thứ gì đáng nghiên cứu nhất trong bức thư này, e rằng chỉ là các chữ được cắt ra từ tờ báo nào mà thôi. Nhưng chất liệu giấy khác nhau, hẳn là cắt từ tạp chí và các loại báo khác nhau, muốn tra ra trong khoảng thời gian ngắn là nhiệm vụ bất khả thi. Nếu tốn mười ngày nửa tháng nghiên cứu vấn đề này, có lẽ chưa kịp xong thì mục tiêu kế tiếp của hung thủ đã mất mạng.

“Anh Phi, muộn rồi mà chưa ngủ à?” Bạch Minh Ngữ đứng dậy khỏi sô pha, vừa nói vừa đi vào toilet.

Diệp Phi hoàn hồn, đáp, “Ừ, anh ngủ đây. Phải rồi, lát em lại xem giúp anh bức thư này có vấn đề gì không?”

Bạch Minh Ngữ quay lại, “Xem luôn đi.”

“Em không đi WC à? Đừng nhịn quá.”

“Không cần gấp mà. Xem giúp anh trước, anh ngủ rồi em đi.” Bạch Minh Ngữ bước tới bên giường, không ngồi xuống mà trèo lên, xốc chăn chui vào.

Diệp Phi ngước lên nhìn, chỉ thấy thân thể cao lớn của cậu như một chú chim non, nhẹ nhàng sà xuống chui vào chăn của anh, ngồi bên trái anh. Khoảng cách rất gần, anh có thể ngửi thấy mùi hương sữa tắm nhè nhẹ, chỉ cần nhích sang là có thể hôn lên khuôn mặt vừa trắng vừa mềm của cậu.

Bạch Minh Ngữ vén tóc ra sau tai, để lộ vành tai bụ bụ hồng hồng, tai cậu rất lớn, vành tai rõ ràng, phần dưới hồng phớt, đường cong hai má sắc bén như dao khắc, nối tiếp đến chiếc cổ mảnh mai, cậu mặc T-shirt vải bông cổ tròn, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra ngoài cổ áo, khiến người ta chỉ muốn cắn lên. Đôi môi như hai cánh hoa ửng đỏ, chỉ nhìn cũng biết là cực kỳ mềm mại và ngon miệng. Nhất là đôi mắt kia, chẳng còn đen láy sáng ngời như bình thường, có lẽ vì buồn ngủ nên mơ màng xa xăm, lông mi thật dài hắt bóng xuống mặt, đôi mắt xinh đẹp sâu không thấy đáy giờ đang nhìn anh.

Khát khao lâu như vậy mà không có chỗ xả, Diệp Phi sao chịu nổi? Anh xúc động nuốt nước miếng, “Tiểu Ngữ, em… em…”

Bạch Minh Ngữ nhìn anh, “Em sao?”

Diệp Phi cố nén xao động, lấy tay áo lau mồ hôi trên thái dương, đưa tài liệu cho cậu, “Em xem giúp anh.”

Bạch Minh Ngữ nhận tài liệu, khẽ cười, “Anh Phi… Sao ướt thế?”

“Hả?” Diệp Phi hoảng sợ, ‘Diệp tiểu đệ’ trong quần xấu hổ đến run run.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play