Người điều khiển chương trình nhìn đồng hồ đeo tay, đã là 11 giờ 58 phút. Anh tươi cười rạng rỡ nói: "Xin mời cô dâu chú rễ cắt bánh kem!"

Mật Đường và Đường Long nắm tay nhau, cùng đi về phía bánh kem "Đặc chế". Tay Mật Đường nắm lấy con dao. Tay Đường Long đặt trên tay Mật Đường. Con dao đưa lên, muốn cắt xuống.

"Dừng lại." Một giọng nói quen thuộc vang lên. Mật Đường ngẩng đầu nhìn lên, chính là Tiêu Thính Quân đang thở hổn hển. Trong lòng cô nóng lên, nước mắt rơi xuống.

Cha của cô đã tới, rốt cuộc ông cũng tới trước khi cắt bánh. Có lẽ, cô nên tha thứ cho ông. Chỉ cần cô chấp nhận ông, mẹ cô mới thể hạnh phúc cạnh ông.

Tiêu Thính Quân nhanh chóng chạy tới ôm lấy bánh kem "Đặc chế", trong một mảnh tiếng chất vấn, chạy ra khỏi phòng khách.

"Rốt cuộc tổng giám đốc Tiêu có ý gì? Tại sao lại ôm bánh kem chạy đi? Chẳng lẽ, do Đường tổng bỏ con gái mình mà tới gây chuyện?"

"Theo như lẽ thường, ông ta chắc chắn là tới gây chuyện! Con gái bị bỏ rơi, ông ta còn có lý do gì tới tham dự hôn lễ Tổng giám đốc Đường? Chẳng lẽ nói, còn tới chúc mừng hay sao?"

Mật Đường cùng Đường Long hai mặt nhìn nhau, không biết tại sao Tiêu Thính Quân làm như vậy? Nhưng hai người bọn anh biết, Tiêu Thính Quân sẽ không tới gây chuyện!

Tiêu Thính Quân không để ý tới chất vấn của mọi người, chỉ ôm bánh kem chạy ra ngoài. Thời gian đã đến 11 giờ 59 phút, ông không có thời gian để giải thích. Còn dư lại một phút, điều duy nhất ông có thể làm, chính là đưa vật nguy hiểm này mang đi. Điều duy nhất ông có thể làm là để một nhà của con gái bình yên vô sự.

Một tiếng tiếng nổ mạnh, kèm theo tiếng kêu rên của Tiêu Thính Quân, vang lên trong sân.

Mật Đường cùng Đường Long chạy đến đó, khói lửa mù mịt. Khi khói bắt đầu mờ đi, thân thể máu me ne bét của Tiêu Thính Quân cuất hiện ra trước mặt mọi người.

"cha, cha." Mật Đường nhào tới, ôm lấy thi thể Tiêu Thính Quân, cực kỳ bi ai không dứt. Tiếng hét thê lương khàn khàn, vang dội bầu trời Đường Uyển. Đáng tiếc, cô đã gọi tiếng "cha" này quá muộn, Tiêu Thính Quân không bao giờ nghe được!

Khách khứa sợ hãi. Thấy hình ảnh như vậy, cũng bắt đầu phát biểu giải thích của mình.

"Thì ra Tổng giám đốc Tiêu không phải là tới gây chuyện. Ông ta tới cứu người! Xem ra, chúng ta cũng hiểu lầm ông ấy rồi"

" Làm sao Tiêu Thính Quân biết trong bánh kem có chất nổ? Chẳng lẽ, ông biết thủ phạm?"

" Phu nhân Tổng giám đốc Đường kêu Tiêu Thính Quân là cha? Chẳng lẽ, cô là con gái riêng của Tiêu Thính Quân?"

"Hai chị em vì tranh một người đàn ông mà trở mặt thành thù, không phải rất nhiều sao? Chẳng lẽ, đây là "lễ vật" Tiêu đại tiểu thư đưa tới?"

Khách khứa suy nghĩ, tất cả mọi người cảm thấy hoảng hốt cùng sợ hãi. Nếu như, bánh kem đó nổ trong đại sảnh. Bọn họ không chừng đã sang miền cực lạc, mà may mắn không chết, tối thiểu cũng phải bị thương.

Mật Đường đỡ lấy thi thể Tiêu Thính Quân, khóc muốn bất tỉnh. Đôi mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn cha, trong lòng hối hận. Cô giơ tay lên, tự mình tát mình. Muốn đánh nữa, lại bị Đường Long nắm được.

Cô nhào tới trong ngực Đường Long, khóc thét không ngừng.

Hai mươi mấy năm qua, Mật Đường sống trong cảnh không cha. Cô khát vọng có một người cha cỡ nào. mỗi lần Mật Đường thấy bác Mầm cưng chiều Mầm Vân Vân, liền hâm mộ cực kỳ.

Khi cô thật sự có cha thì cô lại hận ông, không chịu nhận! Cô chỉ có thể đứng xa xa nhìn cha mình, mà không chịu bước tới. Chỉ cần cô chịu tiến một bước, cha con họ đã không đến nỗi bước này. Khi cô muốn tha thứ ông, ông lại không cho cô cơ hội! Ông lựa chọn cách này mà rời khỏi mẹ con các cô!

Tại sao muốn đối xử với cô như vậy? Tại sao phải khiến cô hối hận cả đời?

Đường Long nhìn Mật Đường khóc thương tâm, trong lòng không ngừng cảm thấy hổ thẹn. Anh vỗ sống lưng cô, cố gắng an ủi.

Trước hôn lễ, Đường Long cùng A Trung tất cả các chi tiết đều nghĩ đến. Bọn họ thuê rất nhiều người bảo vệ Đường Uyển an toàn. Từ danh sách khách mời, đến lễ vật họ mang tới đều kiểm tra kĩ càng! Điều duy nhất không nghĩ tới, chính là cái bánh kem!

Nếu Tiêu Thính Quân có thể biết trong bánh ngọt có chất nổ, thì chuyện này phải có quan hệ với đám người Tiêu Tử Phượng! Ông cứu Mật Đường cùng mọi người, hi sinh cả tính mạng. Đường Long biết, bên trong lòng của Mật Đường nhất định rất hối hận. Bằng không, cô sẽ không tự tát mình!

Đậu Ngọc Nga dắt công chúa Phượng cùng thái tử Long đến, đi qua tất cả khách khứa, đến bên cạnh thi thể Tiêu Thính Quân. Bà ngồi xổm người xuống, ôm lấy đầu của Tiêu Thính Quân. Chảy nước mắt, tự lẩm bẩm: "Thính Quân, không phải anh đã nói sau khi con gái kết hôn, sẽ mang em khỏi chỗ này sao? Tại sao nói không giữ lời? Tại sao anh làm không được? Nếu làm không được, tại sao lại hứa hẹn với em? Hai mươi năm trước, anh đã phụ em một lần. Hai mươi năm sau, anh còn phụ em nữa sao? Thính Quân, anh nói đi, sao anh độc ác như vậy Thính Quân, anh là một kẻ hèn nhát. Em hận anh, cũng tự hận mình, tại sao lại yêu phải người độc ác như anh"

"Mẹ." Mật Đường ôm lấy đậu Ngọc Nga, nước mắt rơi như mưa.

"Bà ngoại, Mật Đường bảo bối. Các người đừng khóc, con sợ!" công chúa Phượng nhìn thi thể toàn máu trên đất, trong lòng một hồi sợ hãi.

Đường Long ngồi xổm người xuống, một tay ôm lấy Công chúa Phượng, một tay khác ôm lấy Thái tử Long. Anh hôn mặt của hai con, vô cùng thương cảm nói: "Thái tử Long, Công chúa Phượng, đừng sợ. Người mà bà ngoại ôm là cha của Mật Đường bảo bối, cũng là ông ngoại các con. Ông ấy là một anh hùng, vì cứu chúng ta và mọi người! Con bảo Mật Đường bảo bối khóc đi! Chỉ có khóc, mẹ mới không đau buồn mà thành bệnh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play