Part 1:

Tháng Hạ Hỏa (Tháng 9), Ngày 4, 21:10

Cơn khát đã đánh thức người phụ nữ.

Ả chậm rãi chuyển mình trên chiếc giường lớn và với tay lấy chiếc bình nước để cạnh giường, nhưng lại chẳng có gì ở đó.

Sực nhớ ra là chẳng có bình nước nào được đặt cạnh giường cả, ả bất giác chậc lưỡi.

“Oápp”

Ngáp. Ả có thói quen ngủ sớm và dậy sớm như người lớn tuổi, thế nên chỉ mới ngủ được một tiếng hẳn là ko đủ.

Đặt tay lên cổ họng mình, nuốt xuống, cảm nhận được nước bọt trôi xuống cổ họng, ả leo xuống giường. Với lấy chiếc khăn tắm dày đặt bên tấm ga giường, quấn nó quanh cơ thể trần trụi, ả xỏ chân vào đôi dép và đi ra ngoài.

Dinh thự này vốn là cơ sở chính ở Vương Đô và thuộc quyền sở hữu của Hilma, kẻ đứng đầu chi nhánh thuốc phiện. Theo lý mà nói, trong dinh thự này phải có cỡ chục tên thủ hạ đang bận rộn làm việc, thế nhưng bây giờ lại im ắng một cách kì quái, như thể quanh đây chẳng có ai.

Hilma bước dọc theo hành lang trong sự kinh ngạc. Nếu đám quý tộc đã rời đi, thì sớm muộn dinh thự cũng trở nên im lặng. Nhưng mà như thế này có vẻ hơi quá im lặng thì phải?

Giữa dinh thự này, cho gọi một quý tộc ắt hẳn sẽ có lời đáp lại.

Nói về quý tộc, cho dù là trưởng nam và muốn thừa kế gia tộc thì vẫn thường phải chờ khá lâu, khoảng cỡ khi 30 tuổi. Trước đó, họ được phép tiêu xài thỏa thích bởi cha mình – người đứng đầu gia tộc. Bởi đều đã trưởng thành, lập gia đình và có con, họ được mời tới đây để giải trí. (TL: như kiểu đi lầu xanh:3)

Rượu, phụ nữ, thuốc phiện. Những lời nịnh bợ được rót vào tai họ. Nói chuyện với những quý tộc cùng đẳng cấp khác để xây dựng mối quan hệ gần gũi, nhờ vậy mà họ có thể vừa tận hưởng niềm vui vừa thiết lập các mối liên kết.

Một khi quý tộc đó kế thừa gia tộc, thì cũng là lúc để gặt hái thành quả. Nếu quý tộc đó đứng lên phản kháng lại, thì thứ nhận được sẽ là roi. Ngược lại nếu đồng ý hỗ trợ tổ chức, họ sẽ được cho kẹo. Cứ như vậy, dần dần lẫn vào cái vòng luẩn quẩn của giới quý tộc.

Ả bước dọc theo hành lang yên tĩnh để tìm nước uống.

Thật ra thì ả ko ghét yên tĩnh, mà thậm chí còn thích nó hơn là sự ồn ào. Cái tính cách vui vẻ với những quý tộc ồn ào để kết giao chỉ là bề ngoài. Tuy nhiên, bầu không khí hiện tại thực là quá dị thường. Sự yên tĩnh đến lạnh người làm ả tưởng như mình là người duy nhất trong dinh thự.

“…Chuyện gì đã xảy ra?”

Lính gác không thể tự ý rời khỏi đây mà không nói gì. Một sự việc bất thường như vậy, la lên chỉ làm lộ vị trí hiện tại của ả, dẫn đến những việc tồi tệ. Giả dụ như chạy ngay về phòng và giấu mình dưới chăn, thì sao nữa? Quá bị động.

Trong tình huống này buộc phải hành động, hoặc không sẽ bị nuốt chửng như con mồi. Đây chính là tâm niệm của ả, cách mà ả từ một kỹ nữ cao cấp leo lên tới vị trí hiện tại.

Đảo mắt nhìn quanh hành lang, quả nhiên hiện tại chẳng có ai. Ả vội vàng chạy khỏi nơi này.

Ả tin vào giác quan thứ 6 của mình, và đích đến là căn phòng bí mật chỉ có mình ả biết. Căn phòng có chứa nhiều vật phẩm ma thuật, bảo thạch và mật đạo. Dù đây là trụ sở đầu não ở Vương Đô, thì vẫn còn nhiều trụ sở khác phân bố khắp nơi. Xem ra đã đến lúc chạy tới nơi khác.

Cố gắng hết sức để không phát ra âm thanh khi đi, ả chợt nhận ra điều khác thường.

“Gì, cái gì đây?”

Ả không khỏi rên lên một tiếng nhẹ khi thấy cảnh tượng dị thường bên ngoài cửa sổ. Những dây thường xuân leo lên che phủ lớp kính mỏng, chặn hoàn toàn ánh sang đến từ bên ngoài. Dẫu cho có cố sức như nào cũng không thể mở cửa sổ ra dù chỉ một chút.

Ả hoang mang nhìn những ô cửa sổ khác dọc hành lang. Tất cả đều bị bao phủ bởi một lớp dây thường xuân dày.

“C-Cái gì? L-Là ai…”

Trước khi ả ngủ, khung cảnh khác hoàn toàn. Chỉ trong một giờ ngắn ngủi đã thành thế này, đây hẳn là ma thuật ai đó.

Nhưng, là ai? Mục đích của hắn là gì? Hoàn toàn không có manh mối nào, nhưng ả biết tình thế bây giờ rất nguy hiểm.

“Chết tiệt!”

Vừa bước vội vừa chửi thề, ả chẳng buồn quan tâm tới chiếc khăn tắm đã tuột ra. Bất kể thế nào, phải nhanh chóng tới được căn phòng bí mật.

Bước tới cầu thang, ả nhìn xuống. Không có bất kì tiếng động nào.

Nhờ vào ánh sáng lọt qua khe nhỏ giữa những dây thường xuân, ả cẩn thận bước xuống cầu thang. Một tấm thảm nhung dày được trải lên trên giúp ả có thể đi xuống mà không gây ra tiếng động nào. Ả thực sự biết ơn nó.

“--!”

Tới được tầng dưới, ả bỗng chết lặng.

Một bóng người đứng ở hành lang đang nhìn chằm chằm vào ả. Nó như dung hòa vào bóng tối, nhưng không giống như cách lũ trộm ẩn mình trong bóng tối, mà bởi vì da của nó có màu đen, một Dark Elf với hai mắt khác màu nhau sang lên trong đêm.

Dark Elf bước ra khỏi bóng tối. Cô ta mặc đồ của một bé gái. Trên tay cô cầm một cây trượng màu đen, và mắt nhìn thẳng vào Hilma.

Đằng sau bé gái bí ẩn đó là căn phòng bí mật.

Ả nhớ lại thiết kế của dinh thự và bắt đầu suy nghĩ, và nhích lại gần trong khi run lên vì sợ hãi.

Không chừng là một quý tộc nào đó đưa nó đến làm đồ chơi, nếu vậy thì không sao cả.

Tuy nhiên ý nghĩ ngây thơ này ngay lập tức bị bác bỏ.

Cocco Doll đã bị bắt giữ. Để tránh những ảnh hưởng bất lợi từ việc tranh giành quyền lực trong tương lai, ả đã chuẩn bị sẵn đường thoát thân tới nơi an toàn. Thế nên không có chuyện thuộc hạ trong dinh thự mang người ngoài vào mà không hề báo cáo.

“Này, tiểu thư.”

Âm thanh vừa cất lên, Hilma nhíu mày ngạc nhiên.

Là một kỹ nữ cao cấp từng gặp qua đủ hạng người, kinh nghiệm của ả cho biết người đứng trước mặt không phải là một bé gái, mà là bé trai.

Quần áo rất sang trọng, đa số mọi người sẽ không ai có thể chạm tay vào. Chúng là những món đồ mà ngay cả Hilma cũng không thể có được.

Những Dark Elf thường sống trong rừng, nay lại có một con giới tính không rõ ràng, ăn mặc xa hoa xuất hiện giữa Vương Quốc.

Bầu không khí xung quanh nếu không quá bất thường, có lẽ ả đã nghĩ đó là nô lệ của một quý tộc nào đó có sở thích quái lạ.

“…Ngươi, ngươi đang làm gì ở đây?”

Đối phương hoàn toàn không đề phòng, chậm rãi tiến lại gần.

“B-bà già, có phải bà là người quan trọng nhất dinh thự này phải không?”

Kể cả bị gọi là bà già, ả ta cũng không hề cảm thấy khó chịu. Với một Dark Elf nhỏ tuổi vậy, có lẽ tuổi của ả cũng đến mức để bị gọi là bà rồi.

“Không-“

Ả đang định nói vậy, nhưng đột nhiên cảm thấy không ổn.

Ả ta tuyệt nhiên tin vào trực giác của mình. So với những thứ khác, thì trực giác được đánh giá cao hơn và nhờ nó mà ả có thể sống sót tới giờ. Giác quan có thể phản bội lại ả, nhưng trực giác thì không bao giờ.

“Vâng. Đúng vậy. Tôi là người quan trọng nhất ở đây.”

“V-vậy sao. Tốt quá.”

Cậu bé mỉm cười. Hilma cảm thấy dục vọng trong lòng bùng cháy, như thể thúc giục ả làm dơ bẩn tạo vật đẹp đẽ trước mặt. Một nụ cười hoàn toàn tinh khiết.

“A a, không giống với những gì ta nghe được.”

Như đáp lại lời đứa bé, ô cửa sổ gần đó mở ra. Đứng đó là một cô gái trong trang phục người hầu, cơ thể toát lên mùi máu thay vì mùi nước hoa.

Hilma dung tay che miệng lại, nén lại tiếng kêu tuyệt vọng.

Trong bàn tay đáng yêu của người hầu là một cái tay của đàn ông. Bắp vai lộ ra ngoài như thể bị xé ra khỏi bả vai.

“C-cái gì!”

“Ể~~, mà, có vẻ như có người định tấn công dinh thự này. Chúng ta nên hoàn thành mọi thứ trước khi họ đến đây. Vậy tôi sẽ mang cô ta theo.”

“Xin đừng để ý tới tôi. Đã lâu rồi mới được no nê thế này, thật sự bây giờ đã thấy rất thỏa mãn rồi.”

Miệng không cử động, nhưng vẫn phát ra âm thanh. Điều này đặc biệt khiến người ta kinh ngạc, nhưng Hilma vẫn còn chuyện khác muốn hỏi. Đặc biệt là về thứ mà cô ta đang ăn, nó làm ả run lên liên tục. Hi vọng mình đoán sai, Hilma hỏi:

“V-vậy, t-tôi nữa à? Cô định ăn cả tôi à?”

“Hả? À, không. Bà là ngoại lệ.”

Vẫn không yên tâm. Trực giác bảo rằng còn có thứ tệ hơn đang chờ mình.

“-Vậy, cậu bé, có muốn lại đây vui đùa tí không?”

Quần áo ả từ từ tuột xuống, để lộ đôi vai.

Cơ thể này chính là thứ mà ả luôn tự hào. Là một kỹ nữ cao cấp, những kẻ mà ả hầu hạ đều là quý tộc cao cấp. Thế nên ả dốc hết sức cố gắng loại bỏ mỡ thừa, duy trì sự hấp dẫn của mình. Bất luận là người chính trực thế nào, đều không thể rời mắt; kể cả trẻ nhỏ cũng sẽ bị kích thích. Ả ta tuyệt đối tự tin về khoản này.

Thế nhưng, chẳng có tí biểu cảm nào trong đôi mắt của đứa trẻ.

Thế này là sức hấp dẫn của ta không bằng con người hầu bên cạnh! Dù cho đã chuyển nghề, ta vẫn là dân chuyên nghiệp. Kể cả kẻ không có cảm xúc cũng phải trở nên đầy dục vọng! Ta sẽ làm được!

Chuyển động như một con rắn, ả khoe ra cơ thể kiều diễm của mình, cảm thấy đối phương không hề cảnh giác, từ từ tiếp cận.

Nhưng ả không hề cảm nhận được chút ham muốn nào từ cậu bé.

Thế nên phải cần một thủ đoạn khác. Tay ả chậm rãi đưa ra sau cổ cậu bé – và kích hoạt vật phẩm ma thuật – Viper’s Tattoo.

Hình xăm con rắn trên hai tay bất ngờ sống dậy, con rắn nhe răng nanh hình lưỡi hái cắn vào người cậu bé. Bất cứ ai bị cắn bởi con rắn cực độc này sẽ lập tức rơi vào trạng thái co giật rồi chết. Với một người thiếu thốn kĩ năng chiến đấu như Hilma, đây chính là đòn sát thủ của ả.

Tuy nhiên cậu bé lập tức dùng tay tóm lấy con rắn lao tới cực nhanh một cách linh hoạt, không hề do dự bóp nát nó.

Hình xăm rắn từ từ trở về cổ tay của Hilma. Bởi vì thực thể hóa đã bị giết, để hồi phục cần hẳn một ngày. Suốt thời gian này không có cách nào để kích hoạt lần nữa.

Đã hành động nhưng lại không thể đạt được kết quả mong muốn, Hilma rơi vào tình thế tệ nhất và chỉ có thể từ từ lui lại. Điều mà ả cảm thấy đáng sợ nhất là mặc cho một chuỗi sự việc vừa xảy ra, biểu cảm của cậu bé vẫn chẳng hề thay đổi. Ngay cả khi bị tấn công, thì cũng không hề có một chút lo ngại hay thù địch nào biểu lộ ra.

“A, a, vậy, chúng ta…đi thôi.”

“Đi đâu?”

Vừa nảy sinh thắc mắc, Hilma lập tức cảm thấy một cơn đau dữ dội ở đầu gối. Đau đến mức không thể đứng nổi, ả đổ gục xuống sàn.

“Aaaaaaaaa!!!!”

Ả hét lên đầy đau đớn; đủ đau để mồ hôi tuôn ra khắp người. Ả không khỏi liếc nhìn xuống đầu gối, và hối hận.

Chân trái ả bị vặn ngược 180 độ, đầu khớp xương đâm xuyên qua da thịt chĩa thẳng ra ngoài.

Hilma vừa khóc vừa đưa tay định ấn vào vết thương, nhưng lại do dự, ả sợ.

Cậu bé tóm tóc Hilma và kéo đi.

Người khác nhìn vào sẽ không thể nói ả bị kéo đi với sức mạnh lớn thế nào. Sức mạnh của cậu bé là quá lớn, thậm chí khiến cho một lượng lớn tóc bị nhổ xuống, nhưng cậu chẳng hề quan tâm.

“Không! Không! Làm ơn dừng lại!”

Cậu bé liếc nhìn Hilma đang rên rỉ, nhưng không hề dừng bước chân lại.

“Nhanh nào! Chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu không nhanh lên!”

Part 2

Tháng Hạ Hỏa (Tháng 9) Ngày 4, 22:20

Sau đợt tấn công vào dinh thự, Entoma Vasillisa Zeta bước ra từ cửa chính.

Cô nhặt một mẩu giấy nằm dưới chân, vo tròn nó lại và ném về phía dinh thự.

Kế hoạch ban đầu là quét sạch toàn bộ người trong dinh thự, lấy đi những quyển sách quan trọng và vật phẩm giá trị trước khi rút lui. Lướt qua như chim, không hề để lại dấu vết, và vì thời gian có hạn, họ chỉ lấy đi những gì có thể. Tuy nhiên cuối cùng thì căn nhà vẫn bị dọn sạch sẽ, như thể đã có một toán trộm ghé qua.

Dù sao thì điều này cũng hoàn toàn ổn vì Demiurge, người cử Entoma và Mare tới đây, đã cân nhắc tới khả năng này. Nhưng nói lại thì thời gian bỏ ra ở đây đã vượt qua dự đoán khá xa.

Cùng với những con quỷ khác, Mare và cô ta đáng lẽ phải xuất phát sớm hơn. Mare đã bắt được người quan trọng nhất dinh thự và đi tới điểm tập kết. Vì vẫn còn đủ thời gian, những con quỷ cấp thấp mang theo cả núi tang vật và chuẩn bị để mọi người rút lui.

Mọi chuyện nên là vậy, nhưng rồi họ phát hiện ra nhà kho ngầm đầy những đồ trộm được và thuốc phiện trái phép trong khi rút lui.

Việc thu thập vì thế mà bị chậm lại.

Đầu tiên, khu vực ngầm được chia thành nhiều phòng, với các vật phẩm giá trị và hàng hóa rẻ tiền được xếp lẫn với nhau, rất khó để tìm. Giống như tìm một loại cây nhất định ở giữa khu rừng. Kể cả là Entoma và bầy quỷ cũng không thể mang hết tất cả mọi thứ đi, thế nên mới phải đi tìm những thứ có giá trị giữa một rừng hàng hóa.

Nếu người phụ nữ bị Mare mang đi vẫn còn ở đây, mọi thứ đã được giải quyết gọn gàng, nhưng mọi thứ đã quá trễ.

Entoma và bầy quỷ dồn những thứ mà họ cho là rác sang một bên. Kể cả là những con quỷ với sức mạnh vượt xa loài người, thì việc này cũng khá phiền phức. Nhưng nhờ cách này và nỗ lực của họ, những vật phẩm có giá trị đã có thể được đưa đi.

Là người chịu trách nhiệm, Entoma, người ở lại cuối cùng, ngước nhìn bầu trời đêm và dùng tay lau mồ hôi, giống như hành động người ta hay làm sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Đó là những gì cô nghĩ, dù chẳng đổ giọt mồ hôi nào.

“Ha. Mọi người mang hàng hóa đi thôi~”

Theo mệnh lệnh của Entoma, những con bọ khổng lồ cỡ người mang theo lượng lớn hàng hóa trên lưng bay lên bầu trời đêm. Những con bọ cánh cứng khổng lồ này được triệu hồi bởi kĩ năng của cô.

Cánh của chúng tạo ra âm rung trầm và nặng, lũ bọ bay theo hàng tới đích đến của chúng.

Sau khi gửi lũ bọ chuyển hàng hóa đi, Entoma nhìn vào thứ cô đang cầm và suy nghĩ.

“Ah, không được ăn. Không được, không được.”

“Bốp”, cô tự cốc nhẹ vào đầu, rồi đưa cánh tay người đến dưới cằm. Cánh tay người biến mất với âm thanh ‘chomp chomp chomp’ trong khi cổ họng Entoma liên tục di chuyển. Biểu hiện của cô trông cực kì đáng yêu, nhưng mùi máu cũng đồng thời từ từ tỏa ra.

“Mỡ phụ nữ thì mềm và thịt thì ngon. Mỡ trẻ em thì mỏng và thịt cũng không kém. Nhưng, à, tuyệt nhất đương nhiên là thịt chất lượng của đàn ông.”

Cô khéo léo bỏ qua phần xương trong khi ăn, rồi ném phần còn lại của cái tay vào trong dinh thự.

“Cám ơn vì bữa ăn!”

Cô cúi đầu về phía dinh thự, rồi bắt đầu rút lui theo mệnh lệnh. Tuy nhiên vừa được vài bước thì đã bị một tiếng nói chặn lại.

“Yo. Thật là một đêm đẹp nhỉ?”

“…Đúng là một đêm đẹp thật, nhưng ta không nghĩ với ngươi thì không đẹp lắm đâu?”

Không rõ kẻ đang từ từ xuất hiện là đàn ông hay phụ nữ. Mặc dù có vẻ như là phụ nữ, nhưng hình dáng lại như là đàn ông.

“Ngươi, đang làm gì ở đây?”

“Đi dạo thôi.”

“…Ngươi, cái thứ vừa mới ăn ban nãy là gì??”

“Thịt.”

“…Thịt người?”

Giọng nói vang lên lạnh như băng, nhưng Entoma cũng chẳng bối rối tí nào. Cô chẳng quan tâm đến loại tình cảm phát sinh giữa loài người với cô. Cản đường thì bị nghiền nát; Bằng không thì được lờ đi. Nếu cô đói, chúng sẽ thành thức ăn. Với Entoma, sự tồn tại của chúng chỉ có vậy.

Tênlưỡng tính chậm rãi nâng cây búa lên. Sau khi thấy hành động đó, lần đầu tiên Entoma nói với giọng phiền toái.

“Vậy, chúng ta có gặp nhau chưa?”

Hoài nghi xuất hiện trên gương mặt gã lưỡng tính, tự nghĩ “Có thể nào?”, nhưng không nói to nó.

“Ta ở đây chỉ là vì công việc. Đánh nhau với ngươi sẽ khá là rắc rối, hơn nữa ta cũng đã no rồi.”

“…Tha cho ta đi. Đường đường là một trong những Mạo hiểm giả mạnh nhất của Vương quốc, gặp một quái vật ăn thịt người, sao có thể để ngươi chạy thoát được. Ngươi còn tồn tại thì loài người sẽ còn gặp vấn đề.”

“A, Phiền phức thật. Nhưng ngươi cũng khá mạnh. Vậy ta sẽ biến ngươi thành đồ ăn dự trữ.”

Entoma lần đầu tiên nhìn thẳng vào tên lưỡng tính.

Cô không thể bác bỏ rằng đó là một chiến binh mạnh mẽ.

Ừm, phải, rất mạnh.

Entoma không phải là một chiến binh thuần túy, nên cô không có kỹ năng đánh giá chính xác sức mạnh đối thủ. Tuy nhiên, cô không nghĩ đối phương có thể mạnh hơn mình.

“Oriyaaa!”

Tên lưỡng tính lao tới, và nện chiếc chùy xuống.

Entoma tránh đòn tấn công một cách nhẹ nhàng. Nhưng đòn tấn công tiếp theo lập tức đuổi theo cô, chiếc chùy đổi hướng thành một đòn bạt ngang, nhắm thẳng vào Entoma. Đây không phải là một đòn dựa trên lực ly tâm, mà hoàn toàn dựa trên sức mạnh cực lớn.

Entoma một lần nữa biến đi, và kích hoạt kĩ năng của mình.

“À!? Ngươi chỉ biết chạy thôi à?”

Chiếc chùy bắt đầu xoay vòng, tạo nên một cơn lốc xoáy lớn trên đầu gã lưỡng tính, khiến cho tóc tai rối tung lên.

“Heh, ngươi chỉ biết quay vòng vòng tạo nên mấy âm thanh ‘woosh woosh’ thôi hả?”

Tên lưỡng tính chậc lưỡi đáp lại. Khi Entoma kích hoạt kĩ năng lần nữa, chiếc búa từ trên bổ xuống. Cô tránh đòn này có chút vất vả và chiếc búa chôn sâu trong đất sau khi trượt mục tiêu.

Entoma cười nhạo khi nhìn thấy chiêu thức lặp lại. Biểu cảm của cô không hề thay đổi, nhưng điệu cười chế nhạo cho thấy khoảng cách giữa hai người.

Tên lưỡng tính nhận ra sự bất cẩn của Entoma.

“Nát này!”

Với đầu nhọn cây búa là trung tâm, mặt đất xung quanh bắt đầu đổ sụp, hay đúng hơn, những hòn đá văng tứ tung. Như thể vừa có một trận động đất xảy ra. Lần đầu tiên Entoma không thể giữ được điệu bộ thản nhiên, nhưng ảnh hưởng từ vật phẩm ma thuật của đối thủ không làm sập mọi thứ.

Entoma nhìn thấy đối thủ nhổ cây búa lên.

Cô không thể làm gì hơn ngoài khó chịu.

Cô nguyền rủa sự bất cẩn của mình.

Tránh đòn tấn công vừa rồi là quá dễ. Người thường sẽ thấy rất khó để thoát khỏi sóng xung kích phát ra bởi sự sụp đổ bề mặt xung quanh sẽ làm mất thăng bằng. Tuy nhiên với một nữ chiến hầu được trang bị những vật phẩm ma thuật cao cấp như Entoma, chừng này chẳng có nghĩa lý gì cả.

Thế nhưng lại có một vấn đề.

Trong khi tránh những mảnh vỡ bay tới, bộ đồ hầu gái cô đang mặc đã bị bẩn.

Một việc như vậy là không thể tha thứ. Đây là trang phục cao cấp mà các Đấng tối cao đã trao cho Entoma.

Xong- mọi thứ chấm dứt ở đây.

Dưới lớp mặt nạ của Entoma, sự thù địch hiện lên.

Sẽ chấm dứt ở đây.

-Giết.

Cô nung nấu ý định giết chóc, không phải thứ cảm xúc khi con người đang chơi đùa với côn trùng. Cây búa vung mạnh về phía Entoma.

Entoma lập tức giơ tay trái chặn lại. Cô không mạnh như các Thủ vệ, nên chỉ dùng tay chặn cây búa mà hoàn toàn không thương tổn gì là không thể.

Sau đó, khoảnh khắc va chạm, âm thanh vang lên không phải là kim loại đánh vào thịt, mà là âm thanh kim loại va chạm vào một vật cứng.

Một cái khiên được gắn vào tay trái Entoma. Không phải là ẩn dụ nói quá. Một con bọ tám chân tự gắn mình vào cổ tay Entoma.

“Cái-cái gì thế này!”

“Thấy đấy, ta là một Entomomancer. Vậy nên ta có thể triệu hồi và sai khiến côn trùng theo ý ta.”

Cô đưa tay phải ra và côn trùng bay ra từ bóng tối. Một con bọ dài như thanh kiếm lưỡi to gắn vào mặt trên tay phải của Entoma.

“Đây là bọ blade và bọ shield. Ta vốn không định giết ngươi, nhưng giờ thì không thể tha thứ được!”

Entoma bước tới, lưỡi kiếm chém ra.

Áo giáp tên lưỡng tính bị nứt vỡ và máu phun ra, nhưng chưa đủ để kết thúc. Đòn đánh nghiêm túc của Entoma là không thể tránh được, nhưng cũng chỉ bị một vết thương nhỏ.

Tự nhận mình là chiến binh mạnh nhất nhất Vương quốc, hoàn toàn không phải là khoa trương. Trình độ này đã chẳng còn đối thủ.

Dù Entoma không phải là thuần chiến binh như Yuri, cô vẫn là nữ chiến hầu và sở hữu sức mạnh vượt xa loài người.

Cô chém thêm phát nữa, máu phun ra nhuộm đỏ gò má.

Đòn tấn công lần này gây vết thương lớn hơn hẳn lần trước, và không còn là một vết thương nhỏ.

“Chuyển động thay đổi hẳn! Thực lực đây à?!”

Tên lưỡng tính gầm lên, nện mạnh cây búa xuống, tuy nhiên lập tức bị bọ shield của Entoma đẩy lùi. Chấn động mạnh truyền đến toàn bộ cơ thể hắn khiến cho một bước chân dù dùng hết sức cũng không làm được. Cảm thấy bị dồn ép, cơn giận dữ bùng lên trong lòng hắn.

Tên lưỡng tính giận dữ, khí thế tăng lên, nhuần nhuyễn phát động một tổ hợp công kích. Những đòn tấn công nổ ra như cơn lốc hung tợn. Sự đáng sợ là nó được tạo ra thông qua võ kĩ độc đáo của thế giới này. Tuy nhiên, Entoma sử dụng bọ shield và bọ blade của mình một cách tài tình, hoàn toàn chặn đứng chuỗi đòn tấn công 15 combo của hắn.

Entoma không hề biết vừa rồi là đòn tất sát của Blue Rose Gagaran, sử dụng nhiều loại võ kĩ cùng lúc – Super Combo. Mỗi đòn công kích đều là toàn lực. Nó thậm chí có thể phá vỡ võ kĩ phòng ngự [Fortress], và chỉ một số ít thiên tài có thể dùng võ kĩ phòng ngự cấp cao [Invulnerable Fortress] mới có thể chống lại được. Thế mà Entoma chỉ dựa vào sức cơ bắp tự nhiên lại có thể chặn hết được.

Đó là bởi cấp độ cách biệt giữa hai người, cũng như chênh lệch hoàn toàn giữa năng lực thể chất của hai chủng tộc.

Tuyệt vọng nổi lên trong mắt đối thủ, nhưng Entoma chẳng quan tâm. Cô chỉ muốn giết chết đối phương.

“-Phù~”

Gagaranthở hồng hộc như thể vừa trồi lên khỏi mặt nước và dừng cuộc tấn công của mình lại. Bọ blade trên tay phải Entoma được kéo về phía sau như cây cung và bay thẳng tới ngực Gagaran như một mũi tên.

Mục tiêu là ngực Gagaran. Cây búa được nâng lên, nhưng quá chậm. Đòn tấn công của Entoma xuyên qua ngực Gagaran trước khi cô ta kịp phản ứng.

Đúng ra là như thế.

Cây kiếm xuyên qua không khí. Vì mất đi mục tiêu, bọ blade bay thẳng vào bóng đêm.

“Phư”. Entoma quay sang tìm kẻ vừa cản trở mình.

Cách đó không xa là một người phụ nữ mặc đồ đen, sau lưng là tên lưỡng tính đang thở dốc.

“Làm phiền rồi, Tia. Cứ tưởng là xong rồi chứ.”

“Bất ngờ ghê, máu chảy ra từ Gagaran thật sự màu đỏ~”

“Đồ xỏ lá! Cô đã thấy tôi bị thương mấy lần rồi còn gì!”

“Tôi cứ tưởng phải chảy máu màu xanh cơ. Power Up!”

“Hơn cả ‘Power Up’ nhá, là thay đổi chủng tộc!”

“Thế thì ‘Class change’!”

Nghe cuộc hội thoại đầy thoải mái, Entoma bắt đầu nôn nóng. Là một đối thủ mạnh mẽ, cô cần phải chứng tỏ sức mạnh khác biệt trong nháy mắt đồng thời nhanh chóng xác định vị trí của mình.

“Vậy, tới lúc kết thúc rồi đấy. Đã nói lời từ biệt xong chưa?”

Lần đầu tiên Entoma vào thế chiến đấu. Hai phai – Gagaran – không còn là kẻ thù đáng gờm; vấn đề là kẻ mới đến – Tia. Nếu bộ đồ đó không phải là assassin, vậy là ninja. Điều kiện cần của class này là level 60.

Nếu cô ta thực sự là ninja, vậy Entoma không thể thắng một cách dễ dàng được. Đây không phải lúc có thể nói “Chẳng cần dùng hết sức cũng thắng được!”

“Spider Talisman!”

Cử động của Entoma thậm chí nhanh hơn cả đối phương khi cô kích hoạt bốn lá bùa đang cầm trong tay phải.

Khoảnh khắc lá bùa rơi xuống đất, nó biến thành những con nhện lớn.

Cấp của kĩ năng này ngang với phép [3rd tier Summon Monster], quái vật được triệu hồi không phải là quái vật mạnh, nhưng cũng đủ để đoán xem sức mạnh thật của đối phương đến đâu. Hơn nữa, chúng cũng câu cho cô chút thời gian chuẩn bị cho trận đấu.

Dù vũ khí từ côn trùng rất mạnh, chúng cũng có vài điểm yếu. Một trong số đó là cần nhiều thời gian triệu hồi.

“Shadow Clone.”

Ngay khi nhẫn thuật của Tia kích hoạt, hình ảnh của cô dao động và một “Tia” khác xuất hiện tại vị trí đầu tiên.

Entoma luôn cảnh giác với Tia. Bóng từ [Shadow Clone] chỉ có khoảng một phần tư sức mạnh của bản thể, chỉ có khả năng né tránh của cái bóng là xác định bởi lượng sức mạnh ma thuật được trao từ bản thể. Cái bóng này có thể là đối thủ đáng gờm với lũ nhện bùa chú, nhưng với Entoma thì dễ như ăn bánh.

Tuy nhiên, vấn đề là bản thể chiến đấu tốt như thế nào. Entoma triệu hồi vũ khí sát thủ của mình – bọ steel projectile. Đồng thời, cô gắn một lá bùa lên người mình và bắt đầu củng cố năng lực.

Những con bọ steel projectile chẳng biết từ đâu bay ra và bu kín lấy cổ tay trái của cô.

Những con bọ dài khoảng 3cm lóe lên ánh kim loại, thân hình tam giác với đầu sắc nhọn. Hình dáng rất giống với viên đạn. Và công dụng của lũ bọ, đương nhiên là cũng tương đồng với hình dạng của nó.

Chỉ để tránh đòn tấn công của con nhện bùa chú, cái bóng phải dùng hết sức của mình, và bản thể cũng tham chiến cùng với cái bóng. Đánh một lúc lâu mà chỉ có thế hạ được một con, có vẻ như cấp độ của cô ta chẳng cao hơn Entoma tí nào. Nếu là vậy, kể cả có thêm Gagaran hồi phục, chiến thắng vẫn là chắc chắn.

Mọi thứ đều như mình dự liệu.

Không nhân từ. Dùng sức mạnh áp đảo để chiến thắng nhanh chóng.

Cảm giác trĩu nặng ở tay trái mang đến cảm giác hài lòng cho Entoma, cô chỉ về phía Tia.

Cổ tay trái Entoma đã dày hơn vài lần so với bình thường vì lũ bọ bao quanh. Vừa dứt cử động, toàn bộ lũ bọ đồng thời di chuyển từ cổ tay cô bay vút lên trời. Tập trung lại thành nhóm, cánh chúng phát ra âm thanh như súng tự động. Cả lũ nhện bùa chú đồng minh trong đường đạn cũng bị xuyên qua không thương tiếc, và trong khoảnh khắc, tổng cộng 150 con bọ bay thẳng tới Tia.

Một con bọ đủ để đâm xuyên qua thép, và 150 con như vậy thậm chí xuyên thủng cả một cái cây khổng lồ. Đối mặt với hỏa lực chết người này, Tia kích hoạt nhẫn thuật của mình.

“Immovable Adamantine Shield!”

Một tấm khiên lớn nhiều màu sắc xuất hiện trước mặt Tia. Ánh sang tỏa ra đủ để tách khỏi chiếc khiên lục giác to bản màu đen, tạo nên va chạm với đàn bọ. Ngay lập tức, chiếc khiên tan vỡ với một âm thanh sắc bén, nhưng luồng đạn bọ cũng bị dừng lại, và Tia đứng ở sau không hề thương tổn chút nào.

Entoma dù chẳng hề có lưỡi nhưng cũng không nhịn được giả vờ chậc lưỡi. Ép đối thủ dùng từng con át chủ bài cuối cùng sẽ mang đến chiến thắng. Dù đòn tấn công vừa rồi đã bị chặn lại, khoảng khắc đợt tấn công tới, họ sẽ bị quét đi như lũ vỡ bờ.

Cô dùng bọ blade chặn cây kunai bay tới và sau đó là bọ shield để phòng thủ với đòn tấn công từ trên xuống của Gagaran. Đó là một cú giáng mạnh khác thường gây sát thương lên bọ shield khiến nó rít lên đau đớn.

Mắt của cô đáng lẽ sẽ bị lóa đi vì ánh sáng chói phát ra từ khiên Adamantite, và do đó sẽ không thể đỡ được đòn tấn công bất ngờ của Gagaran. Tuy nhiên chỉ cỡ này hoàn toàn không ảnh hưởng tới mắt của Entoma. Tầm nhìn của cô rộng hơn hẳn loài người, và hoàn toàn có thể bao quát đòn tấn công này.

Xác định được đòn tiếp theo sẽ cực kì nguy hiểm, cơ thể cô như lướt đi trên mặt hồ - chân cô không hề chuyển động, cả cơ thể như được kéo đi một khoảng đáng kể khỏi Gagaran. Mặc dù Gagaran sở hữu một thể chất kinh ngạc, động tác của cô lại mềm mại và vết thương gần như đã hồi phục. Cô đứng bên cạnh Tia, dẫm lên lũ bọ steel projectile tạo nên tiếng nổ, nói với giọng lạnh lùng:

“Không ổn; Tôi không chắc chúng ta có thể đánh bại ả. Thấy vừa rồi không? Chúng ta đã canh thời gian rất chuẩn mà? Ả ta chắc chắn sẽ không thể thấy được từ góc đó, thế mà vẫn có thể chặn được.”

“Tầm nhìn rộng hơn bình thường chăng?”

“Còn hơn thế, có vẻ như có lý do khác chính đáng hơn. Ả có năng lực của côn trùng, có vẻ như ả đã dùng một loại cảm quan ma thuật đặc biệt nào đó…Nhắc tới thì, ả sỡ hữu một lợi thế khổng lồ. Sao lại không tấn công khi chúng ta nói chuyện?

“Thú săn mồi đích sau khi xác định rõ khả năng của con mồi mới thực sự tấn công.”

“Ra là vậy. Ả đang chờ để xem toàn bộ năng lực của chúng ta, khác hẳn cô chibi hấp tấp nhà mình. Quả là một đối thủ thận trọng tới khó chịu.”

“Chỉ là lũ nhân loại mà dám làm tới mức này, thật là bực mình. Thì, cũng có lí do khác nhưng…Hora, tới đây. Giờ thì lũ côn trùng này không còn cần thiết nữa.”

Bọ gắn trên cổ tay phải của Entoma rơi cả xuống mặt đất và tan biến vào bóng tối với âm thanh tan vỡ.

“Thay vào đó…tới đây.”

Một con côn trùng dài như con rết từ từ quấn quanh cổ tay cô. Cơ thể nó dài hơn 10m, phần đầu đầy răng sắc nhọn khác thường và mắt nhắm lại.

Đây là con côn trùng mạnh nhất mà cô, một Entomomancer, có thể triệu hồi – thousand whips insect.

Entoma dồn lực vào hai chân. Cô đã hoàn toàn nắm được tốc độ tấn công, khả năng tấn công, khả năng phòng thủ, khả năng tránh né và tốc độ di chuyển của hai kẻ trước mặt. Dù cô không rõ về khả năng của Tia tùy theo tình hình, nó cũng chẳng đủ khiến cô lo sợ.

“A.”

Entoma dùng tay sờ lên cằm, ở đó dính đầy chất lỏng dính trong suốt.

“Ban nãy, bụng mình rõ ràng là no. Tập thể dục một tí, nó bắt đầu đói lại rồi.”

Dính trên tay cô chính là nước bọt. Đây là bằng chứng rõ nhất cho thấy cô xem con người như con mồi của mình.

Người chính là thức ăn cô thích nhất. Cho đến lúc này, cô chỉ có thể ăn bánh trái để thỏa mãn mình, nhưng dĩ nhiên không vì thế mà cô ghét Đấng tối cao. Hơn thế, cô được phép ăn một cái cổ tay người trong thí nghiệm chữa trị, lấy từ một người đàn ông bị bắt từ một ngôi làng nào đó. Cô xem đây như là một dấu hiệu cho sự tử tế vĩ đại của Ainz-sama.

Với kẻ đã kiềm chế quá lâu như Entoma, những nhân loại ưu tú trước mặt chính là đồ ăn cao cấp nhất. Cô không thể đơn giản bỏ qua họ mà không nếm thử một miếng!

Hai kẻ đang chìm trong ánh mắt đói khát của Entoma không khỏi rùng mình. Đây không phải là một phản ứng nhát gan khi đối mặt với sát ý của kẻ thù mạnh mẽ, mà đúng hơn là tâm lý ác cảm tự nhiên khi bị xem là mục tiêu sống của kẻ săn mồi. Điều này làm họ không thể tự chủ được.

“Aaaaaaaaa!”

Tiếng hét của cô chói tai như tiếng móng tay cào lên chiếc bảng. Lần đầu tiên kể từ khi cuộc chiến bắt đầu, Entoma tấn công trước. Như con thú săn mồi, cô lao tới với tốc độ nhanh như chớp.

Cô dùng bọ shield chặn sáu cây kunai liên tục bay tới, và tiến lại gần mục tiêu.

Khi nhìn thấy Gagaran vung vũ khí và bước lên trước như một tiên phong, Entoma đã xác định được kẻ mà cô hạ gục trước.

Tay phải cô vung roi. Nếu là một cái roi dài, tốc độ ở cuối cái roi sẽ tương đối chậm. Đây là điều đương nhiên dù cho Entoma sở hữu sức mạnh phi thường. Tuy nhiên nó chỉ đúng khi mà đó là cái roi bình thường.

Thứ đang lượn xung quanh là côn trùng mạnh nhất mà Entomomancer Entoma có thể triệu hồi-

Đáng lẽ cái roi sẽ tạo nên một hình vòng cung, nhưng lại bắn ra với một hình dạng không tưởng. Cái roi như phần kéo dài từ tay Entoma, uốn thành hình chữ S trước khi phóng tới Gagaran với tốc độ như chớp.

Nó vừa là sinh vật sống đồng thời là một món vũ khí, và tấn công một cách không hề giống với các vũ khí thông thường. Kể cả Mạo hiểm giả với hiểu biết sâu rộng cũng chưa từng nghe tới chứ đừng nói là đối mặt. Nhìn thấy nó lần đầu tiên, chẳng biết đối phó như thế nào là phản ứng bình thường.

Nhưng sự thật rằng họ tránh được nó chứng tỏ họ thực sự là Mạo hiểm giả cấp Adamantite – đỉnh cao của Mạo hiểm giả.

Trùng roi định quất vào bên cạnh người Gagaran, tuy nhiên cô lảo đảo tránh được.

“Cẩn thận!”

-Cùng với tiếng la lớn của Tia, Gagaran bị thổi bay lên. Đây là nhẫn thuật của Tia – [Burting Flame Column]. Một vụ nổ giống như tự sát và lửa bao quanh hai người, cả con trùng nghìn roi đã hoàn toàn đổi hướng 180 độ từ sau Gagaran, chỉ định tấn công vào đầu của cô.

Nếu không phải vì hành động gần như tự sát này, chắc chắn đầu Gagaran đã bị xuyên thủng bởi con trùng roi. Một cú né tuyệt vời. Tuy nhiên, đòn tấn công của Entoma vẫn chưa xong. Như có một sợi dây vô hình kéo lại, con trùng roi tấn công từ góc khó phòng thủ, liên tục thay đổi cũng như tấn công những đòn xảo quyệt vào Gagaran.

Cùng lúc đó, Entoma ném lá bùa tới Tia – [Thunderbird Talisman].

Giữa không trung, lá bùa biến thành một con chim nhỏ phát ra tia điện trắng xanh, bay thẳng tới Tia.

Nếu có tới hai kẻ địch, hãy để một tên cho lũ bọ. Đây chính là điểm mạnh của Entomomancer.

Chớp nổ, ánh sáng xanh trắng tỏa mọi phía. Những gì hiện ra là Tia, người đang chống chịu với cơn đau, và Gagaran, người đang chống đỡ một cách khó khăn với con trùng roi.

“Chết tiệt! Con côn trùng này thật khó chịu!”

Đầu của Gagaran bị ấn vào cây búa, cơ thể bị con trùng dài 10m quấn quanh khiến cho cô không thể nào cử động.

Tia bước tới và đâm tới bằng dao găm ma thuật của mình. Đòn tấn công va chạm với bọ shield của Entoma và để lại một âm thanh kim loại dữ dội.

“Flurry of Thunderbird talismans~”

Entoma nắm một mớ bùa chú trong tay trái và ném chúng ra. Những lá bùa biến thành những con sấm điểu nhỏ hơn ban nãy một chút. Chúng bay thẳng tới Tia, nhưng cô đã kịp ẩn thân. Không thể tìm thấy mục tiêu, lũ sấm điểu nhỏ bay thẳng đến sau vị trí của Tia.

Tia đột nhiên xuất hiện phía sau Entoma từ trong bóng tối, nằm ngoài tầm mắt của cô. Đây là kĩ năng dùng bóng để di chuyển một khoảng cách ngắn. Tuy nhiên Entoma đã chú ý đến việc này vì râu của vài loài bọ có khả năng cảm nhận được sự chuyển động của không khí xung quanh. Đây là một khả năng cảm nhận mạnh mẽ mà Entoma sở hữu.

Cô ném vài con bọ steel projectile còn lại vào Tia, kẻ đang trồi lên từ cái bóng.

“Hự…!”

Một tiếng kêu đau đớn phát ra từ cái bóng và mùi máu tươi lẫn vào không khí. Đối mặt với Tia, kẻ đang chảy máu nhưng vẫn còn ý định chiến đấu, Entoma bắt đầu những đòn tấn công tiếp theo.

“Scattering explosion talisman!”

Vụ nổ còn mạnh hơn lúc trước xuất hiện ngay trước mặt Tia, soi sáng cả đêm đen. Tia bị thổi bay đi và rơi xuống sàn, còn Entoma một lần nữa ném ra [Sharp cutting talisman] và [Rushing wind talisman]. Tia chảy đầy máu và không thể đứng dậy trước khi bị cắt qua lần nữa, bị thổi bay và ném lại xuống đất.

“Tia! Đồ côn trùng thối tha!”

Giọng nói phẫn nộ từ Gagaran, người đang bị con trùng roi quấn tròn như quả bóng.

Kế hoạch ban đầu là trong khi Gagaran dùng sức khỏe của mình để chống cự với con trùng roi, Tia sẽ tận dụng cơ hội để tấn công bất ngờ vào bản thể Entoma.

Entoma cười chế nhạo dưới lớp mặt nạ.

Những cá thể ngu ngốc. Là một nữ chiến hầu của Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick, chiến thắng những nhân loại cỡ này là đương nhiên. Tốt nhất là chúng nên lờ đi việc cô đang ăn thịt người và bỏ chạy với tất cả sức của mình. Chính bởi đã lựa chọn sai, thế nên bây giờ mới có cảnh này.

“…Dù cho trình tự có hơi khác dự đoán, nhưng vậy đi, chẳng sao cả. Tốt, vậy giờ mình nên ăn đứa nào trước? Cơ bắp vạm vỡ hẳn là cực kì ngon nha~”

Entoma lại triệu hồi một con côn trùng, nhưng không phải loại có năng lực chiến đấu. Chiếc kim dài trên người nó có chứa chất an thần.

Entoma cầm con côn trùng và nhẹ nhàng bước tới Tia.

Như kiểu Entoma mang về nhà vài món đặc sản địa phương làm quà. Trong Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick có khá nhiều người bắt con người làm thức ăn.

Chắc chắn họ sẽ thích món quà này lắm.

“Ể? Cái gì?”

Trực giác nhạy cảm của Entoma cảm nhận được rằng có một vật nhỏ dài bay thẳng tới cô từ trên đầu, và cô lập tức nhảy ra xa. Cùng lúc đó, một vũ khí dài xuyên thủng chỗ mà Entoma vừa đứng.

Nó giống như cây thương pha lê kỵ sĩ dùng, nhưng không phải là phàm vật. Đánh bể cả đá nhưng lại chẳng hề có một vết nứt trên cây thương pha lê.

“Là…ma thuật?”

Magic Caster hệ tinh thần Entoma cảm nhận được chút gì đó từ mũi thương này.

“Đúng đấy. Đây là ma thuật bậc 4 ‘Crystal Lance’!”

Kẻ trả lời câu hỏi của Entoma từ từ đáp xuống hòn đá bị cây thương đánh bể. Đó là một bé gái với giọng nói trẻ con, thân thể nhỏ nhắn đeo mặt nạ và khoác áo choàng.

Lại một tên nữa, Entoma không khỏi lầm bầm. Lại một kẻ can thiệp vào trong khi cô đang bắt con mồi ngon lành. Thật là độc ác khi bắt cô phải kiềm nén sự cám dỗ từ thức ăn thượng hạng kia.

“Chúng ta kết thúc chứ?”

“…Ngươi là ai? Ta có thể bỏ qua nếu như ngươi lập tức lời khỏi đây. Trẻ con rất mềm, và ta thích thế, nhưng chúng chẳng bao giờ đủ thịt. Ta sẽ chơi với ngươi lần tới, sau khi ăn thịt hai tên này.”

“Vậy ngươi là một quái vật ăn thịt người hử? Thậm chí còn mặc trang phục người hầu, đùa giỡn kiểu gì đây? Ai lại muốn một con quái vật đầy mùi máu như ngươi ở quanh chứ?”

“MàY nÓi CáI Gì ThẾ?! cOn ChÓ cÁi!”

Không kịp suy nghĩ, Entoma để lộ giọng thật của mình, rồi ngay lập tức ấn xuống cổ họng mình.

Sự sỉ nhục đủ để cô mất bình tĩnh và cô không thể tha thứ cho lời của con bé này. Không phải vì bản năng của thú săn mồi, mà vì cô đang ở trong một tâm trạng cực xấu, xấu tới mức cô muốn xé người phụ nữ trước mặt cô ra thành từng mảnh.

Ả này vừa nói cái gì?! Với mình, một nữ chiến hầu, một tồn tại cấp cao trong Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick!?

Cơn giận bốc lên từ sâu thẳm trong tim.

“TAo sẽ GIẾT mÀy!

Cô không thể tự chủ mà hét lên với giọng thật của mình, nhưng sau đó cố kiềm nén bằng cách thở ra lại.

“Evileye!”

Tia kêu tên cô gái đeo mặt nạ. Entoma nói với kẻ thù mà cô xác định sẽ tiêu diệt với toàn bộ sức mạnh:

“Ta đang tự hỏi hai ngươi đang làm gì đây…chà, chà, hãy nhớ bài học đầu tiên. Đánh giá sự chênh lệch sức mạnh giữa người và đối thủ của mình. Kẻ này mạnh hơn hai ngươi…nhưng với ta thì vẫn còn yếu.”

Nghe câu khiêu khích, Evileye giận dữ quát:

“ Vậy là đồng đội của ta đã được ngươi “chăm sóc” hả? Đồ quái vật. Tới đây, ta sẽ cho ngươi thử cảm giác bị hành hạ.”

Entoma chẳng hề hay biết cơn thịnh nộ đang bùng cháy ở dưới lớp mặt nạ kia.

Entoma với ý nghĩ giết chóc tràn ngập, chạy thẳng tới trước. Trong suy nghĩ bị chi phối bởi căm hận, hai kẻ còn lại chỉ như hòn sỏi bên đường.

Ả thực sự bảo rằng không ai thích mình ở bên cạnh sao!?

Những từ giống vậy lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.

Cùng lúc đó, trùng roi bắt đầu di chuyển. Entoma chừa lại khoảng 1m, và phần còn lại tạo thành một hình cầu lớn, với tâm là Gagaran.

“Chết cùng với đồng đội của ngươi đi, thứ đàn bà khó chịu!”

Cô vung con trùng roi xuống như một chiếc búa.

“Hừm. Một đòn nhàm chán.”

“Reverse Gravity.”

Entoma kháng lại ma thuật, nhưng con trùng roi thì mất đi trọng lượng và trôi nổi trên không.

Nếu người dùng trang bị có thể kháng lại được, thì trang bị cũng sẽ kháng lại được. Tuy nhiên ở đây là vũ khí côn trùng, không phải là một trang bị mà là một sinh vật phải tự mình kháng lại.

Như vậy, kể cả Entoma không bị ảnh hưởng, thì nó vẫn tác động tới vũ khí côn trùng. Đây chính là một điểm bất lợi, dù côn trùng có thể tự động tấn công.

Kể cả là Entoma thì cũng phải bỏ đi kế hoạch ban đầu khi đối mặt với ma thuật như này.

Cảm nhận được ý của Entoma, trùng roi tự tách mình khỏi Gagaran. Nhanh như một cuộn thước đo, nó trở lại hình dạng trùng roi dài 10m. Trong lúc đó, Evileye ra lệnh cho Gagaran vừa mới té nhào xuống đất.

“Gagaran! Tránh ra! Lại và chữa trị vết thương cho Tia nhanh! Nếu cô đã dùng hết năng lực của chiếc găng tay thì hãy dùng thuốc hồi phục đi!”

Kẻ bị thương đã hồi phục. Nếu chỉ có vậy thì không thành vấn đề. Sự thật rằng hai kẻ đó là đối thủ của Entoma không thay đổi, nhưng dựa vào lời của Magic Caster trước mặt cô, thì tình hình đã khác.

Evileye và Entoma có cùng level. Nếu họ giúp Magic Caster này, thì tình hình sẽ trở nên bất lợi.

Lần này, Entoma quyết định sử dụng thứ mà cô không muốn, át chủ bài cuối cùng của mình.

Cô đã dùng nó để tiêu diệt toàn bộ địch thủ trong dinh thự với một hơi thở, và còn hai lần sử dụng nữa.

Đó là một hơi thở mang theo những con ruồi ăn thịt, [Fly Breath].

Những con ruồi thực sự không ăn thịt, nhưng chúng gắn những con giòi của mình vào thịt. Lũ giòi sẽ tiếp tục gây thương tổn từ bên trong cơ thể nạn nhân. Kinh khủng hơn là tiếp theo đó, một lượng lớn ruồi được tập trung từ cái xác, sau đó sẽ tấn công tất cả sinh vật ở trong phạm vi ảnh hưởng, trừ người dùng thuật ra.

Entoma nới rộng cổ họng. Miệng của cô thật ra là hàm dưới. Với kẻ khác, đây thật là một cảnh tượng khó coi, như thể hàm cô ta bị tách ra làm hai vậy.

Từ đó, cô ta nhổ ra một bầy ruồi.

“Ngươi! Sức mạnh đó có liên quan tới Demon god sao! Đã vậy thì!”

Evileye đáp lại bằng một làn sương mù trắng.

Dùng khí lạnh để phản đòn là một bước đi thông minh, nhưng để hoàn toàn vô hiệu hóa ảnh hưởng là rất khó. Ma thuật tối ưu nhất để dùng là bộc phá ma thuật, nướng chín lũ ruồi ngay tại đây.

Đối thủ của cô đã mắc sai lầm.

Entoma đã hình dung ra cảnh Evileye bị nuốt chửng bởi lũ dòi, nhưng ma thuật phản công vừa rồi đã nằm ngoài dự tính của cô.

Tất cả ruồi bị bao phủ bởi làn sương trắng rơi xuống đất, sau đó nhấn chìm Entoma. Ngay lập tức, Entoma cảm thấy một cơn đau không tả.

“Uwaaaaaaaaaahh!”

Khuôn mặt của người hầu gái Entomomancer sôi lên như thể bị đổ axit.

Ban đầu chỉ là định vô hiệu hóa hơi thở của đối phương, thật không ngờ là lại ảnh hưởng tới khuôn mặt thật của địch thủ…

“Nè nè, có khi đây là cơ hội của chúng ta đấy?”

Gagaran vừa bước vào cuộc chiến với cây búa của mình và tìm cơ hội để kết thúc trận đấu. Nếu đã có được đánh giá thực tế về sức mạnh của đối phương, thì cần phải kết thúc trận đấu trong một đòn chí mạng.

Gagaran không tấn công tới vì con trùng roi dài 10m đang giãy giụa dữ dội, không để cho cô lại gần. Tuy nhiên thì đó chỉ là cơ co giật của kẻ bại trận.

“Đây…loại ma thuật gì đây?”

Evileye trả lời câu hỏi của Entoma.

“Sát trùng ma thuật [Vermin Bane]. 200 năm trước có một Demon god côn trùng, và ma thuật này được tạo ra để chống lại khả năng sử dụng côn trùng của hắn. Thật ra, đây là ma thuật đầu tiên mà ta nghĩ ra.”

“Này! Nó vô hại với chúng ta đúng không?”

“Thật sự vô hại. Nó có tác dụng đặc biệt lên côn trùng, nhưng không gây một tổn hại nào với những sinh vật khác.”

“…Khuôn mặt cô ta tan chảy rồi.”

“Tia, nhìn mặt thật của ả kìa…Hử! Không, đó không phải là khuôn mặt!”

Khuôn mặt của hầu gái rơi xuống lúc Evileye đang nói, giống như da mặt bị lột ra và rơi xuống đất. Nhưng có chút khác biệt. Mặt sau của lớp da rơi xuống đất đầy chân côn trùng.

“Không thể nào…là bọ mask shaped…”

“kAHoooOOOoHH!”

Cổ họng Entoma lộ ra. Một khe nứt xuất hiện trên cổ họng, và một khối dịch lớn rơi xuống. Trông như một bãi nôn, nhưng khác biệt lớn nhất là thứ này vẫn còn nhúc nhích dưới nhất.

“Cái quái…”

Thực sự sửng sốt, kể cả Evileye cũng bất động vì kinh ngạc. Lần đầu tiên cô thấy cảnh tượng này trong suốt cuộc đời dài đăng đẵng của mình.

“-bọ Lip.”

Tia hướng về phía sinh vật giống như đỉa phủ đầy dịch vừa rơi xuống mặt đường phủ đá, kêu lên.

“Loại côn trùng ăn thanh quản của người và mô phỏng lại giọng của nạn nhân.”

Mặt trước của khối thịt màu như đỉa là một vùng trông như môi người. Nó phát ra âm thanh dễ thương của người hầu gái “Ah,ah”.

Giữa ánh nhìn của mọi người, bàn tay hầu gái đang che mặt từ từ hạ xuống, để lộ ra dáng vẻ chính xác là của côn trùng.

Hình dạng ghê sợ khiến cho các thành viên Blue Rose bất giác lùi lại một bước. Mặc dù đã trải nghiệm sự kinh khủng khi con bọ mask shaped rơi xuống vì sát trùng ma thuật, cảnh tượng này khơi dậy nỗi sợ một lần nữa.

Một con quái vật ở ngoài thế giới này đã xâm nhập. Họ không thể cảm thấy gì khác ngoài việc bóng tối đã che phủ thế giới này.

“NgưƠi DáM, nGưƠi ThỰc Sự DáM…”

Âm thanh cứng nhắc khó mà nghe được.

“Giọng nói này không phải là đáng yêu hơn sao? Cá nhân tôi thích giọng này hơn đấy.”

Sự thù địch của Gagaran như muốn trào ra. Cô là người nhiều cảm xúc nhất Blue Rose. Trong lòng cô giờ đầy thương cảm và cầu nguyện cho linh hồn của thiếu nữ đã hy sinh để con khẩu trùng kia có được giọng nói, đồng thời siết chặt vũ khí của mình.

“Lũ nHân LoẠi tHấp KéM aAaAhhHhHH!”

Từ nãy đến giờ cô vẫn chiến đấu một cách bình tĩnh. Tuy nhiên bây giờ thì một phần cũng chẳng còn.

Không cần phải nương tay nữa. Giờ chỉ có những đợt tấn công mãnh liệt thôi.

“Trận chiến giờ mới thực sự bắt đầu! Không phải lúc để thư giãn đâu! Chuẩn bị tinh thần để tấn công mạnh hơn nữa đi!”

Evileye cảnh cáo hai người kia, nhưng họ cũng đã dự đoán sẵn rồi. Chuẩn bị cho một trận sinh tử!

Lưng của người hầu gái đột nhiên nổ tung, và bốn chiếc chân nhện vươn dài ra từ dưới lớp quần áo. Cứ như thể lưng của cô ta mọc ra những cái chân mới vậy.

Với những cái chân mới, cô nhảy vút lên cao. Nếu có ai nhìn thấy, họ sẽ kết luận rằng đó là hiệu ứng của phi hành ma thuật.

Từ phía trên, con quái vật nhổ ruồi ăn thịt về phía họ.

Evileye chậc lưỡi, niệm [Vermin Bane] lần nữa.

“Chỉ vỚi CáC nGưƠi ThÔi đẤy! Ta Sẽ ChO cÁc NgƯơI bIếT kInH hOàNg ThỰc Sự! SaU kHi GiẾt CáC nGưƠi Ta Sẽ LấY xÁc CáC NgƯơI lÀm BúP bÊ!”

Ngay khi chạm đất, những con ruồi ăn thịt liền bị xóa sạch. Hầu gái dùng mắt kép của mình nhìn vào vẻ mặt của Evileye. Thực sự thì chỉ có Evileye mới có thể sánh ngang với con quái vật này. Nếu Evileye thua thì thất bại là không cần phải bàn cãi, Gagaran và Tia sẽ bị tàn sát. Tuy nhiên, sẽ là ngu ngốc nếu chỉ tập trung vào mỗi mình cô ta.

Cây búa của Gagaran bay tới từ bên hông.

Kể cả Evileye có được lợi thế, họ cũng không thể để cơ hội trôi qua khi đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ như thế này.

Cô biết rằng nếu bị chặn lại, cô chắc chắn sẽ nhận một vết thương nghiêm trọng. Vậy nên cô chọn tác chiến cùng các đồng đội của mình. Evileye mỉm cười với họ dưới lớp mặt nạ. Nếu mà không cái mặt nạ đó, những kẻ khác hẳn sẽ chọc cô rồi.

Con quái vật định tránh đòn của Gagaran đột nhiên khựng lại. Đó là vì nhẫn thuật của Tia, [Immobility Binding Paralysis]. Quái vật có sức đề kháng cấp cao, gần như là khả năng vô hiệu hóa, thế nên không thể hoàn toàn giữ chân được nó. Tuy nhiên tạo ra một kẽ hở dù chỉ thoáng chốc cũng là sự hỗ trợ tuyệt vời cho Gagaran rồi.

Quái vật từ miệng nhổ ra một đống tơ trắng được cường hóa với [Powerful Strike], nhuộm trắng nửa người trên của Gagaran.

Không thể tự mình phá bỏ đống tơ cứng và dính chắc, đòn tấn công của Gagaran bị hoãn lại, cô loạng choạng rút lui. Ngược lại, con quái vật tiến đến gần cô.

“Crystal Lance!”

Dù cho mũi thương ghim sâu vào Entoma, cô cũng không hề tỏ ra đau đớn. Cô ung dung triệu hồi lũ côn trùng xuất hiện từ bóng tối và chúng tập trung lại thành một đống đông đúc lồi lên từ cổ tay cô.

“Vermin Bane!”

Khí trắng bùng lên và lũ bọ thay nhau rơi rụng. Con quái vật đau đớn kêu lên một tiếng dữ dội.

Cái miệng nằm ở chỗ hàm dưới người thường phun ra một bãi tơ nhện về phía Evileye, tương tự như lần với Gagaran.

Sẽ chỉ phí phạm ma lực nếu dùng ma thuật để chặn lại. Mình có thể vô hiệu bất kì ma thuật khống chế nào. Chịu đòn này chắc là được- Khoan, không phải-

Evileye kích hoạt ma thuật trong hoảng loạn. Đúng thật là tơ nhện được phun ra, nhưng so với loại tơ phun vào Gagaran, thì đợt này chắc chắn hơn hẳn.

“Crystal Wall!”

Rào chắn pha lê trước mặt cô bị tách ra như thể bị chém bởi lưỡi gươm sắc bén, và tan vỡ hoàn toàn.

“Là mạng nhện để chém?”

“Một món quà nhỏ cho ngươi!”

Tia ném một lưới thép đen to bản vào không trung, nhưng lại không thể bao phủ con quái vật. Entoma đơn giản xuyên qua nó như một bóng ma.

“Chắc chắn rồi, cô ta miễn dịch với bất kì cản trở nào!”

“Bah! Lập đội hình tác chiến!”

Gagaran đá vào nữ chiến hầu đang tiếp cận mình để đẩy cô ta ra nhằm giữ khoảng cách. Giày của cô va chạm với người hầu gái, tạo nên âm thanh kim loại kinh ngạc.

Gagaran rút lui trong khi tập trung duy trì khoảng cách và tập hợp lại với những thành viên Blue Rose khác. Họ tập trung lại và cảnh giác cao độ với bất kì đòn tấn công diện rộng nào.

“ChIkU, ChIkU, mẤy ĐòN đÓ……tHậT kHó ChỊu!!”

Trong khi quan sát miệng của hầu gái đang không ngừng lẩm bẩm, Gagaran nói với Evileye:

“Cậu có nghe thấy âm thanh vừa rồi không? Trang phục người hầu của cô ta cứng ngang ngửa với giáp của tôi, thật không thể tin được.”

“Dường như nó được dệt từ dây kim loại cực khỏe. Mỏng như vậy, hẳn là độ cứng của nó còn ghê gớm hơn nhiều.”

“Adamantite…có vẻ còn hơn cả thế.”

“Ồ, vậy là không cùng đẳng cấp? Trang bị cao cấp đến không tưởng tượng được, thậm chí ma thuật của tôi cũng không có tác dụng mấy. Cô ta chắc chắn có trang bị giảm sát thương ma thuật nữa. Công kích đặc thù hẳn sẽ không có nhiều hiệu quả lắm…”

“Nói cách khác?”

Câu hỏi của Tia khiến Evileye mỉm cười dưới chiếc mặt nạ.

“Chúng ta sẽ kết thúc thứ này bằng một đợt tấn công áp đảo.”

“Nói thì dễ hơn làm phải không? Làm kiểu gì đây? Chúng ta sẽ tiêu nếu không làm nhanh. Và nó cũng dùng bùa chú để cường hóa bản thân nữa.”

“Mọi người dùng kĩ năng mạnh nhất của mình! Tôi sẽ dùng sát trùng ma thuật.”

“…Dễ hiểu hơn rồi đó. Rồi, phân thắng bại thôi.”

Nói là sẽ tấn công với hỏa lực áp đảo chỉ trong một đợt, thực tế thì nó không hề dễ như vậy.

Thường thì Evileye sẽ dùng [Sand Field: One] hay [Region Petrification] để ngăn cản đối phương và hỗ trợ cho Warrior, nhưng phương pháp đó sẽ không hiệu quả với con quái vật kia.

Nếu họ muốn tạo ra sát thương, tốt nhất là để Warrior như Gagaran gây sát thương vật lý. Evileye chỉ cần suy nghĩ chiến lược dự phòng nếu cách này không hiệu quả. Cô luôn tin rằng chỉ tập trung vào ma thuật tấn công là sai, nhưng tình huống này thì khác.

Magic Caster chỉ dựa vào ma thuật để tấn công chỉ là hạng hai. Đây là điều mình luôn nghĩ, nhưng lần này phải phá lệ rồi.

Evileye bắt đầu điều chỉnh bản thân với ma thuật cô sắp dùng.

Cách tấn công hiệu quả nhất là dùng [Shard Buck Shots], nhưng làm vậy thì đồng đội của cô cũng sẽ nằm trong tầm ảnh hưởng. Ma lực để sử dụng [Vermin Bane] là cực kì lớn và tốt nhất nên để dùng khi đối phương muốn triệu hồi côn trùng. Vậy nghĩa là bây giờ kĩ năng phù hợp nhất là ma thuật có axit.

Ba người liếc nhìn nhau, xác nhận rằng mọi thứ đã sẵn sàng, và đồng loạt tấn công.

Evileye dùng [Acid Splash] là chủ lực trong khi Tia, người có sức tấn công yếu hơn chủ yếu dựa vào vật phẩm hỗ trợ. Gagaran liên tục kích hoạt võ kĩ tấn công không ngừng nghỉ.

Chẳng mấy chốc, gió bắt đầu đổi chiều.

Đối phương quả thật rất mạnh mẽ. Rất nhiều loại mạng nhện, ma thuật bùa chú và côn trùng triệu hồi tấn công. Chưa kể là vật phẩm ma thuật của cô ta còn mạnh hơn những gì mà thành viên Blue Rose sở hữu.

Mặc dù số vật phẩm tiêu hao như thuốc hồi phục bắt đầu cạn kiệt, con quái vật kia bắt đầu lùi lại.

Nếu ai đó hỏi cô làm thế nào có thể chuyển bại thành thắng, Evileye sẽ ưỡn ngực ra và bảo “Tình đồng đội!”.

Chẳng có gì lạ khi nói Gagaran, Tia và Evileye đều là chủng loài thấp hơn hẳn so với con quái vật này, nhưng dù vậy họ vẫn có thể tạo ra được những cơ hội. Đừng xem thường nhân số, có thể vừa chiến đấu vừa hồi phục cùng lúc đã tạo nên tình thế thuận lợi vậy đấy.

Cụ thể là so với việc phải tự mình hồi phục thì được đồng đội hỗ trợ để hồi phục đã tạo nên một lợi thế cách biệt, dần dần dẫn tới tình thế hiện tại.

“Chỉ cần chúng ta không phạm sai lầm, chúng ta có thể hạ ả như thế này!”

Part 3:

Tháng Hạ Hỏa (Tháng 9) Ngày 4, 22:27

Cuộc chiến chấm dứt.

Cuối cùng, con quái vật đổ gục xuống mặt đất như con rối bị cắt đứt dây.

Năng lượng của Evileye bị tiêu hao gần hết, vật phẩm cũng gần như cạn kiệt. Từ phương diện kinh tế mà nói, cô đang mắc một món nợ lớn.

“Thắng rồi!”

Gagaran mình đầy vết thương tuyên bố chiến thắng với hơi thở nặng nề. Không một bình thuốc hồi phục còn sót lại, ngoại thương cũng có, nhưng thể lực của cô vẫn còn đủ để đứng lên.

“Đâm vào họng ả.”

“Ừ.”

Evileye đồng ý với đề nghị của Tia. Con quái vật vẫn còn đang hấp hối, miệng vẫn còn phát ra âm thanh “yeeh yeeh”.

Trong tình thế mà nó đã mất đi khả năng chiến đấu, cách tốt nhất và an toàn nhất là không do dự giết nó ngay.

Tia cầm thanh kiếm lên và đi tới trước đột nhiên đứng sững lại. Trước khi Evileye kịp hỏi “Chuyện gì vậy?”, cô đã tự tìm ra lý do cô ấy dừng lại.

“Hãy dừng lại ở đây thôi.”

Không thể tin được, và không một ai biết từ lúc nào, một người đàn ông đứng chắn hay trước con quái vật.

Hắn mặc một bộ đồ kì lạ chưa từng được nhìn thấy trước đây. Theo hiểu biết của Evileye, đây là một bộ quần áo từng được dùng ở phía nam – một bộ com-lê. Hắn cũng đeo một chiếc mặt nạ che hoàn toàn khuôn mặt.

Tuy nhiên đó không phải là con người. Một chiếc đuôi mọc ra từ thắt lưng hắn.

“Này, họ hàng Evileye à?”

Đồ ngốc! Evileye do dự. Khí thế áp đảo của hắn làm cho Evileye có cảm tưởng như bị sét đánh. Nếu cô nhìn vào tay phải mình, cô sẽ nhận ra nó đầy mồ hôi.

“-Không sao chứ? Để phần còn lại cho ta. Cô hãy quay về nghỉ ngơi trước đi.”

Hắn lờ đi những thành viên Blue Rose vũ trang đầy đủ trước mặt và nói với con quái vật bằng giọng nhẹ nhàng. Mặc dù là kẻ thù, hắn để lại cho người khác một ấn tượng tốt về mình. Nhưng Evileye biết không phải như vậy.

Cảm giác sợ hãi nhảy múa trên đầu mỗi ngón chân cô, và cảm giác này rất thật.

Bản năng sinh tồn của cô không ngừng hét lên, cô nín thở và nói bằng quyết tâm dữ dội với Gagaran và Tia đang đứng ở bên.

“…Chạy!...Đồ ngốc, bỏ qua sự hiện diện của tôi và nghe kĩ đây. Đó…là một thực thể vô cùng mạnh mẽ. Quái vật của quái vật. Bất kể chuyện gì xảy ra phía sau, dùng hết sức và thoát khỏi đây.”

“…Còn cô thì sao?”

Gagaran hỏi với giọng cay đắng.

“Đừng lo. Tôi sẽ câu kéo đến khi hai người thoát, sau đó lập tức dùng [Teleport] biến khỏi đây.”

Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, con quái vật bị thương đáng lẽ không thể cử động được loạng choạng đứng lên. Không có vẻ như cô ta đã dùng ma thuật hồi phục cũng như vật phẩm hồi phục nào.

Một con côn trùng từ đâu chẳng biết xuất hiện và gắn vào lưng người hầu gái. Để lại vài tiếng “yeeh yeeh”, cô ta bay vào bóng đêm.

Bất lực đứng nhìn cô ta thoát đi, Evileye không thể làm gì vì người đàn ông đứng trước mặt. Hai người kia cũng vậy, trán đầy mồ hôi, cơ thể như hóa đá không thể cử động.

Sau khi nhìn con quái vật rời đi, hắn quay sang phía Evileye.

Cô đã sống vỏn vẹn 250 năm, gặp đủ các loại sinh vật mạnh mẽ. Kể cả vậy thì hào quang mà hắn phát ra cực kì khác thường. Không, nó khiến kẻ khác buồn nôn và cảm thấy sát ý kinh tởm, nằm ở một cấp độ hoàn toàn khác.

Sinh vật mạnh mẽ thế này, có thể đồng đẳng cấp với cả Platinum Dragon Lord nhỉ? Sức mạnh quá chênh lệch nên cũng không thể nói được ai mạnh hơn.

“Đã để phải chờ lâu. Thời gian hạn hẹp, có lẽ chúng ta nên bắt đầu ngay nhỉ?”

“Nhanh! Chạy đi!!!”

Evileye hét lên.

Hai người kia quay lại và chạy. Họ không hề cảm thấy tội lỗi khi bỏ đồng đội lại phía sau. Cũng đúng thôi vì họ chỉ có thể chọn cách bỏ chạy ngay khi Evileye nói. Tin tưởng! Nếu đó là Evileye, bất cứ điều gì cũng đều có thể. Nếu đó là Evileye, hẳn là có thể chạy trốn!

Tuy nhiên, suy nghĩ này ngay lập tức bị phá vỡ.

“Đầu tiên, đừng bỏ đi khi đang giới thiệu, làm vậy sẽ khiến người ta đau lòng lắm đấy. Ta sẽ chặn mọi người di chuyển,[Dimensional Lock]. Giới thiệu trước khi bắt đầu là một nghi thức lịch sự, và đầy vui vẻ nữa.”

Đây là kĩ năng chỉ có thể dùng bởi Demon hoặc Angel ở cấp độ cao nhất, và có hiệu ứng ngăn chặn mọi người xung quanh dùng ma thuật dịch chuyển trên diện rộng. Kế hoạch rút lui của đội Evileye trở nên vô dụng.

Tuy nhiên đó không phải vấn đề chính. Ngay từ đầu họ biết cách tốt nhất là để một người lại phía sau chặn hậu, và chắc chắn rằng kẻ chặn hậu sẽ không thể sống sót.

“Cái chết cũng chỉ là một điều tự nhiên. Người trẻ sống sót trong khi người già chết. Đó là điều bình thường.”

Với cuộc đời dài hơn 200 năm của mình, người phụ nữ nói lời tạm biệt cũng như khiêu khích kẻ thù đứng trước cô, kẻ mà cô không có một cửa nhỏ nào để thắng.

“Vậy thì, quý cô đi trước. Nhưng nếu cô không định làm gì, xin phép cho ta tấn công.”

Lời nói của hắn tràn ngập sát ý. Evileye tập trung tinh thần, trục xuất nỗi sợ hãi bên trong mình.

Ta là Evileye, người phụ nữ huyền thoại. Bất kể kẻ thù mạnh thế nào- chiến đấu!

“Thật là tử tế, vậy thì ta nên hành động trước! Tiếp chiêu! [Maximize Magic: Shard Buck Shots]!”

Cô dùng ma thuật tâm đắc của mình ngay từ đầu. Vô số mẩu pha lê nhỏ hơn nắm tay bắn ra tứ phía.

Đó là những mẩu pha lê với phần đầu sắc nhọn. Đúng ra nó nên dùng ở khoảng cách gần để gây một lượng sát thương khổng lồ, nhưng lại không biết làm thế nào để tiếp cận đại ác ma phía trước.

Dù đã hạ quyết tâm, cô vẫn có chút chùn chân. Evileye tự chế giễu mình. Sức mạnh của kẻ thù vẫn còn chưa rõ, thế nên cẩn thận cũng là điều bình thường.

Ác ma đeo mặt nạ mở rộng cánh tay như tư thế chào mừng. Vô số mảnh đạn pha lê bay tới trước mặt hắn- và ma thuật biến mất. Biến mất nhanh như thể nó chưa từng tồn tại.

“Là sức mạnh của chủng tộc, vô hiệu hóa ma thuật sao!? Hay vì chênh lệch sức mạnh thực sự mạnh tới mức đó!?”

Nếu có một khoảng cách đáng kể trong thực lực, ma thuật có thể dễ dàng bị vô hiệu.

Lời đi Evileye vừa đi sai bước đầu tiên, người đàn ông thanh nhã đưa tay ra, tư thế giống như một vị chỉ huy, và hành động:

“Hellfire Wall.”

Sóng nhiệt dội từ phía sau cô. Evileye bán tín bán nghi nhìn lại phía sau.

Một tiếng ‘Vút’ cất lên, bóng đêm bị đốt cháy và ngọn lửa màu đen đáng lẽ không thể tồn tại hừng hực cháy.

Nó bao quanh Gagaran và Tia đang bỏ chạy, họ giãy giụa trong chốc lát trước khi từ từ đổ gục xuống mặt đất. Ngọn lửa biến mất như thể chỉ là ảo ảnh, và hai người họ đã ngừng cử động cũng như ngừng thở. Cô kiềm chế bản thân khỏi lập tức chạy đến kiểm tra tình hình của họ. Evileye hiểu rõ ý nghĩa của câu “không dám tin, nhưng cũng không thể phủ nhận”. Đó là một vết thương chí mạng. Một đòn duy nhất, những đồng đội, người đã cùng cô đồng cam cộng khổ, đã bị giết chết.

Cô nghiến răng, cố không để mình phát ra những tiếng bi thương.

“Kẻ hèn này chỉ cố ngăn họ lại với tất cả sức của mình, nhưng có vẻ họ yếu hơn ta tưởng và chết bởi ngọn lửa. Ta vô cùng hối hận.”

Như thể đang xin lỗi từ tận đáy lòng, hắn cúi đầu thật sâu. Một thái độ khiến Evileye không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình.

Có lý do nào để hắn bỏ qua Evileye, đối thủ trước mặt đã tung đòn tấn công vào hắn, thay vào đó là tấn công hai người phía sau cô? Họ chạy đúng là một lý do, nhưng ngoài ra vẫn còn lý do khác nữa.

Hắn biết rõ chênh lệch thực lực lớn như thế nào, và biết rằng dù sao đi nữa ta cũng không thể làm gì được hắn. Nhưng thực tế…hắn thậm chí còn không coi kẻ đứng trước hắn là “đối thủ”.

Vì họ bỏ chạy trước mặt hắn, hắn giết họ trước. Một suy nghĩ thật đơn giản.

“…Khó thật. Chết bởi viết thương cỡ đó, xem ra ta không thể lấy cô làm tiêu chuẩn được…Sao cô lại cùng đội với những kẻ yếu kém như vậy? Nếu không làm vậy, chẳng phải cô sẽ được thử thách ở những cấp độ cao hơn sao?”

“-Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi không có quyền nói như vậy!!! Waaaaaahhhhh!”

Đó không phải là tiếng kêu đau buồn mà là một tiếng rít đầy giận dữ. Hét lên đầy căm hận, Evileye chạy thẳng tới. Đúng hơn là cô dùng ma thuật để lướt xuyên qua không khí. Thêm ma thuật vào nắm đấm của mình, cô dồn thêm ma thuật cận chiến [Invalidation] và [Difficult Resistance].

Ác ma đưa tay nhận cú đấm.

“Aspect of the Devil: Archdemon’s Wrist.”

Cổ tay gã ác ma biến to gấp mấy lần và cánh tay to bản buông xuống cho tới khi chạm mặt đất. Tiếng ồn phát ra không phải vì nó được không khí thổi phồng lên, mà vì nó đã biến thành một vũ khí giết người cực kì cứng rắn.

Với thứ vũ khí chết người chắn trước mặt, Evileye dừng bước. Evileye thoáng dao động, nhưng ngay lập tức hạ quyết tâm tận dụng cơ hội này.

Cổ tay khổng lồ đến gần Evileye. Với tốc độ vượt xa trí tưởng tượng, nó như một bức tường lớn trải dài che khuất tầm mắt. Không thể tránh được, Evileye trong nháy mắt quyết định kích hoạt ma thuật phòng ngự.

“Translocation Damage!”

Bóng tối bao trùm lấy cô đúng lúc chấn động mạnh đánh văng cô đi, khiến cô đầu óc choáng váng không biết mình đang ở đâu. Cơ thể cô bị đánh bay tới một tảng đá bên đường và nảy lên như trái bóng trước khi lại bị đánh văng lần nữa.

Nhưng lại- không hề có sát thương.

Evileye kích hoạt ma thuật [Flight] và bay lên trong một tư thế mất tự nhiên.

Cô không hề bị thương, nhưng nếu không niệm phép chuyển hóa sát thương vật lí thành hao tổn năng lượng thì có lẽ cô đã chết.

“Enhanced Maximize Magic: Crystal Dagger!”

Một con dao găm pha lê lớn xuất hiện giữa không trung và bắn ra! Con dao găm này gây thuần sát thương vật lí và không thể bị cản lại. Thêm nữa, việc áp dụng ma thuật hệ đặc thù vào kĩ năng sẽ khiến nó dễ dàng xuyên thủng lớp phòng ngự.

Ác ma không hề tránh mà tiếp nhận đòn tấn công. Mặc dù chịu đòn ma thuật với sát thương cao nhất, nhưng không một chút ảnh hưởng nào xuất hiện trên người hắn.

“…Ngay cả ma thuật phá vỡ phòng ngự cũng không gây nổi một vết thương?...Một ác ma vượt qua cả trí tưởng tượng…Không, thậm chí mạnh hơn cả Demon god! Là Vua Demon god sao?”

Mặc dù vua không nhất định là phải mạnh hơn những kẻ khác, nhưng ở thế giới này, kẻ mạnh nhất của chủng loài có danh xưng đó cũng là chuyện bình thường. Cơ bản thì chỉ đối với loài người mới có chuyện kẻ yếu cũng có thể tự xưng là vua.

“Aspect of the Devil: Razor Sharp Claw.”

Móng vuốt của ác ma dài ra khoảng hơn 80cm. Evileye không khỏi nghĩ rằng những móng vuốt đó là không thể ngăn cản và sẽ xé vụng bất cứ thứ gì trên thế giới này.

Mình không thể mang thi thể hai người họ và bỏ chạy được. Kể cả có tiếp viện, họ cũng không đủ mạnh để đối đầu với tên này. Ít nhất mình có thể chuyển địa điểm và làm nó dễ dàng hơn khi người khác đến và phát hiện thi thể họ…

Khóe miệng Evileye nhếch lên.

Trường hợp tệ nhất là để Lakyus, người có thể dùng ma thuật hồi sinh, gặp ác ma này. Không được phép để chuyện đó xảy ra.

“Tới đây!”

Ngay khi Evileye chuẩn bị lao vào- một âm thanh sắc lẻm vang lên và ai đó rơi xuống ngay giữa bọn họ.

Không chịu nổi sức nặng, những tảng đá bên đường nứt ra, cát bụi bay mù mịt.

Một chiến binh cô độc đứng đó, cúi xuống vì lực va chạm từ cú tiếp đất.

Ánh trăng êm dịu phản chiếu lại bộ giáp đen kịt, khiến nó lóe lên những ánh sáng mỹ lệ. Tấm áo choàng đỏ rực như lửa, tung bay giữa trời đêm. Hai tay cầm hai thanh cự kiếm khổng lồ tỏa ánh sáng mạnh mẽ.

Dark warrior từ từ đứng dậy. Thân hình cao to, xấp xỉ tên ác ma. Tuy nhiên ánh sáng thần thánh tỏa ra khiến cho ác ma kia rụt lại, và Evilye thoáng nhìn thấy ác ma mạnh mẽ đó trở nên kinh hãi trước sự hiện diện của hắc chiến binh. Biểu hiện như thế hắn ta vừa thấy thứ gì đó vượt xa trí tưởng tượng của mình.

Trong im lặng, Evileye nghe thấy tiếng nuốt nước bọt. Âm thanh phát ra từ phía ác ma. Tên ác ma vượt xa trí tưởng tượng của Evileye đang nín thở trước chiến binh lực lưỡng này.

Giọng nói lạnh lẽo xuyên thủng màn đêm.

“Xem nào…ai là kẻ thù của ta đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play