Edit: Ngọc Hân – 

Buổi sáng bão tố đi qua, Âu Dương Lãnh vẫn tự mình đưa Vu Thiện đi làm, còn Vu Thiện rất biết điều ngoan ngoãn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, không nói một lời, không biết đang suy nghĩ gì. lquydon

Âu Dương Lãnh mặc kệ cô, dù sao cô không thoát khỏi lòng bàn tay mình, hơn nữa mình vẫn phái người đi theo sau cô, không sợ cô sẽ giở trò dưới con mắt của mình

Vu Thiện suy nghĩ cả buổi sáng, Âu Dương Lãnh trói chặt hai chân mình là có ý gì, nhưng cô nhất định phải đề phòng, may mắn là ngày nào cô cũng mang theo thuốc bổ!

Công việc một ngày đạt hiệu suất không cao, Âu Dương Lãnh không biết mình bị làm sao, kể từ buổi sáng nhìn bề ngoài Vu Thiện như đổi thành người khác, tim anh vẫn luôn bất an, giống như sắp có chuyện gì xảy ra.

Cầm điện thoại lên bấm số đàn em đi theo Vu Thiện, biết Vu Thiện vẫn còn bận rộn trong cửa hàng anh mới yên tâm, Hắc Mộc thấy bộ dạng này của anh, cảm thấy lần này tổng giám đốc thật khác thường.

“Tổng giám đốc, đây là tài liệu hoạt động của Sở thị.” Từ trước tới giờ Hắc Mộc vào phòng Âu Dương Lãnh có thể không gõ cửa, lần này cũng không ngoại lệ, nhưng không ngờ thấy sắc mặt Âu Dương Lãnh đen thui.

“Hắc Mộc, lần sau lúc đi vào nhớ gõ cửa!” Giọng Âu Dương Lãnh mang theo tức giận, khiến Hắc Mộc kinh ngạc, nhưng anh ta vẫn cung kính đáp lời: “Vâng, tổng giám đốc.”

“Đưa tôi xem một chút.” Âu Dương Lãnh cau mày, biết mình nóng nảy không có lý do nhưng vẻ mặt vẫn nặng nề, đưa tay nhận tài liệu trên tay Hắc Mộc, xem từng tờ một.

“Lần này hình như Sở thị không đơn giản, rất nhiều trang phục thiết kế đẹp đưa tới tay anh ta, đều bị trả về.” Hắc Mộc nói ra chỗ kỳ quái, Sở thị làm việc thật kỳ lạ, không biết muốn làm gì.

“Nghĩ cách biết Kinh Sở muốn làm gì.” Âu Dương Lãnh lạnh lùng hạ lệnh, tuyệt đối không thể lơi lỏng.

“Vâng, vậy tôi đi ra ngoài làm việc.” Hắc Mộc vâng lời nói, mới vừa rồi tổng giám đốc đang suy nghĩ gì không biết? Lần đầu tiên bị tổng giám đốc quát lớn, trong lòng mình có chút ngạc nhiên, tổng giám đốc lúc nào cũng tỉnh táo biết kiềm chế vì sao tâm tình lại trở nên nóng nảy?

“Ừ, có chuyện gì nhất định không thể bỏ qua.” Âu Dương Lãnh đáp lời, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, tròng mắt đen nháy xẹt qua tia sáng, rất nhanh biến mất không thấy dấu vết.

Sau khi Hắc Mộc đóng cửa rời đi, lập tức cầm điện thoại bấm số em trai Hắc Tử: “A lô, Hắc Tử, cậu biết tổng giám đốc và chị dâu xảy ra chuyện gì không?” Chỉ có người phụ nữ kia mới có thể khiến tổng giám đốc thay đổi.

“Sao em biết được?” Hắc Tử trả lời, tổng giám đốc luôn bên cạnh anh ấy, anh ấy còn không biết, mình cách xa bọn họ như vậy, sao mà biết được chứ!

“Hôm nay tổng giám đốc thay đổi rất lớn.” Hắc Mộc chỉ có thể nói câu này, hiện giờ cũng không thể hoàn toàn kết luận nguyên nhân là do Vu Thiện, nhưng nhất định phải chú ý chặt chẽ Vu Thiện.

“Cúp đi.” Hắc Tử lười phải nhiều lời, chuyện lão đại anh ta không xen tay vào được.

“Ừ.” Hắc Mộc trả lời, sau đó cúp máy.

Vu Thiện cẩn thận kiểm tra bản thiết kế trên tay mình, đây là bản thiết kế sau khi trải qua chuyện buổi sáng cho ra được cảm hứng, được đặt tên là <Tù>. Bối cảnh là một nhà tù xa xỉ, một cô gái ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp đứng ở cửa, dáng vẻ cô đơn! Đồ mặc trên người là một điểm sáng, còn cảnh là tâm tư con người ta!

Vu Thiện rất hài lòng với bản thiết kế này, mặc dù có phần phản ảnh tình cảnh của chính mình, nhưng cô cho như vậy là rất đẹp, cô bỏ bản thiết kế vào trong túi tài liệu, nói với Lý Dung đang đứng bên cạnh là muốn đi ra ngoài, Lý Dung gật đầu.

Vu Thiện mang theo túi tài liệu đi tới tập đoàn Sở thị, cô đón xe dọc đường, sau khi nói rõ địa chỉ tài xế lái về hướng tập đoàn Sở thị, thỉnh thoảng tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu khiến cô rất không thoải mái, lòng bàn tay đổ mồ hôi, không phải mình gặp kẻ cướp đấy chứ?

“Cô gái, cô nhớ rõ tôi không?” Tài xế nhìn ra cô căng thẳng, nói chuyện trấn an cô, vì cô rất giống một người.

“Ông có ý gì?” Vu Thiện chăm chú nhìn tài xế, không hiểu lời ông ta.

“Cô gái quên chuyện đêm đó rồi sao? Bây giờ cô không sao chứ?” Tài xế quan tâm hỏi, đêm đó cô rất nhếch nhác.

“Là bác à.” Vu Thiện nhớ ra, nếu như đêm đó tài xế không tốt bụng, chính mình cũng không biết mình chật vật đến vậy, nhưng chuyện đã trôi qua lâu rồi, cô vĩnh viễn không bao giờ quên ngày đó tâm tình mình hoảng hốt vì lo lắng cho mẹ, thật may là không sao!

“Cháu không sao, cảm ơn bác.” Đêm đó là ác mộng của cô, nếu như không có bác tài xế thì mình chỉ sợ không biết phải làm sao, cho nên cô rất biết ơn bác tài xế.

“Không sao thì tốt rồi, nếu như nhà tôi có cô con gái hiếu thuận như vậy thì tốt quá.” Tài xế thấy sắc mặt Vu Thiện như không muốn nói tới ngày đó, vội đổi chủ đề.

“Có người ba tốt như bác, con gái bác sẽ cảm kích bác.” Vu Thiện khách khí nói, tròng mắt thoáng hiện vẻ đau đớn, rất nhanh biến mất.

“Đến rồi cô gái.” Tài xế dừng xe trước tòa nhà Sở thị, xoay người nói với Vu Thiện, Vu Thiện mỉm cười gật đầu bước xuống xe, tài xế đợi sau khi cô xuống xe thì lái xe rời đi.

Vu Thiện đứng tại chỗ nhìn lúc lâu, cho đến khi xe biến mất không thấy bóng dáng mới xoay người đi vào đại sảnh tập đoàn Sở thị. Chỗ này xa hoa không kém gì tập đoàn Âu Dương, mà cô cũng đã nghe nói tổng giám đốc Kinh Sở của tập đoàn Sở thị là người lạnh lùng, không thân cận bất cứ ai.

Nhân viên tiếp tân thấy cô xuất hiện, ngay lập tức tiến lên nghênh đón: “Thưa cô, xin hỏi có chuyện gì.” Cô ta cười ngọt ngào lễ phép hỏi, người phụ nữ trước mặt ăn mặc bình thường nhưng phong cách không giống với những người phụ nữ muốn gặp tổng giám đốc, cho nên thái độ với Vu Thiện cũng hòa nhã.

“Chào cô, đây là bản thiết kế tham gia dự thi, có phải giao cho cô là được không?” Vu Thiện đứng bên cạnh cô tiếp tân hỏi, hình như cuộc thi có nói hễ là người tham gia thiết kế đều có thể trực tiếp đi lên gặp tổng giám đốc Sở thị, nhưng cô biết mình không muốn đi lên.

“Cô không muốn lên sao?” Cô tiếp tân ngạc nhiên, bình thường những người dự thi đều muốn lên trên đó, chẳng lẽ cô ấy thật sự nghĩ mình không muốn như vậy?

“Không cần, có cô giúp một tay tôi không cần đi lên.” Cô tới để tham gia tranh tài cuộc thi thiết kế, cũng không cần gặp tổng giám đốc làm gì, cô nghi ngờ nhìn vẻ mặt thả lỏng của cô nhân viên tiếp tân.

“Được rồi, giao cho tôi là được.” Nhân viên tiếp tân có chút lúng túng trả lời, cô gái trước mắt quả thực không giống những người khác, song cô ta không dám khinh thường.

“Vậy thì làm phiền cô rồi.” Vu Thiện mỉm cười gật đầu, cô gái trước mắt dường như có chút phòng bị với mình, không phải mình hoa mắt đấy chứ?

“Được, chờ tin tốt nhé.” Cô tiếp tân mỉm cười, lúc Vu Thiện xoay người rời đi cô ta cầm xấp tài liệu ném vào trong thùng rác phía sau, khinh thường nghĩ: Lại một người phụ nữ muốn trèo lên chỗ tổng giám đốc.

Ngay khi Vu Thiện đi chưa được bao lâu, một người đàn ông tuấn tú âm trầm cùng mấy quản lý và trợ lý đặc biệt Chu Minh đi ra khỏi thang máy, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của nhân viên.

Kinh Sở cau mày, đã nhiều ngày như vậy sao cô chưa xuất hiện? Với tài liệu anh thu thập được, cô rất thích thiết kế trang phục, dụ dỗ phúc lợi lớn như vậy mà cô không động lòng ư.

Hết chương 71

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play