Mặt Đường Lạp An không thay đổi ấn nút mở cửa thang máy, đi vào, đóng cửa, động tác lưu loát ưu nhã, cảnh đẹp ý vui. Không quá nửa giây sau, sự tự chủ anh ta đang có gần như biến mất trong nháy mắt. Anh ta giống như mất tất cả hơi sức, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, tựa người vào thành thang máy, một tay che lên mắt. Lúc ở sân bay tay kia dùng lực đánh vào bờ tường mà vết thương ở khớp xương nghiêm trọng đến mức máu thịt be bét.

Hầu kết (Cái này là cái mà ở cổ của đàn ông hay có ý, còn được gọi là trái táo của adam) của anh ta lên xuống. Lòng cũng theo chuyển động của thang máy mà không ngừng không ngừng trầm xuống, chìm xuống đáy vực sâu, ngay cả chính anh ta cũng không thể tìm được. Câu nói anh ta cố gắng sống chết giữ nhiều năm kia, lại mượn cơ hội mà Thi Dạ Diễm tạo ra mới có thể nói. Còn chuyện gì đáng châm chọc hơn?

Anh ta không nói thật xin lỗi, không nói yêu. Chuyện gì anh ta cũng không thể nói. Cánh tay xuôi theo người, bị rút gân vì dùng sức quá lớn, bắp thịt toàn thân rối rắm cứng như đá, miệng vết thương bị đạn bắt bị xé ra, cắn chặt đôi môi khóe miệng từ từ chảy ra một dòng máu đỏ tươi chói mắt.

Nhưng anh ta lại không hề biết phải đau. Hay là do chịu đựng quá lâu, nên đến cả bản năng đau đớn cũng quên mất? Đáy mắt Đường Lạp An xoẹt qua một tia chua xót khô khốc, khổ sở không nói lên lời.

Nguyệt Như, Nguyệt Như, anh không thể cùng ở một chỗ với em, nhưng chuyện này cùng không biểu hiện rằng anh…

Không thương em….

Anh ta không nhớ rõ mình trở về nhà như thế nào, Úc Tiểu Trì đã ngủ, anh ta chỉ cởi áo khoác cả người chán nản ngã xuống giường. Úc Tiểu Trì sợ hết hồn, vội vàng bật đèn ở đầu giường. Cả người anh ta chìm trong lo lặng nồng nặc.

Úc Tiểu Trì vui mừng, “Anh đã về rồi, anh đã ăn gì chưa? Em đi làm món gì cho anh ăn nhé, lập tức có ngay!”

“Tiểu Trì.” Anh ta chợt mở miệng gọi cô.

“Hả?”

“Nếu như tôi….” Anh ta chỉ nói ba chữ, lại không nói nữa. Úc Tiểu Trì mặc quần áo ngủ màu trắng đứng cách anh ta mấy bước, nhìn bóng lưng cao hớn trầm mặc của anh ta, từ từ thu nụ cười lại, giọng nói không thay đổi. “Anh muốn nói gì vậy Lạp An?”

Sau đó rất lâu, âm thanh ôn hòa trong trẻo lạnh lùng của Đường Lạp An truyền đến. “Nếu tôi muốn ăn mì thịt nầm bò cà chua, có làm cho em vất vả không?”

Cô giống như trút được gánh nặng cười một tiếng, “Tất nhiên là không rồi…Anh ngủ trước một lát đi, làm xong em sẽ gọi anh.”

Úc Tiểu Trì mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn, rửa rau, làm nóng chảo…Những chuyện bình thường nhất này đã làm cho anh rất nhiều năm, thành thạo đến mức tạo thành phản xạ có điều kiện.

Chợt một giọt nước mắt rơi vào nồi nước đang sôi, theo bọt nước lăn tăn biến mất. Úc Tiểu Trì nhẹ nhàng lấy mu bàn tay lau mắt, lại có nhiều nước mắt hơn nữa rơi xuống. Vẻ mặt cô lạnh nhạt không nhìn ra được một chút bi thương nào, chỉ là không có cách nào có thể kiềm chế những giọt nước mắt phiền muộn trong lòng này.

Cô chống đỡ bên cạnh nồi nước, tay đỡ lấy ngực, nơi đó tràn đầy sự sợ hãi cùng tuyệt vọng, một loại khó chịu giống như bị đao cắt.

Gả cho anh hai lần, làm sao lại không hiểu vừa rồi anh muốn nói gì.

Tiểu Trì, nếu như mà tôi không thương em, nếu như tôi còn chưa yêu em, nếu như tôi không có cách nào làm cho mình yêu em…Chúng ta sẽ phải làm sao? Sẽ phải cưới một lần nữa sao?

Tôi có thể ở bên cạnh em, nhưng chuyện này cũng không hề biểu hiện rằng tôi yêu em.

……

Úc Tiểu Trì mở vòi nước, dùng tay hất thật nhiều nước lạnh lên mặt, cô cọ rửa giống như muốn rửa lòng mình, mang tất cả những vết thương thấu xương rửa đi.

Cô phải giống dáng vẻ trước kia, không ngừng tự nói với mình, anh ấy không phải là người bạc tình, cũng không phải là người nhẫn tâm.

Anh và cô, Đường Lạp An Úc Tiểu Trì, vốn là yêu nhau.

Yêu nhau…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play