Edit: Ngọc Hân – 

Nói cho cùng thì gia đình Âu Dương là gia đình lớn, lại vừa là nhà giàu nổi tiếng thành phố S, coi trọng bề ngoài, quà lại mặt sao ít được chứ, một xe quà tặng khiến Vu Thiện cau mày. Cô biết mình có thân phận gì ở nhà Âu Dương, hơn nữa nhà cô chỉ có mẹ, nhiều quà tặng tặng Đinh Hoa khiến cô không thoải mái, nhưng cô không có tư cách nói gì. 

Ông cụ Âu Dương Thiên nhà Âu Dương ngồi xe đi tới trước cửa nhà thì bước xuống đi bộ tới trước mặt Vu Thiện, Âu Dương Văn đi theo phía sau, đầu anh ta cúi thập không dám nhìn về phía Vu Thiện. Ngày đó cô ấy cầu cứu mình, còn mình chỉ có thể bất lực nhìn cô bị Âu Dương Lãnh đưa đi, anh ta cảm thấy mình hổ thẹn với cô.

Còn Vu Thiện chỉ nhìn anh ta một cái, không tỏ ý gì, nhìn ông cụ Âu Dương, cung kính nói: “Chào ông nội Âu Dương.” Nếu ngày đó Âu Dương Văn đi ra ngoài, nhất định sẽ càng chọc giận Âu Dương Lãnh1

Âu Dương Lãnh cau mày, cô có ý gì: “Ông nội, tới đây sớm như vậy, có phải có chuyện gì không ạ?” Đưa tay ôm eo Vu Thiện, thái độ thân mật. Còn Âu Dương Văn nhìn bọn họ đứng chung một chỗ, con ngươi hơi tối lại.

“Đã chuẩn bị xong hết chưa?” Âu Dương Thiên hỏi, đôi con mắt uy nghiêm nhìn Vu Thiện, tựa như muốn nói: Đừng làm mất mặt nhà Âu Dương.

“Đã chuẩn bị xong!” Trả lời chính là thím Lan, bà kiểm trả xe quà tặng, vừa nhìn liền cao hứng, vì bà biết quà càng nhiều thì chứng tỏ nhà Âu Dương đã chấp nhận mợ chủ.

Âu Dương Lãnh nhìn ông nội một cái rồi liếc mắt sang chỗ khác, cố ý dịu dàng với Vu Thiện trước mặt Âu Dương Văn: “Thiện Nhi, đi xem còn thiếu cái gì không.” Rồi đẩy cô đi xem quà tặng.

“Vâng.” Vu Thiện cũng thuận theo, từ ngày hôm qua cô bắt đầu đặt mình vào vị trí bình thường nhất ở nhà Âu Dương, không trái ý của ai, người trước mặt không phải là người nhà của cô, nếu Âu Dương Lãnh muốn cô đi xem quà thì cô phải đi xem.

“Đi sớm về sớm.” Âu Dương Thiên chỉ nói một câu này, ông nhìn Vu Thiện đi xa, cau mày: “Có chuyện gì xảy ra với tay cô ấy?” Mặc dù không phải quá thích Vu Thiện, nhưng đã gả vào nhà Âu Dương thì chính là người một nhà, tại sao có thể để cô ủy khuất!

“Không sao ạ, chỉ là không cẩn thận.” Âu Dương Lãnh nhàn nhạt nói, nhìn Âu Dương Văn một cái: “Đừng tưởng rằng làm việc thần không biết quỷ không hay, tốt nhất nên kiềm chế chút đi.” Một câu hai nghĩa.

Âu Dương Văn chỉ cúi đầu, không ai thấy vẻ mặt của anh ta, con ngươi u ám dừng trên mũi giày của mình.

“Được rồi, nên đi thôi.” Âu Dương Thiên lên tiếng, dường như hai anh em bọn họ vừa gặp mặt là không khí sẽ căng thẳng, giống như là kẻ thù từ kiếp trước. 

Âu Dương Lãnh không nói gì, xoay người đi tới bên cạnh Vu Thiện, vươn tay ôm chặt eo cô: “Kiểm tra xong chưa?”

“Cậu chủ, đã xong.” Thím Lan cười híp mắt nói, còn vẻ mặt Vu Thiện vẫn không thể hiện gì, thân thể hơi cứng ngắc mặc cho Âu Dương Lãnh ôm trọn eo cô, Âu Dương Lãnh đụng chạm khiến cô rất không thoải mái.

“Đi thôi.” Âu Dương Lãnh đi trước lôi kéo tay Vu Thiện đi về phía xe mình, Vu Thiện lẳng lặng theo sau, đầu tiên anh đưa Vu Thiện vào ghế lái phụ, sau đó mới ngồi lên chỗ tài xế khởi động xe rời đi, phía sau thím Lan cũng theo ngồi lên xe chở quà tặng, theo sát Âu Dương Lãnh.

Âu Dương Thiên nhìn Âu Dương Lãnh rời đi, khẽ cau mày hỏi Âu Dương Văn: “Cháu làm gì để Lãnh nói như vậy? Hãy nhớ, Lãnh là người làm chủ nhà Âu Dương, không có chuyện gì đừng trêu chọc nó.”

“Vâng, ông nội.” Âu Dương Văn trả lời, gương mặt tuấn tú trước sau như một không lộ vẻ gì, Âu Dương Thiên nhìn thấy bộ dạng này của anh ta thì thở dài, nếu như không phải còn có ông ta, thì người cháu này chỉ sợ không thể bảo vệ danh tiếng cho nhà họ Âu Dương.

Rất nhanh tới nhà họ Vu, vì đã sớm phái người tới thông báo, Vu Thành và Đinh Hoa đã chuẩn bị đón tiếp từ sáng sớm, dù nói thế nào đi chăng nữa, địa vị nhà Âu Dương ở thành phố S này rất cao. Và Vu thị cũng muốn dựa vào sự che chở của tập đoàn Âu Dương, cho nên mặc dù Đinh Hoa không muốn, bị Vu Thành trách mắng một trận, cũng ngoan ngoãn ra ngoài chào đón.

“Hoan nghênh tổng giám đốc Âu Dương!” Đinh Hoa đứng ở cửa đón tiếp, cố gắng làm tốt trách nhiệm của chủ nhà, nhưng lại không để ý tới Vu Thiện. Còn Vu Thành vẫn ngồi trong phòng chờ bọn họ đi vào.

Âu Dương Lãnh ôm Vu Thiện đi vào phòng khách, khoảnh khắc nhìn thấy Vu Thành nheo tròng mắt lạnh lùng liếc nhìn, trực tiếp kéo Vu Thiện ngồi xuống, không có ý nói chuyện với Vu Thành. Còn Vu Thiện ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Âu Dương Lãnh, đầu không ngẩng lên, chẳng nói nửa câu. 

“Khụ khụ, Thiện Nhi, thời gian này sống tốt chứ?” Gương mặt Vu Thành co quắp, cuối cùng hạ mặt mũi ngồi phía đối diện nói với Vu Thiện đang ngồi bên cạnh Âu Dương Lãnh. Vẻ mặt Âu Dương Lãnh không coi ai ra gì, khiến ông ta rất không thoải mái.

Đinh Hoa và quản gia đi tới cửa, thấy tình cảnh lúng túng bên trong, không khỏi ngẩn người, mặc dù nói không thể đắc tội với tập đoàn Âu Dương, nhưng Vu Thiện có ý gì? Ngay cả câu trả lời cũng không có?

“Ơ Vu Thiện, khó có khi trở về nhà một chuyến, ăn cơm rồi hãy đi.” Đinh Hoa lắc eo đi tới trước người Vu Thiện, kéo tay cô, thái độ thân mật nói, có vẻ yêu thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play