Những ngày không có Du Nguyệt Như đúng là thử thách tính nhẫn nại của Thi Dạ
Diễm. Ngày thường mặc dù cô chỉ ở yên một chỗ, nhưng chỉ cần anh về nhà, mỗi nơi đều có bóng dáng của cô. Mỗi sáng sớm đều phiền muộn vì không
có một bóng người bên cạnh, bàn chải đánh răng màu trắng chạy bằng điện
im lặng ở trong cốc, hàng quần áo bên cạnh quần áo của anh trong phòng
giữ quần áo đều là quần áo của cô, có nhiều cái còn chưa được mở ra.
Lúc chọn cà vạt cho anh Tiểu Thủy cũng chợt thốt lên một câu. “Du Tiểu Thư
cũng thích màu sắc này chứ.” Sau đó len lén quan sát sắc mặt của anh.
“Cuộc sống yên ổn của cô cũng quá lâu rồi đi, nói nhảm nữa liền đưa cô về Ám
Đường.” Vẻ mặt Thi Dạ Diễm không mặn không nhạt, giọng nói cũng không
cho phép chống lại. Tiểu Thủy lập tức im lặng, đáy mắt có chút bối rối
bị anh nhìn thấy.
Anh nâng một bên khóe miệng lên. “Thích Bách Vĩ rồi hả?”
Tiểu Thủy dừng động tác. “Không có.”
“Vậy mỗi tối cô còn để cho cậu ta đến phòng cô? Lấy khả năng của cô muốn phản kháng cậu ta không phải là việc khó.”
“Diễm thiếu coi trọng anh ta như vậy, tôi…cần phải làm vậy.” Giọng Tiểu Thủy
ngoan cố, đôi mắt luôn trong suốt lại thêm mấy phần ảm đạm.
Thi Dạ Diễm lơ đễnh. “Tôi cũng coi trọng cô như vậy…Nếu cô cảm thấy uất ức tôi sẽ sắp xếp người khác thật tốt cho cậu ta.”
Cô cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, lấy lại dáng vẻ ngày thường ngây thơ trong sáng vô hại. “Tất cả nghe theo sắp xếp của ngài.”
Thi Dạ Diễm cười, một tay ôm chầm lấy eo mềm mại mảnh mai của cô, cúi đầu
cố ý lấy môi mũi cọ cọ mặt cô. “Vậy tối nay cô tới phòng tôi, chỗ Bách
Vĩ tôi sẽ có tính toán khác."
Thân thể Tiểu Thủy cứng đờ trong chốc lát, nhưng vẫn cười gật đầu. “Vâng.”
Ám hiệu rõ ràng như vậy như thế nào cô không hiểu, chẳng qua lời của người đàn ông này tất cả đều là ra lệnh, muốn cô sống là sống, muốn cô chết
là chết.
Rốt cuộc tâm tình Thi Dạ Diễm cũng tốt hơn một chút, vui vẻ đi làm. Để Tiểu Thủy ở nhà thở dài thở ngắn. Buổi chiều Bách Vĩ trở
lại cầm tài liệu, trước khi đi theo thường lệ đùa giỡn với cô một chút,
nào biết Tiểu Thủy chợt kéo anh ta về phòng, thô lỗ đẩy xuống giường
ngay lập tức bắt đầu cởi áo sơ mi rồi đến đai lưng của anh ta.
“Sao thế…” Anh ta vừa muốn đặt câu hỏi thì bị môi của cô chặn lại. bị cô chủ động trêu chọc lòng liền ngột ngạt khó nhịn, cuối cùng Bách Vĩ cũng
không nhịn được biến thành chủ động, ôm cô xoay người, đỡ người cô đặt
lên giường kịch liệt hôn cô.
Kéo váy cô lên cao, cầm hai chân cô
vòng qua hông, kéo khóa quần đi thẳng vào trong thân thể cô, tiếp theo
giữ lấy mông cô ra sức chạy nước rút. Ngày thưởng Tiểu Thủy không có
mạnh mẽ hoan ái, hoàn toàn là cô gái nhỏ mềm mại. Đúng là trải nghiệm
mới lại, thỏa mãn tự ái đàn ông cực lớn của Bách Vĩ, để cho cậu ta còn
chưa thỏa mãn đã phải trở lại phòng làm việc.
“Cậu nên đi soi
gương đi, gương mặt dâm đãng quá rồi.” Thi Dạ Diễm nói với anh ta một
câu, vậy mà Bách Vĩ thật sự đứng lên móc ra gương nhỏ luôn mang theo bên người, cười haha, chép chép miệng. “Tiểu Thủy đúng là đồ háo sắc.”
Thi Dạ Diễm cũng không ngẩng đầu lên. “Phụ nữ ở Ám Đường giống như Tiểu Thủy rất nhiều, cho người một đổi một?”
Một giây trước Bách Vĩ còn muốn lớn tiếng khen Eric đối xử với mình không
tệ, một giây sau như nhớ tới chuyện gì cẩn thận hỏi thăm. “Đều giống như Tiểu Thủy…Ách… Anh biết.”
“Chỉ hơn chứ không kém.”
“….Cảm ơn ý tốt, không cần…”
Mỗi ngày Bách Vĩ làm cận vệ kiêm trợ lý của Thi Dạ Diễm cũng rất cực khổ,
đến tối đều nhớ gõ cửa phòng Tiểu Thủy, không ai biết. Anh ta rất mệt
mỏi không muốn nhiều liền đi ngủ. Sáng hôm sau phát hiện Tiểu Thủy từ
phòng Thi Dạ Diễm ra ngoài, lập tức thay đổi sắc mặt. Tiểu Thủy chỉ mặc
mỗi quần ngủ, tóc tai rối bời, rõ ràng là dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ.
Cô vừa quay người đã nhìn thấy Bách Vĩ đứng sừng sững ở hành lang, nút áo
sơ mi của anh ta còn chưa cài, bắp thịt trên ngực do kiềm chế hô hấp mà
không ngừng phập phồng, hai quả đấm bỗng nhiên nắm chặt. “Tối qua ngủ ở
đây?”
Tiểu Thủy né tránh ánh mắt không nhìn vào anh ta, chỉ đành gật đầu thừa nhận, sau có chạy về phòng.
Lúc ấy Bách Vĩ chỉ cảm thấy bực tức xông thẳng lên đỉnh đầu, bước mấy bước
đá văng cửa phòng Thi Dạ Diễm. “Eric!! Anh lăn ra đây cho tôi!!!”
Rốt cuộc cũng là người bên cạnh Thi Dạ Diễm, giải quyết bất cứ vẫn đề gì
cũng không tránh khỏi dùng bạo lực, tiếng đánh nhau kinh khủng ấy Tiểu
Thủy bị ngăn cách bằng cánh cửa cũng có thể nghe được. Đầu tiên là mây
đen đầy mặt, sau đó chân mày dần dần giãn ra. Cuối cùng tiếng đánh nhau
cũng dừng lại, mới ôm hộp cấp cứu đi ra ngoài.
Trong phòng một
mảng hỗn độn, hai người đàn ông này đang thở hổn hển dửng dưng ngửa
người trên ghế sofa, máu trên người ứ đọng thành những chỗ khác nhau.
Tất nhiên là Tiểu Thủy muốn băng bó cho ông chủ trước. Cô đưa lưng về
phía Bách Vĩ quấn băng cho Thi Dạ Diễm bằng phương pháp thuần thục, đôi
môi không nhìn được giơ lên, ánh mắt biết ơn nhìn về người đàn ông này.
Thì ra dù là người như thế nào cũng sẽ có một phần lương thiện trong lòng.
Thi Dạ Diễm không chỉ không chạm qua cô một cái, còn giúp cô tìm hiểu
trái tim của Bách Vĩ. Từ trước đến giờ nhà họ Thi vô cùng chú trọng
quyền thế, cậu ta (Đây là Thi Dạ Diễm nói Bách Vĩ nhé) lại có lá gan dĩ
hạ phạm thượng (người dưới mạo phạm người trên), rõ ràng là không muốn
sống nữa.
Thi Dạ Diễm vừa xoa cằm đau nhức, nhổ ra một ngụm máu,
vừa đá một cước. “Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao! Cậu con
mẹ nó cũng dám đánh tôi, chán sống rồi phải không!”
Bách Vĩ cũng
mơ hồ, bỗng nhiên quay người nhảy dựng lên, “Người phụ nữ của anh chạy
rồi thì có thể ngủ với người phụ nữ của tôi sao? Có người nào làm ông
chủ như anh không?”
Thi Dạ Diễm cảm giác mình đang nuôi một con
sói mắt trắng (Đại loại có một câu chuyện kể về một con sói bị mù được
người ta nhận nuôi, sau đó nó ăn hết gia cầm tron nhà. Cho nên người ta dùng câu này để chỉ người vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát.) nhức đầu
nháy mắt với Tiểu Thủy, “Kéo đi, dạy dỗ một trận, trong một tuần tôi
không muốn nhìn thấy cậu ta.”
Ý muốn nói là làm cho Bách Vĩ ít
nhất một tuần không xuống được giường. Tiểu Thủy hớn hở nhận lệnh mạnh
mẽ lôi Bách Vĩ vẫn còn đang oán giận ra ngoài.
Những thứ có thể
đập trong phòng đều đã đập, Thi Dạ Diễm vẫn bật cười, động phải vết
thương không tránh được cảm thấy đau. Thân thể dù có đau hơn nữa, cũng
không đau bằng việc đối mặt với nơi này một cảnh một vật mà trong đầu
lại luôn vẽ ra hình dáng một người.
Chỉ cần nhớ tới tên của cô, trong lòng sẽ cảm thấy chua xót.
Tiểu Như, em có hiểu không, cũ không mất đi, mới sẽ không đến (Câu này là
thành ngữ nhé)? Đường Lạp An làm cho lòng em rơi đi một phần, đúng lúc
rơi. Tôi có thể bất chấp tất cả giam cầm em bên người, tôi không biết
phải đợi bao lâu nữa mới có thể làm cho em em hoàn toàn quên anh ta, mới có thể làm cho em nhìn tôi.
Em và chuyện xưa của anh ta vốn nên kết thúc từ sớm…
***
Thi Dạ Diễm đoán không lầm, Đường Lạp An đúng là yêu cô ấy. Lúc anh ép
Đường Lạp An nói ra câu nói kia anh thừa nhận mình có chút sợ hãi. Nhưng Du Nguyệt Như trong lúc vô ý lại nhìn anh, lập tức làm cho anh tràn đầy tự tin. Cô ấy đối với mình cũng không phải là không có chút cảm giác
nào.
Còn có ánh mắt chan chứa tình cảm phức tạp của cô lúc trước
khi đi, đủ để chứng minh tất cả. Cô đã từng yêu, nên cô cảm thấy sợ, anh biết. Nếu anh một mực ép buộc cô thêm nữa sợ rằng cô vĩnh viễn sẽ không chịu mở cánh cửa trái tim mình, dùng trốn tránh để bảo vệ bản thân. Đây là một loại bản năng của người đã từng chịu tổn thương.
Cách
thức cô liên lạc với Đường Lạp An ngày đó, anh thấy rất rõ ràng. Sau khi cô đi, anh nhìn từng tờ một từng tờ một lời ghi chép cô lưu lại cho
Đường Lạp An. Cuối cùng cũng hiểu rõ ý nghĩ sâu xa thì nội tâm của anh
dâng lên thất vọng nặng nề cùng với tức giận.
Bên ngoài thì tất cả câu chữ đó không nhìn ra được bất cứ điều khác thường nào, nhưng lại truyền đi cùng một tin.
-----Mang em đi.
Sau nhiều lần suy nghĩ cuối cùng Thi Dạ Diễm lựa chọn áp chế tức giận của
mình, mạo hiểm để cho cô rời đi, là để cho cô đi tự mình cảm nhận, đi để cảm nhận rõ trái tim mình. Dù sao kết quả cũng chỉ có một, mặc kệ cô có quan tâm anh hay không, cuối cùng cũng là người phụ nữ của anh. Buông
tay?? Tuyệt đối không có khả năng.
Thật sự Đường Lạp An lại trở
về bên cạnh Úc Tiểu Trì, giống với dự đoán của anh, nếu như anh ta muốn
cô ấy, sẽ không từ bỏ cô ấy hai lần, vậy bây giờ, có tính là lần thứ ba
không…
Thi Dạ Diễm từ từ nâng môi lên, nói anh âm hiểm cũng được, ác độc cũng được, anh có lòng tin làm cho cô hạnh phúc, làm cho cô vui
vẻ, chỉ cần cô đồng ý cho bọn họ một cơ hội.
Nếu cuộc đời này được sống hạnh phúc yên ổn, ai lại đồng ý sống cuộc sống đầu đường xó chợ.
Tiểu Như, ngày không có tôi, em có nhớ tôi giống như tôi nhớ em, nhớ tôi đến mức ăn không ngon ngủ không yên?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT