Phụ nữ là một loại sinh vật rất khó suy đoán. Có lúc yếu ớt vừa vấp đã ngã, cũng có khi kiên cường khiến mình không thể hiểu nổi.
Thời điểm Đường Lạp An ở trên người cô cường mãnh (điên cuồng và mãnh liệt) phát tiết, chợt dùng những lời nói mềm mại bổ vào trong đầu cô, lqd ở cùng với mình mấy ngày nay xuất hiện phản ứng kỳ lạ thèm ăn giảm xuống cùng nôn mửa, một suy nghĩ chưa rõ hình thù dần dần xuất hiện từ đáy lòng.
Tất cả lực chú ý đều tập trung ở bụng, có thể ở trong thân thể cô đã mang theo một sinh mạng.
Đứa bé, đứa bé của Thi Dạ Diễm.
Có lẽ là phụ nữ cùng bản năng bẩm sinh của người mẹ khiến cho cô ép mình lựa chọn điểm giới hạn tan vỡ, cô trấn định lại, không phản kháng không gào khóc, cũng không cầu xin tha thứ, như vậy sẽ càng thêm kích thích Đường Lạp An.
Qủa nhiên sau đó động tác của Đường Lạp An bớt phóng túng một chút.
Lại một lẫn nữa ở trong cơ thể cô phóng thích, mồ hôi trên trán Đường Lạp An nhỏ xuống hòa lẫn nước mắt của cô khiến ccho cái gối ướt nhép.
Anh vẫn chưa chịu rút lui, rất nhiều thể lực khôi phục tư thế tiếp tục sau đó. Đệm giường một đống xốc xếch, ** hơi thở nồng đậm. Du Nguyệt Như nằm ở đó mà hơi thở mong manh, chịu đựng thể trọng (trọng lượng cơ thể) anh cùng với sự thô bạo từ đầu đến chân vây quanh khắp người của anh. ddlqd
Bảo bảo, phải kiên cường, con sẽ không có chuyện gì…
Hơi thở Đường Lạp An dần dần ổn định lại, tựa vào lưng hôn vai của cô, “Anh đã buông em ra quá lâu, đã đến lúc em nên trở lại.”
Bộ phận kia chôn ở thân thể cô có dấu hiệu thức tỉnh, cánh môi của Du Nguyệt Như đã bị cô cắn ra máu, thân thể cùng trái tim đau đớn đã gần như chết lặng. “Anh muốn cho tôi chết sao… Đường Lạp An… Nếu như muốn, anh cứ tiếp tục.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, rất thấp, nhưng có lực sát thương cực lớn chạm đến đáy lòng của anh.
Anh nhếch môi, không nói gì, rút bản thân ra. Cởi dây trói trên cổ tay cô ra, muốn ôm cô đi tắm, rửa đi thân thể dính bẩn, lật thân thể cô lại mới phát hiện trên cánh môi cô một màu đỏ tươi chói mắt. Giây phút đó trong lòng anh ngũ vị tạp trần*, lặng lẽ thu hồi tay.
*Ngũ vị tạp trần: năm vị - ngọt, chua, cay, đắng, mặn trộn lẫn vào nhau.
Trong phòng tắm, nước nóng từ trên chảy xuống, trong màn nước anh cúi xuống chống tường ngẩn người.
Vốn không muốn như vậy đối với cô, chẳng qua là bùng nổ sau khi bỏ quên lâu ngày chịu đựng, mãnh liệt đến thân bất do kỷ*, không cách nào tự kiềm chế.
*thân bất do kỷ: thân thể không nghe theo suy nghĩ của mình.
Du Nguyệt Như khó khăn bò dậy, mặc từng món quần áo một tử tế cứng nhắc, không để ý giữa hai chân sưng đau cùng chất lỏng chậm rãi chảy xuống, mở cửa phòng ngủ ra đi ra ngoài. Không ngờ nhìn thấy Úc Tiểu Trì trên ghế salon phòng khách.
Ánh đèn ngoài sân chiếu vào, vẻ mặt Úc Tiểu Trì bình tĩnh, không chớp mắt nhìn cô. Không tức giận cũng không bi thương. Du Nguyệt Như chợt hiểu tất cả.
Thì ra là Úc Tiểu Trì từ đầu đến cuối đều biết mối quan hệ về phương diện kia giữa Đường Lạp An và mình, nhưng cô ấy vẫn ngụy trang không biết chuyện một chút nào. Còn cái gì đáng buồn hơn một người phụ nữ thông minh giả bộ ngu ngốc. Du Nguyệt Như châm chọc khóe miệng khẽ nhếch, không nói lời nào rời đi.
Ai đáng buồn, ai đáng thương, cũng không có liên quan gì đến cô. Tất cả tổn thương trong tình cảm, tất cả đều là gieo gió gặt bão, không trách được bất cứ ai, kể cả bản thân mình lúc đầu.
Đường Lạp An phát hiện Du Nguyệt Như đi mất thì vội vàng chạy từ trong nhà ra ngoài, nhìn thấy Úc Tiểu Trì phía sau thì bình tĩnh trở lại. Úc Tiểu Trì vẫn ngồi yên lặng, bởi vì không biết dùng vẻ mặt gì để đối mặt với anh. Mới vừa rồi người đàn ông này cùng người phụ nữ khác hoan ái trên chiếc giường thuộc về bọn họ.
Đường lạp An châm điếu thuốc, không một chút áy náy, “Có gì muốn nói với tôi sao?”
Úc Tiểu Trì đi tới trước mặt anh, dùng khăn lau lớn lau tóc còn nhỏ giọt của anh, khóe miệng khẽ nhếch, “Vẫn chưa ăn cơm tối sao, muốn ăn chút gì không?”
Anh giễu cợt nửa tiếng, kéo cô vào phòng ngủ, lấy một tay đẩy cô ngã xuống giường. “Em không sao chứ, chồng em vừa mới làm tình với người khác, em nhìn thấy rồi nghe thấy rồi vẫn còn hỏi tôi bữa tối muốn ăn cái gì? Đúng là rất hiểu chuyện!”
“Anh hy vọng em nói cái gì đây? Chỉ trích anh sao? Sau đó sẽ ly hôn?” Cô ngoan cố, hốc mắt có chút đỏ. “Con trai sắp nghỉ đông rồi, ngày kia sẽ về, thằng bé rất muốn ba, em không muốn tổn thương lòng của con trai.”
Đường Lạp An hoài nghi trong lòng của người phụ nữ trước mặt đã bị bóp méo, nhưng cô càng như vậy anh càng không kiềm chế được sự tàn nhẫn trong lòng. “Còn muốn cùng tôi giả bộ vợ chồng ân ái bằng mặt không bằng lòng?”
“Có gì không thể, không phải chúng ta vẫn sống như vậy sao?” Cô rốt cuộc lại nói ra chuyện đúng là như thế, đến Đường Lạp An cũng phải chợt thất thần. Anh tiến gần đến mặt cô, nụ cười yếu ớt, nhấn mạnh từng chữ một. “Úc Tiểu Trì, em nhất định phải… hèn hạ như vậy sao?”
Úc Tiểu Trì khóe miệng khẽ nhếch, độ cong dịu dàng mà khổ sở. “Canh sườn được không? Em cùng bà cụ hàng xóm vừa học một cách làm mới, mùi vị so với lúc trước không giống nhau, rất ngon.”
Ánh mắt Đường Lạp An âm u, thế nhưng không nói gì. Chế trụ (khống chế và giữ chặt) cằm của Úc Tiểu Trì, thô lỗ nâng lên. “Rột cuộc là em muốn như thế nào?”
“Người đàn ông nào cũng sẽ phạm lỗi, em có thể tha thứ cho anh, chỉ cần anh đối với con trai đừng lạnh nhạt như vậy, giữa vợ chồng không có chuyện gì không bỏ qua được.” Đẩy tay của anh ra, cô giống như thường ngày giơ tay lên thuận tiện vuốt lại mái tóc lộn xộn của anh sau đó đi làm cơm.
Đường Lạp An ngồi im ở mép giường hung hăng hít một hơi thuốc. Anh rất muốn biết, nếu như Úc Tiểu Trì biết con trai không phải con của anh, còn có thể lừa mình dối người như vậy nữa hay không.
Lúc Úc Tiểu Trì bưng canh sườn ra, bên trong căn phòng ngoại trừ chiếc giường xốc xếch kia, ở đó còn có bóng dáng của Đường Lạp An.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT