Vài ngày sau đó, cô sửa sang lại từ đầu đến cuối, mấy tháng này từng giây từng phút chung sống cùng anh, cô đã tự nói với chính mình, một khi vui vẻ ngay lập tức tuyệt đối không có cơ hội cho đau khổ.
Cô không nên suy nghĩ lung tung, phải tin tưởng anh càng thêm tin tưởng trực giác của chính mình.
Trước đêm Giáng sinh Tân Tiệp gọi bọn nhỏ trở về nhà cũ để liên hoan, Tân Tiệp gọi điện thoại tự mình tới đón, cô chỉ có thể nhắm mắt trở về. Hoàng Phủ Dận không có ở đây, cô thở phào nhẹ nhõm, không phải sợ anh, chỉ cần vui vẻ thoải mái. Trong bữa tiệc, cô cũng không hề cố ý tránh né ánh mắt của Thái Tử, thản nhiên như mọi khi. Cô ở đây cho đến khuya thì nhận được cuộc điện thoại đầu tiên của Thi Dạ Diễm từ sau khi anh rời đi.
Sân to như vậy cũng đã bị bão tuyết bao trùm, với bản tính trời sinh trẻ con, đắp mấy người tuyết lớn nhỏ không đồng đều, nhìn ra được một người trong đó là Du Nguyệt Như, cô đứng trước mặt người tuyết cầm điện thoại nói chuyện với anh, trong loa giọng nói của anh hết sức mờ mịt cảm thấy xa xôi.
“Thi Dạ Diễm…” Trước khi ngừng lại, cô cắn môi khẽ gọi tên anh, mà Thi Dạ Diễm đợi nửa ngày cũng không đợi được câu tiếp theo của cô, anh không khỏi bất đắc dĩ, “Nói một câu nhớ anh mà khó khăn như vậy sao.”
Anh nói xong, bên kia im lặng một lúc, chỉ có tín hiệu âm thanh tít tít hơi yếu cùng hô hấp nhợt nhạt khuấy động màng nhĩ của cô.
“Có bất cứ chuyện gì đều phải nói ra, Tiểu Như, nghĩ muốn cái gì anh cũng sẽ thỏa mãn em.” Thứ giọng đàn vi-ô-lông trầm thấp của anh thật dễ nghe, trong lòng Du Nguyệt Như cảm thấy ấm áp, mà trong đôi mắt cũng là một mảnh chua xót. “Chừng nào anh quay trở lại?”
Anh suy nghĩ một chút, “Đêm Giáng sinh.”
“Vậy… em chờ anh, đến lúc đó em có lời để nói với anh.”
Thật ra thì cô cũng không biết phải nói thế nào, thậm chí ngay cả nói gì cũng không thể xác định. Chỉ đơn thuần cảm thấy có anh ở cùng cô cái gì cũng không sợ.
Chợt có một âm thanh chê cười của người đàn ông vang lên ở sau lưng, “Phải nói chia tay sao?”
Du Nguyệt Như sợ hết hồn vội vàng che micro xoay người lại, Thái Tử chẳng biết từ lúc nào công khai ngồi ở trên ghế mây. Du Nguyệt Như cau mày vội vã cúp điện thoại, theo tới dó ngồi xuống. Ánh đèn đem bóng dáng hai người kéo thật dài.
Thái tử tới là muốn đáp án của cô, cô hít thở thật sâu, đi thẳng vào vấn đề, “Chị nghĩ rồi, chị không muốn từ bỏ.”
Thái Tử cười nói, “Đây là ý gì? Em nghe không hiểu, chẳng lẽ những lời nói hôm đó em nói đều vô ích?”
Mùa đông ở thành phố T ban đêm nhiệt độ rất thấp, Du Nguyệt Như mặc không ít nhưng vẫn cảm thấy lạnh, cô che kín áo khoác ngoài đi đến bên cạnh Thái Tử, kéo cánh tay của anh, nghiêng đầu dựa vào vai anh tìm kiếm sự ấm áp.
“Mọi người trong cái nhà này đều cùng một dạng, chị coi trọng em nhất. Chị biết ngoại trừ thân là trách nhiệm con trai cả, em là thật lòng quan tâm chị, chuyện khác chị nguyện ý nghe em, nhưng có vài chuyện dù là ai đi nữa cũng không thể ngăn cản.”
Thái Tử không nói, trong không khí có mùi thơm nhàn nhạt trên người của Du Nguyệt Như. Đó là mùi hương thuộc về người phụ nữ đặc biệt. Anh nhớ rằng cô rất ít khi bày ra bộ dáng mềm mại của tiểu nữ nhân (người phụ nữ nhỏ bé, yếu đuối), Du Nguyệt Như tuy là phụ nữ nhưng mọi chuyện đều không thua đàn ông, thông minh và độc lập, dũng cảm và có trách nhiệm.
Anh không phải là không khâm phục. Cô cho anh biết phụ nữ không hoàn toàn như Tân Tiệp mềm yếu thậm chí Chử Dư Tịch như vậy cũng cần đàn ông che chở bảo vệ, nhưng trải qua chuyện với Đường Lạp An, Du Nguyệt như rốt cục mới khiến anh hiểu bên ngoài nhìn qua là người phụ nữ kiên cường lại cởi mở nhưng trong lòng đều có nỗi đau.
Anh được mọi người nuông chiều hư hỏng, nhưng điều này không có nghĩa là anh không có một chút lương tri nào. Anh với thân phận Đại Thái tử gia của Hoàng Phủ có thể hô mưa gọi gió tát đậu thành binh, nhưng không có cách nào khiến cho Du Nguyệt Như thật sự vui vẻ, điều này làm cho anh hết sức mệt mỏi.
Du Nguyệt Như thấy anh không nói lời nào, ôm cánh tay anh nhẹ nhàng quơ quơ. “Nhiều năm như vậy chị rất mệt mỏi, chị mới hai mươi hai, nhưng cảm giác mình đã ba mươi hai. Không phải không muốn quên Đường Lạp An bắt đầu lại lần nữa, chẳng qua là vẫn chưa gặp được người tốt hơn anh ấy. Hiện tại chị đã gặp được, em sẽ để cho chị buông tay như vậy sao? Chị không tham lam, chỉ là muốn có một người đàn ông thật sự thương yêu chị, loại thương yêu này không phải là em hay Triệt có thể cho, nhưng là anh ấy thì có thể, chị tin tưởng anh ấy có thể.”
Trong nháy mắt yết hầu của Thái Tử chua xót. “Cái gọi là tình yêu, quan trọng như vậy sao?” Mọi người đều nói tình yêu như thế nào ra làm sao, vì sao em không cảm thấy gì?
Du Nguyệt Như cười nhẹ, “Hình dạng của tình yêu chỉ có trải qua em mới có thể hiểu, không phải là chị muốn em chúc phúc cho chị, chỉ cần em cho chị một con đường, cuộc sống sau này, chị muốn sống vì mình.”
Thái Tử im lặng hồi lâu, bọn họ cứ như vậy ngồi yên lặng. Nhưng thật ra là anh đang tức giận, Du Nguyệt Như có thể cảm nhận được từ cơ thể căng thẳng của anh.
“Chị làm như vậy, nghiêm trọng mà nói là đối địch với em, đối địch với Hoàng Phủ Gia, em và anh ta xung đột vũ trang khi đó chị định trừng phạt mình như thế nào? Bất kể em hay anh ta ngã xuống, chị có thể làm ngơ được sao?”
Du Nguyệt Như trầm mặc xuống, mặt vùi vào trong cánh tay anh.
“Chị vĩnh viễn, vĩnh viễn không muốn chứng kiến có một ngày như vậy. Không có người nào không thể thay thế, không có cái gì là nhất định có. Nhưng là, đã định trước——
….
Chị yêu anh ấy.”
﹡﹡﹡
Thi Dạ Diễm nhìn chằm chằm điện thoại di động, mặt không chút thay đổi, mà đáy mắt lưu luyến mệt mỏi triền miên đã sớm rũ bỏ, sâu sắc làm cho người ta tim đập nhanh. Đó là giọng nói của Thái Tử, làm sao anh có thể không nghe ra, vẫn biết cô và Thái Tử là quen biết, mà hôm nay, anh có hay không quên mất quan hệ giữa bọn họ.
Có người trước sau phá hủy số vụ giao dịch lớn vô cùng quan trọng của anh, tửu lượng Hải Lạc Nhân bị người đánh tráo trong nháy mắt trở thành phấn độc cướp đi tính mạng con người, khi thì giao hàng vũ khí đạn dược cỡ lớn nhưng lại cả hòm biến thành mô hình đồ chơi, lại không đề cập tới việc phải thường xuyên giao khoản tiền giá cao ngất trời cho đối phương nếu trái với điều ước Kim, trong một đêm danh tiếng của anh rớt xuống số không thậm chí bị âm, điều này đối với anh mà nói mới là nghiêm trọng nhất mà gần như không cách nào cứu vãn được tổn thất. Còn có thuộc hạ đắc lực Đại Trương mất tích không rõ nguyên nhân, chưa biết sống chết. Có thể tưởng tượng Thi Thác Thần đối với anh thất vọng cùng tức giận, hạ lệnh bắt giữ người làm loạn này, nếu không thu hồi tất cả quyền lợi ở nhà họ Thi. Mà Thi Dạ Triêu… Đã có ý định rục rịch ngóc đầu dậy muốn nhân cơ hội thâu tóm tin tức của anh truyền đến.
Bách Vĩ điều tra quay về chỉ nhắc tới hai chữ: Dây chuyền. Nhà họ Thi có cất giữ một số quy tắc truyền thống cổ xưa. Ai cũng biết dây chuyền này được xem như mệnh lệnh nhà họ Diễm, chờ người phụ trách phản ứng kịp là thời gian đã tối.
“Không phải là tôi muốn nghi ngờ cô ấy, Eric, chỉ là tôi không hy vọng anh bị một người phụ nữ phá hủy tất cả.” Trong lúc Bách Vĩ nói như vậy thiếu chút nữa anh cho anh ta một quyền.
Thi Dạ Diễm day day trán, có vẻ hơi mệt mỏi.
Nếu như là cô, vậy anh nêm làm gì bây giờ… Lần đầu tiên trong đời Thi Dạ Diễm, để mình lâm vào thúc thủ vô sách lưỡng nan trung (bó tay không có biện pháp- khó cả đôi đường).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT