Âu Dương Lãnh vẫn phái người theo dõi Kinh Sở, cũng có người đi qua chỗ Kinh Sở làm, mỗi một chi tiết đều không thể bỏ qua, nhưng dường như Sở thị biết hành động của bọn họ, lần nào cũng không để lộ sơ hở.

“Tổng giám đốc, trong khoảng thời gian này hàng ngày tổng giám đốc Sở thị đều chạy hai bên nhà và công ty, không có bất kỳ sự khác thường nào.” Hắc Mộc cầm tài liệu điều tra đặt trước mặt Âu Dương Lãnh, trong khoảng thời gian này bất kỳ chuyện gì của Sở thị cũng biết một rõ hai ràng, vì trong đó có người của bang Lãnh Thiện.

“Ừ, thời gian này cực khổi rồi, tạm thời dừng lại đi.” Giọng mệt mỏi của Âu Dương Lãnh truyền đến, đã một tháng, Vu Thiện quả thực biến mất không thấy, anh phái người đi theo dõi mộ phần của mẹ cô, cho rằng cô sẽ xuất hiện, ai ngờ cho tới giờ này vẫn không nhìn thấy người đâu.

“Nhưng…” Tổng giám đốc bỏ qua? Hắc Mộc rất kinh ngạc, lúc ấy anh khẩn trương như vậy mà mới một tháng tổng giám đốc đã buông tha, không giống tác phong của tổng giám đốc.

“Cậu bảo bọn họ dừng lại đi, không cần gióng trống khuya chiêng tìm nữa.”

“Vâng, em biết rồi.” Lúc này Hắc Mộc mới ý thức được hành động của người trong tập đoàn Âu Dương quá hùng mạnh, đánh rắn động cỏ, khó trách cả một tháng tập đoàn Sở thị không lộ chút ý tứ nào!

“Đi xuống đi.” Quả thực Âu Dương Lãnh rất mệt mỏi, mấy ngày liên tiếp vì tìm Vu Thiện mà rất ít chợp mắt, cũng không về nhà lớn của họ Âu Dương, áo cơm đều giải quyết ở đây, nơi này có một gian phòng cho anh nghỉ ngơi.

Chỉ cần trở về nhà Âu Dương, khắp nơi phảng phất như có thể thấy bóng dáng Vu Thiện, tựa như mùi cô vẫn còn trong mũi, chỗ nào cũng tràn đầy hơi thở của cô, nhưng người cô cứ không thấy, khiến anh không biết làm thế nào.

Chưa bao giờ cảm thụ nhớ nhung một người như thế này, anh không hiểu tại sao Vu Thiện lựa chọn rời khỏi anh, suy nghĩ của cô Âu Dương Lãnh không thể nào biết được, mà anh cũng không biết Vu Thiện đang muốn làm gì.

************

Nếu như không phải nhờ nhà thiết kế này thì cô không thể tiếp xúc sâu hơn với giới thiết kế, cô đi theo ông tới chỗ thiết kế gặp những nhà thiết kế khác, những người đó cũng đều là những nhà thiết kế có tên tuổi.

Thỉnh thoảng cô cảm thán, vị thiết kế nổi tiếng là một người hơn sáu mươi tuổi, là người hòa nhã dễ gần, thích nhìn hậu bối phấn đấu vì mơ ước.

Cho nên mới nhìn trúng thiết kế của Vu Thiện, thiết kế của cô không giống với những người đó, chỉ biết thiết kế trang phục xa hoa. Thiết kế trang phục của cô có hơi thở, tựa như tác phẩm <Tù> trước mắt này, quan niệm nghệ thuật khiến ông hứng thú.

“Sư phụ, sao thấy rảnh rỗi đến thăm em?” Vu Thiện rất cao hứng, hiện giờ cô đã là học trò của nhà thiết kế nổi tiếng Mạch Tư Nhiên, làm việc trong phòng của ông.

“Thiện Nhi, đừng để mệt như vậy, chuyện thiết kế có rảnh rỗi thì hãy làm.” Mạch Tư Nhiên yêu thương nhìn cô, đi vào phòng làm việc của ông, gần như chuyện gì Vu Thiện cũng đều làm, hơn nữa làm rất khá.

“Vâng, con biết rồi, sự phụ ngồi đi.” Cô mang ghế đặt phía sau Mặc Tư Nhiên, cô thật sự rất thích nhà thiết kế nổi tiếng này, ông dạy mình rất nhiều thứ.

“Thiện Nhi, ta không ngồi đâu, còn có chuyện phải đi ra ngoài.” Mạch Tư Nhiên áy náy nói, ông hẹn một người bạn cũ, lâu lắm rồi không gặp.

“Vâng, được ạ, vậy sư phụ đi đi.” Vu Thiện mỉm cười nói, sư phụ bận rộn như thế mà có thể bớt chút thời gian tới thăm mình, xem như là có lòng rồi.

“Thiện Nhi, phải biết nghỉ ngơi.” Mạch Tư Nhiên nói xong rồi đi, nhìn bóng dáng sư phụ già, Vu Thiện lắc đầu một cái, cô có rất nhiều chuyện mà cần cố gắng mới có thể thực hiện mơ ước được.

Những ngày sau trôi qua rất nhanh, đảo mắt cô đã sống ở Paris nửa năm, hàng ngày tới phòng thiết kế thiết kế trang phục và hoàn thành bản mẫu. Đáng giá nhất chính là thiết kế trang phục của cô được một công ty đồng phục địa phương nhìn trúng, đề nghị cô thiết kế trang phục cho bọn họ, bọn họ trả thù lao rất cao, đủ cô sống lâu dài ở đây.

Vệ sĩ vẫn sống cùng cô từ trước đến giờ, giống như người một nhà, hàng ngày họ sẽ làm bạn bên cạnh cô, phụ trách mua thức ăn, Vu Thiện nấu ăn, cuộc sống hàng ngày rất bình yên.

Mà cuộc sống vốn bình yên đó bị phá vỡ khi Kinh Sở xuất hiện, không, là náo nhiệt. Gần một năm sau, Kinh Sở đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến Vu Thiện kinh ngạc quên cả phản ứng, ngơ ngác nhìn anh.

Sao anh lại xuất hiện ở đây? Còn nhớ ngày cô tới Paris được một tháng, gửi một phần quà về cho anh thì bọn họ chưa từng liên lạc, nhưng không biết vệ sĩ có liên lạc với anh hay không, cô không thấy bọn họ gọi cho anh.

“Sao thấy tôi ở đây ngạc nhiên à?” Kinh Sở mỉm cười đến gần cô, gương mặt vẫn tuấn tú như cũ trở nên thành thục hơn rất nhiều, đôi mắt thâm sâu chăm chú nhìn cô, vóc người như cao hơn.

“Anh… Sao anh đột ngột xuất hiện?” Vu Thiện vẫn còn thẫn thờ, hai mắt nhìn gương mặt hơi gầy trước mắt: “Anh gầy đi, có phải không nghỉ ngơi nhiều?” 

“Thiện Nhi đang quan tâm tôi sao?” Kinh Sở cong môi, cười như không cười nhìn cô, cặp mắt chớp chớp sáng lên: “Thiện Nhi, em biết không, tôi rất nhớ em.” Nếu như không phải sợ Âu Dương Lãnh phát hiện, anh đã sớm đến thăm cô.

“Vâng, cảm ơn anh đã giúp em.” Vu Thiện mỉm cười, nhưng những lời này của cô làm lòng Kinh Sở dậy sóng, ánh sáng trong mắt thoáng chốc biến mất: “Phải không? Vậy em muốn báo đáp tôi thế nào?” Kinh Sở nhìn Vu Thiện nghiêm mặt nói, anh cảm giác tim có chút khó chịu.

“Vậy giờ em đi về chuẩn bị một bữa cơm phong phú được không?” Vu Thiện rất cao hứng, Kinh Sở ngoài có ơn với cô thì là thầy dạy vỡ lòng cho cô, nếu như không nhờ anh, sao mình ở đây được.

“Được.” Kinh Sở cười nhạt, vui vẻ không đạt trong đáy mắt, Vu Thiện không phát hiện ra. Cô vui sướng đóng cửa phòng thiết kế dẫn Kinh Sở đi về phòng mà Kinh Sở chuẩn bị cho cô, cách nơi này không xa.

“Sao anh rảnh rỗi tới đây? Bên kia thế nào?” Đã lâu lắm rồi cô không muốn biết những chuyện đã xảy ra ở thành phố S, nhưng chắc là sẽ không quên.

“Rất tốt, công ty lớn như Sở thị, không có tôi cũng có thể hoạt động.” Vì nhanh chóng tới thăm cô, anh cố gắng làm việc, vừa lúc mới bắt đầu tập đoàn Âu Dương lại âm thầm tạo áp lực khiến Sở thị mất đi rất nhiều khách hàng. Sau có thể phát hiện Sở thị không tham gia vào chuyện Vu Thiện bị mất tích, nên không chèn ép nữa, làm Sở thị dễ thở hơn.

“Ừm, vậy thì tốt.” Vu Thiện mở cửa để Kinh Sở đi vào. Kinh Sở nhìn phòng trước mắt, vì Vu Thiện không thích ở vùng ngoại ô nên Kinh Sởm bảo người chuẩn bị chỗ ở trang nhã ấm áp này, nhưng nơi này không phải là khu vực ngoại thành cho nên chỗ hơi hẹp, thoạt nhìn rất nhỏ. Hiện tại Kinh Sở thấy nơi này quả thực có cảm giác gia đình, trái tim đập mạnh vì hai chữ này, đã lâu lắm rồi anh không cảm thụ được hai chữ gia đình.

Bên trong rất hỗn loạn, nhưng cũng không phải đồ đạc bày khắp nơi, mà là rất có không khí gia đình. 

“Ngại quá, vì không có ai nên không kịp dọn dẹp.” Vu Thiện nhìn theo tầm mắt anh, thấy bên trong nhà hơi lộn xộn, cho rằng Kinh Sở mất hứng.

Hôm nay ra cửa sớm, không có thời gian dẹp chén ăn buổi sáng, còn Pháo Đầu và Thiết Đầu cũng không dọn dẹp, cô vừa đi vào trong dọn vừa oán trách.

“Không sao.” Kinh Sở nhìn bóng dáng bận rộn của cô nói, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô Kinh Sở chợt nghĩ tới cảnh cô dọn dẹp phòng ốc cho mình, giống như người một nhà. 

“Không được, anh là khách, sao có thể để anh chê cười.” Vu Thiện không ngừng dọn dẹp nên không nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Kinh Sở hoàn toàn tối xuống vì chữ khách kia, tại sao cô lại nói như vậy? Chẳng lẽ trong lòng cô mình chẳng có chút trọng lượng nào?

“Tổng giám đốc? Tổng giám đốc tới sao?” Pháo Đầu và Thiết Đầu cùng đứng ở cửa, bọn họ trợn tròn mắt, bộ dạng không thể tin, tròng mắt không ngừng xoay chuyển, dĩ nhiên bọn họ bị giật mình, họ chưa từng nghĩ tới tổng giám đốc sẽ xuất hiện.

“Đứng đó làm gì? Còn không đi giúp một tay?” Kinh Sở rất không vui, giọng lạnh lùng cứng rắn nhìn vệ sĩ đứng ở cửa, phái bọn họ tới là để bảo vệ Vu Thiện, còn bọn họ lại ở chỗ này hưởng thụ?

“Dạ!” Vệ sĩ cảm nhận tổng giám đốc không vui, lập tức đi vào trong nhà, dọn dẹp giúp một tay, Thiết Đầu len lén quay đầu liếc nhìn Kinh Sở, phát hiện anh hung hăng liếc bọn họ vội làm không ngừng tay, ánh mắt tổng giám đốc thật là khủng bố!

Công việc trong tay Vu Thiện cũng bị Pháo Đầu và Thiết Đầu đoạt lấy nên có chút không thích ứng, cô đứng lên lại thấy gương mặt tuấn tú của Kinh Sở đen thui đang nhìn chằm chằm Pháo Đầu và Thiết Đầu, giống như bọn họ đắc tội anh, khó trách sao Pháo Đầu và Thiết đầu tranh nhau làm việc.

“Anh làm sao vậy?” Vu Thiện đi tới trước mặt Kinh Sở, nghi ngờ hỏi, sao họ lại đắc tội anh ta?

“À, không có gì!” Kinh Sở lấy lại tinh thần lúng túng ho khan: “Không phải em muốn chuẩn bị bữa tối thịnh soạn để đón tôi sao?” Kinh Sở nói, đôi mắt không dám nhìn thẳng Vu Thiện, có phải anh biểu hiện không tốt không?

“Đúng vậy, thiếu chút nữa em quên mất.” Vu Thiện lúc này mới nhớ tới, cô còn chưa mua thức ăn, món ăn ở đây đều rất tươi ngon, đều là do những người ở quanh đây làm ra.

Sau khi ăn cơm xong, Vu Thiện không nhịn được hỏi: “Có phải anh có chuyện quan trọng gì nên tới đây không?” Kinh Sở thân là tổng giám đốc Sở thị, có rất ít thời gian rảnh.

“Tới thăm em không được à?” Kinh Sở cau mày, anh hiếm khi làm hết việc, anh đã dặn Chu Minh, có chuyện quan trọng thì giữ lại chờ anh về, chuyện không quan trọng thì anh ta có thể làm chủ.

Nhưng có một nguyên nhân, chính là có một người phụ nữ dây dưa, trong khoảng thời gian này bị cô ấy bám chặt không có tâm tư làm việc, cũng không nghĩ được gì, ban đầu là cô muốn chia tay.

Nghĩ đến cô ấy, tâm tình bất chợt càng thêm tồi tệ, giọng nói cũng thay đổi không được tốt: “Chẳng lẽ tôi không thể tới thăm em sao?” 

“Ặc, không phải vậy, chỉ là anh xuất hiện hơi bất ngờ.” Vu Thiện không ngờ rằng Kinh Sở chợt nói chuyện như vậy, trong lúc nhất thời giọng nói trở nên mất tự nhiên, cuối cùng im lặng.

“Xin lỗi, có thể do tôi mệt mỏi.” Kinh Sở thấp giọng nói, đáng chết, lại nghĩ tới cô ta, đã tránh tới đây rồi tại sao còn có thể nhớ tới cô ta?

“Vậy anh đi nghỉ đi, trên lầu có phòng trống, Pháo Đầu và Thiết Đầu đã lên dọn dẹp phòng.” 

“Ừ, vậy em cũng nghỉ sớm một chút.” Kinh Sở nhàn nhạt nói, đứng dậy đi lên lầu, nơi này thiết kế không tệ, phòng ốc không lớn khiến người ta có cảm giác ấm áp thoải mái.

Vu Thiện theo Kinh Sở đi lên lầu, trên lầu có tổng cộng bốn phòng, Pháo Đầu một phòng, Thiết Đầu một phòng, Vu Thiện một phòng, còn phòng trống để cho Kinh Sở.

“Các người đi ra ngoài đi.” Kinh Sở đứng ở cửa lạnh giọng nói, Pháo Đầu nhìn lên rồi vội vàng kéo Thiết Đầu đi ra cửa: “Tổng giám đốc nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Anh làm sao vậy?” Vu Thiện có chút lo lắng hỏi, dù sao từ trước tới giờ Kinh Sở rất ít khi nổi giận với thuộc hạ của anh trước mặt cô.

“Không có gì, tôi hơi mệt.” Kinh Sở vừa nói vừa đóng cửa ngay trước mặt Vu Thiện. Kinh Sở nằm trên giường, đáy lòng anh tức tối, khó có được khi tới đây, tại sao lại nhớ tới cô ấy? Không phải đã nói sẽ không nhớ cô nữa rồi sao?

Vu Thiện đứng trước cửa một lúc, cảm thấy hôm nay Kinh Sở phản ứng rất kỳ quái, từ đầu tới giờ anh luôn cho cô cảm giác như mây bay gió thoảng, sao hôm nay dễ dàng tức giận như vậy?

Cô lắc đầu một cái đi về phòng mình, hôm nay Kinh Sở xuất hiện rất đột ngột, cộng thêm hôm nay thiết kế mấy món đồ rất mệt mỏi, muốn nằm ngủ một giấc.

“Tổng giám đốc, hôm nay tổng giám đốc Sở thị Kinh Sở đi Paris.” Hắc Mộc đưa tài liệu tới trước mặt Âu Dương Lãnh, cả năm nay tổng giám đốc vẫn chưa buông tha tìm kiếm Vu Thiện, trong một năm này bất kể Kinh Sở có bí mật gì, giấu giếm sâu ra sao, tổng giám đốc cũng không bỏ qua.

Hôm nay tổng giám đốc Sở thị đột nhiên đi Paris, lại còn đi một mình, có chút kỳ cục, không có giao thiệp gì bên Paris, lần này anh ta đi rốt cuộc là vì sao?

“Điều tra nguyên nhân gì?” Âu Dương Lãnh nhận tài liệu, cẩn thận xem, một năm này Âu Dương Lãnh vẫn phái người đi theo Kinh Sở, bất kể là phương diện làm ăn hay là cuộc sống, anh đều biết, trực giác nói với anh việc Vu Thiện rời đi có liên quan tới Kinh Sở.

“Không rõ lắm, anh ta đi chỉ một mình.” Hắc Mộc cũng đang nghĩ, gần đây thời trang Sở thị có buôn bán gì với bên Paris đâu, anh ta đi Paris làm gì?

“Điều tra đi, phải biết điểm anh ta dừng chân.” Âu Dương Lãnh để tài liệu xuống, xoa mi tâm, một năm này thi thoảng anh cảm giác rất đau đầu, hiện tại đã lâu lắm rồi anh chưa về nhà Âu Dương, mỗi ngày đều ở công ty làm việc, nếu không thì chính là điều tra Vu Thiện ở đâu.

“Tổng giám đốc? Cần thuốc không?” Hắc Mộc lo lắng hỏi, chứng đau đầu của tổng giám đốc lại phát tác, mặc dù không phải đau quá, nhưng thấy tổng giám đốc đau đớn anh ta cũng không chịu nổi.

“Không cần, cậu đi ra ngoài đi, tôi nghỉ ngơi chút là được rồi.” Biết Hắc Mộc lo lắng cho mình, anh cũng biết mình không nghỉ ngơi đủ, mới có thể dẫn đến bệnh đau đầu.

“Vâng.” Hắc Mộc nói xong xoay người đóng cửa rời đi, để lại không gian cho tổng giám đốc, hi vọng lần này có thể tìm Vu Thiện về, như vậy tổng giám đốc mới tốt được. Anh ta biết hiện tại tổng giám đốc muốn tìm được Vu Thiện, bởi vì lúc trước Ninh Chân, mẹ Vu Thiện đã cầu xin tổng giám đốc chăm sóc tốt cho Vu Thiện, còn Vu Thiện biến mất rất có quan hệ với tổng giám đốc.

Sau khi Hắc Mộc đi Âu Dương Lãnh nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi, nhưng vừa nhắm mắt lại trong đầu đều là bóng dáng Vu Thiện, cô rời đi một năm, tại sao khuôn mặt cô vẫn rõ ràng như vậy, giống như mới gặp cô hôm qua.

Lần đó sau khi Âu Dương Văn đi tới, anh lập tức về gặp ông nội, ông nội lại muốn anh đi tìm người phụ nữ khác để kết hôn, quên Vu Thiện đi! Anh không muốn lớn tiếng hét lên, cũng không thể tin ông nội lại là người như vậy.

Cho dù anh không thích Vu Thiện cũng không nên như vậy chứ? Dù nói thế nào thì Vu Thiện ở cùng anh là bởi do anh ép buộc, nếu như ban đầu không phải anh nói muốn thừ kế tập đoàn Âu Dương thì phải lấy vợ, còn Vu Thiện vừa đúng lúc là sự lựa chọn của anh.

Bọn họ ở chung một chỗ cũng nửa năm, lại đứt quãng, hôn nhân dừng lại ở đây, sao ông nội muốn mình tìm người phụ nữ khác! Ông nội nói cho anh biết, vốn ông không thích Vu Thiện, mà qua nửa năm rồi, cô chẳng những không mang thai lại còn mất tích, nhà Âu Dương không cần phụ nữ như vậy!

Âu Dương Lãnh cũng xác định rõ với ông nội, ngoại trừ Vu Thiện thì anh sẽ không cưới ai! Ngày đó hai ông cháu cãi nhau một trận to, cũng vì chuyện Âu Dương Văn khiến chuyện càng ác liệt hơn, ông nội thế mà oán giận anh, không cho Âu Dương Văn tham gia công việc của tập đoàn Âu Dương. Lê:Quý{Đôn

Âu Dương Văn bên cạnh cũng có khuyên can, nhưng Âu Dương Lãnh không cảm kích rời đi trước, mới ngừng cuộc chiến giữa hai ông cháu.

Bây giờ Âu Dương Văn đã là quản lý cấp cao trong tập đoàn Âu Dương, nếu ông nội hi vọng anh như vậy, vậy thì anh thuận ý là được, nhưng tốt nhất Âu Dương Văn đừng làm chuyện gì quá đáng, đừng tưởng rằng cậu ta nói gì trước mặt ông nội anh không biết, đừng để anh biết cậu ta muốn làm gì sau lưng anh.

Nếu như Vu Thiện quả thực trốn ở Paris như vậy anh nhất định sẽ đưa cô về, sau này không để cô rời đi, nếu như cô không có ở đấy, bất kể thế giới rộng bao nhiêu anh cũng sẽ tìm được cô, ngoại trừ mẹ cô giao phó, còn là vì mình.

********

Vu Thiện tỉnh lại vào sáng sớm, từ ngày tới đây cô luôn dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng, vì ăn sáng ở bên ngoài không ngon, Pháo Đầu và Thiết Đầu rất kén ăn cho nên cô biết làm nhiều món mà bọn họ thích, ngày hôm qua Kinh Sở tới, cô muốn nấu một bữa sáng ngon tuyệt cho anh ăn.

Lúc Kinh Sở thức dậy, mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm nồng của cháo, hấp dẫn anh đưa chân bước xuống lầu, đi xuống lầu nhìn đồng hồ treo tường đã là tám giờ sáng.

Trong phòng bếp truyền tới tiếng nô đùa, Kinh Sở theo tiếng cười đi tới, thấy Vu Thiện mặc tạp dề đang thử cháo, trong phòng bếp tỏa ra mùi thức ăn thơm phức làm bụng Kinh Sở thầm réo lên.

Nhìn hình ảnh trước mắt rất kích thích anh, rất nhiều năm trước lúc anh còn là đứa trẻ, mẹ làm bữa ăn sáng như thế này cho ba và anh, một nhà ba người cùng ăn sáng, hình ảnh này khiến anh rất nhớ.

Bộ dạng Vu Thiện mặc tạp dề in sâu trong lòng Kinh Sở, đáy lòng có thứ gì đó tan vỡ, trong đầu ảo tưởng một người phụ nữ làm bữa tối trong nhà anh, dáng vẻ người phụ nữ đó chính là Vu Thiện.

Hết chương 92

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play