Đêm khuya rất yên tĩnh, những điều buồn bã không muốn người khác biết được
che giấu trong lòng vào lúc này lại len lén xuất hiện. Du Nguyệt Như
nghĩ đến lúc đầu tiếp xúc với Đường Lạp An dù là ái mộ, cô cũng giống
dám đối xử với Đường Lạp An giống như với Thi Dạ Diễm.
Người đàn
ông kia trong lòng anh ta luôn có một loại cảm xúc cô không bao giờ nắm
bắt được. Hơn nữa khi anh ta im lặng lại luôn tỏa ra sự xa cách khiến
cho người ta rất khó đến gần, hoặc không dám đến gần. Nhưng càng như thế thì càng hấp dẫn cô, càng bắt không được cô càng chủ động lấy lòng anh
ta.
Ý tưởng của cô lúc ấy rất ngây thơ, cho rằng chỉ cần lấy lòng anh ta là có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh ta, lại không biết làm
như vậy chỉ khiến cho bản thân càng lún càng sâu. Đường Lạp An giảo hoạt cô căn bản không phải là đối thủ của anh ta, lúc quay đầu lại mới hiểu
được anh ta đang lấy mình làm mẫu, hướng dẫn cho cô biết phải làm như
thế nào mới có thể làm cho người khác yêu muốn ngừng mà không được.
Cô thật là khờ, anh ta bày sẵn mỗi một cái bẫy đều khiến cô dũng cảm nhảy
vào, dũng cảm của cô đổi lấy là anh ta cùng với Úc Tiểu Trì đi lại sau
lưng cô.
Chỉ là hai tháng không ra ngoài, tập trung học tập ở
trong trường, thế giới của cô đã long trời lở đất. Lần đầu tiên nhìn
thấy anh ta và Úc Tiểu Trì lăn lộn ở trên giường, kinh ngạc im lặng thật lâu. Anh ta không đóng cửa, cô nhìn thấy eo của anh ta ở giữa đùi trắng của Úc Tiểu Trì ra sức chuyển động.
Đầu anh ta chôn ở cổ Úc Tiểu Trì, bàn tay đặt trên hông của cô ta. Tiếng kêu yêu kiều từ miệng Úc
Tiểu Trì tràn ra, xen lẫn hô hấp nặng nề của anh ta. Cô thậm chí có thể
nhìn thấy anh ta không ngừng ra vào thân thể nhỏ nhắn của Úc Tiểu Trì.
Cô che miệng, mắt tưởng nháy nhưng lại không dám nháy.
Úc Tiểu Trì không nhịn được kêu tên anh ta, “Lạp An… Lạp An…Em không muốn
đi.” Đường Lạp An hôn nhẹ trán cô ta, âm thân ôn nhu mang theo sự cưng
chiều, “Ngoan, đừng tùy hứng, anh sẽ nhớ em, sẽ đi gặp em.” Anh ta nhẹ
nhàng cười, nặng nề di chuyển, “Thân thể của em cũng không thể quên anh, nơi này càng phải thêm nhớ.”
Anh ta chỉ vào tim Úc Tiểu Trì, vẽ trên đó một hình trái tim, hôn lên đó. “Nơi này phải nhớ anh, biết không?”
Du Nguyệt Như im lặng từ cửa lui ra ngoài, đóng cửa hộ bọn họ trước, cô
nghe thấy âm thanh vui vẻ thỏa mãn của Úc Tiểu Trì. Cô cảm thấy mình
sai, cô không nên từ chối lời mời của thầy hướng dẫn, nên tiếp tục ở lại trường học làm việc quan trọng. Còn ba tháng nữa là sinh nhật mười tám
tuổi của cô…
Lúc Đường Lạp An tìm được cô thì trong mắt anh ta có nóng nảy cùng quan tâm vô cùng chân thật. Du Nguyệt Như ở quán rượu gần đó uống rất nhiều, chọn loại rượu mạnh nhất đắt nhất cuối cùng lại
không trả nổi tiền, suýt nữa thì bị lấy thân trả nợ. Cô say lờ đờ, mông
lung mở mắt nhìn tay Đường Lạp An mạnh mẽ tàn nhẫn đánh ngã mấy tên đang cố gắng vấy bẩn cô.
Trên đường cõng cô về nhà, Đường Lạp An mắng cô đúng một câu. “Không có tư cách uống say, đừng học người ta mượn rượu giải sầu.”
Anh ta biết. Chuyện gì anh ta cũng biết. Du Nguyệt Như nằm im lặng ở trên
lưng anh ta, nước mắt chợt rơi xuống. Nước mắt của cô làm ướt áo sơ mi,
thấm vào da anh ta.
“Em nhìn thấy.”
“Anh biết.”
“Anh yêu cô ấy à?”
“Đây không phải là chuyện em nên hỏi.”
“Vậy em nên hỏi chuyện gì?”
“Tự hỏi mình, em yêu anh không?”
Nước mắt Du Nguyệt Như rơi càng nhiều, đáp án của cô thậm chí không cần lãng phí một giây suy nghĩ. Khi đó Đường Lạp An còn có thể nhếch khóe miệng, bởi vì cô yêu anh ta mà tự đắc. “Muốn anh đi à? Em chỉ cần nói, anh sẽ
rời đi?”
Cô không trả lời.
Sáng sớm hôm sai không thấy
bóng người anh ta, cô ôm lấy mình đứng trên sàn nhà khóc. Đường Lạp An
mua đồ ăn sáng trở về đã nhìn thấy bộ dáng của cô đáng thương giống một
con cún nhỏ không có người nào nhận nuôi. Cô không kịp lau đi nước mắt,
chạy đến ôm chặt lấy anh ta, sợ anh ta lại biến mất.
“Anh đừng đi.”
Ba chữ, cô biến mình thành người hèn mọn nhất. Lòng Đường Lạp An trong
nháy mắt giống như có một lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào, anh ta
nâng cằm của cô, lấy ngón tay lau đi giọt nước mắt trên mặt cô. “Đừng
khóc.”
Đừng khóc, nếu không sau này em sẽ phải khóc nhiều hơn nữa.
Cô nghe lời khiến anh ta không có sức lực, cô như vậy chính là ép anh ta
về sau đối với cô càng phải nhẫn tâm hơn. Đường Lạp An hi vọng cô nói ra một chữ “Cút”, chứ không phải là “Đừng đi.”
Anh ta không để cho
cô hỏi chuyện có liên quan đến anh ta và Úc Tiểu Trì, cô thật sự không
hỏi nữa. Giống như chuyện hôm qua cô thấy chỉ là ảo giác, như chưa từng
tồn tại. Cô chỉnh đốn cảm xúc, lại trở lại là chính mình, biết cười,
thỉnh thoảng sẽ làm nũng, còn có thể nói thích anh ta, coi như không
thấy chuyện anh ta trùng hợp mất tích, giả vờ không biết anh ta đi gặp
Úc Tiểu Trì.
Ba tháng trôi qua rất nhanh, cô nhảy vào trong ngực
anh ta, hai chân quấn chặt quanh hông của anh ta. Khuôn mặt nhỏ nhắn
xinh đẹp không che giấu được hưng phấn cùng mong đợi. “Đường Lạp An, hôm nay em mười tám tuổi rồi.”
Mắt anh ta cong lên nhìn nụ cười bên môi cô. “Anh biết, anh vẫn nhớ tuổi của em.”
Mười tám tuổi thật đẹp, tuổi đẹp nhất của một người phụ nữ, vào lúc này cuộc sống cũng đang tốt đẹp nhất…Dĩ nhiên, cũng là thời cơ thích hợp nhất để phá hủy.
Anh ta làm tròn lời hứa, sẽ biến cô trở thành người phụ nữ của anh ta vào sinh nhật mười tám tuổi của cô. Dùng lời nói của cô,
giờ phút này mới là lúc cô mở quà.
Trước mặt là người đàn ông
mình yêu thích đang lõa thể (không mặc gì), cô và tất cả những người con gái khác đều lo lắng rằng mình không đủ quyến rũ, rồi lại to gan dùng
kỹ xảo của mình lấy lòng anh ta. Đường Lạp An dùng rất nhiều thời gian
để cho thân thể cô giãn ra, cũng không thể giảm bớt sự đau đớn cho cô
lúc tiến vào.
Cô cau mày, dùng đôi mắt ướt sũng không chớp nhìn
anh ta. Đau đớn theo mỗi lần anh ta di chuyển lại tăng thêm một phần. Cô đau, anh ta biết. Anh ta bó tay rút người ra, không ngừng trấn an cô,
“Kiên nhẫn một chút, một lát nữa sẽ tốt hơn.”
Đau đớn xen lẫn vui thích đi theo cả quá trình. Cô không biết làm sao để có thể xóa tan đau đớn, chỉ có thể ôm anh ta, hoặc nắm ga giường.
Cô bị tình yêu
làm cho đầu óc choáng váng, không phân biệt được rốt cuộc là thân thể
đau hay cả tâm cũng đau…Anh ta dạy cô làm sao có thể lợi dụng thân thể
của mình để tạo ra khoái cảm, cô thông mình vừa học liền biết, dần dần
đến cả anh ta cũng không thể chịu nổi người con gái nhỏ là cô.
Càng ngày cô càng quyến rũ mê người, mặt mày phong tình đi thẳng vào lòng
người. Sự ngây thơ của cô đã biết mất, nhưng hồn nhiên vẫn còn, sẽ mãi
mãi giữ lại phần hồn nhiên này.
Đường Lạp An cảm thấy Du Nguyệt
Như thật hết thuốc chữa. Mặc dù biết anh ta và Úc Tiểu Trì vẫn bên nhau, cô vẫn yêu, càng ngày càng sâu đậm.
Điều đó là ma quỷ cắn nuốt
lòng người. Dù là đàn ông hay là phụ nữ, sẽ không có cách nào chạy trốn
định mệnh. Mỗi lần anh ta làm tình với cô đều sẽ cảm thấy trong lòng có
một chút gì đó tan chảy, cảm giác này khiến anh ta lo lắng.
Vì
vậy cuối cùng đến một ngày, Du Nguyệt Như nhìn thấy anh ta nhổ tận gốc
những khóm hoa đang nở rộ trong sân, chẳng qua anh ta lại mang vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng cô lại nhìn ra được dưới vẻ mặt đó là sự lạnh
lùng quyết liệt. Ngay cả phá hủy cũng chỉ có thể đạt được dáng vẻ như
vậy, ánh mắt trong mắt người đàn ông đó khiến cho cô không dám nhìn
thẳng.
“Nguyệt Như, chúng ta chia tay thôi.”
Đi cùng lời
câu nói này còn có bùn đất dính trên bàn tay xinh đẹp, có thoảng mùi
thực vật thơm ngát. Còn có cánh hoa ở dưới chân anh ta, người đàn ông
cao lớn đứng nghiêm giữa nơi đầy đất đổ nát nhìn qua dịu dàng như ngọc,
lời tàn nhẫn được nói ra từ đôi môi xinh đẹp, có một loại hấp dẫn làm
cho người ta hít thở không thông.
Anh ta đi Miami, thành phố cách xa nàng vạn dặm. Bởi vì Úc Tiểu Trì ở đó. Cô không hiểu vì sao rõ ràng
người đàn ông này là quà tặng của cô lại có thể từ bỏ cô, cô hận, nhưng
lại không có chỗ để trút ra.
Cô bay về nước, cả nhà đều có vẻ mặt giật mình kinh ngạc, cô chỉ nói với ba đúng một câu. “Con muốn Đường
Lạp An, không tiếc bất cứ giá nào.”
Mắt Hoàng Phủ Dận khép hờ, che giấu bí hiểm bên trong, “Đi theo ta đến thư phòng”
(Vốn định để “phòng đọc sách” nhưng thôi để “Thư phòng” cho sang chảnh )
Không ai biết buổi chiều hôm đó Du Nguyệt Như cùng Hoàng Phủ Dận nói chuyện
gì trong thư phòng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh đổ vỡ truyền ra.
Khi Du Nguyệt Như từ bên trong đi ra, Thái Tử thấy cặp mắt đỏ bừng của cô
giống như đã khóc. Lần đầu tiên Thái Tử lớn như vậy thấy bộ dạng này của Du Nguyệt Như. Khi cô chạy đến Miami thì Đường Lạp An đã kết hôn với Úc Tiểu Trì.
Lúc biết được tin này thì hận ý cùng sự thất bại trong mắt Du Nguyệt Như khiến người ta run sợ. Cô kéo áo Đường Lạp An, nói
từng chữ từng chữ ác đôc. “Em muốn anh ly hôn với cô ta ngay bây giờ.”
Đường Lạp An cúi đầu nhìn người con gái cao chỉ đến vai anh ta, bên môi gợi
lên một chút không để ý, “Không thể được, anh không muốn khiến cô ấy bị
tổn thương.”
Không muốn tổn thương Úc Tiểu Trì, cho nên lựa chọn
làm tổn thương cô? Cô nỗ lực yêu thương, thậm chí chấp nhận chuyện anh
ta có người phụ nữ khác, đổi lại là kết quả như vậy? Cô làm sao có thể
chấp nhận?
Cô buông tay ra lùi về phía sau mấy bước. “Anh không dám xuống tay, vậy để em.”
“Em dám.” Anh ta nhẹ nhàng nói ra hai chữ, giống như uy hiếp, giống như đùa cợt, lại càng giống như khiêu khích.
“Anh thử xem em có dám không!” Du Nguyệt Như kiên quyết xoay người, sát khí
bao quanh người. Đường Lạp An nắm hông của cô từ phía sau, nâng cô lên,
“Nguyệt Như, không nên đi, cô ấy đang mang thai.”
Một câu nói đơn giản làm Du Nguyệt Như hoàn toàn mất kiểm soát, cô dừng giãy giụa lại,
chậm rãi quay đầu lại nhìn anh ta, hốc mắt tràn đầy nước nhưng lại không rơi xuống, cặp mắt đỏ lên đến đáng sợ.
Du Nguyệt Như vì thương
anh ta nên đã làm chuyện điên rỗ nhất, “Anh là người của ba em, ông ấy
tặng anh cho em thì anh chính là người của em! Đường Lạp An, em lấy thân phận Hoàng Phủ Nguyệt Như ra lệnh cho anh rời khỏi cô ta! Nếu không cô
ta sẽ sống không quá sáng sớm ngày mai.”
Đường Lạp An không mong
đợi nhìn cô nổi giận, giống như mọi chuyện đều trong tính toán của anh
ta. Còn không kịp nói gì thì nhận được điện thoại của Hoàng Phủ Dận.
Đường Lạp An cúp điện thoại, âm thầm nắm chặt tay, khớp xương bởi vì dùng sức trở nên xanh trắng đáng sợ, “Cô và ba cô đã làm giao dịch gì rồi hả?”
“Đây không phải là chuyện anh nên hỏi.” Du Nguyệt Như giễu cợt nâng môi lên.
“Vậy tôi nên hỏi chuyện gì?” Đường Lạp An chợt cười khẽ.
“Anh yêu tôi không?”
“…..”
Đường Lạp An trầm mặc thật lâu, dùng sức nắm điện thoại như muốn bóp vỡ nó,
một tay khác lại vuốt tóc cô, ngón tay ở phía trên cuốn lấy một lọn tóc.
“Là thói quen mà thôi, có lẽ….cũng không biểu hiện cho điều gì, hai người ở chung với nhau lâu cũng sẽ có cảm giác như vậy, Nguyệt Như, em đối với
anh, là thói quen hay là yêu?”
Du Nguyệt Như cắn chặt hàm răng,
không cách nào đè nén được sự đau đớn trong tim. Cô hít sâu mấy lần, cố
gắng đè xuống phần đau đớn này, làm cô có đầy đủ hơi sức cùng quyết tâm
hạ xuống kiêu ngạo cùng tự ái, chịu đựng việc anh ta không yêu, cái anh
ta gọi là thói quen.
“Yêu.” Cô cố gắng không cho âm thanh của
mình run rẩy, nhưng không cách nào che giấu bi thương khổng lồ trong đáy mắt. “Em đối với anh, là yêu.”
Đường Lạp An khẽ thở dài, tự chủ
của anh ta tất nhiên là hơn cô, mang toàn bộ tình cảm mãnh liệt vì một
chữ yêu của cô mà xuất hiện đều khóa lại, sau đó lướt qua người cô.
“Anh đi đâu?” Du Nguyệt Như níu tay anh ta lại hỏi.
Đường Lạp An nhạt nhẽo cười một tiếng, nói cho cô đáp án mà căn bản anh ta không muốn nói ra. “Đi ly hôn.”
Nguyệt Như, em thật hết thuốc chữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT