Trăng sáng tròn vằng vặc, giống như đĩa bằng ngọc treo trên bầu trời. Bầu trời trong xanh, không có một đám mây nào. Vài ánh sao sáng thưa thớt, ban đêm được trăng chiếu rọi giống như ban ngày!

Lương Bích Ngọc cùng Tiêu Thính Quân ngồi ở trong sân, đều có tâm sự riêng, ngắm trăng.

Bên trong lòng của Lương Bích Ngọc muốn biết gã đàn ông đã lấy đi trong sạch của con gái mình là ai? Thù mới hận cũ, có thể báo như thế nào? Mặc dù Lô Thanh Vân nói bà đừng bận quan tâm, nhưng trong lòng bà vẫn thấp thỏm!

Tiêu Thính Quân muốn chính là đối mặt Lô Thanh Vân âm mưu quỷ kế và cố ý hãm hại, người làm cha như ông, phải bảo vệ con gái mình ra sao?

Lấy cái đĩa kia làm chứng cớ, báo cảnh sát?

Vợ ngoại tình, người mất mặt chính là Tiêu Thính Quân ông! Nói thế nào thì Tiêu Thính Quân ông cũng coi như một người thành đạt trong thành phố này. Chuyện Đại Tiểu Thư Tiêu gia bị vứt bỏ khiến ông nhức đầu không thôi. Nếu như cái tin vợ ngoại tình, đứa con nuôi hơn hai mươi năm trời không phải là con ruột truyền ra ngoài, ông còn có mặt mũi để gặp người sao?

Không được, chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài!

Biện pháp duy nhất, chính là gửi gắm hy vọng vào Đường Long!

Cha con Đường Long xuất thân từ xã hội đen, nhất định có cách ứng phó với xã hội đen. Ông chỉ cần nhắc nhở Đường Long, tin rằng cậu ta sẽ biết dàn xếp thế nào!

Đang lúc Tiêu Thính Quân cùng Lương Bích Ngọc đều có tâm sự riêng thì tiếng người gác cửa vang lên, cắt đứt nghĩ."Ông chủ, phu nhân, tiểu thư uống quá nhiều, Đổng tiên sinh đưa cô ấy về."

Tiêu Thính Quân ngẩng đầu nhìn, tổng giám đốc Đổng Vân Phi tập đoàn Đổng Thị đã ôm Tiêu Tử Phượng đi vào tầm mắt của ông. Ông vội vàng đứng lên, cùng Đổng Vân Phi khách sáo nói."Đổng tiên sinh, thật là phiền cậu."

Lương Bích Ngọc đỡ lấy Tiêu Tử Phượng, vừa vào nhà vừa nói với Đổng Vân Phi nói."Đổng tiên sinh, xin cậu chờ một chút, tôi có lời muốn hỏi cậu."

Lương Bích Ngọc là người từng trải, vừa nhìn thấy Đổng Vân Phi ôm con gái, cũng nhớ tới vết hôn trên người con. Nếu như người đàn ông này lấy đi thanh bạch của con, bà nhất định phải khiến cậu ta chịu trách nhiệm!

"Dạ!" Đổng Vân Phi cung kính trả lời một tiếng, chờ đợi tra hỏi sắp tới.

Lương Bích Ngọc đem Tiêu Tử Phượng đưa vào phòng ngủ, vừa đuổi cô lên giường, vừa chất vấn con gái."Tử Phượng, khuya hôm trước, có phải con cùng đổng Vân Phi ở chung một chỗ hay không?"

"Ừ." Tiêu Tử Phượng vừa trả lời vừa khóc lên.

"Tử Phượng, đừng khóc. Mẹ sẽ nói chuyện với Đổng Vân Phi, bảo anh ta sớm cưới con về nhà họ Đổng." Lương Bích Ngọc nghe con gái nói xong, suy nghĩ một chút về vết hôn mập mờ kia. Nhìn lại Tử Phượng một chút, cái gì bà cũng hiểu rồi.

"Mẹ, con không muốn ột gả lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm tới." mặc dù Tiêu Tử Phượng đã say bét nhè, nhưng đại não vẫn chịu sự khống chế của mình."Người con muốn gả, không phải là anh ta!"

"Tử Phượng, vậy con muốn gả cho người nào? Chẳng lẽ, con còn muốn người đàn ông phụ lòng kia?" Lương Bích Ngọc vừa thương con, cũng vừa giận con. Nếu người đàn ông kia đã từ bỏ nó rồi, nó nên hận cậu ta mới đúng! Tại sao còn nhớ mãi không quên?

"Mẹ, con thấy mình giống Phượng hoàng gãy cánh, nhưng vẫn cố chấp. Biết rõ nên rời đi, nhưng lại không kìm hãm được mà lưu luyến, không kìm hãm được mà lòng đau khổ" Tiêu Tử Phượng nhớ tới hình ảnh gặp được trong nhà hàng, không nhịn được mà đau xót."Con bị anh ấy làm hại đến nỗi thương tích khắp người, nhưng anh ấy lại đang sống cuộc sống hạnh phúc. Mẹ, này có công bằng sao?"

"Con à, thay vì tự hành hạ mình như vậy, tại sao không trả thù cậu ta?"

"Trả thù? Con trả thù bọn họ thế nào? Con đấu không lại anh ta, cha cũng đứng về phía họ. Mẹ, mẹ nói con trả thù bọn họ thế nào?" Tiêu Tử Phượng tuyệt vọng thế này, là bởi vì lòng có hận nhưng không cách nào đem nỗi hận trở thành hành động được!

"Con gái, con nhớ chú Lô Thanh Vân không?"

"Nhớ hay không nhớ thì liên quan gì đến chuyện này? Chẳng lẽ, ông ta có thể giúp con hả giận?" Cha còn không chịu giúp cô, huống chi một người chú này? Tiêu Tử Phượng thật không cảm thấy hứng thú về chuyện người chú này.

"Chú Lô lập một bang xã hội đen, đang phát triển phạm vi thế lực. Chỉ cần con muốn trả thù, chú ấy có thể giúp con." Lương Bích Ngọc không nói cho Tiêu Tử Phượng biết, Lô Thanh Vân chính là cha đẻ sự thực, là sợ làm hỏng kế hoạch mưu đoạt tài sản Tiêu gia của bà

"Có thật không?" Tiêu Tử Phượng bán tín bán nghi mà hỏi. Chú Lô nhìn thư sinh, thế nhưng trở thành anh cả xã hội đen? Tiêu Tử Phượng nhớ khi Lô Thanh Vân tới bệnh viện thăm cô, nhớ tới ánh mắt quan tâm thương yêu của chú Lô đối với cô, đã cảm thấy một hồi thân thiết."Mẹ, mẹ và chú Lô có quan hệ sao?"

"Không có gì, chẳng qua là thỉnh thoảng gặp mặt vài lần. Chú ấy thích con, cho nên hỏi về con. Biết được chuyện con bị Đường Long làm nhục, chú ấy cũng tức giận. Chú ấy để lại ẹ số điện thoại, nói chỉ cần con muốn, thì bảo mẹ dẫn con đi gặp chú ấy!"

"Mẹ, con muốn gặp chú Lô, bây giờ mẹ liền dẫn con đi đi!" Tiêu Tử Phượng lật người ngồi dậy, vội vã đi gặp Lô Thanh Vân.

"Không được, bây giờ không thể đi." Lương Bích Ngọc nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của con gái, vội vàng giải thích."Con à, con nghĩ một chút. Chúng ta muốn trả thù người ta, là Đường Long cùng con tiện nhân Đậu Mật Đường kia, mà nó lại là con gái của cha con. Con nghĩ đi, chuyện này có thể để cho cho con biết không? Huống chi, ông ấy lại căm hận Lô Thanh Vân. Ông ấy mà biết chuyện này, còn không nổi giận à? Tốt nhất là bây giờ con ngủ đi. Buổi sáng ngày mai, cha con đi làm rồi, chúng ta đi tìm chú Lô của con."

"Mẹ, em thật tốt." Tiêu Tử Phượng hôn Lương Bích Ngọc một cái, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Đợi đến khi Tử Phượng ngủ say, Lương Bích Ngọc tắt đèn trong phòng, lặng lẽ lui ra ngoài.

Khi Lương Bích Ngọc xuất hiện ở trong vườn hoa, Đổng Vân Phi vẫn còn ngoan ngoãn chờ. Bà ưu nhã ngồi xuống, chậm rãi nói."Khuya hôm trước, chuyện gì đã xảy ra, con gái của tôi đã nói với tôi rồi. Đổng tiên sinh, cậu cũng sẽ cho người làm mẹ như tôi một cái công đạo chứ!"

Vẻ mặt Đổng Vân Phi, rõ ràng có chút lúng túng. Anh không có nghĩ đến, loại chuyện như vậy mà Tiêu Tử Phượng cũng sẽ báo cáo cho cha mẹ. Anh nâng chung trà lên, uống một ngụm trà, thở bình thường một cái, có phần lúng túng cùng thẹn thùng."Bác gái, cháu rất yêu Tử Phượng. Nếu như Tử Phượng nguyện ý, cháu lập tức chuẩn bị hôn lễ."

"Được, cái tôi muốn là câu này của cậu. Như vậy đi, cậu trở về trước! Chờ tôi khuyên bảo Tử Phượng, rồi chúng ta thương lượng chuyện đính hôn." Lương Bích Ngọc nâng chung trà lên, tiễn khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play