Cô vẫy một chiếc taxi ven đường sau đó ngồi lên và nói địa chỉ, tiếp theo bảo tài xế chạy nhanh lên một chút, tài xế bị vẻ mặt khẩn trương của cô làm kinh hoảng, nghĩ rằng cô đã xảy ra chuyện gì đó nên lập tức tăng tốc độ xe. Sau khi tới địa chỉ cô nói, Vu Thiện rút ra tờ giấy giá trị to đưa cho ông ta, ngay cả tiền lẻ cũng không cần, vội chạy về nhà. Tài xế nhìn động tác của cô không rời đi mà ngược lại lo lắng nhìn cô, cảm giác giống như nhà cô đã xảy ra chuyện gì đó.

Vu Thiện đi tới cửa nhà, cô không có chìa khóa nên phải đứng ở đó, cô thấy trong nhà đen thui thoáng chốc trái tim kêu lộp bộp, mẹ không ở nhà ư? Sao lại tối đen thế này! lequydoon

Thời gian này mẹ hẳn nên ở nhà, sao trong nhà lại tối thui, mẹ đi đâu? Mình không ở nhà vừa mới mấy ngày đã thay đổi? Nhà bên cạnh có người, Vu Thiện lập tức chạy tới hỏi, “Thím ơi, thím biết mẹ con đi đâu không?”

Thím Trương nhà bên cạnh nhìn thấy Vu Thiện trở về vội vàng nói: “Sao giờ cháu mới về, mẹ cháu chờ cháu rất lâu, không thấy cháu trở về thì không yên lòng, nên đi đâu đó, cũng đã hai ngày rồi chưa thấy quay lại!”

“Cái gì? Tại sao có thể như vậy?” Mẹ nhất định rất lo lắng cho mình mới có thể đi tìm mình, đáng chết, nếu để cô biết mẹ chịu giày vò ở chỗ đó, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho đồ tiện nhân kia!

“Tiểu Thiện à, nhanh đi đón mẹ cháu về đi, trời cũng tối rồi.” Thím Trương tình ý sâu xa nói, tình hình trong nhà Vu Thiện bà rất rõ, nhưng bà cũng chẳng có năng lực giúp đỡ.

“Vâng, cháu sẽ đi, cảm ơn thím Trương.” Nói xong liền chạy ra đường, tài xế taxi nhìn thấy cô chạy như bay vội hô to: “Cô ơi, ở đây có xe.” Quả nhiên suy đoán của ông ta không sai, nhà cô đã xảy ra chuyện.

“À, cảm ơn bác.” Vu Thiện nghe thấy tiếng kêu, nhìn thấy tài xế vừa chở mình lúc này đứng ven đường, lập tức leo lên xe ông, không kịp nói gì đã đưa ra địa chỉ để ông lái tới đó, tài xế nhanh chóng lái xe chạy về hướng cô nói.

Xe chạy như điên trên đường, tài xế có thể cảm nhận được sự nôn nóng trong lòng Vu Thiện nên lái xe cực nhanh. Trong lòng Vu Thiện vô cùng căng thẳng, đều do người đàn ông là ba cô, lần nào cũng chỉ biết để người phụ nữ kia bắt nạt mẹ, không phải chỉ là sinh được hai đứa con trai thôi sao?

Xe nhanh chóng lái tới trước một ngôi biệt thự, Vu Thiện muốn đưa tiền cho tài xế bị tài xế đưa tay từ chối: “Cô, lúc nãy cô đã đưa nhiều tiền rồi, cô mau đi đi, tôi đứng đây chờ cô.”

“Cảm ơn bác!” Vu Thiện nhìn bác tài xế trước mắt lần đầu tiên gặp mặt, bác ấy là người tốt, giúp đỡ mình như vậy! Vu Thiện gật đầu một cái, xuống xe đi thẳng vào biệt thự, tài xế nhìn bóng lưng của cô, sao ông ta lại cảm thấy hơi thở trên người cô gái này khiến người ta có cảm giác rất tang thương!

Vu Thiện đi tới cửa, người đàn ông bộ dạng quản gia nhìn thấy cô xuất hiện lập tức mở cửa, giống như đã sớm đoán được cô sẽ xuất hiện: “Đại tiểu thư, cô đã về, ông chủ chờ cô ở trong phòng.”

“Vâng, ông dẫn đường đi.” Còn đối với sự xuất hiện của ông ta Vu Thiện cũng không thấy bất ngờ, trên đường đi cô đã hiểu rõ chuyện này, sắp đặt cục diện này hoàn toàn là vì mình, có thể bọn họ muốn lợi dụng mẹ mình để ép buộc mình, xem ra ông ta không đạt được mục đích thì không bỏ qua rồi. 

“Đúng vậy, bên này thưa tiểu thư.” Dường như quản gia biết Vu Thiện đang suy nghĩ gì, xoay người dẫn cô đi vào biệt thự, đối với chuyện của chủ nhà, ông ta khó mà nói gì đó, chỉ có thể nhìn tiểu thư đi vào trong.

“Con đã đến rồi.” Vu Thành ngồi trên ghế salon, tổng giám đốc công ty Vu thị chừng 50 tuổi, dáng dấp vững chãi bình tĩnh, mắt tuyệt đối không giống những người đàn ông có ý đồ xấu. Đối với chuyện mình làm, trong mắt không hề có chút chột dạ, ngược lại cho rằng đó là đạo lý hiển nhiên.

“Tiểu thư, ông chủ, tôi đi pha trà nhé?” Quản gia thức thời rời đi, để lại không gian cho cha con bọn họ. Vu Thiện lạnh mặt nhìn người đàn ông vẫn còn có thể nhàn nhã ngồi trên ghế salon, tại sao sau khi ông ta có thể làm ra chuyện đưa mình đến nhà Âu Dương, vẫn còn có khả năng đúng lý hợp tình như thế? Hiện giờ ngay cả mẹ mà ông ta cũng không buông tha!

“Cô đây là thái độ gì? Đừng quên mẹ cô vẫn còn ở chỗ này!” Sắc mặt Vu Thành bị vẻ mặt cô khiến không chịu nổi, mặc dù cảm thấy mình không làm gì sai, nhưng nhìn thấy hận ý trong mắt con gái, vẫn bị đâm đau nhói.

“Hừ, vốn dĩ tôi không biết còn có người muốn bán con gái cầu vinh hoa! Xem như là thấy được thủ đoạn của đường đường tổng giám đốc công ty Vu thị.” Vu Thiện cười lạnh, tức giận trong lòng đè nén xuống đáy, giọng nói tất nhiên rất kém.

“Cô… Hừ, đừng khoe miệng lưỡi nhanh, đừng quên mẹ cô.” Vu Thành cũng cảm giác mình nhụt chí, mặc dù mình không thích con gái, nhưng nếu như không phải vì công ty, ông ta vốn cũng không muốn nhìn thấy mặt cô.

“Hừ, mẹ ở đâu?” Vu Thiện hỏi, nhìn chỗ ở nguy nga, còn chỗ mình ở thì chật hẹp, đây chính là nhà họ Vu sao? Trong lòng càng thêm căm hận chỗ này, vì mình không phải là con trai, nên người đàn ông trước mắt đã đuổi mẹ và mình ra khỏi chỗ này!

“Cô đồng ý với tôi, gả cho Âu Dương Lãnh mẹ cô sẽ bình yên!” Vu Thành nói ra mục đích, ông ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy con gái, hận ý trong mắt cô rõ ràng như vậy, khiến ông ta như bị gai nhọn đâm.

“Ơ, đây không phải là đại tiểu thư sao? Sao rảnh rỗi tới vậy?” Ở trên cầu thang tầng hai, một người phụ nữ dáng dấp quyến rũ vừa xuất hiện, nếu như không phải đã lớn tuổi, sợ rằng khuôn mặt bà ta càng thêm yêu mị!

“Hừ, người phụ nữ đê tiện!” Vu Thiện lớn tiếng nói, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt người phụ nữ sau khi nghe cô nói thì trắng bệch, đong đưa thân hình rắn nước đi xuống. Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Vu Thiện, trong lòng liền tức giận, tiện nhân này còn muốn bám vào danh tiếng đại tiểu thư nhà họ Vu sao? Cô ta bất quá cũng chỉ là cô gái đê tiện mình đuổi ra ngoài mà thôi.

“Bốp.” Một cái tát bất thình lình nện lên mặt Vu Thiện, Vu Thiện bị đánh lệch cả đầu. Đinh Hoa cười hài lòng, cô gái này đáng đánh, nhưng suy nghĩ một lát lại cười hài lòng. Cô ta bị mình hiến kế đưa lên giường đàn, nhìn cơ thể cô ta, chắc không chịu nổi người đàn ông mạnh mẽ, coi như là cô ta may mắn, nhặt được một tên đàn ông đẹp trai!

“Bốp.” Một tiếng vang mạnh hơn lúc nãy, đồng thời trên mặt Đinh Hoa cũng xuất hiện dấu vết năm ngón tay, lực đạo rõ ràng càng lớn hơn so với lúc nãy bà ta đánh. Đinh Hoa phải lùi về sau mấy bước, trừng mắt không có ý tốt nhìn Vu Thiện trước mặt, hoảng sợ phát hiện chân mình đang run rẩy. 

“Người phụ nữ đê tiện, cái tát này dễ chịu hơn chứ?” Trên mặt Vu Thiện hằn lên dấu vết ngón tay khiến cô thoạt nhìn cực kỳ hung ác, hung tợn nhìn chằm chằm bà ta, dáng vẻ như tới từ địa ngục khiến Đinh Hoa run rẩy. Trước kia bà cũng từng đánh cô ta như bây giờ, cô ta cũng chỉ nhìn mình lom lom, còn bây giờ thế mà lại ra tay đánh trả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play