“Không… Ngô… Ngô… .” Thiên Nguyệt Triệt liều mạng lắc đầu, song từ trước đến giờ Thiên Nguyệt Thần bá đạo đã quen với sự kháng nghị của tiểu đông tây trong ngực.
Nhắm ngay mục tiêu để lại ký hiệu của mình, đầu lưỡi ướt át đưa vào khoang miệng tiểu đông tây, cửa ngự thư phòng lại một lần nữa bị đẩy ra.
Thời gian phảng phất dừng lại, Nặc Kiệt trợn to mắt nhìn hình ảnh trước mắt.
Cũng may cước bộ chưa tiến lên, xoay người dùng thân thể phì phì chặn lại tầm mắt ở cửa, mặc cho tướng môn lôi kéo.
Mà tim hắn đang nhảy nhảy nhảy, tưởng tượng hắn mới nhìn thấy cái gì, bệ hạ cư nhiên đối với tiểu điện hạ bất chính, trời ạ… Đây là…
Lúc này cửa lại bị đẩy ra, bóng dáng Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt xuất hiện ở cửa.
Nặc Kiệt nhanh chóng tránh ra, đầu óc tựa hồ còn chưa quay về.
Chỉ thấy Thiên Nguyệt Thần nở nụ cười, có thể thấy được tâm tình phi thường tốt, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Nguyệt Triệt liền đỏ, đem đầu của mình tựa vào trên vai Thiên Nguyệt Thần.
Nặc Kiệt nuốt một ngụm nước bọt, tiểu điện hạ như vậy thật đúng là đẹp mắt.
“Ngươi đã già không có trí nhớ hay là như thế nào? Vào Ngự thư phòng, cư nhiên không hiểu quy củ như vậy.” Cước bộ Thiên Nguyệt Thần đi về phía trước như cũ, chẳng qua là thanh âm lạnh nhạt hướng về Nặc Kiệt đi theo phía sau.
“Vâng, nô tài sẽ đi uống chút dược bổ não nhớ lâu một chút.” Nặc Kiệt cúi đầu, mỉm cười trả lời.
Phốc xuy…
Cũng là Thiên Nguyệt Triệt nhịn không được bật cười, Nặc Kiệt thật đúng là báu vật mà, toàn bộ hoàng cung cũng chỉ có hắn dám nói chuyện như vậy với phụ hoàng.
Nghe nói phụ hoàng và Nặc Kiệt cùng nhau lớn lên từ nhỏ, trên danh nghĩa thì hai người là chủ tớ, nhưng thật ra tình cảm của bọn hắn càng giống bằng hữu, huynh đệ hơn.
“Có thể khiến kim khẩu (miệng vàng) của tiểu điện hạ cười một tiếng, là nô tài tích phúc khí ba đời.” Nặc Kiệt ngẩng đầu nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt hướng về phía hắn trừng hai mắt, gương mặt trắng trắng mập mạp có chút hồng, trong lòng không khỏi suy nghĩ có phải bản thân bị tiểu điện hạ đùa giỡn hay không?
“Được rồi, trước mặt trẫm thì bỏ giọng điệu đó đi, chỉ cần mắt ngươi vừa chuyển, chỉ cần ngươi thở gấp một cái, trẫm liền biết trong lòng ngươi có mưu ma chước quỷ.”
“Kia bệ hạ đâu phải là thần?” Nặc Kiệt có chút bất mãn kháng nghị, nhưng Thiên Nguyệt Thần cũng không có nói sai.
“Là lời này, trẫm thích nghe, dõi mắt toàn bộ thiên hạ, trẫm cũng là thần nơi này.” Khẩu khí cuồng ngạo có khí chất quân lâm thiên hạ, không câu nệ khiến người khác chỉ có thể ngưỡng vọng, dù thế nào cũng không đuổi kịp.
Thiên Nguyệt Thần có bản lĩnh như vậy.
Về điểm này đương nhiên Nặc Kiệt thừa nhận, đây là đánh giá của hắn từ lúc đi theo chủ tử, bản lĩnh của chủ tử không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
“Nói đi, mới vừa rồi vội vàng như vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Nhưng theo hiểu biết của Thiên Nguyệt Thần, nhất định là chuyện nhỏ như hạt đậu.
“Hồi bệ hạ, trù phòng tới hỏi, món ăn cũng đã chín, không thấy bệ hạ tới truyền, sợ món ăn nguội đi sẽ không còn hương vị.” Nặc Kiệt đáp lời.
“Hôm nay trẫm quên mất canh giờ.”
Đoàn người trở lại Kim Long điện, món ăn vừa mới dâng lên, Thiên Nguyệt Thần đem Thiên Nguyệt Triệt đặt trên ghế tương đối cao, sau đó quàng khăn ăn lên cổ tiểu đông tây.
“Phi phi, nhìn như vậy, càng giống như tiên đồng.” Sự thật chứng minh nam nhân tự luyến không gì sánh kịp, nhìn tiểu đông tây nhà mình chính là càng nhìn càng thấy đẹp mắt.
“Hừ.” Thiên Nguyệt Triệt hướng về phía Thiên Nguyệt Thần hừ lạnh một tiếng: “Xế chiều hôm nay phụ hoàng vội vàng làm cái gì, cư nhiên quên mất vãn thiện (bữa tối)?”
Thiên Nguyệt Thần gắp cho Thiên Nguyệt Triệt một chút đồ ăn, vừa nói: “Xử lý chuyện của chiêu nghi.”
“Nha.” Thiên Nguyệt Triệt cũng không để ý, người đã chết, cái gì cũng không trọng yếu: “Đúng rồi phụ hoàng, sao ngươi không lập hậu?”
Lập hậu a, thật ra chuyện này Thiên Nguyệt Thần cũng không có nghĩ qua, chẳng qua là vô thức cảm thấy nữ nhân không có ai có tư cách làm hoàng hậu của hắn.
Bất quá…
Mắt phượng mỹ lệ lưu luyến trên người Thiên Nguyệt Triệt một chút, bây giờ tựa hồ có một người rất tốt, chẳng qua là…
Thiên Nguyệt Thần lắc đầu tiếc nuối, tiểu đông tây nhà hắn thích hợp ngồi ở đế vị hơn.
——— —————
Hôm sau
Sáng sớm, Thiên Nguyệt Triệt giơ chân đá nam nhân bên cạnh: “Phụ hoàng, rời giường, phụ hoàng… .”
Thiên Nguyệt Thần đưa tay ra, cánh tay rắn chắc ôm cái eo nhỏ của Thiên Nguyệt Triệt: “Triệt nhi, còn sớm, một lát nữa thôi.” Thiệt là, bình thường tiểu đông tây còn lười rời giường hơn bất cứ kẻ nào, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao?
“Không ngủ, phụ hoàng, mau dậy đi, phụ hoàng… .” Thiên Nguyệt Triệt thấy Thiên Nguyệt Thần không có rời giường, liền vươn tay của mình ra, dùng sức bóp cái mũi Thiên Nguyệt Thần.
Trong lòng không khỏi đắc ý nho nhỏ, không thể hít dưỡng khí, xem ngươi ngủ thế nào.
Chẳng qua là, một nén nhang trôi qua, nam nhân không có dấu hiệu tỉnh lại.
Chẳng lẽ là mình dùng sức bóp chặt quá, trong khoảng thời gian ngắn hô hấp không thông? Đương nhiên là không thể nào, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể truyền sang người, hắn cũng biết nam nhân này ngủ rất ngon.
“Bảo bối, ngươi cũng quá coi thường ta.” Đột nhiên mục mâu thâm thúy như hắc diện thạch mở ra, nhìn gương mặt non nớt tràn đầy nghi ngờ của Thiên Nguyệt Triệt, nhịn không được cười lên.
“Đó cũng là bản lĩnh của quỷ hút máu sao?” Nếu như vậy, một ngày nào đó đem ngươi nghiên cứu, Thiên Nguyệt Triệt hung hăng nghĩ.
“Tiểu đông tây, ngươi không được quên ngươi cũng là quỷ hút máu.” Thiên Nguyệt Thần hảo tâm nhắc nhở, tránh cho khi hắn ngủ được một nửa lại thấy tiểu đông tây cầm lấy tiểu đao đốt trên nến, thật sự mang hắn ra nghiên cứu.
Được hắn nhắc nhở, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nghĩ tới, đêm đó chính mình cũng có một màn thị huyết.
“Ngươi là hài tử duy nhất trong toàn bộ hoàng tộc kế thừa dòng máu của ta.” Thiên Nguyệt Thần giương cao nửa người trên, tựa vào bên gối, đồng thời đem Thiên Nguyệt Triệt ôm vào trong ngực: “Người duy nhất.”
Cũng nhấn mạnh lên.
Người duy nhất? Thiên Nguyệt Triệt tinh tế nói nhỏ, khóe miệng nhịn không được cong lên, mắt cũng mị thành một tuyến, người duy nhất, cảm giác như vậy thật tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT