Joe cũng sắp phiền muốn chết rồi, Thi Dạ Diễm gần như ngày nào cũng đem theo con gái tới đây trình diện.
Joe rốt cục không chịu nổi, phiền não vò đầu bứt tóc, “Tôi nói bao nhiêu
lần rồi hiện tại tôi đang nghỉ phép, chỉ muốn được yên tĩnh, Diễm thiếu
gia cầu xin cậu thương xót thành toàn cho tôi được không?”
Đáng
tiếc Thi Dạ Diễm từ trước tới nay một chút kiên nhẫn cũng không có, anh
chỉ kiên nhẫn không giống bình thường với một người, chính là con gái
của anh, đối với mẹ của con gái anh cũng chưa từng kiên nhẫn như vậy.
Thi Dạ Diễm hít một hơi thật sâu, nhân lúc Thi Duy Ân đang xây lâu đài cát ở trên bờ biển, chặn ngang túm lấy cổ áo của Joe, “Điều kiện gì tôi cũng
đáp ứng với cậu, tôi mở tài khoản đủ để cậu ung dung tự tại nửa đời! Cậu còn muốn như thế nào nữa!”
Joe trừng mắt, “Muốn đánh tôi sao?” Anh ta vừa nói vừa đem mặt tới, “Đến đây, mau đánh tôi đi.”
“Tôi mà ra tay khuôn mặt này của cậu cũng không còn!”
“Hả, không còn mặt mũi tôi cũng không cần.” Joe coi khuôn mặt của mình như
mạng sống, mọc có một cái mụn cũng không dám ra khỏi cửa, chứ đừng nói
là làm chuyện kích thích nguy hiểm đó trước mặt mọi người.
Thi Dạ Diễm nặng nề tốn hơi thừa lời, buông anh ta ra, nếu không anh sợ mình không kiềm chế được mà cho anh ta một cú đấm mất.
“Thái Tử làm việc quả là tuyệt tình, tôi có chút động tĩnh nào cậu ta cũng
biết tôi muốn làm gì, nếu không tôi cũng không tìm tới cậu. Joe, cả đời
này tôi chưa từng mở miệng cầu xin ai, coi như tôi nợ cậu một ân huệ,
chuyện này qua đi cậu muốn tôi lấy cái gì trả ơn cậu cũng được.”
Ánh mắt của anh ảm đạm cụp xuống, nhìn về phía Thi Duy Ân đang chơi vui vẻ, “Đổi lại là cậu, cậu sẽ để cho người phụ nữ của mình gả cho người
khác?”
Joe bởi vì câu nói này mà sắc mặt trầm xuống, ẩn chứa dưới đôi mắt là một sự khổ sở không nói nên lời.
Người phụ nữ của anh không phải là “sẽ”, mà là “đã” gả cho người khác rồi.
Nếu không pải như vậy anh cũng sẽ không dùng cả thời gian nghỉ phép của
mình để đi đày đến hòn đảo nhỏ xa xôi tự sinh tự diệt này.
Joe
bỗng dưng ngửa đầu hét lên một tiếng, cởi áo T- shirt ra lộ ra cơ bắp
cường tráng, xông về phía Thi Dạ Diễm bày ra tư thế chiến đấu, Thi Dạ
Diễm không hiểu đành hỏi, “Làm gì vậy?”
“Đến đây, cùng tôi đánh vài chiêu.” Joe ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích.
“… Cậu không đánh lại được tôi đâu, đừng tốn công phí sức.”
“Nếu anh để cho tôi đánh thắng, tôi vui vẻ, nói không chừng sẽ đáp ứng anh.” Joe nói rất không biết xấu hổ, nóng lòng quơ quơ quả đám muốn so tài.
Joe so với Thi Dạ Diễm là người trong hắc đạo hoàn toàn là người của
hai thế giới khác nhau, thứ anh dựa vào không phải là nắm đấm, mà là kỹ
thuật, thi thoảng cũng dựa vào khuôn mặt xuất sắc kia, cho nên anh không thể không biết công phu trên tay của mình: không có gì đáng lo ngại.
“Nói lời giữ lời.” Thi Dạ Diễm bỗng nháy mắt, nghiêng đầu ý bảo qua rừng dừa bên kia, “Qua bên kia đi.”
Anh không muốn để cho con gái nhìn thấy bất kỳ cảnh bạo lực nào, Joe không
có kiến, anh cũng không muốn tiểu nha đầu này nhìn thấy anh không có võ
bị đánh bại, đánh không lại sẽ không bị mất mặt, bị nhìn thấy chắc sẽ
rất mất mặt.
Sau mấy chiêu, Joe không vui, “Phiền anh chiếu cố cho tôi một chút tự tôn được chứ, đừng có làm cho ra lẽ như vậy.”
Mặt Thi Dạ Diễm tối sầm lại, muốn tức giận nhưng cố gắng đè xuống. Trừ Du
Nguyệt Như ra không có ai dám sai bảo anh! Joe cậu hãy đợi đấy! Rồi có
ngày cậu sẽ phải cầu xin tôi!
Nếu như Joe biết lời nói của Thi Dạ Diễm linh nghiệm như vậy, rằng quả thật vài năm sau mình phải cúi đầu
cầu xin anh ta, hiện tại khẳng định mình sẽ không hành hạ anh ta như
thế, người đàn ông này thật sự không phải người hay ghi hận sao, nhỏ mọn khiến người ta tức lộn ruột…
Joe đánh thắng Thi Dạ Diễm rất
không vẻ vang sau đó giữ lời hủy bỏ nghỉ phép, trước tiên bay về nước
chuẩn bị đi làm, lúc sắp đi ném cho Thi Duy Ân một ánh mắt ngả ngớn.
“Lần sau gặp mặt sẽ không để cho cháu nhìn thấy một bộ dạng chú Joe đẹp trai như này đâu, hãy đợi đấy?”
Thi Duy Ân thành thực lắc đầu, “Cha cháu đẹp trai nhất.”
“Đó là cháu chưa được xem qua chú mặc âu phục! Nhìn rồi sẽ không cách nào
kiềm chế mà thích chú.” Joe bị tổn thương một chút, bởi vì tất cả biểu
hiện lớn nhỏ lẫn già trẻ trên gương mặt Thi Duy Ân đều nghĩa là không
cần.
“Không, cháu chỉ thích cha cháu.”
Joe phẫn nộ nhưng vẫn mở miệng nói rõ, “Con gái như cháu yêu cha quá, cẩn thận tương lai không ai thèm lấy.”
“Trở về chờ tin tức của tôi.” Thi Dạ Diễm trầm mặc một cước đá anh ta lên máy bay.
Bách Vĩ ở bên cạnh vừa nghe điện thoại của Tiểu Thủy vừa cười, chờ Joe đi anh mới đến gần.
“Eric, đồ đã chuẩn bị xong, sẽ chờ cậu đi lấy, tôi đã đặt vé máy bay đi Newyork rồi.”
Thi Dạ Diễm gật đầu, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống.
Thời gian vừa tròn, còn đúng bảy ngày, chỉ còn bảy ngày nữa, Tiểu Như, chờ anh…
Thi Duy Ân đếm mỗi đầu ngón tay coi như một ngày, cẩn thận tính mấy lần,
xác nhận mình không đếm sai, vui vẻ ôm cổ Thi Dạ Diễm, “Tiểu Trà Diệp
muốn nhanh được gặp mẹ.”
Thi Dạ Diễm hơi nhếch miệng, không nói
gì ôm chặt con gái. Bách Vĩ lắc đầu cười, “Joe nói không sai, Tiểu Trà
Diệp yêu cha quá, tôi còn chưa thấy đứa trẻ nào dính cha như vậy.”
“Cậu từng thấy qua mấy đứa trẻ?” Thi Dạ Diễm lơ đễnh hỏi ngược lại, con gái
dính cha như vậy bởi vì quá thiếu hụt cảm giác an toàn.
Bách Vĩ
cười hì hì, “Có mỗi Tiểu Trà Diệp thôi.” Chỉ cầu nguyện trong lương lai nếu Tiểu Thủy sinh con trai cho anh, nhưng ngàn vạn lần đừng yêu mẹ nó
quá, anh cũng không muốn giành giật vợ mình với con trai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT