Dựa trên những chứng cứ cảnh sát nắm được, đã có thể xác định cái chết của Tôn Quảng Dân không phải tự sát, mà là hung sát. Bởi vì cửa phòng không có dấu vết cạy mở, chủ nhà nói căn phòng này có hai chìa khóa, cả hai đều ở chỗ Tôn Quảng Dân. Cảnh sát dân sự cũng tìm thấy hai chiếc chìa khóa trong phòng hắn, chứng minh hung thủ đi vào khi Tôn Quảng Dân có nhà. Kẻ này rất có khả năng là người quen của Tôn Quảng Dân. Trong phòng Tôn Quảng Dân cất giấu bí mật động trời, hắn cho người ngoài vào, chứng tỏ quan hệ của kẻ này và hắn rất chặt chẽ.

Xác định là người quen gây án, cộng với kết quả phân tích của ban kỹ thuật: cúc áo và lông thú thuộc về một chiếc áo khoác đắt tiền, phạm vi đã được thu nhỏ. Cảnh sát dành một buổi chiều điều tra người trong khu và cha mẹ của những đứa trẻ bị hại, loại trừ khả năng gây án của họ. Kế tiếp, điều tra sàng lọc khu vực Tôn Quảng Dân thường xuyên hoạt động, nơi làm việc và quê quán Hà Nam, tìm kiếm những người từng có xung đột lợi ích hoặc thù oán với Tôn Quảng Dân.

Tổ chuyên án in một xấp ảnh chiếc áo khoác nọ, mang đi hỏi dân chúng xung quanh, muốn xác định trước khi án mạng xảy ra, có người nào mặc chiếc áo này đi vào khu nhà của Tôn Quảng Dân hay không. Kết quả rất đáng thất vọng, không ai nhìn thấy.

Hôm qua còn phát sinh một sự kiện, sau khi biết tin ác ma hành hạ trẻ em đã bị giết chết, cha mẹ của những đứa trẻ và hàng xóm xung quanh cùng đến náo loạn trước cổng Đội hình sự, la lối cảnh sát là lũ rác rưởi, người giết Tôn Quảng Dân mới thực sự là anh hùng, không cho phép cảnh sát vây bắt “Anh hùng” đã giết Tôn Quảng Dân. Lúc ấy Diệp Phi đang ăn cơm ở nhà Bạch Minh Ngữ, chẳng biết sao điện thoại không gọi được, cũng may có đội trưởng đội trị an đến hỗ trợ, tận tình khuyên bảo dân chúng suốt ba tiếng, cuối cùng sự việc mới chìm xuống, không náo loạn tới trong cục.

Nghe kể lại, Diệp Phi thầm nhủ, thôi xong, lần này không dễ rồi.

Bởi vì sao?

Hiện giờ tất cả mọi người đập bàn chửi rủa Tôn Quảng Dân, quần chúng xung quanh đều cảm thấy hắn chết chưa đủ thảm, ai cũng nói hắn phải bị băm thành từng mảnh, chặt đầu phơi bờ tường bảy bảy bốn chín ngày, còn thẳng thắn khen ngợi hung thủ hành hiệp trượng nghĩa, báo thù cho những đứa trẻ và gia đình chúng, tất cả đều coi hung thủ là Đấng cứu thế, phải bảo vệ.

Lo lắng của Diệp Phi đã thành hiện thực. Quả nhiên ngày hôm sau cảnh sát điều tra khó khăn vô cùng, chỉ cần hỏi có ai xích mích với Tôn Quảng Dân hay không, ngay lập tức sẽ được nghe một trận chửi bới Tôn Quảng Dân té tát, chửi suông chưa đủ, có người còn dùng cả tay chân, xắn áo trừng mắt thể hiện sự oán giận của mình. Cảnh sát dân sự kiên nhẫn nghe hết để hỏi tiếp, nhưng ai cũng trợn mắt ngẩng cao đầu, bày tư thế tôi nhất định không bán đứng “Anh hùng”, miệng mím chặt, không chịu nói thêm gì. Nhưng tất nhiên không phải ai cũng vậy, có người còn thẳng thắn đứng ra tự nhận mình là anh hùng đã giết Tôn Quảng Dân, được cảnh sát bắt giữ ngay tại trận, đưa về đội hỏi cung. Nhưng hỏi cung mới biết, miêu tả quá trình gây án râu ông nọ cắm cằm bà kia, thời gian cũng không khớp, mà điều tra mới hay người này hoàn toàn không có thời gian gây án.

Lão Lưu sốt ruột muốn nổ cả đầu, “Giờ phải làm sao? Tra xét hai ngày chẳng ra cái chó gì cả! Tôn Quảng Dân bị căm hận đến thế thì dù có kẻ khả nghi cũng chẳng ai nói với chúng ta!”

Lão Vương cầm cốc đến máy rót nước, nghe tổ 2 thảo luận án sát hại trẻ em thì không nhịn được xen vào, “Ai bảo các anh làm không tốt công tác bảo mật! Cha mẹ chúng biết chúng chết thảm như thế, không đạp sập cả trời mới là chuyện lạ.”

“Khu nhà đó đông người như thế thì bảo mật kiểu gì? Lúc pháp y đưa xác ra ngoài, dân xung quanh nhìn thấy hết, cha mẹ lũ trẻ còn được hàng xóm gọi đến nhận xác con, quỳ trước xe cảnh sát không chịu đứng dậy, không cho đưa xác đi. Thế là còn nhẹ, các anh không thấy có mấy người phát điên phát rồ, suýt thì xé xác ăn thịt cả cảnh sát, bọn tôi cũng phải chột dạ chứ, con người ta mất tích lâu thế rồi, lúc tìm thấy thì chết thảm như vậy. Haizz, cũng khó trách, nếu là tôi thì tôi cũng…”

Lúc này Diệp Phi đang từ văn phòng đi ra, nghe lão Lưu nói thì bình tĩnh tiếp lời, “Anh cũng thế nào?”

“Tôi, tôi…” Lão Lưu nghiêng đầu đáp, “Điều tra vụ này uất lắm! Thằng súc vật Tôn Quảng Dân chết chưa hết tội! Kể cả sống thì rồi cũng bị xử bắn thôi, sao chúng ta phải tốn sức vì nó, mẹ nhà nó chứ…”

“Lão Lưu! Lưu Đức Chí!” Diệp Phi quát. Anh nhìn mấy cảnh sát trẻ tuổi đứng quanh đó, lại trừng mắt nhìn lão Lưu, thấp giọng nói, “Anh làm cảnh sát bao nhiêu năm rồi, sao lại nói những lời vô trách nhiệm như thế? Kể cả tội ác tày trời thì cũng phải do Tòa phán định hắn đáng chết hay đáng sống, chứ không phải nhờ tay kẻ khác dùng thủ đoạn trái pháp luật chấm dứt tính mạng của hắn. Nếu ai trên đời này cũng hành hiệp trượng nghĩa thì xã hội có loạn không? Đến lúc đó ai đảm bảo sự an toàn cho gia đình anh? Đại hiệp à? Tôi nói anh có hiểu không?”

Lão Vương đứng bên cạnh cười ha hả, “Đại Lưu đọc tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá rồi.”

Đinh kỹ thuật từ hành lang chạy vào, hô lớn, “Diệp đội trưởng! Lưu đại ca! Có phát hiện!”

Mấy người cùng đến xem, Đinh kỹ thuật cầm trong tay một túi vật chứng, bên trong là chiếc cúc áo tìm được tại hiện trường.

Diệp Phi nhận túi vật chứng, nhìn trái nhìn phải, “Phát hiện gì?”

“Tiểu Trương ban kỹ thuật nói tuy không tìm thấy vân tay hoàn chỉnh nhưng có vết máu đã bị lau chùi, hơn nữa xét nghiệm ra thì không phải máu của bản thân người chết.”

Diệp Phi chấn động, “Tức là hung thủ cũng bị thương!”

Nghe được tin tức này, tất cả cùng lên tinh thần.

Lão Lưu nói, “Chi bằng cứ đến hiện trường tra khám một chút.”

“Đúng!” Diệp Phi ném đầu lọc thuốc, “Đi, đi xem thế nào. Tiểu Đinh, cậu gọi tới trung tâm pháp y, bảo họ cử người đến hiện trường luôn, mang ‘Luminol’ theo.” ( Luminol là thuốc thử vết máu để lại tại hiện trường, có thể phát hiện cả những vết máu từ nhiều năm về trước.)

“Rõ!”

Diệp Phi và lão Lưu lái xe cảnh sát tới căn phòng thuê của Tôn Quảng Dân, pháp y cũng đến rất nhanh.

Vết máu khô tại hiện trường quá nhiều, không dễ phân biệt đâu là của kẻ bị tình nghi để lại.

Khi biết trên cúc áo có dính máu của kẻ bị tình nghi, Diệp Phi lập tức nhớ tới Bạch Minh Ngữ đã từng diễn lại quá trình hành hung tại hiện trường. Anh cho pháp y dùng Luminol kiểm tra vại nước, quả nhiên tìm thấy vết máu đã bị lau chùi, vết máu khá mới, có thể xác định không phải máu của đám trẻ. Qua xét nghiệm, vết máu trên vại nước hoàn toàn ăn khớp với vết máu trên cúc áo. Nếu đã có thể chứng minh kẻ bị tình nghi mặc áo khoác khi hành hung, tức là vị trí bị thương của hắn sẽ thuộc phần da thịt lộ ra ngoài, đầu hoặc tay.

Phạm vi điều tra lại một lần nữa được rút gọn.

Nếu cư dân khu C không chịu hợp tác với cảnh sát thì chuyển sang điều tra xưởng đóng khung cầu!

Ngay khi Diệp Phi và lão Lưu lái xe tới xưởng đóng khung cầu, Vu Bân và Diêu Khiết được phái đi điều tra quê cũ của Tôn Quảng Dân đã đến thôn J, Hà Nam. Họ tới đồn cảnh sát địa phương, yêu cầu cung cấp tư liệu và phối hợp điều tra quan hệ xã hội của Tôn Quảng Dân.

Đồn trưởng nghe vậy thì lập tức nói, “Cần gì phải điều tra? Hỏi tôi là được, tôi biết hết mà. Thằng bại hoại đó do chính tay tôi bắt giữ mà!”

Diêu Khiết và Vu Bân nhìn nhau, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, Diêu Khiết vội hỏi, “Bắt giữ? Hắn phạm tội gì sao?”

Đồn trưởng mạnh bạo thở hắt ra, “Đúng thế! Thằng súc sinh! Chết là tốt! Quá tốt!” Nói xong, đồn trưởng đỏ hoe mắt ngẩng đầu lên, cố gắng ngăn nước mắt trào ra, không rõ vì sung sướng hay khổ sở.

Vu Bân tò mò hỏi, “Vậy hắn phạm tội gì? Sao lại được thả ra? Ngài kể lại cho chúng tôi đi?”

Đồn trưởng lau nước mắt, hỏi Vu Bân, “Có phải thằng súc sinh đó lại làm chuyện ấy không?”

“Chuyện ấy là… chuyện gì?” Vu Bân hỏi.

“Haizz!” Đồn trưởng lắc đầu, căm uất đỏ bừng mặt, bối rối hồi lâu mới mở miệng nới, “Thằng chó đó chuyên hãm hại trẻ con!”

“Trước đây hắn cũng từng làm vậy sao?” Diêu Khiết không dám tin.

Đồn trưởng gật đầu, chìm vào hồi ức. Diêu Khiết vội vàng bật máy ghi âm, Vu Bân chuẩn bị giấy bút làm biên bản.

“Chuyện 18 năm trước rồi, tôi được điều từ huyện khác tới đây, khi ấy tôi chỉ là một viên cảnh sát trẻ trong đồn, có một ngày tôi nhận được báo án từ con dâu nhà lão Tào, cổ nói con gái cổ bị người ta làm nhục, lúc đó tôi không tin, nghĩ bụng con bé mới 12 tuổi thì sao có người làm chuyện đó được? Đồn trưởng cũng không tin, nên bảo tôi cứ đi một mình kiểm tra xem sao.

Hai người không nhìn thấy ánh mắt của cô bé đó, lúc tôi nhìn thấy cô bé lần đầu, trực giác tôi đã biết, trời ơi, tệ rồi! E là đúng thật rồi! Đôi mắt cô bé chỉ có sợ hãi và tuyệt vọng, cảm giác mất hết sức sống. Cô Tào vừa khóc vừa nói chồng cổ mất sớm, cổ phải đi làm công bên ngoài để nuôi hai đứa con đi học, nhà cửa để cho mẹ già trông coi, mẹ cổ lớn tuổi, tay chân hơi chậm, không chăm nom được hai đứa trẻ. Cơm nước đôi khi cũng nhờ con gái lớn, chính là người bị hại Tào Tiểu Muội làm. Tiểu Muội rất ngoan ngoãn, học giỏi, giấy khen dán kín tường, cô Tào tự hào lắm, gặp ai cũng khoe, nói là con gái lớn nhà tôi mai sau muốn làm giáo viên đó!”

Đồn trưởng lau mặt bằng đôi bàn tay thô to, nói tiếp, “Nhưng về sau thành tích của cô bé càng ngày càng kém, tính tình cởi mở cũng chuyển sang u ám không thích giao tiếp. Vốn bộ dạng đã nhỏ nhắn hơn đám bạn cùng lứa, từ lúc ấy lại càng gầy gò. Mắt bà ngoại không còn tinh, không chú ý đến chuyện này, nhưng giáo viên thì khác, thấy một học sinh giỏi càng lúc càng sa sút, sao có thể không lo lắng? Thế là giáo viên ấy đi thăm hỏi các gia đình, biết được hoàn cảnh nhà Tiểu Muội thì gọi điện cho cô Tào, hỏi cổ có về xem con gái như thế nào được không?

Cô tào thức đêm chạy về thôn, thấy con gái gầy trơ xương, đau lòng lắm nhưng hỏi gì cô bé cũng không nói. Cô Tào cũng không ép hỏi thêm, chỉ ở nhà chơi với con vài ngày, nghĩ là con nhớ mẹ. Nhưng hôm sau Tiểu Muội tan học không về nhà, cô Tào đến trường không tìm thấy, đi hỏi xung quanh cũng không ai biết. Cổ về nhà chờ đến tối mới thấy con bé về, khi đó tóc con bé rối bời, quần áo cũng bị xé nát. Cổ hỏi sao thế, con bé không nói, cổ tức quá, lôi nó vào phòng định đánh cho một trận, nhưng vừa cởi quần nó ra thì trông thấy bao nhiêu là máu chảy xuống chân…”

Nói tới đây, đồn trưởng lại nghẹn ngào, nghiến răng nghiến lợi, “Cô Tào mới đầu cứ tưởng con gái đã dậy thì, nhưng cảm thấy không đúng lắm, vì khắp người nó toàn là vết thương! Chỗ ấy cũng như bị thứ gì đó đâm nát! Cổ ôm con khóc một buổi, hỏi thế nào con bé cũng không nói. Vì thế hôm sau cổ đi báo án, tôi tiếp nhận vụ án này. Mới đầu cô bé không chịu nói gì cả, chỉ cúi đầu bấu ngón tay, đến giờ nhớ lại tôi vẫn còn đau lòng, Về sau tôi nghĩ chắc tại bọn tôi đều là đàn ông, hỏi cô bé những cái này không thích hợp, thế là nhờ một nữ cảnh sát hỏi cùng, nghĩ bao nhiêu cách trấn an cô bé, mất vài ngày làm công tác tư tưởng, cuối cùng cô bé mới mở miệng. Câu đầu tiên là: Chú ơi, con không dám nói, hắn bảo nếu con nói với người khác, hắn sẽ giết cả nhà con.

Lúc ấy tôi nghe mà tức giận, hỏi cô bé hắn là ai? Tôi nói đừng sợ, chú sẽ bảo vệ con! Chú sẽ tống hắn vào tù, cả đời này hắn sẽ không làm hại con được nữa. Lúc ấy cô bé mới khóc, hai người không được nghe, thật sự, tiếng khóc đó cọp nghe cũng phải mềm lòng! Mới nhiêu lớn chứ! Bị thằng súc sinh kia hành hạ hơn một năm! Mà một chữ cũng không dám nói… Không dám nói luôn…”

Nghe đến đây, Diêu Khiết đã nhịn không nổi, mắt đỏ hoe, cô tắt máy ghi âm, quát to, “Súc vật! Súc vật! Hắn chính là Tôn Quảng Dân sao?”

“Đúng! Thằng súc vật đó!”

Vu Bân nghiển răng hỏi, “Về sau thì sao?”

“Aizz… Chúng tôi đến tận nhà bắt Tôn Quảng Dân, không ngờ lại nhìn thấy một bé gái khác bị nhốt trong tủ âm tường, trần truồng, khắp người toàn máu. Bác sĩ nói nếu chúng tôi đến muộn một lúc thì chắc cô bé kia không sống nổi. Sau này Tôn Quảng Dân bị tạm giam theo luật hình sự, lúc thẩm vấn hắn lại nói hai cô bé trộm đồ của hắn, nên hắn chỉ trừng phạt chút thôi. Tức là hắn thừa nhận có ngược đãi trẻ em nhưng không thừa nhận mình ép chúng quan hệ. Khi đó y học không phát triển, hơn nữa hắn làm chuyện ấy cũng vài ngày rồi, không thể chứng thực người quan hệ với hai cô bé có phải hắn hay không. Vì không có chứng cứ xác thực, tòa án chỉ phán Tôn Quảng Dân 5 năm.”

Diêu Khiết đập bàn, “Quá ít! Sao chỉ có 5 năm? Loại súc vật này lẽ ra phải xử bắn! Quá ít!”

Đồn trưởng nói, “Đúng thế, quá ít. Lúc xe tù ra đến cổng thôn, đàn ông trong thôn cầm hết dụng cụ làm đồng ra chặn xe, muốn giết Tôn Quảng Dân. Để bảo vệ súc sinh này mà hai cảnh sát dân sự còn bị thôn dân đánh cho thương tật, về sau cảnh sát trong đồn đuổi tới, đồn trưởng bắn hai phát súng chỉ thiên mới dẹp được loạn, không to chuyện thêm. Sau này chúng tôi mới biết, hóa ra thằng súc sinh đó không chỉ cưỡng dâm hai bé gái, mà rất nhiều trẻ em trong thôn đã bị nó hành hạ, nhưng tất cả đều giống Tiểu Muội, bị uy hiếp, không dám nói ra mà thôi.”

Nói tới đây, đồn trưởng cười khẩy một tiếng, “Tôn Quảng Dân ra tù xong cũng không dám quay về thôn, hắn biết thò một chân vào là chỉ còn đường chết. Nói thật, nếu bây giờ hắn đứng trước mặt tôi, nhất định tôi cũng chẳng do dự nổ súng bắn chết hắn! Tôi đã thề với cô bé ấy là sẽ bắt hắn ngồi tù, cả đời hắn sẽ không thể hại cô bé nữa! Nhưng tôi chỉ nói mà không làm được! Bao nhiêu năm rồi tôi vẫn tự trách, chỉ sợ thằng súc vật lại ra hại người. Giờ tốt rồi, ác giả ác báo! Đúng là mãn nguyện!”

Diêu Khiết và Vu Bân bối rối nhìn ông. Thông qua miêu tả của đồn trưởng, chẳng phải từng gia đình trong thôn này đều có động cơ gây án sao? Cả người chấp pháp mà còn muốn giết Tôn Quảng Dân thì vụ án này phải tra tiếp thế nào đây?

“Vậy những đứa trẻ bị hại giờ sao rồi?” Diêu Khiết hỏi.

Đồn trưởng lắc đầu, “Trừ hai người bị hại đã biết thì những người khác đều được giữ kín, cũng không thể xác định cụ thể nhà nào bị hại, vào cái tuổi ấy, lại gặp chuyện như thế, tâm trạng những đứa trẻ và gia đình chúng đều vậy thôi, ai cũng muốn mang bí mật này xuống mồ, sao có thể cho người ngoài biết? Tào Tiểu Muội và một đứa trẻ khác là bất đắc dĩ bị mọi người biết thôi, giờ hai cô bé thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là sau khi xảy ra chuyện thì cả hai đều rời khỏi thôn. Tôi nghĩ người nhà chắc là muốn cho hai cô bé đến môi trường mới, bắt đầu cuộc sống mới?”

Diêu Khiết mím môi gật đầu, thân là phụ nữ, cô hiểu được nỗi khổ của những đứa trẻ và gia đình bị hại, không khỏi có chút nghẹn ngào.

Vu Bân mở miệng hỏi, “Người bị hại một là Tào Tiểu Muội, còn một người khác tên gì?”

“Quan Dĩnh.”

Vu Bân ghi lại.

“Vậy theo suy đoán của ngài, nếu Tôn Quảng Dân bị giết thì ai là người có hiềm nghi lớn nhất trong thôn?”

Đồn trưởng cười ha hả, “Tôi đã nói rồi, nếu hắn dám về thôn, tôi sẽ bắn hắn đầu tiên, cậu xem ai có hiềm nghi lớn nhất?”

Vu Bân nhất thời vã mồ hôi, nhìn sang Diêu Khiết, đứng lên nói, “Cám ơn ngài cung cấp manh mối quan trọng cho chúng tôi, ngài có thể cử người đi cùng chúng tôi không? Bây giờ chúng tôi muốn điều tra thăm hỏi quanh thôn.”

“Không thành vấn đề, nhưng tôi phải nhắc hai người trước, lúc thăm hỏi nhớ phải cẩn thận, ‘Tôn Quảng Dân’ là cái tên rất nhạy cảm ở đây, thôn dân ở đây lỗ mãng lắm, chọc tức bọn họ, cẩn thận đầu nở hoa!”

Hai cảnh sát trẻ nghe mà không khỏi run run.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play