Ngày đó là Thi Dạ Diễm cấp tốc bay qua thành phố T tới, Bách Vĩ ở Lại Toronto xử lý những chuyện còn lại rồi cũng theo sát phía sau. Thấy ngọt ngào giữa hai người, Bách Vĩ đã có dự liệu từ trước với dáng vẻ hôn quân* kia của Thi Dạ Diễm.
*hôn quân: vua ngu đần :)))
Tên Lôi Khải kia nói anh ta tuy thiếu đạo đức nhưng vẫn có lúc rất coi trong nghĩa khí.Chuyện lần này Bách Vĩ lấy lập trường của một người ngoài cuộc chỉ cần liếc mắt một cái là thấy rõ tất cả, thật ra Thi Dạ Diễm cũng rất nhanh ý thức được Lôi Khải đang diễn trò cho anh nhìn, nhưng anh lại không có cách nào chịu được. Cậu ta đang diễn trò, nhưng còn Du Nguyệt Như thì sao đây? Vì sao lại phối hợp hoàn mỹ với cậu ta như thế?
Câu trả lời của Du Nguyệt Như lại là tránh Tứ lưỡng bạt thiên cân*, Thi Dạ Diễm là người cẩn thận nhạy cảm cỡ nào, nhìn ra sự lảng tránh của cô cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là lưu lại một nghi vấn trong lòng, không nghĩ tới đáp án này lại do Lôi Khải vạch trần.
*Tữ lưỡng bạt thiên cân: Bốn lạng đẩy ngàn cân. Gần giống như kiểu thái cực quyền, lấy nhu chế cương.
Lôi Khải làm chủ hẹn hai người ra. Không ngờ Du Nguyệt Như lại thích cái nhà hàng S.X tổ chức vô cùng tốt mà giá cả lại đắt kinh khủng kia. Lôi Khải có quan hệ xã giao khá tốt với chủ nhà hàng này, mới có thể trong lúc buôn bán thịnh vượng bao trọn cả tầng như thế này. Du Nguyệt Như không muốn đi, loại chuyện bạn trai mới cùng nâng cốc nói cười với bạn trai cũ này cô không cần, mà lúc này cô có tình cảm với Thi Dạ Diễm nên không có cách nào phóng khoáng được như trước kia.
Thi Dạ Diễm là người có thù tất báo, đương nhiên là Lôi Khải biết anh yêu thích quyền cước. Vì thế anh ta chủ động đề nghị "Vận động trước bữa ăn", Thi Dạ Diễm cầu còn không được.
Hai người đàn ông kia đi hơn nửa ngày, cô có chút đứng ngồi không yên, muốn đi tìm người nhưng lại không biết phải đi đâu tìm, đang lo lắng thì thấy Lôi Khải nhàn nhã thong thả trở về một mình.
Tây trang của anh ta được cởi ra khoác ở trên vai, mái tóc hơi hỗn độn, cũng không tổn hại khí chất xuất chúng, thấy cô lập tức nở nụ cười không có ý tốt. "Đang lo lắng cho anh sao em yêu?"
Anh ta cố gằng bày ra tư thế tự cho là cực kỳ mê người nhưng Du Nguyệt Như không thèm nhìn một cái, chỉ nhìn phía sau anh ta.
"Tại sao lại chỉ có mình anh trở về?"
Lôi Khải lơ đễnh nhún vai, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc đột nhiên vung quyền về phía cô. Tốc độ quá nhanh nên không kịp né tránh, quyền thế mạnh mẽ đến mức cô cho rằng nhất định sẽ đánh vào người cô. Nhưng ngay sau đó chỉ dừng cách mi tâm của cô chừng mười cm.
"Eric bị tôi đánh không dậy nổi rồi, thật đáng tiếc là cô không có ở đó , tôi cũng không phải là tùy ý ra tay."
Du Nguyệt Như phục hồi tinh thần nghiến răng nghiến lợi đấm anh ta liên tiếp. "Lôi Khải anh tên hèn hạ này! Giờ còn có thể tán gẫu sao?"
Lôi Khải ngả ngớn ấn cằm cô xuống." Nhìn hai người các cô, khả năng mắng chửi người cũng không khác nhau lắm, tốt xấu gì tôi cũng là người đáp cầu dắt mối(1) cho hai người đi, nếu không phải lúc trước tôi chí công vô tư(2) nhường cô cho anh ta thì làm gì có chuyện hai người ái như tơ ngọt như mật như bây giờ? Hóa ra cường thủ hào đoạt(3) lại hiệu quả như vậy, sớm biết như vậy tôi không nên làm người tốt như thế, nói không chừng bây giờ tôi mới là người cô yêu chết đi sống lại."
(1) Người đáp cầu dắt mối: nói chung là người mai mối :)))
(2) Chí công vô tư: Chỉ những ai đó có những phán quyết công bằng, xác đáng.
(3) Cường hào thủ đoạt: nghĩa là dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy/cướp lấy thứ mình muốn
"Vậy tôi đây nên cảm ơn anh sao?" Du Nguyệt Như cười nhạo, Lôi Khải chu chu môi, ái muội nháy mắt. "Một nụ hôn là được, tôi không có lòng tham, đương nhiên nếu cô muốn làm chuyện khác cùng tôi thì càng tốt."
Đối với sự vô lại của anh ta thì Du Nguyệt Như vẫn không phải là đối thủ, chỉ có thể không thèm để ý. "Tôi có việc hỏi anh, có phải anh cầm sợi dây chuyền của tôi không?"
"Sợi dây chuyền nào? Tôi còn tưởng cô hỏi tôi vì sao đột nhiên lại có hứng thú với chuyện bát quái của tôi và cô cơ."
Nghe anh ta nói như vậy, Du Nguyệt Như thất vọng không nói lên lời. Lôi Khải sẽ không giả bộ hồ đồ về việc này, cô tin tưởng anh ta.Giống như chuyện anh ta đã từng đáp ứng giúp cô giữ bí mật không cho Thái Tử biết chuyện cô và Thi Dạ Diễm, cho nên tin tức Thi Dạ Diễm ngang nhiên cướp đi "vị hôn thê" của anh ta không xuất hiện trên bất kỳ tờ báo lá cải nào. Ngay từ dâu cô cũng không biết chuyện mình thường xuyên hẹn hò cùng anh ta, còn có nhà báo đều do anh ta cố ý sắp xếp, sau khi gặp Thi Dạ Diễm cô lập tức hiểu rõ tất cả.
Ánh mắt Lôi Khải trầm xuống, khả năng nghe của anh ta vô cùng tốt, tiếng bước chân của Thi Dạ Diễm tuy nhỏ nhưng vẫn bị anh ta phát hiện, cố tình khép hờ cánh cửa. "Chuyện cô gái nhỏ nhà họ Chử, cô..."
Thi Dạ Diễm từ nhà vệ sinh trở về đang muốn đẩy cửa vào, nghe thấy câu nói đó đột nhiên dừng động tác lại, âm thanh rõ ràng của Du Nguyệt Như truyền vào tai anh.
"Dù sao tôi cũng không thể để cho anh ấy làm hại Tiểu Tịch, anh đã từng đồng ý giúp tôi rồi, không phải muốn đổi ý chứ?"
"Trên tay anh ta có nhược điểm của tôi, muốn giúp cô tôi phải trả giá rất lớn."
"Lấy quan hệ của anh với Thái Tử, chẳng lẽ không nên giúp tôi."
Lôi Khải cười nặng nề. "Cô đối xử với Thái Tử cũng thật tốt, yên lặng làm nhiều chuyện vì cậu ta như vậy, có điều tôi vẫn muốn nói câu nói kia, bây giờ Eric bị cô mê hoặc đến chết mê chết mệt, cô nói gì anh ta cũng đáp ứng.
"Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi." Du Nguyệt Như biết Thi Dạ Diễm là người rất có nguyên tắc, nói một là một hai là hai, hơn nữa điều cô không muốn nhất chính là cho anh biết thân phận thật sự của mình.
"Cái này không khó, phương diện kia phối hợp thật tốt với anh ta, khi đàn ông được thỏa mãn thì lúc đó là lúc dễ nói chuyện nhất, cô cứ thử xem, tôi nói tuyệt đối không sai đâu." Lôi Khải bày ra vẻ mặt cực kỳ vô hại, Du Nguyệt Như vừa định nói gì thì bỗng nhiên Thi Dạ Diễm đẩy cửa bước vào, dọa cô sợ đến mức mặt trắng nhợt.
"Nói chuyện gì mà vui như vậy?" Sắc mặt Thi Dạ Diễm không biến đổi, thậm chí miệng còn có độ cong mờ nhạt.
"Nói về bộ lễ phục kia, tôi bỏ ra một trăm vạn để làm theo yêu cầu của cô ấy, tôi chỉ muốn hỏi là còn có thể Châu về hợp phố(1) không?"
(1) HOÀN BÍCH QUY TRIỆU - Châu về hợp Phố; của về chủ cũ (thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ)
Dáng vẻ keo kiệt của Lôi Khải khiến cho Thi Dạ Diễm nở nụ cười. "Thật xin lỗi, không thể."
Bây giờ biết kế hoạch kia đều là của Lôi Khải, tất nhiên lễ phục kia do anh ta cố ý chuẩn bị, siết chặt không ngừng, lại cứng muốn chết, làm khi đó trong thang máy dục hỏa đốt người khiến anh muốn xé nó vài lần mà không xé được....
Du Nguyệt Như rất nhanh bình tĩnh trở lại, ôm lấy cổ anh hôn xuống, trong giọng nói không khỏi có thêm vài phần nũng nịu. "Anh đi đâu thế? Để bọn em chờ lâu như vậy."
Lôi Khải biết điều quay mặt ra chỗ khác mặc cho hai người này liến mắt đưa tình, mím môi cười đến mức có ý nghĩa sâu xa riêng. Trong bữa tiệc Du Nguyệt Như vẫn thật cẩn thận quan sát sắc mặt của Thi Dạ Diễm, không biết lời nói cùng Lôi Khải kia anh nghe được ít hay nhiều, cuối cùng cũng không phát hiện ra anh không có gì không ổn, cô mới yên tâm chăm chú thưởng thức thức ăn ngon.
Người giúp việc bưng món bò bít tết nướng với dấm chua đen mà cô thích nhất lên(nói thật là không biết món này là món gì :)) các nàng cứ chấp nhận nó là món ăn hộ ta nhé.híhí), mới ăn được hai miếng lại nhăn mày đặt câu hỏi. "S.X đổi đầu bếp rồi à? Mùi vị không giống."
Lôi Khải vui vẻ, lúc nói ra lại có chút chua xót. "Trước lúc đưa cô tới đây, đúng lúc Steve.X ở trong nước, vì muốn làm cho cô vui tôi ép anh ta đích thân nấu, trở về làm vị hôn thê của tôi, đảm bảo món ăn hàng ngày của cô đều do anh ta làm, thấy sao?"
Steve. X là một vị thần của giới thức ăn ngon Paris thậm chỉ còn là giới thức ăn ngon quốc tế, anh ta là tuổi trẻ có tiếng tăm, cho nên vô cùng kiêu ngạo. Ban đầu trên thế giới S.X chỉ có dây chuyền ở ba thành phố Milan, Barcelona, Paris. Nhưng Lôi Khải vì Du Nguyệt Như mà bỏ ra số tiền vô cùng lớn ép anh ta mở nhà hàng thứ tư ở Thành phố T.
Quen bết Lôi Khải nhiều năm như vậy, chưa thấy anh ta để tâm với người phụ nữ nào như vậy, Steve.X tương đối có hứng thú với sự kén chọn mùi vị của người phụ nữ này, vẫn muốn gặp mặt. Nhưng lại bị Lôi Khải ngăn cản, nguyên nhân rất đơn giản. Vẻ ngoài xuất sắc của anh ta làm Lôi Khải rất có áp lực, bây giờ đàn ông xuống được phòng bếp lên được phòng khách lại đúng là cực phẩm, anh ta làm sao có thể hai người có sức uy hiếp lớn như vậy ở cùng một chỗ với anh ta cơ chứ.
Ba năm nay Du Nguyệt Như đối với loại lời nói không biết điều thỉnh thoảng lại xuất hiện này của Lôi Khải chỉ coi như gió thoảng bên tai, còn lại toàn bộ coi như không thấy. Thi Dạ Diễm lại không thèm để ý. "Để cậu tốn kém rồi, người phụ nữ của tôi ăn của cậu, tôi thay cô ấy xin trả lại gấp đôi, ngày mai chi phiếu sẽ đưa tới tay cậu."
Lời này thật sự đánh ngã khẩu vị của Lôi Khải, Du Nguyệt Như cúi đầu cười trộm, dáng vẻ không có lương tâm kia làm cho Lôi Khải nghiến răng nghiến lợi, anh ta phun ra ngụm rượu, híp mắt nói."Cái kia thật sự không cần, trên người cô ấy cái gì nên ăn tôi cũng đã nếm qua, tôi cũng không cảm thấy thiệt thòi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT