Hài tử này?

Mục mâu thâm thúy phát ra hồng sắc quang mang, thông qua máu tươi chảy ra từ phôi thai cho thấy hài tử này là Ám Dạ chi tử, hài tử này không phải là?

Thiên Nguyệt Thần để cho tâm tình của mình ổn định lại, cư nhiên, hài tử này cư nhiên cũng là Ám Dạ chi tử.

Hưng phấn, mong đợi, nghi ngờ, vui mừng, nội tâm Thiên Nguyệt Thần là trăm vị đan xen .

Thân thể lại một lần nữa ngồi xuống ghế, thanh âm trầm thấp không khống chế được vui sướng: “Tiếp tục.”

Các thầy thuốc tay run, phản ứng của đế vương bọn họ đều nhìn thấy, tay có chút run rẩy cố gắng làm cho mình ổn định.

Một y sư bắt đầu khâu lại bụng Cẩm phi, nữ y sư mới cầm dao tiếp tục việc trong tay.

Nữ y sư cố gắng ổn định tâm tình của mình, bởi vì kế tiếp nàng phải cắt chính là phôi thai, vạn không cẩn thận sẽ đả thương tánh mạng của hài tử trong phôi thai.

Phôi thai huyết hồng khiến cho nữ y sư vô pháp hạ thủ, bên này mũi đao mới nhẹ nhàng vẽ một cái, máu bên cạnh lập tức hướng vết dao trượt vào, rất nhanh lại không thấy rõ dấu cắt.

Làm sao bây giờ?

Mồ hôi thấm đẫm lưng nữ y sư, đầu nữ y sư cũng bắt đầu toát ra mồ hôi, mồ hôi ướt đẫm mái tóc hắc sắc, theo sợi tóc nhỏ vào trong y bào.

Lưng bắt đầu hiện ướt một mảnh lại một mảnh.

“Bệ hạ, này… .” Các y sư đem tầm mắt chuyển hướng Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, hắn chưa từng thấy qua người ta đỡ đẻ, huống chi là mổ bụng lấy hài tử, một kẻ tôn quý như hắn chưa từng đem hài tử của phi tần nào để vào trong mắt.

“Tránh ra.” Thanh âm trầm thấp vừa nhả ra, thân thể cũng đã đứng dậy đi tới phía trước huyết thai, vươn tay phải ra, “Đem dao nhỏ cho trẫm.”

Tất cả các y sư đều sửng sốt, đế vương đây là?

Chẳng lẽ đế vương muốn tự động thủ?

“Bệ hạ, này… .” Các y sư gặp khó khăn nhìn Thiên Nguyệt Thần, đế vương tự mình động thủ lấy thai tựa hồ không thích hợp.

Mắt phượng mỹ lệ nhảy lên, không có chút nào ôn tình khiến cho bọn họ lại một lần nữa cảm nhận được ý chỉ của đế vương không ai có thể chất vấn.

“Vâng.” Nữ y sư tôn kính nói, tay cũng run rẩy tay dao nhỏ cho Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần tiếp lấy dao trong tay nữ y sư, cũng không có lập tức hạ thủ mà là dùng chuôi dao chạm vào bên ngoài huyết thai.

Quả nhiên như ý đoán trúng chuyện tình xảy ra, chuôi đao vừa chạm vào, bên trong huyết thai bắn ra một chút lực đem chuôi dao đẩy ra.

Thiên Nguyệt Thần tựa hồ cảm thấy có chút vui vẻ, cầm lấy chuôi dao hạ xuống, chà xát một chút, tầm mắt của mọi người cũng nhìn theo sự di động của tay.

Chỉ thấy bên ngoai huyết thai nhô ra bên này một chút, một lát nhô ra bên kia.

——— —————— —————–

Đây là?

Có chút mông lung mở mắt, chứng kiến chung quanh đều là một mảnh tử sắc (màu tím), đây là nơi nào, tại sao mở mắt cũng cảm thấy phải cố hết sức như vậy.

Rõ ràng nhớ kỹ đang ngủ trên cây hoa anh đào, rõ ràng nhớ kỹ bên cạnh là cánh hoa anh đào bay lượn, tại sao bây giờ thay đổi hết thảy, chỉ là tử sắc với tử sắc (màu tím).

Cảm giác giống như là bị giam ở một nơi nào đó.

Mắt mệt mỏi quá, tựa hồ lại muốn ngủ, chẳng lẽ là mình đang nằm mơ sao?

Chỉ là nghĩ như vậy, mắt lại bắt đầu đóng lại, mà lúc này, một cỗ lực đạo cường đại từ bên ngoài truyền đến, lực đạo cũng không phải là phân tán, nhưng là tập trung ở một chỗ, tựa hồ có thứ gì thọc hắn, một lát lại tiến đến, một lát lại thối lui.

Chết tiệt, nóng quá, thứ gì thọc hắn, tại sao chân của hắn lại có cảm giác thứ này mang theo xúc cảm nóng rực?

Một cái, hai cái, hắn miễn cưỡng có thể tiếp thu, nhưng là người này thật là quá đáng.

Chân nhấc lên, không chút khách khí hướng về nơi nóng rực kia đá vào, nhưng thứ nóng rực kia tựa hồ càng thêm dùng sức quay trở lại.

Không biết qua bao lâu sau, cái thứ nóng rực kia không còn thọc vào chân của hắn nữa, mắt lại bắt đầu mệt mỏi, lại một lần nữa tiến vào mộng đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play