Trong đại sảnh thỉnh thoảng truyền ra tiếng nói chuyện vui vẻ của mọi người.

Những người tới từ các quốc gia khác cũng đã làm quen và trò chuyện với nhau, đêm tối nơi biển khơi rộng lớn mờ mịt cũng tăng thêm một chút không khí.

Thiên Nguyệt Triệt thuộc về loại người không thích náo nhiệt, không, hoặc là hắn thích náo nhiệt, bởi vì hắn thích xem hí kịch, nhưng trong hí không có hắn tham gia.

Ở trên boong tàu, gió thổi lạnh, Thiên Nguyệt Triệt đi vào phòng: “Các ngươi đi chơi đi.” Nói với Đàn Thành cùng Liệt La Đặc ở phía sau, có lẽ Đàn Thành có thói quen trầm mặc, nhưng Liệt La Đặc là người rất hoạt bát, bắt hắn ngồi yên một chỗ, cũng làm khó hắn.

“Vậy thuộc hạ không khách khí.” Liệt La Đặc khoát tay áo, mỹ nữ ở bên ngoài nhiều như vậy, hắn thật sự có chút không cưỡng lại được.

Nhìn hắn thẳng thắn rời đi, Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, Liệt La Đặc, rốt cuộc ngươi là người như thế nào.

Từ đồ ăn hắn làm, Thiên Nguyệt Triệt có thể cảm giác được sự chân thành của hắn, nhưng những lời hắn nói lại khiến người khác cảm thấy có chút ngả ngớn.

Trở lại trong phòng, thuận tay đóng cửa lại, Thiên Nguyệt Triệt nằm ở trên giường thành hình chữ đại.

Cảm giác lưng eo đều có chút mỏi, Thiên Nguyệt Triệt sờ sờ ngón cái tay đeo chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư, trong miệng niệm chú ngữ, phóng băng tằm ra ngoài.

Băng tằm trắng trắng mềm mềm nếu như biến thành kén tằm nhất định rất đáng yêu: “Tới đây giúp ta đấm lưng.”

Xoay người nằm ở trên giường nói với băng tằm.

Băng tằm nhảy lên giường, đứng bên Thiên Nguyệt Triệt, hai móng vuốt lớn trên tay nhỏ bé gõ lên lưng Thiên Nguyệt Triệt, đừng so sánh tay của nó với tay nhỏ của Thiên Nguyệt Triệt, lực đạo kia muốn mười đủ mười .

“Nếu ngươi có thể nói chuyện thì thực tốt.” Ít nhất còn có thể giúp hắn giải buồn.

Băng tằm sau lưng xấu hổ nở nụ cười, cho dù là ai cũng không ngờ rằng lúc Thiên Nguyệt Triệt mới ra đời, ma thú hành hạ hắn thừa sống thiếu chết lại có thể đáng yêu như thế.

Trên thuyền cái gì cũng tốt, cái duy nhất không tốt chính là tắm rửa.

Nhưng thật ra tắm rửa cũng không phải là không tốt, chẳng qua là Thiên Nguyệt Triệt đã quen ở Kim Long điện, cho nên không quen với những thiếu sót bên ngoài .

Duỗi duỗi người, hắn đã rời khỏi Mạn La hoàng cung ba ngày, cũng sắp ra khỏi biên giới Mạn La đế quốc.

Thùng thùng…

Cửa truyền đến tiếng gõ: “Chủ tử đã rời giường chưa?” Thanh âm của Đàn vang lên.

“Đi vào.” Vươn đỉnh đầu từ trong chăn ra, thanh âm có chút biếng nhác, vừa mở mắt, con mắt mang theo mông lung, nếu Thiên Nguyệt Thần ở đây, nhất định sẽ không nói hai lời mà nhào tới.

Phòng Thiên Nguyệt Triệt có cửa sổ nhìn ra biển, Đàn đi vào, nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt có chút giống tiểu điểu nhi, trên mặt liền lộ ra tiếu ý, sau đó mở cửa sổ, để gió lùa vào phòng.

“Chủ tử, Liệt La Đặc đã nấu cháo.” Mặc dù Thiên Nguyệt Triệt tùy ý, nhưng dứt khoát ăn một ngày ba bữa cơm, bởi vì hắn cho là mình đang ở thời điểm trưởng thành.

“Ân.” Thân thể chui ra khỏi chăn, ai ngờ chăn bông mới vén lên một góc, một ma thú tuyết trắng lộ ra.

Thiên Nguyệt Triệt há hốc mồm, khó trách ngày hôm qua lúc ngủ có cảm giác mình đang ôm gối ôm, nguyên lai tiểu ngốc tử này, dùng ngón tay chọc chọc đầu nhỏ của băng tằm: “Tiểu Bạch, dậy đi.”

“Ân… .” Tiếng kêu nho nhỏ trong miệng băng tằm bảo bảo truyền ra.

Tằm bảo bảo ngây ngốc vừa tỉnh, so với bình thường lại càng đần độn hơn, thấy tình cảnh này, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nhớ tới một vấn đề, sau này gặp khó khăn, không nên trông cậy vào tằm bảo bảo.

Chỉ cần ngốc tử này có thể tự bảo vệ mình là tốt, thật không biết Hắc gia gia huấn luyện nó như thế nào.

Thiên Nguyệt Triệt có chút nghi hoặc nhìn Đàn, rõ ràng bọn họ ngủ chung một phòng, tại sao lúc Đàn rời giường, hắn không phát hiện ra.

Nhận thấy được tâm tư của hắn, Tằm bảo bảo nhẹ nhàng đụng đụng hắn, theo sau chỉ chỉ mình, ý nói: yên tâm, ta biết.

Mặc dù có điểm ngốc, nhưng dù gì cũng là ma thú cấp bốn, so với ma thú bình thường đương nhiên có sự cảnh giác cao hơn.

Chờ Thiên Nguyệt Triệt ra khỏi phòng, Liệt La Đặc, Đàn Thành đã ngồi ở bên bàn, cũng may khách nhân dùn tảo thiện ở trong phòng mình, vì đi tới đại sảnh lầu một cũng có chút phiền phức.

Ăn được bữa ăn sáng, Thiên Nguyệt Triệt để tằm bảo bảo lại trong phòng, cho nó tự do hoạt động, dù sao ở trong chiếc nhẫn cũng rất nhàm chán.

Đi tới cửa mới phát hiện tằm bảo bảo lôi kéo y phục mình.

Nhìn tằm bảo bảo cao xấp xỉ hắn, Thiên Nguyệt Triệt ôn nhu nói: “Ngoan , ngươi chơi ở đây, đừng đi loạn, nếu không bị người khác phát hiện sẽ bị bán.”

Tưởng tượng Tiểu đông tây này thật sự đáng yêu, hôm nào phải hóa trang một chút.

Lúc đi ra, quẹo sang phải thì gặp tiểu cô nương nhảy múa hôm đó, lúc này Thiên Nguyệt Triệt mới phát hiện bọn họ cũng ở tại lầu ba.

“Đại ca ca.” Thanh âm trẻ con ngây thơ mang theo vui vẻ, tâm tình Thiên Nguyệt Triệt rất tốt.

Chẳng qua là nam nhân ôn hòa kia, thật sự rất quen mắt.

Thiên Nguyệt Triệt hướng tiểu cô nương cười cười, sau đó gật đầu với nam nhân kia: “Chúng ta lại gặp nhau.” Thanh âm không nhu hòa như đối với tiểu cô nương.

Nhưng cũng không lạnh lùng như bình thường.

Nam tử biết Thiên Nguyệt Triệt, chẳng qua là hắn không nghĩ tới Thiên Nguyệt Triệt cũng có một số ấn tượng với hắn: “Trí tuệ của công tử đã danh dương thiên hạ, ngày đó may mắn thấy phong thái của công tử, là tam sinh hữu hạnh.”

Thì ra là vậy, khó trách, mặc dù mình không phải là người chỉ cần gặp qua ai là không quên được, nhưng trí nhớ cũng không có kém đến nỗi vừa rời mặt liền quên.

Nam nhân này không phải là người khác, mà là khách nhân ngày đó tham gia sinh thần của Thiên Nguyệt Thần.

Bàn ăn trên boong tàu, Thiên Nguyệt Triệt cùng nam tử ngồi ở một bên: “Nguyên lai các hạ là thân vương của Khắc Lý Hi quốc, bổn điện hạ thật sự không ngờ.”

“Ha ha, công tử khách khí.” Nam nhân ăn nói hào phóng, cử chỉ lễ phép, rất có mấy phần cử chỉ ngoại giao: “Ngày đó nhìn thấy kinh thành phồn hoa của Mạn La đế quốc, liền lưu lại mấy ngày, thật sự không ngờ lên thuyền sẽ gặp lại công tử. Nhưng thật ra ấn tượng hôm nay của công tử khác với ngày ấy.”

“Nga?” Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, cũng không hỏi ngược lại.

Khi đó ở hoàng cung, bây giờ ở bên ngoài, hiển nhiên sẽ không giống nhau, trong cung rất nhiều chuyện muốn làm cho người khác nhìn, ở ngoài cung lại vì chính mình mà sống .

Thiên Nguyệt Triệt cũng hiểu rõ ý tứ của nam nhân này.

“Bất quá quý quốc phồn vinh có thể nói là đệ nhất thiên hạ a, hoàng đế quý quốc trẻ tuổi tuấn mỹ cũng khiến người khác không thể ngờ tới.” Giọng nói phi thường ngay thẳng không có nửa điểm muốn lấy lòng, giúp tâm tình Thiên Nguyệt Triệt thoải mái.

“Ha ha, thân vương khách khí, đều nói người Khắc Lý Hi quốc phi thường hào sảng, hôm nay bổn điện hạ thấy thân vương cũng cảm nhận được bảy phần, còn dư lại ba phần chờ bổn điện đến Khắc Lý Hi quốc, còn muốn quấy rầy thân vương rồi.”

Nam tử sững sờ, ngày đó ở sinh thần Thiên Nguyệt Thần nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt, liền biết tiểu điện hạ này tuy còn nhỏ nhưng tuyệt đối không bình thường, hôm nay nghe được những lời này, trong lời nói mang theo khí phách càng làm cho nam tử không thể tưởng tượng được.

“Lời này của công tử, ta sẽ ghi nhớ, mặc dù quốc gia ta không thịnh vượng như quý quốc, nhưng dân tình chất phác, cũng có sự đặc sắc riêng .” Nam tử thành thực mời, sở dĩ không xưng Thiên Nguyệt Triệt bằng điện hạ, bởi vì nam tử này là người tỉ mỉ, mặc dù không biết mục đích chuyến đi này của Thiên Nguyệt Triệt, nhưng cũng biết nếu lộ thân phận thực sự ra bên ngoài tiết sẽ rất bất tiện.

“Bên kia?” Thiên Nguyệt Triệt chỉ vào giữa biển, mở miệng, lúc này mới phát hiện có một đảo lớn vô cùng, mặc dù khoảng cách khá xa.

Nhưng Thiên Nguyệt Triệt khẳng định đảo lớn này không thua gì một thành phố trên địa cầu.

“Lần đầu tiên công tử ra biển sao?” Nam tử mỉm cười hỏi.

“Không.” Thiên Nguyệt Triệt cười, lắc đầu, sau đó bồi thêm một câu: “Là lần đầu tiên xa nhà.”

Nam tử bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách công tử không biết, qua đảo này chính là phạm vi của vùng biển quốc tế, trước mắt bọn ta vẫn còn trong lãnh thổ Mạn La đế quốc.

Đến tối thuyền có thể đến bên kia, đến lúc đó sẽ cập bến đảo này, khách nhân trên thuyền có thể du ngoạn trên đảo, lại có thể bổ sung thêm thức ăn trên thuyền.”

Thì ra là vậy, thuyền này ở trên biển lâu ngày, nếu như giữa đường không chuẩn bị thức ăn, vạn nhất đến lúc thức ăn không đủ thì không tốt.

Chẳng qua là…

“Ý Thân vương là hòn đảo này cũng thuộc Mạn La đế quốc sao?” Thiên Nguyệt Triệt có chút ngạc nhiên, một hòn đảo không nằm trên đại lục, tự do trên biển, có thể một mình xưng vương, tựa như đảo Đài Loan ở hiện đại.

Luật pháp quốc gia căn bản quản không tới nơi này, mặc dù cách kinh thành Mạn La đế quốc chỉ có ba ngày hải trình, nhưng ở trên biển ba ngày giống như ở trên đất liền mười ngày a.

Đột nhiên trong lúc Thiên Nguyệt Triệt đang nhớ lại chiếc cầu vượt biển ở hiện đại, nếu như có thể xây dựng một chiếc cầu như vậy, chắc chắn là rất tuyệt.

Nam tử nhìn Thiên Nguyệt Triệt, vẻ mặt hiện lên sự thưởng thức cùng kính nể.

Thiên Nguyệt Triệt nhìn lại, nhìn thẳng vào mắt của nam tử, không lảng tránh.

Cái nhìn kia, hắn nhìn thấu ý nghĩ của nam tử, hắn biết nam tử hiểu ý nghĩ trong lòng hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play