Edit: Ngọc Hân – 

Ngày hôm sau Vu Thiện dậy rất sớm, đã không thấy bóng dáng Âu Dương Lãnh đâu, nhưng đã thành thói quen, cô nhanh chóng rửa mặt xong sau đó đi ra ngoài, hôm qua nhận được sự đồng ý của Âu Dương Lãnh, thím Lan và người giúp việc sẽ không ngăn cản mình đi ra ngoài chứ? lequidon

Bước xuống cầu thang vừa lúc thím Lan làm xong bữa ăn sáng bưng ra: “Chào buổi sáng mợ chủ, có thể ăn điểm tâm.”

“Vâng, Âu Dương Lãnh đâu ạ?” Vu Thiện hỏi, ngồi xuống bàn ăn tùy ý hỏi.

“Cậu chủ chạy bộ buổi sáng, mợ chủ muốn đợi cậu chủ sao?” Thím Lan vừa dọn bát đũa vừa trả lời, từ trước tới giờ cậu chủ có thói quen chạy bộ vào sáng sớm, chỉ là gần đây giảm bớt.

“Không đợi.” Vu Thiện bưng cháo thịt nạc thím Lan đặt trước mặt múc một ngụm, hạt gạo trơn mềm nhũn, tay nghề thím Lan rất tốt.

“Mợ chủ phải ra khỏi nhà?” Thím Lan nhìn thấy cô để túi xách bên cạnh thì hỏi, cậu chủ không dặn bảo để mợ chủ đi ra ngoài.

“Đúng vậy, phải đi làm, cậu chủ nhà bà đã đồng ý.” Vu Thiện thấy sắc mặt nghi ngờ của thím Lan có chút mất hứng nói, chẳng lẽ Âu Dương Lãnh đổi ý? Nhất thời chẳng có khẩu vị gì.

“À, cậu chủ không nói.” Thím Lan thu hồi tầm mắt, đứng bên cạnh.

“Dậy sớm như vậy, sao không ngủ thêm một lát?” Đang lúc im lặng từ cửa truyền đến giọng nói vui vẻ, Âu Dương Lãnh mặc một thân quần áo thể thao từ cửa đi vào, ngồi xuống bên cạnh Vu Thiện, vẻ mặt lạnh lùng bình thường không thấy đâu, dường như trong thoáng chốc trở nên gần gũi bình dị.

Vu Thiện im lặng, từ từ ăn cháo trong chén, hôm nay Âu Dương Lãnh khiến cô có ảo giác, dường như hai người là vợ chồng đã già, nói lời bình thường, làm chuyện bình thường.

“Chào buổi sáng cậu chủ.” Thím Lan chủ động múc cháo cho Âu Dương Lãnh, cậu chủ và mợ chủ thật xứng đôi.

“Tôi no rồi.” Vu Thiện để bát đũa xuống, không thể không đối mặt với Âu Dương Lãnh: “Không phải hôm qua anh đã đồng ý với tôi để tôi đi làm rồi sao?”

“Không thể chờ đợi được à?” Âu Dương Lãnh nhíu mày, động tác ăn cháo không ngừng, động tác ưu nhã nhưng ánh mắt nhìn Vu Thiện rất nghiêm nghị.

“Ừm, tôi không muốn ở không chút nào.” Vu Thiện khó khăn đón tầm nhìn của anh, vì có thể đi làm, đánh bạo nói.

“Tới tập đoàn Âu Dương đi.” Anh đồng ý là không sai, nhưng không đồng ý để cô đi chỗ khác, sau đó anh tiếp tục ưu nhã ăn cháo.

“Anh nói gì?” Vu Thiện lập tức đứng dậy, cảm giác giống như bị Âu Dương Lãnh đùa bỡn, rõ ràng hôm qua anh ta không bảo mình đi tới tập đoàn Âu Dương!

“Ngồi xuống.” Sắc mặt Âu Dương Lãnh tối xuống, động tác ăn cháo lập tức dừng lại, dám có ý kiến với lời anh nói?

“Nhưng mà….” Cô không muốn tới tập đoàn Âu Dương! Như vậy không phải là phải ở dưới mắt Âu Dương Lãnh sao? Theo cô biết, tập đoàn Âu Dương không có lĩnh vực thiết kế thời trang.

“Mợ chủ, nghe lời cậu chủ đi.” Thím Lan đúng lúc nói, đưa tay kéo Vu Thiện ngồi xuống, ánh mắt ý bảo cô chú ý sắc mặt cậu chủ, cậu chủ thích mềm không thích cứng.

“Một là ở nhà, chăm sóc tốt cho thân thể, hai là tới tập đoàn Âu Dương.” Âu Dương Lãnh để chén xuống, đưa ra hai lựa chọn, bị Vu Thiện quấy nhiễu tâm tình buổi sáng cũng thay đổi. Hơn nữa để Vu Thiện ở bên ngoài, sao cũng thấy không yên lòng.

“Đi tập đoàn Âu Dương.” Chỉ cần có thể làm việc, đi đâu chả giống nhau! Vu Thiện thỏa hiệp, vốn muốn tới cửa hàng thời trang của Thượng Quan Thanh, bây giờ bị cản lại, nhất thời giống như quả bóng xì hơi, mặt ủ mày chau.

“Tinh tinh” điện thoại trong túi quần Âu Dương Lãnh vang lên, anh lấy ra nhìn thấy dãy số quen thuộc, ấn nút nghe máy: “A lô, có chuyện gì?”

Không biết đối phương nói gì, mày rậm Âu Dương Lãnh nhíu lại, cả người thở dốc, gương mặt tuấn tú có chút khó coi, trợn mắt nhìn Vu Thiện một cái, Vu Thiện không hiểu vì sao bị trừng, nhưng cô không dám nói lời nào.

“Được.” Chỉ nói lời này rồi cúp máy, gương mặt tuấn tú đen thui nhìn Vu Thiện: “Thượng Quan Thanh bảo em đi làm.” Nếu như ngày đó không phải Thượng Quan Thanh gọi điện thoại cho anh, cũng không biết Vu Thiện làm loạn đến khi nào.

“Thật ư.” Vu Thiện vui mừng hỏi, đôi mắt hé ra tia sáng chói mắt, thì ra cú điện thoại này là của Thượng Quan Thanh gọi tới, tốt quá, hôm nay cô ấy giúp mình một việc lớn.

“Có phải đã được như ý muốn nên cao hứng?” Đến phiên Âu Dương Lãnh mất hứng, giống như Vu Thiện muốn bay ra khỏi bàn tay mình, cảm giác kỳ lạ.

“Ặc….” Vu Thiện tiếp xúc với hơi thở lạnh lùng của Âu Dương Lãnh lập tức thu lại nụ cười, cô cẩn thận nhìn Âu Dương Lãnh, không thể vì bộ dáng hí hửng nhất thời của mình mà chọc giận anh ta lần nữa, nếu không cơ hội rất vất vả mới có được này liền bị hẫng.

Âu Dương Lãnh liếc nhìn vẻ mặt dè dặt của Vu Thiện, tròng mắt đen nháy không vui chợt lóe ánh sáng, cuối cùng không nói gì liền đi ra đại sảnh: “Còn không theo mau!”

“À.” Anh trở mặt nhanh quá, Vu Thiện thầm nói, cơ mặt không dám thả lỏng cầm túi xách của mình đi theo sau Âu Dương Lãnh, anh ta đây là để mình đi làm?

“Ngồi vào đi.” Âu Dương Lãnh đi tới chiếc xe đã chờ trong sân từ sớm, đó là xe giành riêng cho anh lái, mở cửa phía ghế lái phụ bảo Vu Thiện ngồi vào. Vu Thiện rất nghe lời, sau đó Âu Dương Lãnh ngồi vào ghế lái, lái xe ra khỏi sân. Thím Lan đứng nhìn từ phía sau, cảm giác cậu chủ đã bắt đầu nhượng bộ mợ chủ rồi.

“Sau này đi làm phải chờ tôi, biết chưa?” Hai mắt Âu Dương Lãnh chuyên chú lái xe, vừa lái vừa nói, trong lòng thầm nghĩ, vì phòng ngừa cô bị người khác để mắt tới, có nên phái người đi theo cô không.

Nhìn đường đi tới cửa hàng thời trang của Thượng Quan Thanh, Vu Thiện nói: “Vâng” một tiếng trả lời anh, bỗng nhiên nhớ tới gì đó lại nói: “Cảm ơn anh.”

“Đừng để tôi biết em làm loạn ở bên ngoài.” Âu Dương Lãnh hừ một tiếng, cô là của anh.

Vu Thiện không trả lời, im lặng suốt dọc đường đi, xe rất nhanh tới chỗ Thượng Quan Thanh, lúc này là sau giờ cao điểm đi làm, Vu Thiện xuống xe còn chưa đứng vững Âu Dương Lãnh đã lái xe đi, nhanh chóng biến mất trước mắt cô.

Vu Thiện làm như không thấy hành động của anh, đi thẳng vào trong cửa hàng, đã lâu rồi không tới có cảm giác như mấy đời. Lý Dung đang sửa sang lại hàng trên giá, thấy đã Vu Thiện lâu không xuất hiện kích động tiến lên ôm lấy cô: “Cuối cùng cậu cũng tới làm à?” 

“Ừ, Thanh đâu?” Vẻ mặt Vu Thiện cũng kích động, mặc dù chỉ làm việc ở đây một ngày nhưng cảm thấy Lý Dung rất tốt.

“Cậu ấy còn chưa tới.” Lý Dung nói rồi lôi kéo Vu Thiện đi vào phòng tiếp khách ngồi xuống ghế nghỉ chân, kể Vu Thiện nghe những chuyện trong khoảng thời gian Vu Thiện rời đi, khiến Vu Thiện cảm thấy vẫn còn có người nhớ tới mình. 

“Vậy chúng ta làm việc thôi.” Nói chuyện lúc lâu, Vu Thiện vội dẫn Lý Dung đi làm việc, rốt cuộc có thể thực hiện giấc mơ của mình, đây là cơ hội vô cùng hiếm có, cô nhất định phải nắm chặt!

Công việc bận rộn lại còn phong phú, trong lòng cô chảy qua cảm xúc thỏa mãn trước này chưa từng có, lo lắng những ngày qua tan thành mây khói trong nháy mắt, cảm giác giống như sống lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play