Đêm ấy Diệp Phi ngủ rất say, lúc tỉnh dậy cũng sắp mười giờ. Anh lấy điện thoại dưới gối ra nhìn, đã hết pin.
Hèn gì ngủ yên tĩnh thế.
Anh cắm sạc, rồi đi tắm một cái. Sạch sẽ bước ra, vừa khởi động máy vừa định ra ngoài, mới đặt tay lên tay nắm, bên ngoài đã có tiếng đập cửa ầm ầm, Diệp Phi hỏi, “Ai đó?”
“Xin chào, chúng tôi thuộc Đội hình sự, muốn hỏi thăm một số sự việc.”
Diệp Phi nhướn mày nhìn qua mắt mèo, choáng! Chẳng phải lão Lưu đây sao? Qua mắt mèo, cái đầu lão Lưu to biến dạng.
Diệp Phi vội vàng mở cửa, lão Lưu nhìn thấy Diệp Phi thì sửng sốt, “Hả? Sao Diệp đội trưởng lại ở đây?” Lão Lưu hoàn hồn, tò mò nhìn vào trong.
“Đây là nhà tôi mà.” Diệp Phi còn tò mò hơn gã, mới sáng sớm đã làm gì thế? Chỉ vì tắt điện thoại mà đến tận nhà tìm sao?
“Nhà cậu? Tôi nhớ nhà cậu ở Tri Xuân mà…” Lão Lưu gãi ót.
“Đó là nhà mẹ tôi.” Diệp Phi nói, “Các anh đến tìm tôi à?”
“Đâu có, gọi thì cậu tắt máy. Căn hộ đối diện nhà cậu có người chết, sáng nay báo án, chúng tôi vừa tra xét hiện trường, giờ đang định hỏi thăm hàng xóm xung quanh, không ngờ lại gặp cậu.” Lão Lưu nói.
Diệp Phi trợn tròn mắt, “Có người chết?” Anh nhìn phía sau hai người, cánh cửa dán chữ Hỷ đối diện khép hờ, thấp thoáng có bóng người đi lại, chắc là cảnh sát, anh hỏi, “Án giết người à?”
“Đúng vậy, cả nhà ba người, chết rất thảm.” Vu Bân đáp.
Đang nói thì Diêu Khiết bịt miệng chạy từ căn hộ đối diện ra, gục xuống tay vịn cầu thang nôn khan, hai mắt đỏ hoe ướt đẫm, “Không thể chịu nổi cái mùi này, ủa? Diệp đội trưởng đến rồi ạ? Anh mau vào xem đi… Ọe!”
Diêu Khiết nói thì Diệp Phi mới để ý mùi trong không khí, anh xoa xoa mũi, “Đi, đi xem một chút.”
Diệp Phi đeo găng tay và đi giày bảo hộ, bước vào trong, một thứ mùi nồng nặc ập đến. Diệp Phi bịt mũi, nhíu mày nhìn quanh.
“Thế nào, cái mùi này rõ không?” Lão Lưu hỏi.
Mùi máu tươi nồng nặc như vậy thì thảm trạng sẽ ra sao? Diệp Phi đã chuẩn bị tâm lý. Anh bước đến phòng tắm nơi có thi thể, nhìn thấy cả bồn tắm đỏ lòm, thầm nghĩ cũng may sáng nay chưa ăn gì.
Cái mùi này, có lẽ cả đời cũng không quen được.
Bên cạnh bồn tắm lớn có hai pháp y đang nhặt từng cục thịt bỏ vào bao, Diệp Phi cúi xuống nhìn, hỏi, “Thịt người à?”
Trên lý thuyết, Diệp Phi không nên hỏi câu này, vì rõ ràng đúng là thịt người, nhưng anh phát hiện bên trong thịt còn lẫn cả lông, nên mới hơi tò mò.
Phỏng chừng biết là án phanh thây, nên Sở Nam vốn thích toàn thây không có hứng thú, chỉ phái trợ lý đến. Kỳ Á Nam “Vâng” một tiếng, “Xét trên nội tạng và các bộ phận, hẳn là có hai cái xác. À đúng rồi, còn có một con mèo.”
Sửa sang lại đống thịt, Kỳ Á Nam đứng dậy, giơ túi nhựa trong lên cao, “Con mèo đang mang thai, tội nghiệp quá.”
Hai người thoáng nhìn bào thai trong túi nhựa, dạ dày quặn lên một trận. Diệp Phi vội vàng quay đi, bước sang phòng ngủ chính, lão Lưu cũng lập tức theo sau.
Diệp Phi vừa thở ra một hơi, điện thoại đột ngột reo vang, nhìn tên người gọi, là mẹ anh.
“Alo? Diệp Phi, sao cứ tắt máy thế? Con đang ở đâu?” Diệp Phi còn chưa áp điện thoại lên tai đã nghe tiếng mẹ nói.
“Điện thoại hết pin, con đang phá án, mẹ có chuyện gì ạ?”
“Tối qua Trang Dao không gọi cho con à? Hôm nay là ngày gì con không biết à?”
“Á!” Chết rồi! Diệp Phi bừng tỉnh, hôm nay Trang Dao kết hôn!!
“Diệp Phi! Mày! Mày! Mẹ nói mày bao nhiêu lần! Aizz… Thôi đến đây nhanh đi, buổi lễ sắp xong rồi. Trang Dao cứ khóc mãi chẳng ai dỗ được, toàn là tại mày! Giờ mày đến đây ngay, may ra vẫn kịp tiệc rượu.”
Cái gì mà tại con? Con có phải chú rể đâu? Con tới hay không quan trọng với cô ấy vậy sao? Diệp Phi hạ giọng, “Mẹ à, mẹ dỗ cô ấy đi, gửi lời xin lỗi thay con nhé, con không phân thân được, đang mắc vụ án.”
“Vụ án vụ án vụ án! Đội chúng mày không có mày thì không phá được án à? Trái đất không có mày thì ngừng quay à? Mày nghĩ mày quan trọng lắm à? Có lão Lưu lão Vương đấy còn gì? Chẳng thua kém gì mày, giao vụ án tạm cho hai đứa kia là được, mày đến đây xin lỗi Dao Dao ngay, chỉ mày mới dỗ được nó.”
Diệp Phi nhíu mày, “Cái gì mà chỉ con mới dỗ được cô ấy? Con có là gì của cô ấy đâu? Có mẹ cứ nghĩ con quan trọng ấy chứ! Sao càng già càng lẩm cẩm thế này! Được rồi, mẹ đừng quát tháo nữa, con đang bận lắm, mẹ nói đỡ với Trang Dao hộ con đi, hôm khác con đến nhận lỗi sau, con dập máy đây.”
Không đợi mẹ nói thêm, Diệp Phi dập máy ngay.
Diệp Phi quay lại nhìn lão Lưu, thấy lão Lưu đang nói chuyện với một cảnh sát khác thì nhẹ nhõm thở phào. Diệp Phi chịu ảnh hưởng của cha anh, một khi đã gặp vụ án khó giải quyết, bất cứ chuyện nhà gì cũng phải gác lại, quyết không để ảnh hưởng đến công việc. Rất nhiều người đã nói anh và cha anh bất kể là diện mạo hay tính tình đều như đúc từ một khuôn, cung cách ứng xử và những gì cha anh dạy bảo đã ngấm vào máu thịt, e là cả đời cũng không sửa được.
Cha anh mắc nợ gia đình quá nhiều, mẹ anh hai lần sinh nở, cha anh đều không ở bên cạnh. Tuy thỉnh thoảng mẹ anh cũng trách móc đôi câu, nhưng Diệp Phi biết, thực ra bà không hối hận vì ủng hộ công việc của ông, làm hậu thuẫn kiên cường cho ông, để ông yên tâm công tác. Cả đời mẹ anh chưa từng sống vì mình, khi trẻ sống vì chồng, về già sống vì con, đôi lúc Diệp Phi lại nghĩ, thật sự Trang Dao đã lựa chọn ly hôn là chính xác vô cùng, làm vợ của cảnh sát rất khổ sở.
Nhưng Diệp Phi lại rất muốn tìm một bạn đời dù chịu khổ vẫn ở bên anh. Ý nghĩ này của anh thật sự quá ích kỷ. Chẳng trách phụ nữ luôn nói đàn ông trên đời đều rất xấu xa, câu đó không hề oan, Diệp Phi có thể chứng minh.
Lần cuối cùng Trang Dao say rượu đã ôm lấy anh mà nói, đàn ông cung Bọ Cạp luôn rất khó đoán, mang sức hấp dẫn vừa nguy hiểm lại vừa thần bí, phụ nữ đối với họ cứ như thiêu thân lao vào lửa, biết chắc sẽ bị thương, nhưng vẫn liều lĩnh nhào về phía họ, mà cô chính là một con thiêu thân đã bị thương đó.
Thực ra chuyện này chẳng liên quan đến chòm sao hay tính cách, thuần túy chỉ bởi vì anh là gay mà! Anh cũng không phải kiểu đàn ông lạnh lùng như Trang Dao nói, thực ra anh nhiệt tình hơn bất cứ ai, nhưng nhiệt tình này chưa bao giờ thể hiện, vì chẳng ai cần cả!
Diệp Phi nhìn điện thoại, cười khổ, hi vọng Trang Dao đừng giận anh, chờ xong vụ án này, anh sẽ nhận tội với Trang Dao sau vậy.
Diệp Phi vừa xoay người, chưa bước được nửa bước thì điện thoại lại vang lên. Diệp Phi ấn nghe máy, không thèm nhìn tên người gọi đã quát to, “Mẹ ơi, có gì tối về nói sau được không?”
“Ơ? Anh Phi, anh đang nói với tôi à?” Bên kia cười hỏi.
Diệp Phi vừa nghe thấy giọng Bạch Minh Ngữ, mặt mũi lập tức đỏ hồng, anh ho khan vài tiếng, “Là cậu à, tôi nhầm, ngại quá…”
Bạch Minh Ngữ khẽ cười, “Sáng nay gọi mấy lần đều thấy anh tắt máy.”
“À, điện thoại hết pin, vừa sạc xong, tìm tôi có việc à?”
“Tối nay tôi rảnh, nhân tiện đến đến bổ túc cho em trai anh được không?”
Hả? Chuyện cứ dồn dập tới, Diệp Phi có chút rối ren, anh áy náy tràn trề đáp, “Tiểu Ngữ à, ngại quá, sáng nay vừa có hung án, giờ tôi đang ở hiện trường, thật sự không đi đâu được. Hay là thế này nhé, tối nay tôi đến tìm cậu, hoặc là ngày mai, ngày mai tôi đến nhà đón cậu nhé?” Lúc nói những lời này, lòng bàn tay Diệp Phi ướt đẫm mồ hôi, đột nhiên rất sợ Bạch Minh Ngữ mất hứng.
“Anh Phi, anh đã hứa cái gì với tôi cơ mà? Nói không giữ lời tôi sẽ coi thường anh đó. Cho tôi đến xem đi, tôi xin thề sẽ không gây phiền phức, anh không muốn mau chóng phá án đòi lại công bằng cho người đã khuất sao? Tôi đến giúp anh nhé, chúng ta bắt tay phá án được không?”
Bạch Minh Ngữ nũng nịu thế này, Diệp Phi làm sao mà chịu nổi? Cảm xúc dâng trào ngay lập tức. “Bắt tay phá án” đối với Diệp Phi còn hấp dẫn hơn “Bên nhau sớm tối” nhiều, anh mím môi ngẫm nghĩ rồi nói, “Cậu đến sợ cũng xong rồi…”
“Hiện trường ở đâu?” Bạch Minh Ngữ hỏi.
“Ở khu Tuyên Vũ.”
“Ha ha, tôi cũng đang ở Tuyên Vũ đây! Cho tôi địa chỉ cụ thể đi.”
Hả? Trùng hợp thế sao? Diệp Phi vội vàng đọc địa chỉ cho Bạch Minh Ngữ, Bạch Minh Ngữ nói năm phút sau sẽ tới, không biết thật hay giả.
Diệp Phi báo cho lão Lưu là Bạch Minh Ngữ sắp tới, lão Lưu không phản cảm như trước kia mà ngược lại còn có vẻ chờ mong.
Lúc này thi thể trong phòng tắm đã dọn dẹp sạch sẽ, mấy trợ lý pháp y khiêng túi nilon đen đi ra, chuẩn bị đưa tới trung tâm pháp y. Diệp Phi và lão Lưu đến phòng ngủ chính, trên giường là một thi thể nữ, toàn thân trần trụi, hai tay bị bẻ ngoặt sau lưng, cổ tay bị trói, tạo hình tư thế quỳ, bộ phận riêng tư hướng về phía cửa phòng, vừa vặn đập vào mắt Diệp Phi.
“Biến thái quá…” Diệp Phi lẩm bẩm.
Lão Lưu không đành lòng nhìn thẳng vào thi thể, giận dữ nói, “Dạo này sao thế không biết, chẳng hiểu xã hội phát triển quá hay là tôi già rồi mà lũ biến thái càng lúc càng nhiều, hồi trước nào có chuyện thế này! Cứ như làm nghệ thuật không bằng!”
Diệp Phi híp mắt nhìn thi thể, ra tay đặc biệt như vậy, hiển nhiên hung thủ tới vì cô gái này.
Ga trải giường dính đầy dầu mỡ, thi thể giống như bị thứ gì đó ủi qua, toàn thân bóng loáng nổi đầy mụn nước, nước mủ ồ ồ chảy ra ngoài trông cực kỳ ghê tởm.
Điều tra viên đang vây quanh giường lấy mẫu dầu, Diệp Phi bước tới quan sát thi thể, sau đó Kỳ Á Nam cũng đến, tiến hành kiểm nghiệm bước đầu. Diệp Phi nhường chỗ, cầm khung ảnh trên tủ đầu giường lên nhìn, đó là ảnh một gia đình ba người, hai người lớn tuổi trông rất hiền hòa lịch sự, là người có trình độ văn hóa. Ở giữa hẳn là con gái của họ, mặt mũi thanh tú, tươi tắn nhã nhặn, là một cô gái xinh đẹp hiếm có. Anh đảo mắt nhìn thi thể đã biến dạng trên giường, rất khó liên hệ hai người này với nhau.
Lúc này ngoài cửa truyền đến giọng Bạch Minh Ngữ, “Anh Phi! Tôi đến rồi đây!”
Nhanh vậy sao! Tim Diệp Phi loạn nhịp, vội vàng ra ngoài đón Bạch Minh Ngữ vào.
“Cậu đến nhanh thế!” Diệp Phi nói, đưa găng tay và giày cho Bạch Minh Ngữ.
“Sáng nay đến khu này có chút việc, không ngờ trùng hợp vậy đó.” Bạch Minh Ngữ từ ngoài hành lang đã ngửi thấy mùi máu tươi, lúc này vẻ mặt nghiêm trọng, không còn trẻ con nữa.
Diệp Phi gật đầu, không có thời gian hàn huyên với cậu, thu lại tâm tình, đưa Bạch Minh Ngữ vào phòng ngủ. Tới khi vào rồi mới giật mình nhận ra, để một đứa trẻ còn vị thành niên nhìn thấy hình ảnh này, hình như không đúng lắm…
Nhưng Bạch Minh Ngữ không có phản ứng gì, bộ dạng rất bình tĩnh. Lão Lưu thoáng nhìn Bạch Minh Ngữ, khách sáo gật đầu với cậu, rồi báo cáo lại cho Diệp Phi, “Bước đầu phán đoán là một gia đình ba nạn nhân, cha mẹ và con gái. Báo án là người nhà của nạn nhân, dì cả của cô con gái, bởi vì cô gái sắp kết hôn nên ngày nào cũng có người đến giúp, nhà cô đưa cho dì cả một xâu chìa khóa. Căn hộ rất sạch sẽ, không có dấu vết va chạm hay lau chùi, suy đoán là người quen gây án. Dấu chân và vân tay hỗn độn, rất khó phân tích. Người báo án nói tối hôm trước rất nhiều người đến hỗ trợ. Hiện trường không có công cụ gây án để lại, chỉ có một chảo dầu, bên trên không lấy được vân tay, có dấu vết bị lau chùi.”
Người quen gây án là chi tiết khá đắt giá, với nhân lực hữu hạn của cảnh sát bây giờ, quá trình điều tra sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Diệp Phi nhìn về phía Kỳ Á Nam, hỏi, “Thời gian tử vong và phương thức tử vong đã phân tích được chưa?”
Kỳ Á Nam lấy ra một mảnh vải dính tinh dịch trong âm đạo thi thể nữ, đặt vào túi kiểm nghiệm, chỉ xuống giường đáp, “Người này, thời gian tử vong hẳn là rạng sáng, trước hoặc sau một giờ, hai người khác cũng có thể nằm trong phạm vi tương tự. Từ vết cắt trên các miếng thịt, có lẽ là dao phay hoặc một loại dao kéo tương đối sắc bén. Có phần xác bị đông đá, có lẽ hung thủ nghĩ cắt thịt mềm không vui, nên chặt một bộ phận đặt vào ngăn đá tủ lạnh, chờ đông lại cắt tiếp. Nếu cắt hết hai thi thể như vậy, dùng loại dao phay không chuyên phỏng chừng mất ít nhất năm – sáu tiếng đồng hồ.”
Kỳ Á Nam tiếp tục báo cáo kết quả kiểm tra sơ bộ, “Nạn nhân nữ bị thương nhiều chỗ, tạm thời rất khó phán đoán đâu là vết thương chí mạng, cần phải mang về kiểm nghiệm chi tiết. Trước ngực nạn nhân có nhiều vết dao,” Cô ngồi xuống mép giường, nhìn vết thương trên bả vai thi thể, “Hẳn là mã tấu rất sắc bén. Hung thủ phanh thây không dùng loại dao này.”
“Xem ra nạn nhân nữ này rất đặc biệt với hung thủ.” Bạch Minh Ngữ đột ngột xen miệng.
Diệp Phi tán thành, “Đủ loại dấu hiệu cho thấy, hung thủ đến vì cô gái này.”
Kỳ Á Nam tuổi còn trẻ, đối mặt với thi thể kinh khủng này vẫn giữ được bình tĩnh, thái độ có thể gọi là rất chuyên nghiệp. Cô dùng ống nghiệm lấy mẫu da người chết, dùng kim chọc mụn lấy nước mủ, mặt không đổi sắc đậy nắp bỏ vào thùng, xong xuôi mới nói, “Người chết hẳn đã bị thương rồi bị trói thành tư thế này, từ vết thương trên âm đạo phán đoán, hung thủ đã lợi dụng tư thế này để tiến hành xâm phạm. Không lấy được tinh dịch bên trong âm đạo, hung thủ có dùng bao cao su… Phòng bếp có một chiếc nồi sắt, bên trong vẫn còn dầu, suy đoán hung thủ dùng dầu sôi rót lên thân thể người chết, về phần mất máu mà chết hay bị bỏng chết thì phải mang thi thể về kiểm nghiệm thêm.”
Nếu bình thường, Diệp Phi nghe những lời này chắc chắn không cảm thấy gì, nhưng hôm nay khác mọi hôm, Bạch Minh Ngữ vẫn còn vị thành niên mà! Từng câu Kỳ Á Nam nói đều làm thái dương Diệp Phi giật giật. Anh lén lút nhìn sang Bạch Minh Ngữ, sợ cậu bé có phản ứng xấu.
Thấy Bạch Minh Ngữ nhìn chằm chằm vị trí tế nhị trên thi thể, Diệp Phi đột nhiên rất hối hận vì cho cậu đến đây, nếu Kiều Minh Phong biết chắc chắn sẽ chửi rủa anh đầu độc trẻ em. Mà ngay lúc Diệp Phi còn đang rối rắm trong lòng, Bạch Minh Ngữ thình lình bước đến bên giường, nhỏ giọng nói với Kỳ Á Nam vài câu, sau đó hai người vây quanh bộ phận sinh dục của xác chết nhìn qua nhìn lại, hình ảnh này khiến Diệp Phi và lão Lưu gai cả người. Lão Lưu ghé vào tai Diệp Phi, nhỏ giọng nói, “Cứ bảo học y là tâm lý biến thái, tôi thấy… câu này chuẩn quá cơ.”
Diệp Phi mím môi không đáp. Anh đúng là khéo lo hão, Bạch Minh Ngữ học y, làm gì có bộ phận thân thể người nào cậu chưa nhìn thấy? 80% đã nhìn người sống cũng như người chết rồi.
“Hung thủ giết người đúng là kỳ công, nhưng phí nhiều sức lực như vậy, xem ra chẳng những hắn đã tính toán chuẩn xác thời gian, mà còn hiểu rất rõ tác phong của gia đình nạn nhân.” Diệp Phi nói.
Lão Lưu gật đầu, “Thực ra làm vậy cũng không khôn khéo, ngược lại còn giúp chúng ta dễ dàng gói gọn phạm vi điều tra.”
Lúc này Vu Bân cầm danh sách những người có mặt đêm hôm trước tới, Diệp Phi lật xem, khẽ giật mình.
Danh sách có tên Phương Hữu Bảo…
Đêm qua đúng là cậu ta bước ra từ căn hộ này. Diệp Phi nhẩm tính thời gian, Phương Hữu Bảo xuất hiện khá gần thời gian tử vong, nhưng anh cảm giác hung thủ không phải cậu ta. Bởi vì trên người cậu ta không có vết máu, cũng không mang theo bất cứ công cụ nào, vẻ mặt cũng rất tự nhiên, không có sơ hở gì.
Nhưng cụ thể vẫn phải điều tra thêm để kết luận.
Diệp Phi đưa danh sách cho lão Lưu, nói với Vu Bân, “Cậu và Diêu Khiết phụ trách điều tra những người trong danh sách.”
“Rõ!” Vu Bân đáp.
Sau khi xác nhận phán đoán của mình, Bạch Minh Ngữ quay sang nhìn Diệp Phi, Diệp Phi hỏi, “Có phát hiện gì à?”
“Anh Phi, nhìn từ miệng vết thương, hung thủ thật sự đã cưỡng dâm người bị hại. Nhưng anh không cảm thấy có điểm kỳ quái sao? Nếu hung thủ muốn trả thù, tại sao không tiến vào từ trước mặt, mà cố tình lật cô ta lại để làm từ phía sau? Mặt đối mặt thực hiện hành vi này, bắt nạn nhân chứng kiến hung thủ đâm vào thân thể mình sẽ khiến nạn nhân càng thêm nhục nhã và sợ hãi, chẳng phải trả thù càng mãn nguyện hơn sao?”
Diệp Phi bị vấn đề của Bạch Minh Ngữ làm cho phát sặc, thầm nhủ ranh con biết nhiều quá nhỉ! Lão Lưu, Kỳ Á Nam và tất cả điều tra viên cùng đưa mắt nhìn Bạch Minh Ngữ, tựa hồ cũng rất ngạc nhiên với câu hỏi của cậu. Đúng vậy, Diệp Phi cũng từng đặt nghi vấn từ góc độ này, sau khi Bạch Minh Ngữ nhắc tới, vấn đề rất dễ bị bỏ qua này hình như cũng đáng để nghiên cứu lại.
Diệp Phi nhíu mày ngẫm nghĩ, “Đúng là có điểm kỳ quặc, hay tư thế này có ý nghĩa đặc biệt gì đó với hung thủ?”
Một kiểm nghiệm viên chen lời, “Có gì mà phải thắc mắc? Chắc là hung thủ thích tư thế này?”
Lão Lưu hung dữ trừng mắt nhìn người nọ, Kỳ Á Nam cũng mất hứng hừ lạnh một tiếng, kiểm nghiệm viên nọ lập tức cúi gằm mặt, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Diệp Phi lại rất nghiêm túc trả lời vấn đề của kiểm nghiệm viên, “Đây rõ ràng là vụ án giết người vì tình, các chi tiết trên hiện trường thể hiện hung thủ là người cẩn trọng, hơi mắc chứng cưỡng ép, hơn nữa kế hoạch mưu sát tỉ mỉ này còn giống như một nghi thức nào đó. Nếu đã có mưu đồ như vậy thì việc cưỡng hiếp và sát hại này đối với hắn sẽ mang ý nghĩa khác với những vụ cưỡng dâm khác, nó đại biểu cho độc chiếm, trừng phạt, trả thù, hoặc thỏa hiệp với bản thân. Phân tích từ góc độ tâm lý học, nếu hung thủ mặt đối mặt hủy hoại thân thể người bị hại, tức là lấy sợ hãi, giãy giụa, đau đớn của đối phương làm niềm vui. Đứng trên góc độ của hung thủ mà nói, chắc hẳn hắn sẽ tiếp tục xâm hại dựa theo cảm giác phấn khích này. Nhưng tại sao hắn không cần thưởng thức biểu cảm của nạn nhân, mà lật nạn nhân lại? Cổ tay nạn nhân bị trói lại bằng quần lót của chính mình, điều này bất hợp lý với hiện trường đã được hung thủ tỉ mỉ sắp đặt, hắn không dùng dây thừng trói người bị hại, dùng quần lót là ý tưởng lâm thời. Cho nên tôi suy đoán lúc ấy nhất định đã có gì đó phát sinh, khiến hung thủ thay đổi kế hoạch, thực hiện hành vi xâm phạm từ phía sau.”
Bạch Minh Ngữ hai mắt sáng lên nhìn Diệp Phi, “Anh Phi phân tích không sai! Vậy theo anh thì tình huống gì đã phát sinh trong quá trình đó?”
Diệp Phi lắc đầu, tỏ vẻ không có manh mối.
Thấy hai người phân tích hăng say, lão Lưu cũng gia nhập, “Hay là hung thủ thấy người bị hại máu me ghê quá nên sợ rồi? Vì thế mới lật cô ta lại?”
Bạch Minh Ngữ lắc đầu.
“Cậu biết à?” Kỳ Á Nam luôn lạnh như băng cũng nhịn không được tò mò nhìn cậu nhóc đẹp trai bên cạnh, hiếu kỳ hỏi.
“Chắc là…” Bạch Minh Ngữ đáp.
“Là gì?” Tất cả cùng hỏi.
“Không biết.” Bạch Minh Ngữ đáp.
“Xì!” Mọi người khinh thường.
Diệp Phi cũng xụ mặt, hóa ra nhóc con chỉ pha trò thôi à? Nghịch ngợm quá!
“Đưa thi thể về kiểm nghiệm đi.” Diệp Phi khoát tay, sau đó nói với lão Lưu, “Lão Lưu, anh đi xem chỗ Vu Bân thế nào rồi.”
“Rõ!” Lão Lưu xoay người rời khỏi phòng.
Diệp Phi gọi Bạch Minh Ngữ lại, “Đi, vào phòng khác xem.”
“Vâng.”
Hai người vào phòng khách, Diệp Phi đang định thuật lại tình trạng hai thi thể bị phanh thây khác cho Bạch Minh Ngữ, bên tai thình lình truyền tới hơi thở ấm áp, sau đó anh nghe thấy Bạch Minh Ngữ nói, “Anh Phi, tôi biết vì sao hắn phải làm từ phía sau đấy, anh muốn nghe không?”
Bên tai Diệp Phi hơi tê tê, anh nghiêng đầu nhìn Bạch Minh Ngữ đang áp sát mặt vào anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT